(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 76: Thời gian như nước chảy
—oOo—
— Ba năm sau —
Thiếu tá Brian tóc vàng bước nhanh qua hành lang với gương mặt nghiêm nghị. Thỉnh thoảng có binh lính dừng bước lại chào hắn, hắn chỉ gật đầu một cái nhưng không hề dừng bước. Các binh lính cũng không để bụng, vẫn cung kính đưa mắt nhìn hắn rời đi. Brian nhanh chóng đi tới trước cửa một căn phòng đóng chặt, một lần nữa sửa sang lại quân trang, bảo đảm bề ngoài của mình đã hoàn mỹ rồi mới mở cửa đi vào.
Trong phòng, vị trưởng quan trẻ tuổi vừa tự mình dẫn đội hoàn thành một nhiệm vụ đang tựa vào ghế dựa mà thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt Brian khẽ nhúc nhích, bước chân bất giác nhẹ đi, lặng yên không một tiếng động đến gần, an tĩnh nhìn gương mặt ung dung mà anh tuấn này.
So với lần đầu gặp mặt ba năm trước, giữa hai lông mày thanh niên đã hoàn toàn không còn một nét trẻ con nào, càng trở nên sắc bén hơn, nhất là khi đôi mắt kia mở ra, luôn lóe lên ánh sáng có thể dễ dàng đoạt mất tâm hồn người khác, khiến cho người khác không thể nào dời mắt đi được. Khí thế trầm ổn, thủ đoạn tàn nhẫn mà thuần thục trên chiến trường kia, hoàn toàn nhìn không ra tuổi của hắn còn chưa tới 25. Ở tuổi ấy, người bình thường hoặc chỉ mới tốt nghiệp trường quân sự, hoặc chỉ vừa mới ra chiến trường, là một tân binh tràn đầy mờ mịt về tương lai. Mà hắn, vào một ngày của năm ngoái đã trở thành Thượng tá, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên minh.
Không thể phủ nhận rằng, hắn là một thiên tài, năm đầu tiên nhập học trường quân sự đã đạt quán quân trong Giải đấu liên trường, sau chiến dịch đầu tiên của kỳ thực tập tại quân đội đã được thăng lên Thiếu úy, sau khi chính thức gia nhập quân đội thì bởi vì lập công tiêu diệt kẻ phản bội mà chỉ trong nửa năm đã thăng lên Thượng úy. Cũng là sau đó, Thiếu úy Brian năm đó 27 tuổi được phái tới làm cấp dưới của hắn, trong khi năm đó hắn chỉ mới vừa hai mươi mốt.
Vốn tưởng rằng, nếu muốn thu phục các binh lính ai cũng đã có ít nhất mấy năm kinh nghiệm trên chiến trường thì một vị trưởng quan trẻ tuổi như thế sẽ phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ lần đầu hắn xuất hiện, một câu cũng chưa nói, chỉ dựa vào uy thế đáng sợ bộc phát từ trên người đã có thể ép tất cả mọi người chảy mồ hôi lạnh. Một khắc ấy, bọn họ giống như phải đối mặt với một ngọn núi cao không cách nào vượt qua được, treo ở trên đỉnh đầu bọn họ, có thể đè ép xuống bất cứ lúc nào, khiến cho bọn họ không còn chỗ nào để trốn. Sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của bọn họ, vị trưởng quan trẻ tuổi này thu lại uy thế toàn thân, khóe môi cong lên một nụ cười ngả ngớn, trong nháy mắt đã biến thành một vị công tử quý tộc quen sống trong nhung lụa, tựa như tất cả khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hắn nói, “Cố Khâm, tên tôi.”
Từ đó trở đi, cái tên này liền khắc thật sâu vào linh hồn của Brian.
Đối với vị cấp trên trẻ tuổi đột nhiên nhảy ra này, mọi người không dám khinh thường, nhưng trong lòng vẫn sẽ thầm nghi hoặc, bởi vì trong đơn vị này không có bất kỳ một tân binh nào, đây đối với một đơn vị mới thành lập quả thực là khó tưởng tượng, phải biết chỉ có tiểu đội tinh anh mới có loại đãi ngộ này. Nghe nói cấp trên của họ vào quân đội còn chưa tới một năm. Chưa đến một năm đã có thể có quân hàm Thượng úy, chẳng lẽ hắn là một quân nhị đại?
Nhưng rất nhanh, mọi người lại bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình. Nếu như đối phương thật sự có bối cảnh hùng hậu như vậy, tại sao mỗi lần nhiệm vụ được phân tới đều khó giải quyết và phiền toái như thế?! Một lần, hai lần còn có thể nói là không may mắn, ba lần, bốn lần, thậm chí là gần như tất cả nhiệm vụ rơi vào đầu họ đều như thế, vậy thì rõ ràng là không hợp lý! Còn mấy cái nhiệm vụ tương đối bình thường lác đác hiếm thấy kia, chỉ sợ cũng là vì tạm thời không có phiền toái nên mới phải bất đắc dĩ cho bọn họ mà thôi… Không lẽ cấp trên của họ đã đắc tội Thiếu tướng Carter một lúc nào đó rồi!
Đây chính là một hiểu lầm. Ban đầu Carter chỉ là muốn nhìn xem thực lực của vị quân nhị đại này như thế nào, thuận lợi ra oai phủ đầu một phen, cho nên đã lựa chọn một nhiệm vụ tương đối phiền phức để giao cho hắn, không ngờ Cố Khâm giải quyết đến trôi chảy gọn gàng, căn bản không tìm ra một khuyết điểm nào. Vì thế Carter lại muốn biết cực hạn của hắn ở chỗ nào, nhiệm vụ cứ thế mà càng ngày càng khó. Nhưng mà vấn đề có khó thế nào thì khi về tay Cố Khâm cũng không còn là vấn đề, tiếp tục như thế, không kiểm tra ra được cực hạn của Cố Khâm, ngược lại lại tạo thành thói quen và ỷ lại, dù sao cứ ném nhiệm vụ khó giải quyết nhất tới cho Cố Khâm là xong, Carter có thể cứ vậy mà ung dung vui vẻ.
Nhưng cũng nhờ vào những nhiệm vụ như vậy mà binh lính trong tay Cố Khâm cũng hoàn toàn hiểu rõ thực lực mạnh mẽ của vị cấp trên này. Phiền toái nào tới tay hắn đều sẽ được giải quyết với thương tổn thất nhất, tỷ lệ sống sót của đội ngũ thậm chí còn cao hơn cả những đơn vị khi trước của bọn họ! Công huân tích lũy của đơn vị cứ thế mà tằng tằng tăng lên, trong ba năm cấp trên của họ đã chỉ còn cách cấp Tướng có một bước. Hiện tại, đơn vị của họ cũng đã là đơn vị tiếng tăm lẫy lừng ở quân khu Đệ tứ, được đặt tên Thương Lang trùng với tên cơ giáp của trưởng quan. Cho tới hiện tại đây chính là chiến đội mà dù cho không nhận tân binh nhưng các binh lính dù có tranh vỡ đầu cũng muốn tiến vào, được coi là ba con át chủ bài của quân khu Đệ tứ cùng với chiến đội Chó điên và chiến đội Chiến Thần.
Brian đứng không nhúc nhích ở nơi đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Cố Khâm.
Cấp trên của mình chói mắt đến mức khiến người động tâm như vậy, trong đơn vị có vô số binh lính ngưỡng mộ hắn, chỉ là rất nhiều người cảm giác mình không xứng cho nên mới phải từ bỏ hoặc là không dám nói ra khỏi miệng. Dĩ nhiên cũng có một ít người to gan leo thẳng lên giường hắn, trong đó có không ít nam giới, mặc dù ai trong số họ cũng lớn hơn mấy tuổi so với hắn, nhưng họ cũng không ngại việc phải ở phía dưới. Dù sao trong xã hội coi trọng kẻ mạnh này, dùng sức mạnh để quyết định trên dưới là việc rất bình thường. Kết quả, trưởng quan chỉ cười híp mắt mà cự tuyệt, “Tôi đã có người yêu.”
Lời này đánh phải nát hết bao nhiêu con tim thủy tinh! Trưởng quan thế nhưng lại là cỏ đã có chủ! Có điều không sao cả, dù sao cũng còn chưa kết hôn, biết đâu kiên trì thêm một chút bọn họ liền có thể đạp vị người yêu không biết đang ở góc nào kia xuống mà chiếm lấy chính vị thì sao? Dù sao làm bạn giường trước cũng rất tốt!
Đáng tiếc cấp trên của bọn họ lại chung thủy vô cùng, thủ thân như ngọc vì người yêu, trong ba năm chưa từng đi ăn vụng, vào cái tuổi huyết khí phương cương này mà lại có thể chịu được tịch mịch như thế! Hơn nữa ba năm qua trưởng quan cũng chưa từng xin nghỉ để đi gặp người yêu, điểm này thật khiến người khác nghi ngờ, chẳng lẽ căn bản là không có người này? Người yêu thật ra chỉ là cái cớ trưởng quan dùng để cự tuyệt bọn họ?
Ánh mắt Brian dịch chuyển từ đôi mắt đang nhắm lại của Cố Khâm xuống đến đôi môi, giống như đã bị đầu độc mà đưa tay lên muốn chạm tới khuôn mặt trầm tĩnh kia. Cố Khâm đương nhiên không thể nào không cảm thấy, huống chi hắn căn bản không hề ngủ. Hắn đột ngột mở mắt ra, dọa cho Brian sợ hết hồn, nhanh chóng rụt tay về, lại không tránh ánh mắt của hắn, thẳng thắn mà để cho Cố Khâm nhìn tới đáy mắt mình, “Trưởng quan.”
Cố Khâm ngồi bắt chéo chân, ngón tay thon dài gõ gõ tay vịn theo tiết tấu, tư thế ngồi lười biếng mà tùy ý, “Brian, anh đã có quân hàm Thiếu tá, có muốn đi dẫn đội không?” Hiện tại Brian chỉ coi như là sĩ quan phụ tá đi theo hắn, nhưng Thiếu tá đã thuộc về sĩ quan lớp giữa, năm đó Hứa Thiếu Phong cũng chỉ là Thiếu tá thôi mà đã có thể chỉ huy đơn vị Chó điên, có thể thấy muốn có binh quyền trong tay cũng không khó, thế nhưng đối phương lại ở cạnh mình, quả thực quá mức lãng phí, rất dễ dàng hạn chế sự phát triển của đối phương.
“Không, thuộc hạ nguyện ý đứng ở phía sau trưởng quan, chờ tới khi trưởng quan trở thành Tướng quân rồi cũng sẽ cần một sĩ quan phụ tá hiểu biết thói quen của ngài giúp đỡ ngài.” Ánh mắt Brian kiên định mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cố Khâm nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, giống như đang muốn xác định xem thái độ của đối phương kiên quyết tới mức nào, cuối cùng hắn nheo mắt lại, không nóng không lạnh mà nói, “Brian, tôi đã có người yêu.”
Cơ thể Brian cứng đờ, ngay sau đó đã bình tĩnh lại, rũ mắt che giấu cảm xúc trong mắt, giọng không thay đổi, “Tôi biết.”
“Đợi tới lúc có cơ hội sẽ giới thiệu người đó cho mọi người.” Cố Khâm đưa tay xoa xoa mi tâm. Ban đầu hắn quả thật có ý định bồi dưỡng Brian thành sĩ quan phụ tá của mình, nhưng tình cảm của Brian đối với hắn hắn cũng thấy rõ ràng. Đối với những người muốn leo lên giường hắn kia hắn có thể không khách khí mà cự tuyệt, nhưng đối với loại người cố chấp kiểu “Tôi cái gì cũng không muốn chỉ cần có thể đứng ở sau lưng cậu yên lặng nhìn cậu, tôi sẽ không vượt quá giới hạn cũng sẽ không nói ra miệng chỉ xin cậu đừng đuổi tôi đi” như Brian này, hắn có nói đến thế nào thì đối phương cũng không bị lay động, hiệu suất làm việc hết lần này tới lần khác vẫn luôn rất cao, khiến cho hắn muốn kiếm cớ điều đối phương đi cũng không kiếm được, quả đúng là phiền phức.
“Nếu như anh muốn có đơn vị của mình, có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào, đi theo tôi quả thực là không công bằng cho anh.” Không đợi Brian tỏ thêm thái độ gì, Cố Khâm liền chuyển chủ đề, “Chiến Thần bên kia thế nào rồi?” Ý hắn dĩ nhiên là đơn vị của Hình Chiến.
“Chiến đội Chiến Thần vẫn đang trong trạng thái giao chiến cùng quân địch.” Thấy Cố Khâm dời đề tài đi, Brian cũng không tiếp tục bám đuổi. Hắn biết Cố Khâm không có ý tưởng đó với hắn, nhưng giống như hắn không có cách nào có thể khiến cho Cố Khâm tiếp nhận tình cảm của hắn, Cố Khâm cũng không có cách nào có thể khiến cho hắn buông tha phần tình cảm này. Không sao cả, hắn vốn cũng không mong đợi tới kết quả.
Cố Khâm cau mày, “Nhiệm vụ này hắn đã tiến hành một tháng rồi cơ mà? Chậc chậc, cái tên Hình Chiến kia sao lần này lại yếu đuối vậy? Thật vô dụng!”
Đối với giọng nói đầy khiêu khích của cấp trên, Brian không trả lời. Hắn biết cấp trên cũng không cần ai trả lời, đối phương chẳng qua là lấy việc cười nhạo đối phương làm thú vui mà thôi. Thượng tá Hình Chiến cũng là thiên tài giống như cấp trên của bọn họ, ngay cả những sự kiện họ từng trải qua cũng giống nhau như đúc. Bọn họ đều cùng đạt quán quân trong Giải đấu liên trường trong cùng một năm, cùng lúc gia nhập vào quân đội, cùng lúc có đơn vị của riêng mình, thậm chí quân hàm cũng tăng nhanh như nhau. Nghe nói cơ giáp của bọn họ đều được đại sư Russell thiết kế, Brian đã nhìn thấy mấy lần, trừ màu sắc ra, bề ngoài của hai chiếc cơ giáp cơ hồ là đúc ra từ cùng một khuôn, có điều vũ khí lại khác biệt một trời một vực.
Hai con người như vậy, hoặc coi nhau là tri kỷ, hoặc chính là kình địch cả đời. Nhìn tình hình trước mắt, tình huống của hai người họ hiển nhiên thuộc về trường hợp thứ hai. Tám từ có thể dùng để hình dung quan hệ của họ chính là – đối chọi gay gắt, như nước với lửa.
Mặc dù không phải là cấp dưới của cùng một tướng quân, nhưng khu vực phụ trách của hai người họ lại ở ngay gần nhau, kết quả khiến cho hai người vô luận là làm nhiệm vụ gì đều phải so sánh xem, ai tốc độ nhanh hơn, ai làm tốt hơn, ai lấy được nhiều chiến công hơn, thỉnh thoảng có nhiệm vụ cần hợp tác thì càng không xong, hai bên đều phải tập trung toàn bộ tinh lực đi chèn ép người còn lại, tới mức ngay cả giữa binh lính cấp dưới của bọn họ cũng nồng nặc mùi thuốc súng. Có điều nhìn vào quân hàm cùng cấp bậc của họ cũng biết, hai bên đến nay vẫn không phân được thắng bại.
Bởi vì hai bên ở rất gần nhau, chỉ mất có nửa ngày đi đường, khoảng cách không đáng là bao so với vũ trụ mênh mông này, cho nên khi chiến sự không căng thẳng, hai vị này sẽ cố ý chạy tới địa bàn của đối phương mà tìm đối phương để đánh nhau, tục gọi tới làm loạn, từ đánh cận chiến tới cận chiến cơ giáp, rồi đến cả chiến thuật chỉ huy. Có điều thân là cấp trên, bọn họ phải sẵn sàng cho tình trạng bất ngờ bất cứ lúc nào. Tay chân không có mắt, nếu như vì ganh đua mà đánh nhau dẫn tới bị thương nặng thì không tốt lắm, cho nên bọn họ thường tiến hành ở trên mạng chiến đấu, một khi đánh thì phải đánh đến ngày thứ hai, đánh đến thỏa mãn mới trở lại chỗ ở của mình.
Mặc dù không thể đến tận hiện trường để học hỏi, nhưng điểm số trên mạng chiến đấu vẫn thể hiện ra rõ ràng là ai thắng ai thua. Tại khu sức chiến đấu số điểm của Cố Khâm vẫn luôn không theo kịp Hình Chiến, mà tại khu chiến thuật thì điểm số của hai người lại luân phiên tăng lên, hiển nhiên là sàn sàn nhau. Vì vậy binh lính của hai đơn vị cũng sẽ âm thầm mà đánh cược, xem tới ngày hôm sau điểm của ai sẽ cao hơn, vì thế mà cũng có thêm vài vui thú trong cuộc sống quân đội khô khan.
Vào lúc chiến sự căng thẳng, khi một bên vì hoàn thành nhiệm vụ mà tốn quá nhiều thời gian, thì bên kia sẽ lập tức thẳng tiến mang theo đơn vị của mình đi tới chen một chân, nói dễ nghe thì là tiếp viện, thật ra thì chính là đi cười nhạo đối phương thuận tiện cướp chiến công. Giống như lần này vậy, cấp trên của bọn họ nhất định lại chuẩn bị đi “tiếp viện”. Brian không kiềm chế được mà bật cười, cũng chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra tuổi thực của trưởng quan, vẫn còn là một người trẻ tuổi hiếu chiến mà háo thắng.
Quả nhiên, Cố Khâm trực tiếp quyết định, “Thông báo cho đại đội số 3, hai tiếng nữa lên đường!”
– Hết chương 76 –
Ừa đó, nhìn thì biết, Cố Khâm anh không bao giờ phản công nổi đâu (‾‾) À mà edit chương này, tôi tự nhiên nghĩ, liệu lên mạng giả lập thì có ấy ấy được không nhờ? (﹃) chẳng lẽ hai người ở trong phòng hai ngày chỉ để đánh nhau…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Chương 76: Thời gian như nước chảy
—oOo—
— Ba năm sau —
Thiếu tá Brian tóc vàng bước nhanh qua hành lang với gương mặt nghiêm nghị. Thỉnh thoảng có binh lính dừng bước lại chào hắn, hắn chỉ gật đầu một cái nhưng không hề dừng bước. Các binh lính cũng không để bụng, vẫn cung kính đưa mắt nhìn hắn rời đi. Brian nhanh chóng đi tới trước cửa một căn phòng đóng chặt, một lần nữa sửa sang lại quân trang, bảo đảm bề ngoài của mình đã hoàn mỹ rồi mới mở cửa đi vào.
Trong phòng, vị trưởng quan trẻ tuổi vừa tự mình dẫn đội hoàn thành một nhiệm vụ đang tựa vào ghế dựa mà thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt Brian khẽ nhúc nhích, bước chân bất giác nhẹ đi, lặng yên không một tiếng động đến gần, an tĩnh nhìn gương mặt ung dung mà anh tuấn này.
So với lần đầu gặp mặt ba năm trước, giữa hai lông mày thanh niên đã hoàn toàn không còn một nét trẻ con nào, càng trở nên sắc bén hơn, nhất là khi đôi mắt kia mở ra, luôn lóe lên ánh sáng có thể dễ dàng đoạt mất tâm hồn người khác, khiến cho người khác không thể nào dời mắt đi được. Khí thế trầm ổn, thủ đoạn tàn nhẫn mà thuần thục trên chiến trường kia, hoàn toàn nhìn không ra tuổi của hắn còn chưa tới 25. Ở tuổi ấy, người bình thường hoặc chỉ mới tốt nghiệp trường quân sự, hoặc chỉ vừa mới ra chiến trường, là một tân binh tràn đầy mờ mịt về tương lai. Mà hắn, vào một ngày của năm ngoái đã trở thành Thượng tá, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên minh.
Không thể phủ nhận rằng, hắn là một thiên tài, năm đầu tiên nhập học trường quân sự đã đạt quán quân trong Giải đấu liên trường, sau chiến dịch đầu tiên của kỳ thực tập tại quân đội đã được thăng lên Thiếu úy, sau khi chính thức gia nhập quân đội thì bởi vì lập công tiêu diệt kẻ phản bội mà chỉ trong nửa năm đã thăng lên Thượng úy. Cũng là sau đó, Thiếu úy Brian năm đó 27 tuổi được phái tới làm cấp dưới của hắn, trong khi năm đó hắn chỉ mới vừa hai mươi mốt.
Vốn tưởng rằng, nếu muốn thu phục các binh lính ai cũng đã có ít nhất mấy năm kinh nghiệm trên chiến trường thì một vị trưởng quan trẻ tuổi như thế sẽ phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ lần đầu hắn xuất hiện, một câu cũng chưa nói, chỉ dựa vào uy thế đáng sợ bộc phát từ trên người đã có thể ép tất cả mọi người chảy mồ hôi lạnh. Một khắc ấy, bọn họ giống như phải đối mặt với một ngọn núi cao không cách nào vượt qua được, treo ở trên đỉnh đầu bọn họ, có thể đè ép xuống bất cứ lúc nào, khiến cho bọn họ không còn chỗ nào để trốn. Sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của bọn họ, vị trưởng quan trẻ tuổi này thu lại uy thế toàn thân, khóe môi cong lên một nụ cười ngả ngớn, trong nháy mắt đã biến thành một vị công tử quý tộc quen sống trong nhung lụa, tựa như tất cả khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hắn nói, “Cố Khâm, tên tôi.”
Từ đó trở đi, cái tên này liền khắc thật sâu vào linh hồn của Brian.
Đối với vị cấp trên trẻ tuổi đột nhiên nhảy ra này, mọi người không dám khinh thường, nhưng trong lòng vẫn sẽ thầm nghi hoặc, bởi vì trong đơn vị này không có bất kỳ một tân binh nào, đây đối với một đơn vị mới thành lập quả thực là khó tưởng tượng, phải biết chỉ có tiểu đội tinh anh mới có loại đãi ngộ này. Nghe nói cấp trên của họ vào quân đội còn chưa tới một năm. Chưa đến một năm đã có thể có quân hàm Thượng úy, chẳng lẽ hắn là một quân nhị đại?
Nhưng rất nhanh, mọi người lại bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình. Nếu như đối phương thật sự có bối cảnh hùng hậu như vậy, tại sao mỗi lần nhiệm vụ được phân tới đều khó giải quyết và phiền toái như thế?! Một lần, hai lần còn có thể nói là không may mắn, ba lần, bốn lần, thậm chí là gần như tất cả nhiệm vụ rơi vào đầu họ đều như thế, vậy thì rõ ràng là không hợp lý! Còn mấy cái nhiệm vụ tương đối bình thường lác đác hiếm thấy kia, chỉ sợ cũng là vì tạm thời không có phiền toái nên mới phải bất đắc dĩ cho bọn họ mà thôi… Không lẽ cấp trên của họ đã đắc tội Thiếu tướng Carter một lúc nào đó rồi!
Đây chính là một hiểu lầm. Ban đầu Carter chỉ là muốn nhìn xem thực lực của vị quân nhị đại này như thế nào, thuận lợi ra oai phủ đầu một phen, cho nên đã lựa chọn một nhiệm vụ tương đối phiền phức để giao cho hắn, không ngờ Cố Khâm giải quyết đến trôi chảy gọn gàng, căn bản không tìm ra một khuyết điểm nào. Vì thế Carter lại muốn biết cực hạn của hắn ở chỗ nào, nhiệm vụ cứ thế mà càng ngày càng khó. Nhưng mà vấn đề có khó thế nào thì khi về tay Cố Khâm cũng không còn là vấn đề, tiếp tục như thế, không kiểm tra ra được cực hạn của Cố Khâm, ngược lại lại tạo thành thói quen và ỷ lại, dù sao cứ ném nhiệm vụ khó giải quyết nhất tới cho Cố Khâm là xong, Carter có thể cứ vậy mà ung dung vui vẻ.
Nhưng cũng nhờ vào những nhiệm vụ như vậy mà binh lính trong tay Cố Khâm cũng hoàn toàn hiểu rõ thực lực mạnh mẽ của vị cấp trên này. Phiền toái nào tới tay hắn đều sẽ được giải quyết với thương tổn thất nhất, tỷ lệ sống sót của đội ngũ thậm chí còn cao hơn cả những đơn vị khi trước của bọn họ! Công huân tích lũy của đơn vị cứ thế mà tằng tằng tăng lên, trong ba năm cấp trên của họ đã chỉ còn cách cấp Tướng có một bước. Hiện tại, đơn vị của họ cũng đã là đơn vị tiếng tăm lẫy lừng ở quân khu Đệ tứ, được đặt tên Thương Lang trùng với tên cơ giáp của trưởng quan. Cho tới hiện tại đây chính là chiến đội mà dù cho không nhận tân binh nhưng các binh lính dù có tranh vỡ đầu cũng muốn tiến vào, được coi là ba con át chủ bài của quân khu Đệ tứ cùng với chiến đội Chó điên và chiến đội Chiến Thần.
Brian đứng không nhúc nhích ở nơi đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Cố Khâm.
Cấp trên của mình chói mắt đến mức khiến người động tâm như vậy, trong đơn vị có vô số binh lính ngưỡng mộ hắn, chỉ là rất nhiều người cảm giác mình không xứng cho nên mới phải từ bỏ hoặc là không dám nói ra khỏi miệng. Dĩ nhiên cũng có một ít người to gan leo thẳng lên giường hắn, trong đó có không ít nam giới, mặc dù ai trong số họ cũng lớn hơn mấy tuổi so với hắn, nhưng họ cũng không ngại việc phải ở phía dưới. Dù sao trong xã hội coi trọng kẻ mạnh này, dùng sức mạnh để quyết định trên dưới là việc rất bình thường. Kết quả, trưởng quan chỉ cười híp mắt mà cự tuyệt, “Tôi đã có người yêu.”
Lời này đánh phải nát hết bao nhiêu con tim thủy tinh! Trưởng quan thế nhưng lại là cỏ đã có chủ! Có điều không sao cả, dù sao cũng còn chưa kết hôn, biết đâu kiên trì thêm một chút bọn họ liền có thể đạp vị người yêu không biết đang ở góc nào kia xuống mà chiếm lấy chính vị thì sao? Dù sao làm bạn giường trước cũng rất tốt!
Đáng tiếc cấp trên của bọn họ lại chung thủy vô cùng, thủ thân như ngọc vì người yêu, trong ba năm chưa từng đi ăn vụng, vào cái tuổi huyết khí phương cương này mà lại có thể chịu được tịch mịch như thế! Hơn nữa ba năm qua trưởng quan cũng chưa từng xin nghỉ để đi gặp người yêu, điểm này thật khiến người khác nghi ngờ, chẳng lẽ căn bản là không có người này? Người yêu thật ra chỉ là cái cớ trưởng quan dùng để cự tuyệt bọn họ?
Ánh mắt Brian dịch chuyển từ đôi mắt đang nhắm lại của Cố Khâm xuống đến đôi môi, giống như đã bị đầu độc mà đưa tay lên muốn chạm tới khuôn mặt trầm tĩnh kia. Cố Khâm đương nhiên không thể nào không cảm thấy, huống chi hắn căn bản không hề ngủ. Hắn đột ngột mở mắt ra, dọa cho Brian sợ hết hồn, nhanh chóng rụt tay về, lại không tránh ánh mắt của hắn, thẳng thắn mà để cho Cố Khâm nhìn tới đáy mắt mình, “Trưởng quan.”
Cố Khâm ngồi bắt chéo chân, ngón tay thon dài gõ gõ tay vịn theo tiết tấu, tư thế ngồi lười biếng mà tùy ý, “Brian, anh đã có quân hàm Thiếu tá, có muốn đi dẫn đội không?” Hiện tại Brian chỉ coi như là sĩ quan phụ tá đi theo hắn, nhưng Thiếu tá đã thuộc về sĩ quan lớp giữa, năm đó Hứa Thiếu Phong cũng chỉ là Thiếu tá thôi mà đã có thể chỉ huy đơn vị Chó điên, có thể thấy muốn có binh quyền trong tay cũng không khó, thế nhưng đối phương lại ở cạnh mình, quả thực quá mức lãng phí, rất dễ dàng hạn chế sự phát triển của đối phương.
“Không, thuộc hạ nguyện ý đứng ở phía sau trưởng quan, chờ tới khi trưởng quan trở thành Tướng quân rồi cũng sẽ cần một sĩ quan phụ tá hiểu biết thói quen của ngài giúp đỡ ngài.” Ánh mắt Brian kiên định mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cố Khâm nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, giống như đang muốn xác định xem thái độ của đối phương kiên quyết tới mức nào, cuối cùng hắn nheo mắt lại, không nóng không lạnh mà nói, “Brian, tôi đã có người yêu.”
Cơ thể Brian cứng đờ, ngay sau đó đã bình tĩnh lại, rũ mắt che giấu cảm xúc trong mắt, giọng không thay đổi, “Tôi biết.”
“Đợi tới lúc có cơ hội sẽ giới thiệu người đó cho mọi người.” Cố Khâm đưa tay xoa xoa mi tâm. Ban đầu hắn quả thật có ý định bồi dưỡng Brian thành sĩ quan phụ tá của mình, nhưng tình cảm của Brian đối với hắn hắn cũng thấy rõ ràng. Đối với những người muốn leo lên giường hắn kia hắn có thể không khách khí mà cự tuyệt, nhưng đối với loại người cố chấp kiểu “Tôi cái gì cũng không muốn chỉ cần có thể đứng ở sau lưng cậu yên lặng nhìn cậu, tôi sẽ không vượt quá giới hạn cũng sẽ không nói ra miệng chỉ xin cậu đừng đuổi tôi đi” như Brian này, hắn có nói đến thế nào thì đối phương cũng không bị lay động, hiệu suất làm việc hết lần này tới lần khác vẫn luôn rất cao, khiến cho hắn muốn kiếm cớ điều đối phương đi cũng không kiếm được, quả đúng là phiền phức.
“Nếu như anh muốn có đơn vị của mình, có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào, đi theo tôi quả thực là không công bằng cho anh.” Không đợi Brian tỏ thêm thái độ gì, Cố Khâm liền chuyển chủ đề, “Chiến Thần bên kia thế nào rồi?” Ý hắn dĩ nhiên là đơn vị của Hình Chiến.
“Chiến đội Chiến Thần vẫn đang trong trạng thái giao chiến cùng quân địch.” Thấy Cố Khâm dời đề tài đi, Brian cũng không tiếp tục bám đuổi. Hắn biết Cố Khâm không có ý tưởng đó với hắn, nhưng giống như hắn không có cách nào có thể khiến cho Cố Khâm tiếp nhận tình cảm của hắn, Cố Khâm cũng không có cách nào có thể khiến cho hắn buông tha phần tình cảm này. Không sao cả, hắn vốn cũng không mong đợi tới kết quả.
Cố Khâm cau mày, “Nhiệm vụ này hắn đã tiến hành một tháng rồi cơ mà? Chậc chậc, cái tên Hình Chiến kia sao lần này lại yếu đuối vậy? Thật vô dụng!”
Đối với giọng nói đầy khiêu khích của cấp trên, Brian không trả lời. Hắn biết cấp trên cũng không cần ai trả lời, đối phương chẳng qua là lấy việc cười nhạo đối phương làm thú vui mà thôi. Thượng tá Hình Chiến cũng là thiên tài giống như cấp trên của bọn họ, ngay cả những sự kiện họ từng trải qua cũng giống nhau như đúc. Bọn họ đều cùng đạt quán quân trong Giải đấu liên trường trong cùng một năm, cùng lúc gia nhập vào quân đội, cùng lúc có đơn vị của riêng mình, thậm chí quân hàm cũng tăng nhanh như nhau. Nghe nói cơ giáp của bọn họ đều được đại sư Russell thiết kế, Brian đã nhìn thấy mấy lần, trừ màu sắc ra, bề ngoài của hai chiếc cơ giáp cơ hồ là đúc ra từ cùng một khuôn, có điều vũ khí lại khác biệt một trời một vực.
Hai con người như vậy, hoặc coi nhau là tri kỷ, hoặc chính là kình địch cả đời. Nhìn tình hình trước mắt, tình huống của hai người họ hiển nhiên thuộc về trường hợp thứ hai. Tám từ có thể dùng để hình dung quan hệ của họ chính là – đối chọi gay gắt, như nước với lửa.
Mặc dù không phải là cấp dưới của cùng một tướng quân, nhưng khu vực phụ trách của hai người họ lại ở ngay gần nhau, kết quả khiến cho hai người vô luận là làm nhiệm vụ gì đều phải so sánh xem, ai tốc độ nhanh hơn, ai làm tốt hơn, ai lấy được nhiều chiến công hơn, thỉnh thoảng có nhiệm vụ cần hợp tác thì càng không xong, hai bên đều phải tập trung toàn bộ tinh lực đi chèn ép người còn lại, tới mức ngay cả giữa binh lính cấp dưới của bọn họ cũng nồng nặc mùi thuốc súng. Có điều nhìn vào quân hàm cùng cấp bậc của họ cũng biết, hai bên đến nay vẫn không phân được thắng bại.
Bởi vì hai bên ở rất gần nhau, chỉ mất có nửa ngày đi đường, khoảng cách không đáng là bao so với vũ trụ mênh mông này, cho nên khi chiến sự không căng thẳng, hai vị này sẽ cố ý chạy tới địa bàn của đối phương mà tìm đối phương để đánh nhau, tục gọi tới làm loạn, từ đánh cận chiến tới cận chiến cơ giáp, rồi đến cả chiến thuật chỉ huy. Có điều thân là cấp trên, bọn họ phải sẵn sàng cho tình trạng bất ngờ bất cứ lúc nào. Tay chân không có mắt, nếu như vì ganh đua mà đánh nhau dẫn tới bị thương nặng thì không tốt lắm, cho nên bọn họ thường tiến hành ở trên mạng chiến đấu, một khi đánh thì phải đánh đến ngày thứ hai, đánh đến thỏa mãn mới trở lại chỗ ở của mình.
Mặc dù không thể đến tận hiện trường để học hỏi, nhưng điểm số trên mạng chiến đấu vẫn thể hiện ra rõ ràng là ai thắng ai thua. Tại khu sức chiến đấu số điểm của Cố Khâm vẫn luôn không theo kịp Hình Chiến, mà tại khu chiến thuật thì điểm số của hai người lại luân phiên tăng lên, hiển nhiên là sàn sàn nhau. Vì vậy binh lính của hai đơn vị cũng sẽ âm thầm mà đánh cược, xem tới ngày hôm sau điểm của ai sẽ cao hơn, vì thế mà cũng có thêm vài vui thú trong cuộc sống quân đội khô khan.
Vào lúc chiến sự căng thẳng, khi một bên vì hoàn thành nhiệm vụ mà tốn quá nhiều thời gian, thì bên kia sẽ lập tức thẳng tiến mang theo đơn vị của mình đi tới chen một chân, nói dễ nghe thì là tiếp viện, thật ra thì chính là đi cười nhạo đối phương thuận tiện cướp chiến công. Giống như lần này vậy, cấp trên của bọn họ nhất định lại chuẩn bị đi “tiếp viện”. Brian không kiềm chế được mà bật cười, cũng chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra tuổi thực của trưởng quan, vẫn còn là một người trẻ tuổi hiếu chiến mà háo thắng.
Quả nhiên, Cố Khâm trực tiếp quyết định, “Thông báo cho đại đội số 3, hai tiếng nữa lên đường!”
– Hết chương 76 –
Ừa đó, nhìn thì biết, Cố Khâm anh không bao giờ phản công nổi đâu (‾‾) À mà edit chương này, tôi tự nhiên nghĩ, liệu lên mạng giả lập thì có ấy ấy được không nhờ? (﹃) chẳng lẽ hai người ở trong phòng hai ngày chỉ để đánh nhau…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
/87
|