Đúng cái vẻ tươi sáng của một đứa trẻ mới vị thành niên, ai cũng thấy cô ta chạy nhảy như vậy thật dễ thương. Lời khen tiếng lại của mọi người khiến cả cha lẫn mẹ Lãnh Ý Nam vui ra mặt, tự hào mà ngẩng cao đầu.
Lão gia gia chia sẻ một số bí quyết công việc hữu ích cho Quân Thiên Hàn, mong hắn có thể lĩnh hội được hết. Tuy vẻ mặt cháu trai tập trung là thế, nhưng không có chút hứng thú, làm lão niên tuổi cao " sức yếu " nhọc lòng. Ông ít nhiều cũng đã nghe về Bảo Bảo, biết cháu mình coi trọng đứa bé kia thế nào, lập tức bèn đổi hướng cuộc trò chuyện: " Nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Phong kia rất dễ mến, có phải không Thiên Hàn? "
Nghe đến đây anh chồng mê đắm vợ như điếu đổ nào đó lập tức như bật công tắc mà gật đầu, nét cười trên gương mặt lãnh tĩnh xuất hiện: " Phải ạ, em ấy rất đáng yêu, còn rất bám con nữa. Thi thoảng không thấy con em ấy sẽ khóc. Tuy có nhiều cái em ấy chưa biết nhưng cũng rất thông minh đó ạ, chỉ cần hướng dẫn một chút thôi em ấy sẽ làm được. Bảo bối của con... "
Cứ thế mà tuôn ra một tràng dài làm ông cụ không khó nhận ra vị trí của bé con trong lòng hắn, gần như tâm tâm niệm niệm. Thật không tưởng được nhóc con kia lại có ảnh hưởng lớn đến cháu trai như vậy. Đến ông nghe vậy cũng muốn gặp mặt đứa trẻ kia rồi. Cứ như thế, hai ông cháu càng nói càng vui, hợp nhau đến kì lạ.
Bàn tay đẹp đẽ hiện ra trước tầm mắt vô tình cắt ngang lời nói của hắn, trên đó có một viên kẹo nhỏ, giống hệt cái ông nội vừa đưa. Chưa kịp để Quân Thiên Hàn phản ứng, một giọng nói trong trẻo vang lên: " Cho anh nè, anh thích không ? "
Vốn là đã cảm thấy quen thuộc, câu nói của ông nội lại khiến hắn chết lặng: " Lãnh Ý Nam, sao con không đi cùng cha mẹ ? "
Lời này đích thị là không vừa ý ông cụ, việc đám người này xuất hiện ở nhà chính ông đã vì cháu trai mà không phê bình như mọi năm, vậy mà còn được nước lấn tới. Bản tính ham muốn cao sang phú quý của cô ta làm sao qua mặt được lão gia gia chứ. Mới còn nhỏ như vậy đã có suy nghĩ đó, loại người này bước chân vào đây đã ô uế cả căn phòng.
Lãnh Ý Nam lập tức lộ ra vẻ ngoan ngoãn, hạ bàn tay xuống, nắm lấy váy ủy khuất trả lời: " Gia Gia, con thật sự không biết, xin người tha thứ cho con. Lần sau Nam Nam sẽ nghe lời hơn ạ. Con chỉ là muốn thân thiết hơn với Thiên Hàn, cùng anh ấy... "
Bàn tay hắn siết chặt lại, mấy năm nay hạnh phúc bên bé con khiến Thiên Hàn quên mất chuyện này, vào mùng 1 Tết năm ấy lại chính là nơi khởi đầu địa ngục đối với hắn. Lãnh Ý Nam, người con gái hắn đã từng mến mộ, cũng là người tận tay đẩy hắn xuống vực thẳm tuyệt vọng, từng bước từng bước bắt tay với kẻ thù của hắn mà lên sẵn kế hoạch từ lâu. Cái tình cảm vốn đã lung lay ấy bị nỗi thù hận ăn mòn từ kiếp trước, phẫn hận một lần nữa trỗi dậy. Quân Thiên Hàn không vội, cứ để cô ta nhởn nhơ chán đi, giờ vốn không phải lúc. Hắn sẽ từ từ, cẩn thận mà trả lại cả vốn lẫn lãi cho từng người một.
Ánh mắt ngước lên như lưỡi dao sắc bén cứa một đường đến ứa máu làm cô ta hốt hoảng lùi lại. Tuy thấy dáng vẻ đó có chút đáng sợ nhưng lại ma mị mà hấp dẫn cô ta, Lãnh Ý Nam như bị hớp hồn mà nhìn gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét của hắn, lời nói cũng trở nên ấp úng: " Con ... c..cùng anh ấy ... "
" Ai là Gia Gia của chị ? " Còn chưa nói hết câu cô ả đã bị ngắt lời: " Chị có quan hệ gì với ông nội tôi ? Chẳng qua là con nuôi của cái nhà thấy sang bắt quàng làm họ kia, chị nghĩ mình xứng sao ? "
Người vừa nói kia là một đứa nhóc, tuổi tầm tầm Quân Thiên Hàn, nó tươi cười tiến đến rất tự nhiên mà ngồi cạnh hắn, cố tình đụng chạm khiến cô ả ngã ra đất.
Mọi người ở đây đều sững sờ, cha mẹ Lãnh Ý Nam tiến lại đỡ con gái dậy, lo lắng kiểm tra thân thể, ngay cả Quân phu nhân cũng phải ngưng cánh tay đang lắc lư ly rượu lại, hứng thú nhìn qua bên này.
" Ông nội chỉ hỏi vậy thôi, chị xin lỗi làm gì ? Ai cần chị nghe lời ? Ngừng gọi anh trai tôi bằng cái tên như vậy khi chị không thân cũng không quen biết. Vả lại tuổi chị còn lớn hơn anh tôi đấy, gọi " anh " như vậy chị không biết ngượng à ? "
Quân Thiên Hàn nhìn sang bên cạnh, đứa nhóc cười tươi lộ hàm răng có vài cái dính kẹo socola đen nhánh đang muốn chào hỏi cùng.
Quân Thiên Hàn: "....."
Lão gia gia chia sẻ một số bí quyết công việc hữu ích cho Quân Thiên Hàn, mong hắn có thể lĩnh hội được hết. Tuy vẻ mặt cháu trai tập trung là thế, nhưng không có chút hứng thú, làm lão niên tuổi cao " sức yếu " nhọc lòng. Ông ít nhiều cũng đã nghe về Bảo Bảo, biết cháu mình coi trọng đứa bé kia thế nào, lập tức bèn đổi hướng cuộc trò chuyện: " Nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Phong kia rất dễ mến, có phải không Thiên Hàn? "
Nghe đến đây anh chồng mê đắm vợ như điếu đổ nào đó lập tức như bật công tắc mà gật đầu, nét cười trên gương mặt lãnh tĩnh xuất hiện: " Phải ạ, em ấy rất đáng yêu, còn rất bám con nữa. Thi thoảng không thấy con em ấy sẽ khóc. Tuy có nhiều cái em ấy chưa biết nhưng cũng rất thông minh đó ạ, chỉ cần hướng dẫn một chút thôi em ấy sẽ làm được. Bảo bối của con... "
Cứ thế mà tuôn ra một tràng dài làm ông cụ không khó nhận ra vị trí của bé con trong lòng hắn, gần như tâm tâm niệm niệm. Thật không tưởng được nhóc con kia lại có ảnh hưởng lớn đến cháu trai như vậy. Đến ông nghe vậy cũng muốn gặp mặt đứa trẻ kia rồi. Cứ như thế, hai ông cháu càng nói càng vui, hợp nhau đến kì lạ.
Bàn tay đẹp đẽ hiện ra trước tầm mắt vô tình cắt ngang lời nói của hắn, trên đó có một viên kẹo nhỏ, giống hệt cái ông nội vừa đưa. Chưa kịp để Quân Thiên Hàn phản ứng, một giọng nói trong trẻo vang lên: " Cho anh nè, anh thích không ? "
Vốn là đã cảm thấy quen thuộc, câu nói của ông nội lại khiến hắn chết lặng: " Lãnh Ý Nam, sao con không đi cùng cha mẹ ? "
Lời này đích thị là không vừa ý ông cụ, việc đám người này xuất hiện ở nhà chính ông đã vì cháu trai mà không phê bình như mọi năm, vậy mà còn được nước lấn tới. Bản tính ham muốn cao sang phú quý của cô ta làm sao qua mặt được lão gia gia chứ. Mới còn nhỏ như vậy đã có suy nghĩ đó, loại người này bước chân vào đây đã ô uế cả căn phòng.
Lãnh Ý Nam lập tức lộ ra vẻ ngoan ngoãn, hạ bàn tay xuống, nắm lấy váy ủy khuất trả lời: " Gia Gia, con thật sự không biết, xin người tha thứ cho con. Lần sau Nam Nam sẽ nghe lời hơn ạ. Con chỉ là muốn thân thiết hơn với Thiên Hàn, cùng anh ấy... "
Bàn tay hắn siết chặt lại, mấy năm nay hạnh phúc bên bé con khiến Thiên Hàn quên mất chuyện này, vào mùng 1 Tết năm ấy lại chính là nơi khởi đầu địa ngục đối với hắn. Lãnh Ý Nam, người con gái hắn đã từng mến mộ, cũng là người tận tay đẩy hắn xuống vực thẳm tuyệt vọng, từng bước từng bước bắt tay với kẻ thù của hắn mà lên sẵn kế hoạch từ lâu. Cái tình cảm vốn đã lung lay ấy bị nỗi thù hận ăn mòn từ kiếp trước, phẫn hận một lần nữa trỗi dậy. Quân Thiên Hàn không vội, cứ để cô ta nhởn nhơ chán đi, giờ vốn không phải lúc. Hắn sẽ từ từ, cẩn thận mà trả lại cả vốn lẫn lãi cho từng người một.
Ánh mắt ngước lên như lưỡi dao sắc bén cứa một đường đến ứa máu làm cô ta hốt hoảng lùi lại. Tuy thấy dáng vẻ đó có chút đáng sợ nhưng lại ma mị mà hấp dẫn cô ta, Lãnh Ý Nam như bị hớp hồn mà nhìn gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét của hắn, lời nói cũng trở nên ấp úng: " Con ... c..cùng anh ấy ... "
" Ai là Gia Gia của chị ? " Còn chưa nói hết câu cô ả đã bị ngắt lời: " Chị có quan hệ gì với ông nội tôi ? Chẳng qua là con nuôi của cái nhà thấy sang bắt quàng làm họ kia, chị nghĩ mình xứng sao ? "
Người vừa nói kia là một đứa nhóc, tuổi tầm tầm Quân Thiên Hàn, nó tươi cười tiến đến rất tự nhiên mà ngồi cạnh hắn, cố tình đụng chạm khiến cô ả ngã ra đất.
Mọi người ở đây đều sững sờ, cha mẹ Lãnh Ý Nam tiến lại đỡ con gái dậy, lo lắng kiểm tra thân thể, ngay cả Quân phu nhân cũng phải ngưng cánh tay đang lắc lư ly rượu lại, hứng thú nhìn qua bên này.
" Ông nội chỉ hỏi vậy thôi, chị xin lỗi làm gì ? Ai cần chị nghe lời ? Ngừng gọi anh trai tôi bằng cái tên như vậy khi chị không thân cũng không quen biết. Vả lại tuổi chị còn lớn hơn anh tôi đấy, gọi " anh " như vậy chị không biết ngượng à ? "
Quân Thiên Hàn nhìn sang bên cạnh, đứa nhóc cười tươi lộ hàm răng có vài cái dính kẹo socola đen nhánh đang muốn chào hỏi cùng.
Quân Thiên Hàn: "....."
/95
|