Sáng hôm sau ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa kính chiếu vào làm cô nàng Lãnh Vân Hy đang ngủ say bị đánh thức. Cô nhíu đôi mày sắc nét xinh đẹp dùng tay cố gắng che ánh nắng mặt trời. Thấy cô gái trong lòng mình cứ cựa quậy mãi không thôi Phó Thiên Hàn cũng mở mắt, đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh gương mặt xinh đẹp đang nhăn nhó, bàn tay quơ quào trong cơn mơ ngủ.
Thấy vậy Phó Thiên Hàn liền phì cười, anh dang cánh tay to lớn của mình ôm chặt cô gái trước mắt vào lòng giúp cô tránh nắng. Dường như cảm nhận được sự dễ chịu Lãnh Vân Hy lập tức vùi đầu sâu vào trong lòng ngực người đàn ông nào đó. Phó Thiên Hàn đưa tay nhéo nhéo chiếc má bánh bao của cô gái, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi thủ thỉ:
- Vân Hy, em đúng là đồ háo sắc! Ngay cả khi mơ ngủ cũng không quên chiếm tiện nghi của anh.
Lãnh Vân Hy dù đang mơ ngủ nhưng dường như vẫn nghe thấy, cô quơ tay đánh mạnh một cái vào lòng người đàn ông rồi lẩm bẩm:
- Phó Thiên Hàn, đồ đáng ghét! Dám ức hiếp em.
- Ai ức hiếp ai hả?
- …
Lãnh Vân Hy lại chìm sâu vào giấc ngủ, tay cô ôm chặt cơ thể Phó Thiên Hàn nhất quyết không buông ra. Nhìn cô gái đang say giấc trong lòng Phó Thiên Hàn không nhịn được lại hôn lên mặt cô vài cái. Cứ thế anh ôm cô trong lòng tới tận hơn 7 giờ sáng.
Đang nằm ngủ bỗng Lãnh Vân Hy giật mình tỉnh giấc, cô nàng nhìn qua đồng hồ thấy đã hơn 7 giờ thì lại bắt đầu phát hoảng. Cô xoay người lay lay cơ thể Phó Thiên Hàn để gọi anh dậy rồi vọi vàng xuống giường vệ sinh cá nhân. Sở dĩ Lãnh Vân Hy luống cuống như vậy là vì cô sợ chồng mình sẽ trễ làm. Tối qua khi nghe được tin kế hoạch thành công cô vì quá vui mừng nên liền buông thõng tâm trạng. Kết quả sáng nay lại ngủ quên mất làm hại cả hai đều trễ giờ.
Gấp gáp ra khỏi phòng tắm Lãnh Vân Hy lần nữa lại gần giường lay lay Phó Thiên Hàn dậy. Cô vừa lay vừa gọi anh:
- Thiên Hàn, trễ rồi! Dậy đi anh!
Người đàn ông với gương mặt thanh tú sắc nét khẽ nhíu mày một cái, anh đưa tay dụi dụi mắt rồi lại ôm lấy Lãnh Vân Hy nũng nịu:
- Hưm… mấy giờ rồi em?
- Hơn bảy giờ rồi!
- Vẫn còn sớm mà, cho anh ngủ thêm một lát!
- Thiên Hàn, không được đâu! Nếu anh còn không dậy sẽ trễ giờ mất đó.
- Nhưng anh buồn ngủ lắm!
- Nhìn bộ dạng mè nheo của Phó Thiên Hàn bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ. Nếu là bình thường Lãnh Vân Hy nhất định sẽ là một người mẹ dễ dãi sẵn sàng nuông chiều theo đứa con lớn xác. Tuy nhiên hôm nay thì khác! Vì việc vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh vô cùng quan trọng nên Lãnh Vân Hy quyết định sẽ làm người mẹ khó tính một ngày.
Cô cúi người kéo cơ thể nặng trịch của người đàn ông dậy, mặc kệ anh đang mơ màng cô vẫn nhất quyết xoa xoa mặt anh giúp Phó Thiên Hàn tỉnh táo. Phó Thiên Hàn dù đang trong cơn mơ ngủ nhưng vẫn ý thức được người trước mặt là vợ. Anh vùi đầu vào hõm cổ Lãnh Vân Hy nói:
- Vân Hy, đi trễ một ngày thì có sao đâu em.
- Thiên Hàn, anh quên hôm nay là ngày vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh sao? Anh mà cứ không chịu dậy họ sẽ có cơ hội bỏ trốn đấy!
Nghe đến mẹ con Phó Thiên Minh lúc này Phó Thiên Hàn mới mở mắt, anh quả thật đã quên mất chuyện quan trọng này. Nhờ có Lãnh Vân Hy nhắc nếu không anh thật sự không nhớ. Nghĩ rồi Pho Thiên Hàn xốc chăng xuống giường, anh vừa mở tủ lấy đồ vừa nói:
- Em nói phải! Anh quên mất! May mà có em nhớ, nếu không lại phí công vô ích một chuyến.
Vì thời gian để vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh là có hạn nên nếu vượt qua giới hạn ấy sẽ mất đi cơ hội. Để triệt để giải quyết người xảo quyệt như Hoàng Mộc Hoa tuyệt đối không phải một việc đơn giản. Khó khăn lắm mới nắm được thóp, thế nên từng giây từng phút của kế hoạch này đều rất quan trọng. Chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ thất bại.
Phó Thiên Hàn thay xong quần áo cũng là lúc Lãnh Vân Hy chuẩn bị xong bữa sáng. Vì trễ giờ nên Lãnh Vân Hy chỉ có thể làm một vài món đơn giản. Ngồi vào bàn ăn Phó Thiên Hàn nhanh chóng ăn sạch hết đồ ăn trong đĩa, anh đưa tay cầm cốc cà phê nhấp một ngụm lớn rồi nói:
- Vân Hy, anh lên công ty trước! Lát nữa em hãy đến.
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn đứng dậy ra khỏi cửa, tâm trạng anh hôm nay có vẻ không tốt. Mà cũng phải, Hoàng Mộc Hoa là người đã chen chân vào phá hoại một gia đình đang hạnh phúc, cũng từ đó mà ép mẹ của Phó Thiên Hàn đến mức lâm bệnh nặng rồi mất. Nói không hận bà ta quả thật là làm khó cho Phó Thiên Hàn. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy thở dài một cái, cô xót xa cho người chồng của mình đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.
Lãnh Vân Hy đứng dậy khỏi bàn thu dọn hết tất cả bát đĩa, cô không thích để đồ dơ trong bồn nên đã thuận tay rửa luôn. Rửa xong chén bát đâu vào đấy, Lãnh Vân Hy mới bắt đầu lên lầu thay quần áo chuẩn bị đến Phó thị. Và cũng chính lúc ấy ở Phó thị đang diễn ra một trận gió tanh mưa máu.
Thấy vậy Phó Thiên Hàn liền phì cười, anh dang cánh tay to lớn của mình ôm chặt cô gái trước mắt vào lòng giúp cô tránh nắng. Dường như cảm nhận được sự dễ chịu Lãnh Vân Hy lập tức vùi đầu sâu vào trong lòng ngực người đàn ông nào đó. Phó Thiên Hàn đưa tay nhéo nhéo chiếc má bánh bao của cô gái, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi thủ thỉ:
- Vân Hy, em đúng là đồ háo sắc! Ngay cả khi mơ ngủ cũng không quên chiếm tiện nghi của anh.
Lãnh Vân Hy dù đang mơ ngủ nhưng dường như vẫn nghe thấy, cô quơ tay đánh mạnh một cái vào lòng người đàn ông rồi lẩm bẩm:
- Phó Thiên Hàn, đồ đáng ghét! Dám ức hiếp em.
- Ai ức hiếp ai hả?
- …
Lãnh Vân Hy lại chìm sâu vào giấc ngủ, tay cô ôm chặt cơ thể Phó Thiên Hàn nhất quyết không buông ra. Nhìn cô gái đang say giấc trong lòng Phó Thiên Hàn không nhịn được lại hôn lên mặt cô vài cái. Cứ thế anh ôm cô trong lòng tới tận hơn 7 giờ sáng.
Đang nằm ngủ bỗng Lãnh Vân Hy giật mình tỉnh giấc, cô nàng nhìn qua đồng hồ thấy đã hơn 7 giờ thì lại bắt đầu phát hoảng. Cô xoay người lay lay cơ thể Phó Thiên Hàn để gọi anh dậy rồi vọi vàng xuống giường vệ sinh cá nhân. Sở dĩ Lãnh Vân Hy luống cuống như vậy là vì cô sợ chồng mình sẽ trễ làm. Tối qua khi nghe được tin kế hoạch thành công cô vì quá vui mừng nên liền buông thõng tâm trạng. Kết quả sáng nay lại ngủ quên mất làm hại cả hai đều trễ giờ.
Gấp gáp ra khỏi phòng tắm Lãnh Vân Hy lần nữa lại gần giường lay lay Phó Thiên Hàn dậy. Cô vừa lay vừa gọi anh:
- Thiên Hàn, trễ rồi! Dậy đi anh!
Người đàn ông với gương mặt thanh tú sắc nét khẽ nhíu mày một cái, anh đưa tay dụi dụi mắt rồi lại ôm lấy Lãnh Vân Hy nũng nịu:
- Hưm… mấy giờ rồi em?
- Hơn bảy giờ rồi!
- Vẫn còn sớm mà, cho anh ngủ thêm một lát!
- Thiên Hàn, không được đâu! Nếu anh còn không dậy sẽ trễ giờ mất đó.
- Nhưng anh buồn ngủ lắm!
- Nhìn bộ dạng mè nheo của Phó Thiên Hàn bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ. Nếu là bình thường Lãnh Vân Hy nhất định sẽ là một người mẹ dễ dãi sẵn sàng nuông chiều theo đứa con lớn xác. Tuy nhiên hôm nay thì khác! Vì việc vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh vô cùng quan trọng nên Lãnh Vân Hy quyết định sẽ làm người mẹ khó tính một ngày.
Cô cúi người kéo cơ thể nặng trịch của người đàn ông dậy, mặc kệ anh đang mơ màng cô vẫn nhất quyết xoa xoa mặt anh giúp Phó Thiên Hàn tỉnh táo. Phó Thiên Hàn dù đang trong cơn mơ ngủ nhưng vẫn ý thức được người trước mặt là vợ. Anh vùi đầu vào hõm cổ Lãnh Vân Hy nói:
- Vân Hy, đi trễ một ngày thì có sao đâu em.
- Thiên Hàn, anh quên hôm nay là ngày vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh sao? Anh mà cứ không chịu dậy họ sẽ có cơ hội bỏ trốn đấy!
Nghe đến mẹ con Phó Thiên Minh lúc này Phó Thiên Hàn mới mở mắt, anh quả thật đã quên mất chuyện quan trọng này. Nhờ có Lãnh Vân Hy nhắc nếu không anh thật sự không nhớ. Nghĩ rồi Pho Thiên Hàn xốc chăng xuống giường, anh vừa mở tủ lấy đồ vừa nói:
- Em nói phải! Anh quên mất! May mà có em nhớ, nếu không lại phí công vô ích một chuyến.
Vì thời gian để vạch trần mẹ con Phó Thiên Minh là có hạn nên nếu vượt qua giới hạn ấy sẽ mất đi cơ hội. Để triệt để giải quyết người xảo quyệt như Hoàng Mộc Hoa tuyệt đối không phải một việc đơn giản. Khó khăn lắm mới nắm được thóp, thế nên từng giây từng phút của kế hoạch này đều rất quan trọng. Chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ thất bại.
Phó Thiên Hàn thay xong quần áo cũng là lúc Lãnh Vân Hy chuẩn bị xong bữa sáng. Vì trễ giờ nên Lãnh Vân Hy chỉ có thể làm một vài món đơn giản. Ngồi vào bàn ăn Phó Thiên Hàn nhanh chóng ăn sạch hết đồ ăn trong đĩa, anh đưa tay cầm cốc cà phê nhấp một ngụm lớn rồi nói:
- Vân Hy, anh lên công ty trước! Lát nữa em hãy đến.
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn đứng dậy ra khỏi cửa, tâm trạng anh hôm nay có vẻ không tốt. Mà cũng phải, Hoàng Mộc Hoa là người đã chen chân vào phá hoại một gia đình đang hạnh phúc, cũng từ đó mà ép mẹ của Phó Thiên Hàn đến mức lâm bệnh nặng rồi mất. Nói không hận bà ta quả thật là làm khó cho Phó Thiên Hàn. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy thở dài một cái, cô xót xa cho người chồng của mình đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.
Lãnh Vân Hy đứng dậy khỏi bàn thu dọn hết tất cả bát đĩa, cô không thích để đồ dơ trong bồn nên đã thuận tay rửa luôn. Rửa xong chén bát đâu vào đấy, Lãnh Vân Hy mới bắt đầu lên lầu thay quần áo chuẩn bị đến Phó thị. Và cũng chính lúc ấy ở Phó thị đang diễn ra một trận gió tanh mưa máu.
/76
|