(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 30: Tướng quân và cha
oOo
“Cậu không biết sao?” Alvin ngạc nhiên nhìn hắn, “Là Thượng tướng Cố Hoằng và Thượng tướng Mendel! Cố tướng quân là cha của cậu mà!”
Nghe được người đến chính là cha mình, vẻ mặt của Cố Khâm lạnh xuống. Hắn quả thật không biết cha cũng tới, bởi vì đối phương vốn không liên lạc gì cho hắn cả. Mà thôi, dù sao thì hắn cũng không chờ mong gặp đối phương.
Giải đấu do Nguyên soái phu nhân Chung Vân Tu tuyên bố khai mạc. Chung Vân Tu cổ vũ mọi người vài câu, sau đó chuyển nhượng vị trí cho hai vị Thượng tướng chuẩn bị tiến hành trận chiến mở màn cho các quân giáo sinh. Bài nói của Thượng tướng Mendel được chuẩn bị dài đến vài trang giấy, ngôn từ bên trong rất có tính kích thích, khiến cho những quân giáo sinh chưa từng va chạm xã hội bên dưới sôi trào nhiệt huyết, hận không thể ngay lập tức chạy ra chiến trường.
Nói đến cuối cùng, hắn kích động vung tay, “Chúng ta không thể để cho những người chúng ta yêu quý tiếp tục chịu đựng những ngày tháng lo lắng sợ hãi này! Các cậu phải tin tưởng, khó khăn của hiện tại, vất vả của hiện tại đều là đáng giá. Chỉ có trải qua sự tôi luyện thì mới có thể nắm giữ và sáng tạo ra sức mạnh huy hoàng chỉ có quyết chí tiến lên mới có thể xây dựng tương lai thiên đường rực rỡ! Người trẻ tuổi, thời đại của các cậu đã tới! Một ngày nào đó, các cậu sẽ đứng trên vị trí của tôi, dùng quân đội của các cậu đuổi những kẻ xâm lược đáng thương vĩnh viễn ra khỏi nhà của chúng ta!”
Sau khi bài diễn thuyết của hắn kết thúc, Niên Lăng Húc thân là người cuồng chiến đấu liều mạng vỗ tay, “Thượng tướng Mendel nói thật hay!”
Alvin ngồi ở bên cạnh Cố Khâm, bị khí tràng của Cố Khâm ảnh hưởng nên không quá xúc động, ngược lại trong giọng nói có chút lạnh đi, “Hắn chính là cha của Antonio, người muốn cướp Cố Khâm từ Hình Chiến, kết quả lại bị Hình Chiến đánh tơi bời một trận vào tối hôm nọ đấy!”
“Ồ?” Niên Lăng Húc nhíu mày, “Dù cho là thế thì ông ta nói cũng không tệ mà.”
So với Thượng tướng Mendel, phần diễn thuyết của Cố Hoằng lại ngắn gọn rõ ràng hơn rất nhiều. Cố Hoằng vừa lên đài, chỉ đứng ở nơi đó thôi thế nhưng dường như lại biến thành một lưỡi dao sắc bén bị sát khí và kinh nghiệm trên sa trường lâu năm bao phủ, tựa hồ dội một chậu nước lạnh thẳng vào nhiệt huyết kia, kinh sợ toàn quảng trường, không khí phảng phất như đông cứng. Ánh mắt trầm ổn của Cố Hoằng lạnh lùng mà chậm rãi đảo qua hội trường, khiến mọi người không khỏi thẳng tắp lưng. Phía dưới đài một mảnh yên lặng.
Cố Hoằng lên tiếng, “Chiến tranh không phải trò đùa. Tác dụng lớn nhất của tri thức các cậu học tập hiện tại không phải là để cho các cậu nhanh chóng đạt công huân, trở thành tướng quân mà là để trợ giúp các cậu sống sót trở về từ chiến trường. Lần đầu tiên ra chiến trường, tỉ lệ sống sót của tân binh không đến 70%, nói cách khác, trong số các cậu, sẽ có 30% hi sinh ngay trong trận đầu của chiến dịch. Sau khi đã trải qua mười chiến dịch, một nửa số người các cậu sẽ vĩnh viễn ở lại trên chiến trường, không thể trở về được nữa.”
Ngữ điệu gần như không có chút cảm tình nào của hắn khiến cho nội tâm mọi người dâng lên cảm giác lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời, “Đừng vì các cậu được người khác coi là tinh anh mà đắc chí. Trong mắt tôi, người chưa trải qua máu và lửa của chiến trường thì còn lâu mới có thể được coi là binh sĩ. Ưu tú của các cậu, đối với tôi, đối với cuộc chiến của chúng ta hiện nay mà nói thì không có một chút tác dụng nào. Ấn tượng duy nhất của tôi với các cậu chính là – hiện tại vẫn còn sống. Mà kỳ vọng duy nhất của tôi đối với các cậu chính là – tiếp tục sống sót.”
Cố Hoằng nói xong mấy lời này liền đi xuống. Chỉ mấy câu ngắn ngắn thôi lại khiến cho các học viên rơi vào trong cảm giác trầm trọng và bi tráng không nói nên lời, hòa tan hùng tâm tráng trí mù quáng đã bị Thượng tướng Mendel kích động lên lúc trước, khiến cho họ càng bình tĩnh hơn để suy nghĩ về vị trí cùng năng lực của bản thân mình.
Một lúc lâu sau, Roger thở ra một hơi dài, “Đây mới là điều chúng ta nên hiểu rõ. Cẩn thận nghĩ lại, những lời Thượng tướng Mendel nói lúc này phần lớn đều chỉ là lời nói suông cùng với miêu tả về tương lai không tưởng. Những điều Cố tướng quân nói đúng là thực tế hơn.” Sau đó hắn đầy mặt sùng bái mà nhìn Cố Khâm, “Không hổ là cha của Thương Lang!”
Cố Khâm chỉ rũ mắt xuống. Cha hắn, quả thật là một vị Tướng quân ưu tú, thế nhưng lại không phải một người cha hợp cách.
Sau đó, hiệu trưởng Dương của trường quân sự Liên minh chỉ huy đi lên tuyên bố luật lệ của giải đấu. Giải đấu liên trường năm nay kéo dài một tháng. Giai đoạn thứ nhất là vòng loại, hai bên đối chiến được phân phối ngẫu nhiên. Buổi sáng thi đấu cá nhân, buổi chiều thi đấu đoàn đội. Tại mỗi hạng mục của thi đấu cá nhân, mỗi trường quân sự chỉ có thể cử ra nhiều nhất hai học viên dự thi. Sau khi mỗi hạng mục đào thải chỉ còn mười người đứng đầu thì sẽ tiến vào đấu đoạt điểm, luân phiên đối chiến, tổng điểm của tất cả các trận sẽ được cộng lại, sau đó dựa vào số điểm mà định ra vị trí chung cuộc. Đối với thi đấu đoàn đội thì địa đồ, nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên, ngoài ra thì nếu phá hủy được tài nguyên của đối thủ thì có thể được thêm điểm cộng, được tính về người có điểm cao nhất toàn đội. Điểm do hệ thống thống kê, không tồn tại bất kỳ yếu tố chủ quan nào.
Cuối cùng chính là trận chiến mở màn giữa Cố Hoằng và Mendel. Hai người sử dụng một tấm địa đồ của mạng chiến đấu quân khu, cũng không vì đây chỉ là biểu diễn cho quân giáo sinh xem mà thu bớt thực lực của mình. Hai người không hề giữ lại chút nào khả năng chỉ huy, năng lực thao tác cường hãn của bản thân, khiến cho các quân giáo sinh vốn coi Z và Thương Lang là đại biểu cho trình độ chiến thuật cao nhất phải trợn mắt há mồm – hóa ra đây mới thực sự là Tướng quân!
Tuy rằng sinh hoạt của Mendel không tốt, nhưng thực lực của người nắm giữ quân hàm Thượng tướng hiển nhiên sẽ không tầm thường. So với phong cách chỉ huy quang minh lẫm liệt của Cố Hoằng thì thủ đoạn của hắn lại có vẻ nham hiểm hơn. Có điều nếu như kẻ thù của hắn là kẻ xâm lược Satan thì đương nhiên sẽ không có ai bất mãn với cách làm của hắn.
Bất luận hắn có thể đánh thắng được Cố Hoằng hay không, Mendel nhất định phải thua cuộc tranh tài này. Hắn vẫn lo rằng Nguyên soái đã bắt đầu hoài nghi mình, mà Cố Hoằng chính là người mà Nguyên soái sắp xếp tới cạnh để giám thị hắn. Xem ra, kế hoạch kia nhất định phải sớm triển khai. Tồn tại của Cố Hoằng khiến cho hắn bị bó tay bó chân tại quân khu Đệ Tứ, hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp diệt trừ đối phương mới được.
Mendel lơ đãng một chút lập tức bị Cố Hoằng nắm lấy, đánh đè lên, thắng lợi cuối cùng tất nhiên thuộc về Cố Hoằng. Từ đầu tới cuối, trận đấu chiến này vẫn luôn vô cùng căng thẳng, khiến cho tâm trí người xem đều bị treo ở trên đó, mãi không dứt ra được, lại còn phải mất một thời gian mới có thể lấy lại tinh thần từ bầu không khí căng thẳng kia. Trong thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
“Cố tướng quân thật mạnh!” Roger liều mạng vỗ tay, “Tôi cảm thấy phong cách của Cố Khâm rất giống với ông ấy. Đều thích dùng thao tác mà quang minh chính đại ép sát đối thủ, cưỡng ép đối thủ đi theo ý mình, sau đó xâm chiếm từng bước một, đánh tan đối thủ.”
Là như vậy sao? Cố Khâm theo bản năng nhìn về phía Hình Chiến, thấy đối phương gật gật đầu.
Cho dù có thế nào đi nữa, thời điểm Cố Khâm bắt đầu học chiến thuật chỉ huy, hắn chính là dựa vào bút ký của cha mình mà học tập, vì thế nên tuy rằng cuối cùng trải qua thực chiến rèn luyện ra phong cách đối chiến của riêng mình, hắn vẫn không thể xóa đi ảnh hưởng vô cùng sâu sắc của Cố Hoằng đối với hắn.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Hình Chiến nhận được tin của Chung Vân Tu, bảo y đưa theo Cố Khâm tới phòng tiếp khách quý một chuyến, Cố Hoằng đang chờ ở chỗ đó. Cố Khâm cảm thấy mình cùng cha vốn không có gì để nói chuyện cả, nhưng Nguyên soái phu nhân đã tự mình mời hắn tới, hắn cũng không thể từ chối được.
Mặc dù đang nghỉ ngơi, lưng Cố Hoằng vẫn luôn thẳng tắp. Hắn không ngồi xuống mà đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua, một sự tồn tại khiến người khác ngưỡng mộ. Cố Hoằng xoay người, vẻ mặt vẫn nghiêm túc mà trầm ổn như trước, nhưng tới khi hắn nhìn thấy bóng dáng Cố Khâm, đáy mắt dường như có một chút gợn sóng.
“Đừng đứng ở đấy, mau vào đi.” Chung Vân Tu ôn hòa kéo Cố Khâm tới, “Nguyên soái biết hai người đã rất lâu không gặp nhau, cho nên lợi dụng cơ hội này phái Cố tướng quân tới đảm nhiệm vai trò khách quý cho trận chiến mở màn của Giải đấu liên trường lần này. Hai người nên nói chuyện nhiều một trước, làm cha con không nên xa cách nhau.”
Cố Khâm đi tới trước mặt Cố Hoằng, “Cha.”
Giọng nói của hắn có chút run rẩy. Lúc trước vẫn là liên hệ thông qua máy truyền tin, hắn đã rất lâu không gặp mặt trực tiếp cha mình rồi. Hai mươi, hay là ba mươi năm? Quân đội thậm chí còn không thể mang di thể của cha hắn về.
Hắn có chút chần chừ, nhưng mà cơ thể hắn đã nhanh hơn suy nghĩ, tay hắn nắm lấy góc áo Cố Hoằng. Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn xông lên cảm giác chua xót, hắn cúi đầu, không tự chủ được mà siết chặt nắm tay của mình. Vẫn còn sống, cha vẫn còn sống.
“Ừm.” Cố Hoằng đáp một tiếng, sau đó hai người đều trầm mặc, hoàn toàn không tìm được đề tài. Được một lát, Cố Khâm mới phục hồi lại tinh thần, có chút lúng túng mà buông ra góc áo đã bị hắn siết đến nhăn lại. Hắn đã không còn ở cái tuổi làm nũng với cha mẹ mình từ lâu rồi.
“Được rồi, vẫn chưa tìm được cơ hội, hôm nay tôi chính thức giới thiệu với Cố tướng quân một chút, đây là con trai tôi, Hình Chiến.” Chung Vân Tu vỗ vỗ vai Hình Chiến, Hình Chiến đúng mực chào đối phương một cái, “Đứa nhỏ này tuy rằng từ nhỏ tính cách lạnh lùng một chút nhưng vẫn là một đứa con ngoan. Tôi thấy rất xứng với Cố Khâm nhà anh đấy.”
Cố Hoằng sững sờ. Đây đã là lần thứ hai, nếu như nói lúc trước là bởi vì chuyện cười của hiệu trưởng Dương nên Chung Vân Tu mới thuận miệng nhận thì lần này, dù cho là có chút riêng tư, nhưng đối phương lại giới thiệu trịnh trọng đến thế này… “Phu nhân chê cười. Cố Khâm không có bản lĩnh gì, có thể trở thành người đi theo lệnh công tử cũng đã là vinh hạnh lớn lao…”
“Cho đến giờ cha vẫn cho rằng con phụ thuộc vào cậu ấy?” Cố Khâm lạnh lùng đánh gãy đối phương, phẫn nộ vì không được thừa nhận lấp kín ***g ngực hắn. Đến tột cùng hắn là vì cái gì, là vì ai mà liều mạng thay đổi bản thân, nâng cao thực lực, từng bước một leo lên địa vị cao như thế? Cuối cùng thế nhưng lại chỉ nhận được một câu đánh giá như thế! Một khắc ấy, hắn có cảm giác hết thảy trả giá trước đây của mình đều không đáng, vừa bi ai lại vừa đáng cười!
Quanh thân Cố Khâm trong chớp mắt dâng lên uy áp dữ dội khiến cho người ở bên cạnh phải lui lại vài bước. Hình Chiến hơi cau mày che lại trước Chung Vân Tu. Y cũng không rõ quan hệ giữa hai người. Lúc trước y vẫn cho rằng tình cảm của Cố Khâm đối với cha mình dù không phải là hận thù thì cũng là không thích, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói đầu tiên của Cố Hoằng lại khiến cho Cố Khâm phản ứng mạnh mẽ đến vậy, có vẻ như quan hệ của hai người không đơn giản như y nghĩ.
Cố Hoằng cũng không cho rằng mình đã nói sai điều gì. Từ sau khi vợ hắn mất, biểu hiện của Cố Khâm vẫn luôn khiến hắn cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cho dù mấy tháng nay Cố Khâm đã thay đổi nhưng cũng chỉ khiến hắn nửa tin nửa ngờ, vậy mà lúc này, hai mắt Cố Khâm đỏ bừng chằm chặp nhìn vào hắn khiến cho hắn có cảm giác như mình đang đối mặt với một con dã thú bị thương. Hơn nữa, hắn còn phát giác từ trên người đối phương loại uy thế chỉ có trải qua ngọn lửa chiến tranh cùng khói đạn trường kỳ gột rửa mới có thể lắng đọng lại, lạnh lẽo cứng rắng, tràn đầy sát khí. Đây là con trai của hắn? Từ lúc nào mà nó đã trưởng thành đến mức độ này?!
“Được rồi.” Hình Chiến là người phản ứng trước, y nắm lấy tay Cố Khâm, cố gắng làm cho đối phương tỉnh táo lại.
Động tác của y phảng phất như đã chặt đứt sợi dây căng chặt trong người Cố Khâm. Cố Khâm giơ nắm tay, đánh thẳng lên mặt y.
“Phanh!”
“Shhh…”
Bởi vì khoảng cách của hai bên quá gần, thêm vào đó lại không đề phòng Cố Khâm, Hình Chiến nhất thời không tránh kịp, lập tức trúng phải cú đấm này. Nhưng y chỉ lùi lại một bước, vẫn không chịu buông cổ tay đối phương ra. Y giơ tay còn lại lên chạm vào khóe miệng đã rách ra của mình. Cảm giác đau nhói đã lâu không thấy khiến y hơi nheo mắt lại.
– Hết chương 30 –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Chương 30: Tướng quân và cha
oOo
“Cậu không biết sao?” Alvin ngạc nhiên nhìn hắn, “Là Thượng tướng Cố Hoằng và Thượng tướng Mendel! Cố tướng quân là cha của cậu mà!”
Nghe được người đến chính là cha mình, vẻ mặt của Cố Khâm lạnh xuống. Hắn quả thật không biết cha cũng tới, bởi vì đối phương vốn không liên lạc gì cho hắn cả. Mà thôi, dù sao thì hắn cũng không chờ mong gặp đối phương.
Giải đấu do Nguyên soái phu nhân Chung Vân Tu tuyên bố khai mạc. Chung Vân Tu cổ vũ mọi người vài câu, sau đó chuyển nhượng vị trí cho hai vị Thượng tướng chuẩn bị tiến hành trận chiến mở màn cho các quân giáo sinh. Bài nói của Thượng tướng Mendel được chuẩn bị dài đến vài trang giấy, ngôn từ bên trong rất có tính kích thích, khiến cho những quân giáo sinh chưa từng va chạm xã hội bên dưới sôi trào nhiệt huyết, hận không thể ngay lập tức chạy ra chiến trường.
Nói đến cuối cùng, hắn kích động vung tay, “Chúng ta không thể để cho những người chúng ta yêu quý tiếp tục chịu đựng những ngày tháng lo lắng sợ hãi này! Các cậu phải tin tưởng, khó khăn của hiện tại, vất vả của hiện tại đều là đáng giá. Chỉ có trải qua sự tôi luyện thì mới có thể nắm giữ và sáng tạo ra sức mạnh huy hoàng chỉ có quyết chí tiến lên mới có thể xây dựng tương lai thiên đường rực rỡ! Người trẻ tuổi, thời đại của các cậu đã tới! Một ngày nào đó, các cậu sẽ đứng trên vị trí của tôi, dùng quân đội của các cậu đuổi những kẻ xâm lược đáng thương vĩnh viễn ra khỏi nhà của chúng ta!”
Sau khi bài diễn thuyết của hắn kết thúc, Niên Lăng Húc thân là người cuồng chiến đấu liều mạng vỗ tay, “Thượng tướng Mendel nói thật hay!”
Alvin ngồi ở bên cạnh Cố Khâm, bị khí tràng của Cố Khâm ảnh hưởng nên không quá xúc động, ngược lại trong giọng nói có chút lạnh đi, “Hắn chính là cha của Antonio, người muốn cướp Cố Khâm từ Hình Chiến, kết quả lại bị Hình Chiến đánh tơi bời một trận vào tối hôm nọ đấy!”
“Ồ?” Niên Lăng Húc nhíu mày, “Dù cho là thế thì ông ta nói cũng không tệ mà.”
So với Thượng tướng Mendel, phần diễn thuyết của Cố Hoằng lại ngắn gọn rõ ràng hơn rất nhiều. Cố Hoằng vừa lên đài, chỉ đứng ở nơi đó thôi thế nhưng dường như lại biến thành một lưỡi dao sắc bén bị sát khí và kinh nghiệm trên sa trường lâu năm bao phủ, tựa hồ dội một chậu nước lạnh thẳng vào nhiệt huyết kia, kinh sợ toàn quảng trường, không khí phảng phất như đông cứng. Ánh mắt trầm ổn của Cố Hoằng lạnh lùng mà chậm rãi đảo qua hội trường, khiến mọi người không khỏi thẳng tắp lưng. Phía dưới đài một mảnh yên lặng.
Cố Hoằng lên tiếng, “Chiến tranh không phải trò đùa. Tác dụng lớn nhất của tri thức các cậu học tập hiện tại không phải là để cho các cậu nhanh chóng đạt công huân, trở thành tướng quân mà là để trợ giúp các cậu sống sót trở về từ chiến trường. Lần đầu tiên ra chiến trường, tỉ lệ sống sót của tân binh không đến 70%, nói cách khác, trong số các cậu, sẽ có 30% hi sinh ngay trong trận đầu của chiến dịch. Sau khi đã trải qua mười chiến dịch, một nửa số người các cậu sẽ vĩnh viễn ở lại trên chiến trường, không thể trở về được nữa.”
Ngữ điệu gần như không có chút cảm tình nào của hắn khiến cho nội tâm mọi người dâng lên cảm giác lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời, “Đừng vì các cậu được người khác coi là tinh anh mà đắc chí. Trong mắt tôi, người chưa trải qua máu và lửa của chiến trường thì còn lâu mới có thể được coi là binh sĩ. Ưu tú của các cậu, đối với tôi, đối với cuộc chiến của chúng ta hiện nay mà nói thì không có một chút tác dụng nào. Ấn tượng duy nhất của tôi với các cậu chính là – hiện tại vẫn còn sống. Mà kỳ vọng duy nhất của tôi đối với các cậu chính là – tiếp tục sống sót.”
Cố Hoằng nói xong mấy lời này liền đi xuống. Chỉ mấy câu ngắn ngắn thôi lại khiến cho các học viên rơi vào trong cảm giác trầm trọng và bi tráng không nói nên lời, hòa tan hùng tâm tráng trí mù quáng đã bị Thượng tướng Mendel kích động lên lúc trước, khiến cho họ càng bình tĩnh hơn để suy nghĩ về vị trí cùng năng lực của bản thân mình.
Một lúc lâu sau, Roger thở ra một hơi dài, “Đây mới là điều chúng ta nên hiểu rõ. Cẩn thận nghĩ lại, những lời Thượng tướng Mendel nói lúc này phần lớn đều chỉ là lời nói suông cùng với miêu tả về tương lai không tưởng. Những điều Cố tướng quân nói đúng là thực tế hơn.” Sau đó hắn đầy mặt sùng bái mà nhìn Cố Khâm, “Không hổ là cha của Thương Lang!”
Cố Khâm chỉ rũ mắt xuống. Cha hắn, quả thật là một vị Tướng quân ưu tú, thế nhưng lại không phải một người cha hợp cách.
Sau đó, hiệu trưởng Dương của trường quân sự Liên minh chỉ huy đi lên tuyên bố luật lệ của giải đấu. Giải đấu liên trường năm nay kéo dài một tháng. Giai đoạn thứ nhất là vòng loại, hai bên đối chiến được phân phối ngẫu nhiên. Buổi sáng thi đấu cá nhân, buổi chiều thi đấu đoàn đội. Tại mỗi hạng mục của thi đấu cá nhân, mỗi trường quân sự chỉ có thể cử ra nhiều nhất hai học viên dự thi. Sau khi mỗi hạng mục đào thải chỉ còn mười người đứng đầu thì sẽ tiến vào đấu đoạt điểm, luân phiên đối chiến, tổng điểm của tất cả các trận sẽ được cộng lại, sau đó dựa vào số điểm mà định ra vị trí chung cuộc. Đối với thi đấu đoàn đội thì địa đồ, nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên, ngoài ra thì nếu phá hủy được tài nguyên của đối thủ thì có thể được thêm điểm cộng, được tính về người có điểm cao nhất toàn đội. Điểm do hệ thống thống kê, không tồn tại bất kỳ yếu tố chủ quan nào.
Cuối cùng chính là trận chiến mở màn giữa Cố Hoằng và Mendel. Hai người sử dụng một tấm địa đồ của mạng chiến đấu quân khu, cũng không vì đây chỉ là biểu diễn cho quân giáo sinh xem mà thu bớt thực lực của mình. Hai người không hề giữ lại chút nào khả năng chỉ huy, năng lực thao tác cường hãn của bản thân, khiến cho các quân giáo sinh vốn coi Z và Thương Lang là đại biểu cho trình độ chiến thuật cao nhất phải trợn mắt há mồm – hóa ra đây mới thực sự là Tướng quân!
Tuy rằng sinh hoạt của Mendel không tốt, nhưng thực lực của người nắm giữ quân hàm Thượng tướng hiển nhiên sẽ không tầm thường. So với phong cách chỉ huy quang minh lẫm liệt của Cố Hoằng thì thủ đoạn của hắn lại có vẻ nham hiểm hơn. Có điều nếu như kẻ thù của hắn là kẻ xâm lược Satan thì đương nhiên sẽ không có ai bất mãn với cách làm của hắn.
Bất luận hắn có thể đánh thắng được Cố Hoằng hay không, Mendel nhất định phải thua cuộc tranh tài này. Hắn vẫn lo rằng Nguyên soái đã bắt đầu hoài nghi mình, mà Cố Hoằng chính là người mà Nguyên soái sắp xếp tới cạnh để giám thị hắn. Xem ra, kế hoạch kia nhất định phải sớm triển khai. Tồn tại của Cố Hoằng khiến cho hắn bị bó tay bó chân tại quân khu Đệ Tứ, hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp diệt trừ đối phương mới được.
Mendel lơ đãng một chút lập tức bị Cố Hoằng nắm lấy, đánh đè lên, thắng lợi cuối cùng tất nhiên thuộc về Cố Hoằng. Từ đầu tới cuối, trận đấu chiến này vẫn luôn vô cùng căng thẳng, khiến cho tâm trí người xem đều bị treo ở trên đó, mãi không dứt ra được, lại còn phải mất một thời gian mới có thể lấy lại tinh thần từ bầu không khí căng thẳng kia. Trong thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
“Cố tướng quân thật mạnh!” Roger liều mạng vỗ tay, “Tôi cảm thấy phong cách của Cố Khâm rất giống với ông ấy. Đều thích dùng thao tác mà quang minh chính đại ép sát đối thủ, cưỡng ép đối thủ đi theo ý mình, sau đó xâm chiếm từng bước một, đánh tan đối thủ.”
Là như vậy sao? Cố Khâm theo bản năng nhìn về phía Hình Chiến, thấy đối phương gật gật đầu.
Cho dù có thế nào đi nữa, thời điểm Cố Khâm bắt đầu học chiến thuật chỉ huy, hắn chính là dựa vào bút ký của cha mình mà học tập, vì thế nên tuy rằng cuối cùng trải qua thực chiến rèn luyện ra phong cách đối chiến của riêng mình, hắn vẫn không thể xóa đi ảnh hưởng vô cùng sâu sắc của Cố Hoằng đối với hắn.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Hình Chiến nhận được tin của Chung Vân Tu, bảo y đưa theo Cố Khâm tới phòng tiếp khách quý một chuyến, Cố Hoằng đang chờ ở chỗ đó. Cố Khâm cảm thấy mình cùng cha vốn không có gì để nói chuyện cả, nhưng Nguyên soái phu nhân đã tự mình mời hắn tới, hắn cũng không thể từ chối được.
Mặc dù đang nghỉ ngơi, lưng Cố Hoằng vẫn luôn thẳng tắp. Hắn không ngồi xuống mà đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua, một sự tồn tại khiến người khác ngưỡng mộ. Cố Hoằng xoay người, vẻ mặt vẫn nghiêm túc mà trầm ổn như trước, nhưng tới khi hắn nhìn thấy bóng dáng Cố Khâm, đáy mắt dường như có một chút gợn sóng.
“Đừng đứng ở đấy, mau vào đi.” Chung Vân Tu ôn hòa kéo Cố Khâm tới, “Nguyên soái biết hai người đã rất lâu không gặp nhau, cho nên lợi dụng cơ hội này phái Cố tướng quân tới đảm nhiệm vai trò khách quý cho trận chiến mở màn của Giải đấu liên trường lần này. Hai người nên nói chuyện nhiều một trước, làm cha con không nên xa cách nhau.”
Cố Khâm đi tới trước mặt Cố Hoằng, “Cha.”
Giọng nói của hắn có chút run rẩy. Lúc trước vẫn là liên hệ thông qua máy truyền tin, hắn đã rất lâu không gặp mặt trực tiếp cha mình rồi. Hai mươi, hay là ba mươi năm? Quân đội thậm chí còn không thể mang di thể của cha hắn về.
Hắn có chút chần chừ, nhưng mà cơ thể hắn đã nhanh hơn suy nghĩ, tay hắn nắm lấy góc áo Cố Hoằng. Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn xông lên cảm giác chua xót, hắn cúi đầu, không tự chủ được mà siết chặt nắm tay của mình. Vẫn còn sống, cha vẫn còn sống.
“Ừm.” Cố Hoằng đáp một tiếng, sau đó hai người đều trầm mặc, hoàn toàn không tìm được đề tài. Được một lát, Cố Khâm mới phục hồi lại tinh thần, có chút lúng túng mà buông ra góc áo đã bị hắn siết đến nhăn lại. Hắn đã không còn ở cái tuổi làm nũng với cha mẹ mình từ lâu rồi.
“Được rồi, vẫn chưa tìm được cơ hội, hôm nay tôi chính thức giới thiệu với Cố tướng quân một chút, đây là con trai tôi, Hình Chiến.” Chung Vân Tu vỗ vỗ vai Hình Chiến, Hình Chiến đúng mực chào đối phương một cái, “Đứa nhỏ này tuy rằng từ nhỏ tính cách lạnh lùng một chút nhưng vẫn là một đứa con ngoan. Tôi thấy rất xứng với Cố Khâm nhà anh đấy.”
Cố Hoằng sững sờ. Đây đã là lần thứ hai, nếu như nói lúc trước là bởi vì chuyện cười của hiệu trưởng Dương nên Chung Vân Tu mới thuận miệng nhận thì lần này, dù cho là có chút riêng tư, nhưng đối phương lại giới thiệu trịnh trọng đến thế này… “Phu nhân chê cười. Cố Khâm không có bản lĩnh gì, có thể trở thành người đi theo lệnh công tử cũng đã là vinh hạnh lớn lao…”
“Cho đến giờ cha vẫn cho rằng con phụ thuộc vào cậu ấy?” Cố Khâm lạnh lùng đánh gãy đối phương, phẫn nộ vì không được thừa nhận lấp kín ***g ngực hắn. Đến tột cùng hắn là vì cái gì, là vì ai mà liều mạng thay đổi bản thân, nâng cao thực lực, từng bước một leo lên địa vị cao như thế? Cuối cùng thế nhưng lại chỉ nhận được một câu đánh giá như thế! Một khắc ấy, hắn có cảm giác hết thảy trả giá trước đây của mình đều không đáng, vừa bi ai lại vừa đáng cười!
Quanh thân Cố Khâm trong chớp mắt dâng lên uy áp dữ dội khiến cho người ở bên cạnh phải lui lại vài bước. Hình Chiến hơi cau mày che lại trước Chung Vân Tu. Y cũng không rõ quan hệ giữa hai người. Lúc trước y vẫn cho rằng tình cảm của Cố Khâm đối với cha mình dù không phải là hận thù thì cũng là không thích, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói đầu tiên của Cố Hoằng lại khiến cho Cố Khâm phản ứng mạnh mẽ đến vậy, có vẻ như quan hệ của hai người không đơn giản như y nghĩ.
Cố Hoằng cũng không cho rằng mình đã nói sai điều gì. Từ sau khi vợ hắn mất, biểu hiện của Cố Khâm vẫn luôn khiến hắn cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cho dù mấy tháng nay Cố Khâm đã thay đổi nhưng cũng chỉ khiến hắn nửa tin nửa ngờ, vậy mà lúc này, hai mắt Cố Khâm đỏ bừng chằm chặp nhìn vào hắn khiến cho hắn có cảm giác như mình đang đối mặt với một con dã thú bị thương. Hơn nữa, hắn còn phát giác từ trên người đối phương loại uy thế chỉ có trải qua ngọn lửa chiến tranh cùng khói đạn trường kỳ gột rửa mới có thể lắng đọng lại, lạnh lẽo cứng rắng, tràn đầy sát khí. Đây là con trai của hắn? Từ lúc nào mà nó đã trưởng thành đến mức độ này?!
“Được rồi.” Hình Chiến là người phản ứng trước, y nắm lấy tay Cố Khâm, cố gắng làm cho đối phương tỉnh táo lại.
Động tác của y phảng phất như đã chặt đứt sợi dây căng chặt trong người Cố Khâm. Cố Khâm giơ nắm tay, đánh thẳng lên mặt y.
“Phanh!”
“Shhh…”
Bởi vì khoảng cách của hai bên quá gần, thêm vào đó lại không đề phòng Cố Khâm, Hình Chiến nhất thời không tránh kịp, lập tức trúng phải cú đấm này. Nhưng y chỉ lùi lại một bước, vẫn không chịu buông cổ tay đối phương ra. Y giơ tay còn lại lên chạm vào khóe miệng đã rách ra của mình. Cảm giác đau nhói đã lâu không thấy khiến y hơi nheo mắt lại.
– Hết chương 30 –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
/87
|