“ Ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương đi, đừng có vội vàng đến công ty, ba chưa đến nỗi vô dụng như thế. “
Ba Bảo nghiêm khắc dạy dỗ lại con trai cả, ngăn cản anh tay còn chưa tháo bột đã lập tức muốn xử lí việc công ty. Được thêm cậu bạn thân Cian bên cạnh cũng múa may vài câu, hiệu quả thêm dầu vào lửa ngay lập tức: “ Không được rời khỏi đây, Kiệt còn chưa khỏi hẳn, muốn bị nặng thêm à! Mấy tuần này cứ nằm yên trên giường, tớ chăm sóc cho cậu. “
Phong Chấn Kiệt cảm thấy cơn đau đầu vô hình của mình sắp bộc phát, lập tức đuổi người: “ Được, được rồi, con không đi đâu cả. Hai người ra ngoài đi, con buồn ngủ rồi. “
“ Kiệt nhớ phải uống thuốc đúng giờ, hai tiếng nữa tớ sẽ xem cậu. “ Cian đắp chăn kĩ càng cho anh, bưng kín hai má Phong Chấn Kiệt lên cẩn thận dặn dò, nhận được cái gật đầu mới yên tâm cùng ba Bảo ra ngoài đóng cửa lại.
Quân Thiên Hàn ở ngoài chứng kiến mọi việc, lập tức mang vẻ mặt mộng bức. Tên gà vàng ngoại quốc kia chắc chắn có vấn đề, hắn không thể nhìn sai người được.
“ Bảo bối, nghe lời, nhớ tránh xa anh ta ra, tuyệt đối đừng bắt chuyện cùng! “ Quân Thiên Hàn nâng hai má em nhỏ, hai vầng trán kề sát nhau mà dặn dò. Phong Miên mặc dù không hiểu gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cian vừa mới bước ra khỏi cửa, lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn, vẫy vẫy tay với em: “ A, bé con! “
Có ba vợ ở đây, Quân Thiên Hàn không dám nặng lời, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Cian, lấy lí do rời khỏi: “ Chú, con đưa em về nhà trước, từ sáng giờ Bảo Bảo cũng đã mệt rồi. “
“ Ừ, Thiên Hàn con đưa thằng bé về đi, ở đây cứ để ba với Cian lo là được rồi. Đi đường cẩn thận. “ Ba Bảo thở dài, vợ ông cũng khuyên mãi mới chịu về nghỉ ngơi, không thì đã từ một người cần chăm sóc chuyển thành hai. Đứa con út bảo bối thân thể vốn yếu ớt, chỉ sợ thằng bé phát sốt khi ở bệnh viện quá lâu như vậy.
“ Hai đứa về cẩn thận nha. “ Cian thấy vẻ mặt Phong Miên có chút ửng đỏ, lập tức nhanh lẹ hối người về, ở lâu thêm chút thực sự phải nhập viện thật rồi.
***
Quân Thiên Hàn tự trách mình chủ quan, không để ý đến tình trạng của Bảo Bảo. Em nhỏ dường như có chút khó chịu, trên đường về rúc vào ngực hắn thở gấp. Nhiệt độ cơ thể em chỉ hơi ấm, không sốt cao nhưng đủ làm cho Bảo Bảo khó chịu, hắn lại càng đau gấp ngàn lần.
“ Ngoan, uống hết ly này sẽ dễ chịu hơn. “ Quân Thiên Hàn đút em hết cốc thuốc, sau đó lôi trong túi ra viên kẹo ngọt cẩn thận giúp Bảo Bảo làm dịu vị đắng còn sót lại. Dường như đây đã là thói quen của hắn, lúc nào trong người cũng trữ sẵn vài viên kẹo sữa nhỏ.
Phong Miên an tĩnh ngủ say, cục bông mềm mại vùi nửa mặt trong gối, ngoan ngoãn lại xinh xắn vô cùng. Thực chất em nhỏ của hắn không hoàn toàn nữ tính, càng trưởng thành nét góc cạnh thiên về nam giới càng rõ ràng, nhưng là kiểu mềm mại ưa nhìn, khác vẻ rắn rỏi trưởng thành như hắn.
“ Ừm… chồng nhỏ của mình thật đẹp trai. “ Quân Thiên Hàn tư hào mỉm cười, ôm người vào lòng hôn vài cái, mĩ mãn nhắm hai mắt lại.
Đây là người của hắn, cũng chỉ hắn mới có thể yêu em, sủng em cả đời.
***
Thời gian dần trôi, công nghệ thông tin phát triển, cổ phiếu của công ty nhà họ Quân bỗng tăng vượt trội, sản phẩm đời mới họ vừa mới phát minh ra nhận được sự chào đón tích cực từ người mua, liên tục “ sold out “, gây nên cơn sốt lớn trên thị trường, vài tháng rồi vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, lượt bán liên tục tăng.
Sau đó lập tức có tin tức mới xuất hiện trên đài báo còn sốt dẻo hơn cả, hoàn toàn lấn át hot search trước đó.
“ Gần đây công ty chủ của nhà họ Quân đón chào vị Phó Chủ tịch mới, là cậu con trai đầu lòng Quân Thiên Hàn, rốt cuộc sau hơn mấy đời thành lập, lần đầu tiên vị trí này được trao trong tay vị Chủ tịch nhỏ mới hai mươi lăm tuổi, còn quá trẻ để đảm nhiệm công việc khó khăn này, để lại khá nhiều ý kiến trái chiều trong nội bộ công ty. “
Đấy là sóng gió truyền thông đưa tin câu view như thế, ngược lại nhân viên cùng ban Giám đốc lại không hề có suy nghĩ vậy. Họ đã làm việc với Quân Thiên Hàn từ khi cậu chủ nhỏ này mười mấy tuổi, coi hắn như sếp của mình từ lâu. Quyết định của Quân Thiên Bách không để lại bất cứ dị nghị nào. Bởi nó vốn đã là điều hiển nhiên.
Cánh nhà báo được một phen hóng dưa ăn, thất vọng khi không thấy trận bạo động hay bất hoà nào từ một vài vụ “ buôn dưa lê bán dưa chuột “ từ trong công ty bị lộ ra. Ngược lại chỉ toàn nghe thấy mấy câu như: “ Lần sau nhớ chụp ảnh tiểu thiếu gia, tôi chưa từng thấy người nào dễ thương như thế “, “ Cẩn thận đừng để Phó Chủ tịch thấy, không chúng ta chết chắc! “…
Lại tiểu thiếu gia nào nữa đây, thứ họ cần đâu phải cái này! Có bị lạc đề không vậy hả?
…
“ Bịch! Bịch! Bịch! “
Vừa nghe thấy tiếng chân quen thuộc, toàn bộ nhân viên lập tức bỏ dở công việc, lén liếc mắt nhìn, bảo bối của Chủ tịch nhỏ nhà họ đến rồi!
Mái tóc mềm mại đung đưa theo từng bước chạy, bộ yếm vàng hình vịt cùng đôi dép bông xuất hiện, bầu không khí tràn đầy sức sống, tiếp thêm một nguồn năng lượng tích cực cho mọi người. Họ còn chưa kịp “ Kawai “ vài tiếng, bóng dáng Trưởng phòng đã xuất hiện trong tầm mắt: “ Mau làm việc, muốn bị trừ lương không!!! “
Bạn có thể chưa từng trải nghiệm, nhưng giọng nói của sếp thực sự có uy lực vô cùng to lớn, lập tức dập tắt toàn bộ bàn tay táy máy mở giao diện ảnh chụp trên điện thoại.
Phong Miên vừa tròn hai mươi mốt, em đã cao thêm bốn phân, hoàn toàn mang dáng vẻ nam chính thanh xuân vườn trường thường có, nhưng ai nhìn cũng chỉ thấy đây là một bé sữa vô cùng đáng yêu.
Có thể đã quá quen thuộc, hoặc do Thiên Hàn chữa lành cho em vô cùng hiệu quả, chứng sợ người lạ cải thiện đáng kể. Phong Miên cười thật tươi, lễ phép cúi đầu: “ Chào mọi người ạ, Bảo Bảo đưa cơm cho anh trai nha ạ. “
“ A! Bảo bối của Chủ tịch nhỏ, thật dễ thương quá! “
Đây chính xác là câu nói vừa thốt ra từ miệng của Trưởng phòng. Một đám nhân viên bĩu môi chớp mắt, làm ơn giữ lại một chút liêm sỉ đi chứ sếp, nêu gương thì phải đến nơi đến chốn, thiệt quá thất vọng.
Phong Miên quen thuộc bấm thang máy, cửa vừa mở liền bị một đôi tay to lớn kéo vào cái ôm quen thuộc, em nhỏ vô thức hít một hơi dài, thoả mãn híp mắt, như một chú mèo lười biếng mà cọ cọ.
* Ting *
Thang máy đóng lại, từ từ di chuyển lên tầng cao nhất.
“ Cục cưng, chưa nhìn rõ là ai mà đã ôm chặt thế… hửm? “ Quân Thiên Hàn đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi em, thoả mãn cất tiếng cười: “ Nói xem, chồng nên phạt em thế nào đây? “
Ba Bảo nghiêm khắc dạy dỗ lại con trai cả, ngăn cản anh tay còn chưa tháo bột đã lập tức muốn xử lí việc công ty. Được thêm cậu bạn thân Cian bên cạnh cũng múa may vài câu, hiệu quả thêm dầu vào lửa ngay lập tức: “ Không được rời khỏi đây, Kiệt còn chưa khỏi hẳn, muốn bị nặng thêm à! Mấy tuần này cứ nằm yên trên giường, tớ chăm sóc cho cậu. “
Phong Chấn Kiệt cảm thấy cơn đau đầu vô hình của mình sắp bộc phát, lập tức đuổi người: “ Được, được rồi, con không đi đâu cả. Hai người ra ngoài đi, con buồn ngủ rồi. “
“ Kiệt nhớ phải uống thuốc đúng giờ, hai tiếng nữa tớ sẽ xem cậu. “ Cian đắp chăn kĩ càng cho anh, bưng kín hai má Phong Chấn Kiệt lên cẩn thận dặn dò, nhận được cái gật đầu mới yên tâm cùng ba Bảo ra ngoài đóng cửa lại.
Quân Thiên Hàn ở ngoài chứng kiến mọi việc, lập tức mang vẻ mặt mộng bức. Tên gà vàng ngoại quốc kia chắc chắn có vấn đề, hắn không thể nhìn sai người được.
“ Bảo bối, nghe lời, nhớ tránh xa anh ta ra, tuyệt đối đừng bắt chuyện cùng! “ Quân Thiên Hàn nâng hai má em nhỏ, hai vầng trán kề sát nhau mà dặn dò. Phong Miên mặc dù không hiểu gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cian vừa mới bước ra khỏi cửa, lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn, vẫy vẫy tay với em: “ A, bé con! “
Có ba vợ ở đây, Quân Thiên Hàn không dám nặng lời, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Cian, lấy lí do rời khỏi: “ Chú, con đưa em về nhà trước, từ sáng giờ Bảo Bảo cũng đã mệt rồi. “
“ Ừ, Thiên Hàn con đưa thằng bé về đi, ở đây cứ để ba với Cian lo là được rồi. Đi đường cẩn thận. “ Ba Bảo thở dài, vợ ông cũng khuyên mãi mới chịu về nghỉ ngơi, không thì đã từ một người cần chăm sóc chuyển thành hai. Đứa con út bảo bối thân thể vốn yếu ớt, chỉ sợ thằng bé phát sốt khi ở bệnh viện quá lâu như vậy.
“ Hai đứa về cẩn thận nha. “ Cian thấy vẻ mặt Phong Miên có chút ửng đỏ, lập tức nhanh lẹ hối người về, ở lâu thêm chút thực sự phải nhập viện thật rồi.
***
Quân Thiên Hàn tự trách mình chủ quan, không để ý đến tình trạng của Bảo Bảo. Em nhỏ dường như có chút khó chịu, trên đường về rúc vào ngực hắn thở gấp. Nhiệt độ cơ thể em chỉ hơi ấm, không sốt cao nhưng đủ làm cho Bảo Bảo khó chịu, hắn lại càng đau gấp ngàn lần.
“ Ngoan, uống hết ly này sẽ dễ chịu hơn. “ Quân Thiên Hàn đút em hết cốc thuốc, sau đó lôi trong túi ra viên kẹo ngọt cẩn thận giúp Bảo Bảo làm dịu vị đắng còn sót lại. Dường như đây đã là thói quen của hắn, lúc nào trong người cũng trữ sẵn vài viên kẹo sữa nhỏ.
Phong Miên an tĩnh ngủ say, cục bông mềm mại vùi nửa mặt trong gối, ngoan ngoãn lại xinh xắn vô cùng. Thực chất em nhỏ của hắn không hoàn toàn nữ tính, càng trưởng thành nét góc cạnh thiên về nam giới càng rõ ràng, nhưng là kiểu mềm mại ưa nhìn, khác vẻ rắn rỏi trưởng thành như hắn.
“ Ừm… chồng nhỏ của mình thật đẹp trai. “ Quân Thiên Hàn tư hào mỉm cười, ôm người vào lòng hôn vài cái, mĩ mãn nhắm hai mắt lại.
Đây là người của hắn, cũng chỉ hắn mới có thể yêu em, sủng em cả đời.
***
Thời gian dần trôi, công nghệ thông tin phát triển, cổ phiếu của công ty nhà họ Quân bỗng tăng vượt trội, sản phẩm đời mới họ vừa mới phát minh ra nhận được sự chào đón tích cực từ người mua, liên tục “ sold out “, gây nên cơn sốt lớn trên thị trường, vài tháng rồi vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, lượt bán liên tục tăng.
Sau đó lập tức có tin tức mới xuất hiện trên đài báo còn sốt dẻo hơn cả, hoàn toàn lấn át hot search trước đó.
“ Gần đây công ty chủ của nhà họ Quân đón chào vị Phó Chủ tịch mới, là cậu con trai đầu lòng Quân Thiên Hàn, rốt cuộc sau hơn mấy đời thành lập, lần đầu tiên vị trí này được trao trong tay vị Chủ tịch nhỏ mới hai mươi lăm tuổi, còn quá trẻ để đảm nhiệm công việc khó khăn này, để lại khá nhiều ý kiến trái chiều trong nội bộ công ty. “
Đấy là sóng gió truyền thông đưa tin câu view như thế, ngược lại nhân viên cùng ban Giám đốc lại không hề có suy nghĩ vậy. Họ đã làm việc với Quân Thiên Hàn từ khi cậu chủ nhỏ này mười mấy tuổi, coi hắn như sếp của mình từ lâu. Quyết định của Quân Thiên Bách không để lại bất cứ dị nghị nào. Bởi nó vốn đã là điều hiển nhiên.
Cánh nhà báo được một phen hóng dưa ăn, thất vọng khi không thấy trận bạo động hay bất hoà nào từ một vài vụ “ buôn dưa lê bán dưa chuột “ từ trong công ty bị lộ ra. Ngược lại chỉ toàn nghe thấy mấy câu như: “ Lần sau nhớ chụp ảnh tiểu thiếu gia, tôi chưa từng thấy người nào dễ thương như thế “, “ Cẩn thận đừng để Phó Chủ tịch thấy, không chúng ta chết chắc! “…
Lại tiểu thiếu gia nào nữa đây, thứ họ cần đâu phải cái này! Có bị lạc đề không vậy hả?
…
“ Bịch! Bịch! Bịch! “
Vừa nghe thấy tiếng chân quen thuộc, toàn bộ nhân viên lập tức bỏ dở công việc, lén liếc mắt nhìn, bảo bối của Chủ tịch nhỏ nhà họ đến rồi!
Mái tóc mềm mại đung đưa theo từng bước chạy, bộ yếm vàng hình vịt cùng đôi dép bông xuất hiện, bầu không khí tràn đầy sức sống, tiếp thêm một nguồn năng lượng tích cực cho mọi người. Họ còn chưa kịp “ Kawai “ vài tiếng, bóng dáng Trưởng phòng đã xuất hiện trong tầm mắt: “ Mau làm việc, muốn bị trừ lương không!!! “
Bạn có thể chưa từng trải nghiệm, nhưng giọng nói của sếp thực sự có uy lực vô cùng to lớn, lập tức dập tắt toàn bộ bàn tay táy máy mở giao diện ảnh chụp trên điện thoại.
Phong Miên vừa tròn hai mươi mốt, em đã cao thêm bốn phân, hoàn toàn mang dáng vẻ nam chính thanh xuân vườn trường thường có, nhưng ai nhìn cũng chỉ thấy đây là một bé sữa vô cùng đáng yêu.
Có thể đã quá quen thuộc, hoặc do Thiên Hàn chữa lành cho em vô cùng hiệu quả, chứng sợ người lạ cải thiện đáng kể. Phong Miên cười thật tươi, lễ phép cúi đầu: “ Chào mọi người ạ, Bảo Bảo đưa cơm cho anh trai nha ạ. “
“ A! Bảo bối của Chủ tịch nhỏ, thật dễ thương quá! “
Đây chính xác là câu nói vừa thốt ra từ miệng của Trưởng phòng. Một đám nhân viên bĩu môi chớp mắt, làm ơn giữ lại một chút liêm sỉ đi chứ sếp, nêu gương thì phải đến nơi đến chốn, thiệt quá thất vọng.
Phong Miên quen thuộc bấm thang máy, cửa vừa mở liền bị một đôi tay to lớn kéo vào cái ôm quen thuộc, em nhỏ vô thức hít một hơi dài, thoả mãn híp mắt, như một chú mèo lười biếng mà cọ cọ.
* Ting *
Thang máy đóng lại, từ từ di chuyển lên tầng cao nhất.
“ Cục cưng, chưa nhìn rõ là ai mà đã ôm chặt thế… hửm? “ Quân Thiên Hàn đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi em, thoả mãn cất tiếng cười: “ Nói xem, chồng nên phạt em thế nào đây? “
/95
|