Bảo Bảo ngủ không sâu, chỉ một lúc là dậy, có chút mệt gục vào hõm vai hắn mơ ngàng ngáp vài cái. Quân Thiên Hàn biết bé con đã thức, vỗ nhẹ lưng cậu âu yếm xoa xoa, nghiêng đầu yêu thương hôn lên má bé: " Tỉnh ngủ chưa bảo bối, sắp đến nơi rồi. "
Cục bông trong lòng không động đậy, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều nơi cần cổ hắn, chắc nhóc con khóc mệt nên mau ngủ đây. Để Bảo Bảo ngủ thêm chút nữa, hắn cũng không vội.
Xe đỗ bên làn đường, trước trung tâm đồ chơi thành phố, khiến nhiều người không khỏi liếc qua. Vệ sĩ tay cầm lái đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng kinh nghi bất định, không biết nên làm gì cho phải. Nãy giờ thời gian cũng đã hơn tiếng, vậy mà thiếu gia đến một ngón tay cũng không động đậy, giữ nguyên tư thế mà để cho vị tiểu bảo bối Phong gia kia nằm ngủ. Đây nào phải tình anh em hữu nghị nữa, là chăm tổ tông a !
Quân Thiên Hàn chăm chú nhìn bé con, không hiểu sao càng nhìn lại càng thích, càng khiến hắn sa vào hơn. Rõ ràng không phải quốc sắc thiên hương, tuyệt thế giai nhân gì; lại càng không giống mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương ngoài kia, nhưng bé con nhà hắn lại đem người dày vò mê tâm đến lạ. Thật không được rồi, bỗng nhiên lại nảy sinh xúc động muốn giấu người đi...
" Bật điều hoà lên. "
Bàn tay sau lưng bé con của hắn lập tức cảm nhận được nhiệt, Quân Thiên Hàn lấy khăn tay bản thân đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ngực lau mồ hôi cho bé. Xong xuôi còn rất hài lòng ôm chặt bé cưng một cái, hoàn toàn không biết ai kia suýt nữa đi đời vì lên cơn đau tim đột xuất.
Mắt thấy trời sắp ngả vàng, hắn đưa tay gõ cửa kính xe, nhéo nhẹ mũi bé con thầm thì: " Cưng à, còn không dậy là hết mua đồ chơi nha, hửm ? "
Vệ sĩ cung kính mở cửa xe cho hắn, Quân Thiên Hàn cẩn thận ôm bé con vào lòng, chậm rãi bước ra khỏi ghế. Ánh mắt hắn còn chưa nhìn qua vị vệ sĩ này đã rất thức thời cầm ô lên che cho cậu chủ nhà mình, hay nói đúng hơn là bảo bối trong lòng Quân thiếu này đi. Lúc này, bé con cũng đã tỉnh hẳn, nhìn trung tâm đồ chơi trước mặt mà phá lệ hứng khởi, vẫn còn có thể mỉm cười với cái khuôn mặt mờ mịt kia.
" Thích không, anh đưa em đi mua gà con ha ? " Cầm tay bé con khẽ xoa, Quân Thiên Hàn ánh mắt nhu hoà nhìn người thương, sự dịu dàng gần như hoá Tây Thi.
" To nha ! " Bé con hai tay duỗi lớn, ý đồ muốn nói cho hắn biết: "Phải... mua gà con thật to nha, muốn ôm ôm ngủ cơ. "
" Gì đây, vậy là không thích ôm anh ngủ sao hả? " Hắn có chút ghen tuông nhéo má bé, rõ là không cam lòng chút nào. Dựa vào đâu hắn bị cướp tiện nghi chứ, việc đó là bất khả thi. Bảo bối hắn tự tay nuôi lớn, nhìn cậu trưởng thành mỗi ngày, dù thế nào thì mỗi tấc da tấc thịt trên người cậu đều thuộc quyền sở hữu của hắn, dù có là gấu bông thì cũng không được cướp.
Bảo Bảo thấy anh trai nhỏ có vẻ bất mãn, liền ngửa đầu lên gặm cằm Quân Thiên Hàn, hơi mở to mắt trừng hắn: " Hàn Hàn hư nha, kh...không cho bé ôm gà con. " Nói xong liền đưa tay lên đếm: " Tay này... ôm gà nè, còn... bên này ôm Hàn nè. "
" Khục... haha... em nói đúng lắm, sao bảo bối của anh thông minh thế nhỉ ? " Thật sự là hắn hết nhịn nổi rồi, vợ hắn sao mà dễ thương thế cơ chứ.
Vào bên trong, Bảo Bảo sáng mắt nhìn xung quanh, nơi đâu cũng là đồ chơi cả, bé ngắm chán, một lúc liền quay đầu nhìn hắn chăm chú. Quân Thiên Hàn đang xem dự án công ty qua màn hình máy tính xách tay, như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu lên, cười nhìn bé con, máy tính trên tay cũng gấp lại đưa cho vệ sĩ, bước đến bế bé con cất tiếng hỏi: " Sao vậy? Em không chọn được à? "
Bảo Bảo lắc lắc đầu nhỏ. Không phải bé không chọn được... bé muốn mua vài con nữa cơ. Nhưng mà đã hứa với anh trai nhỏ là chỉ mua gà con rồi, giờ phải làm sao đây.
Gương mặt chứa tiếu ý nhìn vẻ lúng túng lưu luyến của bảo bối nhà mình, Quân Thiên Hàn đến yêu chết sự đáng yêu này mất thôi. Đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, hắn hôn lên má bé con một cái: " Vậy anh chọn cho em ha, lấy hết chỗ này được chứ ? " Nói rồi đưa tay chỉ tất cả những thú bông bé vừa nhìn qua, đem biểu cảm vui vẻ của người thương giấu dưới mi tâm mà ấm lòng.
.
Theo Quân Thiên Hàn ra xe, Bảo Bảo đã thấm mệt, nãy giờ bé con vì tò mò nên chạy mất mấy tầng lầu, nhũn hết chân nhỏ rồi. Và đương nhiên hiện giờ hắn đảm nhiệm vai trò bế nhóc con nghịch ngợm này.
Bé con tay ôm mấy con gấu bông nho nhỏ, đung đưa chân trên người hắn, miệng nhỏ ngâm nga thứ tiếng gì đó không rõ.
" Gâu ... gâu... "
" Meo... "
"....."
Tiếng động nhỏ phát ra đâu đó quanh đây lập tức thu hút Bảo Bảo, hai mắt tròn lại đang phát sáng, nhìn chằm chằm tiệm thú cưng trước mặt. Cậu giãy khỏi người hắn tụt xuống, liền chạy đi.
" Này, bé con... " Lời còn chưa nói xong, mặt hắn thân thiện tiếp xúc với mấy con thú bông mà bảo bối của hắn vừa ném đi, cảnh tượng bỗng nhiên hài hoà đến cực điểm. Vệ sĩ thật không nhịn nổi rồi, nín cười đến bả vai đều run lên cả kia. Nhìn cậu chủ thất thố như này đúng là hiếm gặp, tiểu thiếu gia Phong gia kia quả thật là liều thuốc an thần cho tính tình thất thường của cậu chủ nhà gã rồi.
Cục bông trong lòng không động đậy, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều nơi cần cổ hắn, chắc nhóc con khóc mệt nên mau ngủ đây. Để Bảo Bảo ngủ thêm chút nữa, hắn cũng không vội.
Xe đỗ bên làn đường, trước trung tâm đồ chơi thành phố, khiến nhiều người không khỏi liếc qua. Vệ sĩ tay cầm lái đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng kinh nghi bất định, không biết nên làm gì cho phải. Nãy giờ thời gian cũng đã hơn tiếng, vậy mà thiếu gia đến một ngón tay cũng không động đậy, giữ nguyên tư thế mà để cho vị tiểu bảo bối Phong gia kia nằm ngủ. Đây nào phải tình anh em hữu nghị nữa, là chăm tổ tông a !
Quân Thiên Hàn chăm chú nhìn bé con, không hiểu sao càng nhìn lại càng thích, càng khiến hắn sa vào hơn. Rõ ràng không phải quốc sắc thiên hương, tuyệt thế giai nhân gì; lại càng không giống mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương ngoài kia, nhưng bé con nhà hắn lại đem người dày vò mê tâm đến lạ. Thật không được rồi, bỗng nhiên lại nảy sinh xúc động muốn giấu người đi...
" Bật điều hoà lên. "
Bàn tay sau lưng bé con của hắn lập tức cảm nhận được nhiệt, Quân Thiên Hàn lấy khăn tay bản thân đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ngực lau mồ hôi cho bé. Xong xuôi còn rất hài lòng ôm chặt bé cưng một cái, hoàn toàn không biết ai kia suýt nữa đi đời vì lên cơn đau tim đột xuất.
Mắt thấy trời sắp ngả vàng, hắn đưa tay gõ cửa kính xe, nhéo nhẹ mũi bé con thầm thì: " Cưng à, còn không dậy là hết mua đồ chơi nha, hửm ? "
Vệ sĩ cung kính mở cửa xe cho hắn, Quân Thiên Hàn cẩn thận ôm bé con vào lòng, chậm rãi bước ra khỏi ghế. Ánh mắt hắn còn chưa nhìn qua vị vệ sĩ này đã rất thức thời cầm ô lên che cho cậu chủ nhà mình, hay nói đúng hơn là bảo bối trong lòng Quân thiếu này đi. Lúc này, bé con cũng đã tỉnh hẳn, nhìn trung tâm đồ chơi trước mặt mà phá lệ hứng khởi, vẫn còn có thể mỉm cười với cái khuôn mặt mờ mịt kia.
" Thích không, anh đưa em đi mua gà con ha ? " Cầm tay bé con khẽ xoa, Quân Thiên Hàn ánh mắt nhu hoà nhìn người thương, sự dịu dàng gần như hoá Tây Thi.
" To nha ! " Bé con hai tay duỗi lớn, ý đồ muốn nói cho hắn biết: "Phải... mua gà con thật to nha, muốn ôm ôm ngủ cơ. "
" Gì đây, vậy là không thích ôm anh ngủ sao hả? " Hắn có chút ghen tuông nhéo má bé, rõ là không cam lòng chút nào. Dựa vào đâu hắn bị cướp tiện nghi chứ, việc đó là bất khả thi. Bảo bối hắn tự tay nuôi lớn, nhìn cậu trưởng thành mỗi ngày, dù thế nào thì mỗi tấc da tấc thịt trên người cậu đều thuộc quyền sở hữu của hắn, dù có là gấu bông thì cũng không được cướp.
Bảo Bảo thấy anh trai nhỏ có vẻ bất mãn, liền ngửa đầu lên gặm cằm Quân Thiên Hàn, hơi mở to mắt trừng hắn: " Hàn Hàn hư nha, kh...không cho bé ôm gà con. " Nói xong liền đưa tay lên đếm: " Tay này... ôm gà nè, còn... bên này ôm Hàn nè. "
" Khục... haha... em nói đúng lắm, sao bảo bối của anh thông minh thế nhỉ ? " Thật sự là hắn hết nhịn nổi rồi, vợ hắn sao mà dễ thương thế cơ chứ.
Vào bên trong, Bảo Bảo sáng mắt nhìn xung quanh, nơi đâu cũng là đồ chơi cả, bé ngắm chán, một lúc liền quay đầu nhìn hắn chăm chú. Quân Thiên Hàn đang xem dự án công ty qua màn hình máy tính xách tay, như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu lên, cười nhìn bé con, máy tính trên tay cũng gấp lại đưa cho vệ sĩ, bước đến bế bé con cất tiếng hỏi: " Sao vậy? Em không chọn được à? "
Bảo Bảo lắc lắc đầu nhỏ. Không phải bé không chọn được... bé muốn mua vài con nữa cơ. Nhưng mà đã hứa với anh trai nhỏ là chỉ mua gà con rồi, giờ phải làm sao đây.
Gương mặt chứa tiếu ý nhìn vẻ lúng túng lưu luyến của bảo bối nhà mình, Quân Thiên Hàn đến yêu chết sự đáng yêu này mất thôi. Đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, hắn hôn lên má bé con một cái: " Vậy anh chọn cho em ha, lấy hết chỗ này được chứ ? " Nói rồi đưa tay chỉ tất cả những thú bông bé vừa nhìn qua, đem biểu cảm vui vẻ của người thương giấu dưới mi tâm mà ấm lòng.
.
Theo Quân Thiên Hàn ra xe, Bảo Bảo đã thấm mệt, nãy giờ bé con vì tò mò nên chạy mất mấy tầng lầu, nhũn hết chân nhỏ rồi. Và đương nhiên hiện giờ hắn đảm nhiệm vai trò bế nhóc con nghịch ngợm này.
Bé con tay ôm mấy con gấu bông nho nhỏ, đung đưa chân trên người hắn, miệng nhỏ ngâm nga thứ tiếng gì đó không rõ.
" Gâu ... gâu... "
" Meo... "
"....."
Tiếng động nhỏ phát ra đâu đó quanh đây lập tức thu hút Bảo Bảo, hai mắt tròn lại đang phát sáng, nhìn chằm chằm tiệm thú cưng trước mặt. Cậu giãy khỏi người hắn tụt xuống, liền chạy đi.
" Này, bé con... " Lời còn chưa nói xong, mặt hắn thân thiện tiếp xúc với mấy con thú bông mà bảo bối của hắn vừa ném đi, cảnh tượng bỗng nhiên hài hoà đến cực điểm. Vệ sĩ thật không nhịn nổi rồi, nín cười đến bả vai đều run lên cả kia. Nhìn cậu chủ thất thố như này đúng là hiếm gặp, tiểu thiếu gia Phong gia kia quả thật là liều thuốc an thần cho tính tình thất thường của cậu chủ nhà gã rồi.
/95
|