Cuộc sống ba năm trung học trôi qua suôn sẻ, kể từ sau vụ việc kia, Sở Tiêu dường như biến thành con người khác. Gã mỗi lần gặp Quân Thiên Hàn liền cật lực né tránh, cũng biết điều mà không trêu chọc Phan Lộ Lộ nữa.
Tiểu Chấn dựa vào nỗ lực của bản thân dần leo lên vị trí top ba toàn khối, chỉ sau Quân Thiên Hàn là một nữ sinh trong lớp. Cậu ta được thầy cô tin tưởng mời tham gia vào các đội tuyển thi liên tỉnh, xuất sắc giành về giải nhì cho toàn trường.
Còn hắn, từ chối tất cả lời mời gia nhập của thầy cô, lặng yên làm một bình hoa tài năng, ai cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối.
Nay là ngày tốt nghiệp, Quân Thiên Hàn diện lên mình bộ vest thiết kế theo lớp, ấy vậy mà nhìn hắn lại vô cùng khác biệt, ngay đến hơi thở đều toả ra khí chất của người trưởng thành. Mẹ và dì sẽ tới dự lễ với hắn, đương nhiên bảo bối nhỏ cũng đi nữa. Vì vậy nãy giờ Quân Thiên Hàn kiên nhẫn đứng đợi tại cổng trường, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Một bạn nữ tiến đến trước mặt hắn, cô là lớp trưởng giữ vững vị trí top hai sau Quân Thiên Hàn kia. Khác với Phan Lộ Lộ, nữ sinh này mang vẻ đẹp sắc sảo, cho người ta cảm giác khó gần. Bình thường chẳng bao giờ cô mặc váy hay đồ thời trang đến lớp, nay phá lệ khoác trên mình tà áo dài truyền thống, mái tóc được búi cao gọn gàng hình củ tỏi, không ít nam sinh nhìn về phía bên này.
Hai người đứng cạnh nhau liền thành tâm điểm, mọi người xúm lại hóng chuyện. Cô gái nhìn hắn, vào thẳng vấn đề: " Bạn học Quân Thiên Hàn, tôi thích cậu, suy nghĩ của cậu thế nào? "
Nghĩ một hồi cô bổ sung thêm: " Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tôi sẽ không ép buộc. "
Quân Thiên Hàn chẳng chút để tâm, đôi mắt hắn vẫn dõi theo từng chiếc xe tiến vào sân trường, tuy nhiên cô vẫn nghe thấy lời hắn: " Tôi không thích cô. "
Nhẹ nhàng mà lại tàn nhẫn, cô nhận được câu trả lời, cũng không chuốc nhục vào thân mà rời đi. Đoá hoa băng lãnh này, khó nuốt đến thế. Chẳng biết người như nào mới lọt được vào mắt xanh của hắn.
Khoé mắt lướt qua hơi ngạc nhiên, cô tận mắt thấy người kia mỉm cười, ôm một cậu trai nhỏ nhắn vào lòng. Rốt cuộc cũng nhận ra điều khác biệt, cô lắc đầu, chấp nhận thất bại thẳng thắn bước về phía trước.
Bé con dụi dụi cổ hắn, sợ hãi vì xung quanh rất đông người, lại còn nhìn chằm chằm em nữa. Quân Thiên Hàn nhận ra điều này, hắn cầm tay Bảo Bảo xoa nắn như an ủi, thì thầm bên tai em: " Không sao, đều là bạn anh, không cần sợ. "
Phong Miên dù có chút không thích nghi nhưng rất ngoan ngoãn, em khoanh tay cúi đầu chào nam nữ sinh xung quanh, kéo về một màn tiếng xuýt xoa.
" Nè, mẹ và dì chọn rất lâu mới mua được bó hoa đẹp như vậy đó. Đảm bảo không ai có đâu. " Mẹ Hàn nhét hoa vào tay hắn, còn lấy máy ảnh ra tranh thủ chụp vài tấm; không quên kêu bạn thân kéo hai đứa nhỏ vào chụp chung.
Nam nữ sinh xung quanh đều muốn chạy tới nựng má ôm ấp tiểu thiên thần này, nhưng họ lại e dè Quân Thiên Hàn. Chỉ có Tiểu Chấn thân thiện lại gần em, cậu chào hỏi hai vị phu nhân rồi cầm bàn tay mảnh khảnh của bé con bắt lấy, nở một nụ cười rất tươi: " Bảo Bảo a, lâu lắm mới gặp em, còn nhớ Chấn ca không nè? "
Bé con tròn mắt gật đầu, em biết người này luôn đi cùng Hàn Hàn mỗi khi bé đến đón anh. Mỗi lần đều mang theo một túi kẹo dâu, ngon lắm đó. Bảo Bảo rất thích!
Quân Thiên Hàn lạnh mặt tách hai người ra, quen thân lắm hay sao mà gọi như thế? Tiểu Chấn biết mình lỡ lời, cười hì hì chuyển đề tài: " Hàn ca nè, nghe nói cậu muốn thi vào Bách Khoa đúng không? Mặc dù điểm hơi cao nhưng tớ nghĩ mình có thể nỗ lực chung trường với cậu. Mãi là anh em! "
Hắn không cất tiếng, với năng lực hiện tại của tên này, 30 điểm chẳng còn là vấn đề với cậu ta nữa.
Quân Thiên Hàn thích cách mà Tiểu Chấn nỗ lực suốt mấy năm qua, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn có thể tin tưởng người này vô điều kiện rồi.
Hắn quay qua nhìn bé con, dường như em đã mạnh dạn hơn trước, vây quanh là mấy đứa trẻ tầm tuổi, có lẽ cũng đến với ba mẹ dự lễ tốt nghiệp.
Một bạn gái kết tóc hai bên, thất thần nhìn Phong Miên. Cô thừa nhận chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy cả, mặt bất chợt đỏ lên. Mắt Quân Thiên Hàn tối lại, nhưng hắn không muốn làm phiền đến bảo bối của mình. Em cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, cần thoát ra khỏi sự bao bọc của hắn.
Quân Thiên Hàn không thể ích kỉ giam cầm em lại dưới đôi cánh mình được.
Tiếng cười khẽ của em vang lên, có vẻ cả nam lẫn nữ đều bị xinh yêu của hắn cuốn hút, nơi đó tụ tập càng đông người. Bảo Bảo chăm chú nghe các bạn kể mấy câu chuyện trên trời dưới đất, tò mò chớp đôi mắt thuần khiết như ngọc.
Hắn nhìn đến thất thần, đây mới chính là dáng vẻ mà em nên có, cũng chính là điều mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
...
Cái nắng gắt của mùa hè làm xua tan đi tâm trạng bất an của học sinh cuối cấp sau thi, một vài nhóm nhỏ tụ tập lại rủ nhau đi chơi cho khuây khoả, tiện thể bớt lo lắng đến kết quả điểm số nữa. Dù gì cũng đã qua rồi, hối hận thì có ích gì đây?
Bé con nghiêm túc mặc quần áo cho Bánh Bao, còn Quân Thiên Hàn thì mặc cho em. Bộ đồ của cả ba giống nhau y đúc, Bảo Bảo nhìn đi nhìn lại một hồi liền bật cười khúc khích.
Quân Thiên Hàn để yên cho em bé cười thoả thích, đặt bàn chân em vào lòng bàn tay xoa nắn. Chân Bảo Bảo có hơi lạnh, hắn phải làm ấm lên mới đi tất vào cho em được.
" Nay bé chọn màu gì đây? " Quân Thiên Hàn chỉ chỉ tủ giày trước mắt, ngay cả Bánh Bao cũng có. Em với lấy chiếc màu trắng đưa lên, ý bảo hắn mang cho em đi.
Xong xuôi, hai người một cún chẳng khác nào bản sao của nhau, mở toang cánh cửa phòng chạy xuống. Hôm nay hai bên gia đình quyết định cho đám trẻ đi biển, xuất phát từ sáng sớm. Bây giờ là 5 giờ sáng.
Hôm qua em còn háo hức không ngủ được, hại hắn đau đầu cả đêm, dỗ đến gần 10 giờ mới đâu vào đấy. Ngủ chưa đủ giấc, bé con mới lên xe đã nhắm mắt ngáp vài cái. Quân Thiên Hàn bế em vào lòng, xoa trán bé: " Ngủ một lát đi, khi nào đến anh gọi em sau. "
Hai phu nhân bên cạnh không phát hiện hành động này có chút kì quái nào, vui vẻ nói về chuyến đi; tài xế đang lái xe lại càng không dám nhìn nhiều.
Suốt hơn hai tiếng đến sân bay, Quân Thiên Hàn điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho em, sau đó ngồi yên không nhúc nhích, thỉnh thoảng đưa tay vén vài sợi tóc xoã xuống trước mặt của người trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng em đi chơi xa như vậy, thật sự có chút mong chờ.
Tiểu Chấn dựa vào nỗ lực của bản thân dần leo lên vị trí top ba toàn khối, chỉ sau Quân Thiên Hàn là một nữ sinh trong lớp. Cậu ta được thầy cô tin tưởng mời tham gia vào các đội tuyển thi liên tỉnh, xuất sắc giành về giải nhì cho toàn trường.
Còn hắn, từ chối tất cả lời mời gia nhập của thầy cô, lặng yên làm một bình hoa tài năng, ai cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối.
Nay là ngày tốt nghiệp, Quân Thiên Hàn diện lên mình bộ vest thiết kế theo lớp, ấy vậy mà nhìn hắn lại vô cùng khác biệt, ngay đến hơi thở đều toả ra khí chất của người trưởng thành. Mẹ và dì sẽ tới dự lễ với hắn, đương nhiên bảo bối nhỏ cũng đi nữa. Vì vậy nãy giờ Quân Thiên Hàn kiên nhẫn đứng đợi tại cổng trường, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Một bạn nữ tiến đến trước mặt hắn, cô là lớp trưởng giữ vững vị trí top hai sau Quân Thiên Hàn kia. Khác với Phan Lộ Lộ, nữ sinh này mang vẻ đẹp sắc sảo, cho người ta cảm giác khó gần. Bình thường chẳng bao giờ cô mặc váy hay đồ thời trang đến lớp, nay phá lệ khoác trên mình tà áo dài truyền thống, mái tóc được búi cao gọn gàng hình củ tỏi, không ít nam sinh nhìn về phía bên này.
Hai người đứng cạnh nhau liền thành tâm điểm, mọi người xúm lại hóng chuyện. Cô gái nhìn hắn, vào thẳng vấn đề: " Bạn học Quân Thiên Hàn, tôi thích cậu, suy nghĩ của cậu thế nào? "
Nghĩ một hồi cô bổ sung thêm: " Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tôi sẽ không ép buộc. "
Quân Thiên Hàn chẳng chút để tâm, đôi mắt hắn vẫn dõi theo từng chiếc xe tiến vào sân trường, tuy nhiên cô vẫn nghe thấy lời hắn: " Tôi không thích cô. "
Nhẹ nhàng mà lại tàn nhẫn, cô nhận được câu trả lời, cũng không chuốc nhục vào thân mà rời đi. Đoá hoa băng lãnh này, khó nuốt đến thế. Chẳng biết người như nào mới lọt được vào mắt xanh của hắn.
Khoé mắt lướt qua hơi ngạc nhiên, cô tận mắt thấy người kia mỉm cười, ôm một cậu trai nhỏ nhắn vào lòng. Rốt cuộc cũng nhận ra điều khác biệt, cô lắc đầu, chấp nhận thất bại thẳng thắn bước về phía trước.
Bé con dụi dụi cổ hắn, sợ hãi vì xung quanh rất đông người, lại còn nhìn chằm chằm em nữa. Quân Thiên Hàn nhận ra điều này, hắn cầm tay Bảo Bảo xoa nắn như an ủi, thì thầm bên tai em: " Không sao, đều là bạn anh, không cần sợ. "
Phong Miên dù có chút không thích nghi nhưng rất ngoan ngoãn, em khoanh tay cúi đầu chào nam nữ sinh xung quanh, kéo về một màn tiếng xuýt xoa.
" Nè, mẹ và dì chọn rất lâu mới mua được bó hoa đẹp như vậy đó. Đảm bảo không ai có đâu. " Mẹ Hàn nhét hoa vào tay hắn, còn lấy máy ảnh ra tranh thủ chụp vài tấm; không quên kêu bạn thân kéo hai đứa nhỏ vào chụp chung.
Nam nữ sinh xung quanh đều muốn chạy tới nựng má ôm ấp tiểu thiên thần này, nhưng họ lại e dè Quân Thiên Hàn. Chỉ có Tiểu Chấn thân thiện lại gần em, cậu chào hỏi hai vị phu nhân rồi cầm bàn tay mảnh khảnh của bé con bắt lấy, nở một nụ cười rất tươi: " Bảo Bảo a, lâu lắm mới gặp em, còn nhớ Chấn ca không nè? "
Bé con tròn mắt gật đầu, em biết người này luôn đi cùng Hàn Hàn mỗi khi bé đến đón anh. Mỗi lần đều mang theo một túi kẹo dâu, ngon lắm đó. Bảo Bảo rất thích!
Quân Thiên Hàn lạnh mặt tách hai người ra, quen thân lắm hay sao mà gọi như thế? Tiểu Chấn biết mình lỡ lời, cười hì hì chuyển đề tài: " Hàn ca nè, nghe nói cậu muốn thi vào Bách Khoa đúng không? Mặc dù điểm hơi cao nhưng tớ nghĩ mình có thể nỗ lực chung trường với cậu. Mãi là anh em! "
Hắn không cất tiếng, với năng lực hiện tại của tên này, 30 điểm chẳng còn là vấn đề với cậu ta nữa.
Quân Thiên Hàn thích cách mà Tiểu Chấn nỗ lực suốt mấy năm qua, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn có thể tin tưởng người này vô điều kiện rồi.
Hắn quay qua nhìn bé con, dường như em đã mạnh dạn hơn trước, vây quanh là mấy đứa trẻ tầm tuổi, có lẽ cũng đến với ba mẹ dự lễ tốt nghiệp.
Một bạn gái kết tóc hai bên, thất thần nhìn Phong Miên. Cô thừa nhận chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy cả, mặt bất chợt đỏ lên. Mắt Quân Thiên Hàn tối lại, nhưng hắn không muốn làm phiền đến bảo bối của mình. Em cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, cần thoát ra khỏi sự bao bọc của hắn.
Quân Thiên Hàn không thể ích kỉ giam cầm em lại dưới đôi cánh mình được.
Tiếng cười khẽ của em vang lên, có vẻ cả nam lẫn nữ đều bị xinh yêu của hắn cuốn hút, nơi đó tụ tập càng đông người. Bảo Bảo chăm chú nghe các bạn kể mấy câu chuyện trên trời dưới đất, tò mò chớp đôi mắt thuần khiết như ngọc.
Hắn nhìn đến thất thần, đây mới chính là dáng vẻ mà em nên có, cũng chính là điều mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
...
Cái nắng gắt của mùa hè làm xua tan đi tâm trạng bất an của học sinh cuối cấp sau thi, một vài nhóm nhỏ tụ tập lại rủ nhau đi chơi cho khuây khoả, tiện thể bớt lo lắng đến kết quả điểm số nữa. Dù gì cũng đã qua rồi, hối hận thì có ích gì đây?
Bé con nghiêm túc mặc quần áo cho Bánh Bao, còn Quân Thiên Hàn thì mặc cho em. Bộ đồ của cả ba giống nhau y đúc, Bảo Bảo nhìn đi nhìn lại một hồi liền bật cười khúc khích.
Quân Thiên Hàn để yên cho em bé cười thoả thích, đặt bàn chân em vào lòng bàn tay xoa nắn. Chân Bảo Bảo có hơi lạnh, hắn phải làm ấm lên mới đi tất vào cho em được.
" Nay bé chọn màu gì đây? " Quân Thiên Hàn chỉ chỉ tủ giày trước mắt, ngay cả Bánh Bao cũng có. Em với lấy chiếc màu trắng đưa lên, ý bảo hắn mang cho em đi.
Xong xuôi, hai người một cún chẳng khác nào bản sao của nhau, mở toang cánh cửa phòng chạy xuống. Hôm nay hai bên gia đình quyết định cho đám trẻ đi biển, xuất phát từ sáng sớm. Bây giờ là 5 giờ sáng.
Hôm qua em còn háo hức không ngủ được, hại hắn đau đầu cả đêm, dỗ đến gần 10 giờ mới đâu vào đấy. Ngủ chưa đủ giấc, bé con mới lên xe đã nhắm mắt ngáp vài cái. Quân Thiên Hàn bế em vào lòng, xoa trán bé: " Ngủ một lát đi, khi nào đến anh gọi em sau. "
Hai phu nhân bên cạnh không phát hiện hành động này có chút kì quái nào, vui vẻ nói về chuyến đi; tài xế đang lái xe lại càng không dám nhìn nhiều.
Suốt hơn hai tiếng đến sân bay, Quân Thiên Hàn điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho em, sau đó ngồi yên không nhúc nhích, thỉnh thoảng đưa tay vén vài sợi tóc xoã xuống trước mặt của người trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng em đi chơi xa như vậy, thật sự có chút mong chờ.
/95
|