Edit: Tịch + Beta: Vi
Cố Thanh Mâu lại dám đánh cô ta, Lý Thiến Nhi tức giận nghĩ phải đáp trả lại một cái bạt tay, nhưng tay vừa mới giơ lên đã bị Mộ Chỉ Dạ bắt được, khớp xương ở tay như ngọc được điêu khắc. Mộ Chỉ Dạ không hề thương hương tiếc ngọc, xiết chặt tay cô ta, Lý Thiến Nhi cảm giác như tay mình bị bóp chặt như sắp gãy, vô cùng đau đớn.
"Anh!" Lý Thiến Nhi trợn mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ, nhưng bỗng dưng người đàn ông trước mặt nhìn rất đáng sợ, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, không hề giống với dáng vẻ dịu dàng vô hại như khi ở bên cạnh Cố Thanh Mâu. Lý Thiến Nhi có cảm giác nếu như cô ta còn tiếp tục giãy giụa, tên này sẽ trực tiếp vặn gãy cổ tay cô ta.
Giống như... chỉ cần ánh mắt cũng có thể giết người vậy…
Thân thể Lý Thiến Nhi run rẩy, đành phải nhìn về phía những người khác xin giúp đỡ, thế nhưng giờ lại không có người muốn giúp đỡ, sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, chắc tại lời nói của Cố Thanh Mâu khiến bọn họ nghĩ tới điều gì đó, Hướng Ngọc Tuyết cũng vậy, trong mắt chỉ còn sự ngạc nhiên, nhìn về hướng cô vừa chạy đến, bây giờ chỉ còn một khung cảnh đen kịt, bây giờ nội dung cốt truyện không giống nhau, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện gì xảy ra vượt ngoài cốt truyện. Cô ta vẫn luôn ỷ lại vì biết mọi thứ, hơn nữa đây là thế giới do chính cô ta tạo ra, cô ta là nữ chính, tất cả đều phải có sự thiên vị, đều phải hướng về cô, diễn ra thuận lợi, vậy mà bây giờ lại thay đổi rõ rệt.
Người nên chết lại không chết, Hướng Ngọc Tuyết nhìn về phía Tô Huyễn cùng Cố Thanh Mâu.
Trong cốt truyện cũng sẽ không có người này xuất hiện, Hướng Ngọc Tuyết dời mắt nhìn đến Mộ Chỉ Dạ. Cô ta thực sự không biết anh là ai.
"Cố Thanh Mâu, cô có quyền gì mà đánh tôi?” Lý Thiến Nhi nhìn những người khác đều im lặng, đành phải tự giãy giụa đòi công bằng, tỏ ra kiêu ngạo, uốn éo người vì khó thở, không hề cố kị mà nói:
"Tiện nhân Cố Thanh Mâu kia, cô tưởng cô là ai, đang ỷ lại vì mình có gia cảnh tốt sao? Nhưng còn những thứ khác, cô có cửa so với tôi không? Tất cả mọi người ở đây đều giỏi hơn cô. Nếu như cô không có gia cảnh tốt, liệu có thể tồn tại trong ngành giải trí sao? Haha…” Lý Thiến Nhi bị Cố Thanh Mâu tát một cái, bây giờ đã tức sôi máu, nói chuyện cũng trở nên chanh chua, bắt đầu chửi cô.
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, bên mặt còn lại của Lý Thiến Nhi lại bắt đầu đau nhức, Cố Thanh Mâu lạnh lùng cho cô ta thêm một cái tát, hai má Lý Thiến Nhi đều sưng phồng, nhìn trông có chút buồn cười.
"Có đau không?" Cố Thanh Mâu híp mắt, nhếch môi, nắm lấy cằm Lý Thiến Nhi, lạnh lùng nói. Bình thường Cố Thanh Mâu đều là bộ dáng lười biếng, thỉnh thoảng thì có chút kiêu căng mà thôi, nhưng bây giờ Cố Thanh Mâu lại khiến người ta sợ hãi, áp bức khiến người không thở nổi. Hai chân Lý Thiến Nhi như nhũn ra, nhưng ngoài mặt vẫn cứng đầu, còn muốn mở miệng nói tiếp. Thế nhưng sau khi thấy ánh mắt của Cố Thanh Mâu, cô ta liền bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
"Đau quá." Lý Thiến Nhi chịu thua rồi, thanh âm vô cùng yếu ớt, mắt nhìn Cố Thanh Mâu. Cô ta không dám mắng nữa, nếu như vẫn còn mở miệng, nhất định Cố Thanh Mâu sẽ lại…
"Biết đau là được rồi, về sau phải nhớ kỹ mà ngoan ngoãn câm miệng…” Cố Thanh Mâu nghe Lý Thiến Nhi nói, cô mỉm cười dơ tay đặt lên hai má sưng vù của Lý Thiến Nhi, sau đó đưa tay chải lại mái tóc rối bời, nắm cằm Lý Thiến Nhi, bắt cô ta nhìn về phía Hướng Ngọc Tuyết...
Bỗng nhiên từ đâu đó xuất hiện một đám người, từ từ bao vây bọn họ.
"Tôi đang muốn hỏi cô, chỉ số thông minh của cô ở đâu vậy? Cô xem cô ta đã làm nên chuyện tốt đẹp gì kìa? Lý Thiến Nhi?” Cố Thanh Mâu lười biếng mở miệng. "Cô muốn tìm đường chết, cần gì phải dùng đến phương pháp này, ví dụ đơn giản hơn nhé, cô có thể tự đập đầu xuống đất mà chết đi. Lý Thiến Nhi, cô xem, cô vừa lớn tiếng mở miệng đã chọc vào chuyện gì thế này? Đưa tới cái gì đây?”
Sắc mặt Lý Thiến Nhi trắng bệnh, những người này là người đã bắt bọn họ lúc nãy, những tên côn đồ gớm ghiếc, và điều hiển nhiên là bọn họ cố ý thả Hướng Ngọc Tuyết để lần theo cô ta đến đây, nhưng hình như là mất dấu Hướng Ngọc Tuyết nên mới không cùng xuất hiện, nhưng…nhưng do cô ta nói chuyện to tiếng, khiến bọn họ bị phát hiện.
"Tôi…Tôi không biết…”. Lý Thiến Nhi luống cuống đến phát khóc, cô ta nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ, nhìn về phía Diệp Dật Tuấn, sau đó lại lắc đầu, lùi về phía sau, mở miệng nói:
"Tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy... thấy tiền bối Ngọc Tuyết sẽ không thể bị những người đó lợi dụng như vậy, tôi chỉ tin tưởng tiền bối Ngọc Tuyết …”
Lời này rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên đầu Hướng Ngọc Tuyết, sắc mặt Hướng Ngọc Tuyết rất khó coi, lúc trước mọi người rất có hảo cảm với cô ta, bây giờ tâm tình lại trở nên phức tạp.
"Kí chủ, mấy người kia như muốn giết tất cả mọi người để diệt khẩu, ngài có cách nào không?” 115 nói với Cố Thanh Mâu. Nó cảm thấy Cố Thanh Mâu có thể ngăn cản Lý Thiến Nhi lúc Lý Thiến Nhi đang to tiếng, cũng có thể nhắc nhở Hướng Ngọc Tuyết và mọi người, nhưng dường như Cố Thanh Mâu không hề làm thế, ngược lại như đang cố ý để mọi việc xảy ra.
"Ừ, bọn họ muốn giết người diệt khẩu." Cố Thanh Mâu bình thản nói, hiện tại thứ cô không sợ nhất chính là chết, nào, tất cả mọi người cùng nhau chết.
Ánh mắt Cố Thanh Mâu nhìn về phía Hướng Ngọc Tuyết cùng Diệp Dật Tuấn, cô muốn biết…
Cố Thanh Mâu lại dám đánh cô ta, Lý Thiến Nhi tức giận nghĩ phải đáp trả lại một cái bạt tay, nhưng tay vừa mới giơ lên đã bị Mộ Chỉ Dạ bắt được, khớp xương ở tay như ngọc được điêu khắc. Mộ Chỉ Dạ không hề thương hương tiếc ngọc, xiết chặt tay cô ta, Lý Thiến Nhi cảm giác như tay mình bị bóp chặt như sắp gãy, vô cùng đau đớn.
"Anh!" Lý Thiến Nhi trợn mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ, nhưng bỗng dưng người đàn ông trước mặt nhìn rất đáng sợ, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, không hề giống với dáng vẻ dịu dàng vô hại như khi ở bên cạnh Cố Thanh Mâu. Lý Thiến Nhi có cảm giác nếu như cô ta còn tiếp tục giãy giụa, tên này sẽ trực tiếp vặn gãy cổ tay cô ta.
Giống như... chỉ cần ánh mắt cũng có thể giết người vậy…
Thân thể Lý Thiến Nhi run rẩy, đành phải nhìn về phía những người khác xin giúp đỡ, thế nhưng giờ lại không có người muốn giúp đỡ, sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, chắc tại lời nói của Cố Thanh Mâu khiến bọn họ nghĩ tới điều gì đó, Hướng Ngọc Tuyết cũng vậy, trong mắt chỉ còn sự ngạc nhiên, nhìn về hướng cô vừa chạy đến, bây giờ chỉ còn một khung cảnh đen kịt, bây giờ nội dung cốt truyện không giống nhau, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện gì xảy ra vượt ngoài cốt truyện. Cô ta vẫn luôn ỷ lại vì biết mọi thứ, hơn nữa đây là thế giới do chính cô ta tạo ra, cô ta là nữ chính, tất cả đều phải có sự thiên vị, đều phải hướng về cô, diễn ra thuận lợi, vậy mà bây giờ lại thay đổi rõ rệt.
Người nên chết lại không chết, Hướng Ngọc Tuyết nhìn về phía Tô Huyễn cùng Cố Thanh Mâu.
Trong cốt truyện cũng sẽ không có người này xuất hiện, Hướng Ngọc Tuyết dời mắt nhìn đến Mộ Chỉ Dạ. Cô ta thực sự không biết anh là ai.
"Cố Thanh Mâu, cô có quyền gì mà đánh tôi?” Lý Thiến Nhi nhìn những người khác đều im lặng, đành phải tự giãy giụa đòi công bằng, tỏ ra kiêu ngạo, uốn éo người vì khó thở, không hề cố kị mà nói:
"Tiện nhân Cố Thanh Mâu kia, cô tưởng cô là ai, đang ỷ lại vì mình có gia cảnh tốt sao? Nhưng còn những thứ khác, cô có cửa so với tôi không? Tất cả mọi người ở đây đều giỏi hơn cô. Nếu như cô không có gia cảnh tốt, liệu có thể tồn tại trong ngành giải trí sao? Haha…” Lý Thiến Nhi bị Cố Thanh Mâu tát một cái, bây giờ đã tức sôi máu, nói chuyện cũng trở nên chanh chua, bắt đầu chửi cô.
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, bên mặt còn lại của Lý Thiến Nhi lại bắt đầu đau nhức, Cố Thanh Mâu lạnh lùng cho cô ta thêm một cái tát, hai má Lý Thiến Nhi đều sưng phồng, nhìn trông có chút buồn cười.
"Có đau không?" Cố Thanh Mâu híp mắt, nhếch môi, nắm lấy cằm Lý Thiến Nhi, lạnh lùng nói. Bình thường Cố Thanh Mâu đều là bộ dáng lười biếng, thỉnh thoảng thì có chút kiêu căng mà thôi, nhưng bây giờ Cố Thanh Mâu lại khiến người ta sợ hãi, áp bức khiến người không thở nổi. Hai chân Lý Thiến Nhi như nhũn ra, nhưng ngoài mặt vẫn cứng đầu, còn muốn mở miệng nói tiếp. Thế nhưng sau khi thấy ánh mắt của Cố Thanh Mâu, cô ta liền bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
"Đau quá." Lý Thiến Nhi chịu thua rồi, thanh âm vô cùng yếu ớt, mắt nhìn Cố Thanh Mâu. Cô ta không dám mắng nữa, nếu như vẫn còn mở miệng, nhất định Cố Thanh Mâu sẽ lại…
"Biết đau là được rồi, về sau phải nhớ kỹ mà ngoan ngoãn câm miệng…” Cố Thanh Mâu nghe Lý Thiến Nhi nói, cô mỉm cười dơ tay đặt lên hai má sưng vù của Lý Thiến Nhi, sau đó đưa tay chải lại mái tóc rối bời, nắm cằm Lý Thiến Nhi, bắt cô ta nhìn về phía Hướng Ngọc Tuyết...
Bỗng nhiên từ đâu đó xuất hiện một đám người, từ từ bao vây bọn họ.
"Tôi đang muốn hỏi cô, chỉ số thông minh của cô ở đâu vậy? Cô xem cô ta đã làm nên chuyện tốt đẹp gì kìa? Lý Thiến Nhi?” Cố Thanh Mâu lười biếng mở miệng. "Cô muốn tìm đường chết, cần gì phải dùng đến phương pháp này, ví dụ đơn giản hơn nhé, cô có thể tự đập đầu xuống đất mà chết đi. Lý Thiến Nhi, cô xem, cô vừa lớn tiếng mở miệng đã chọc vào chuyện gì thế này? Đưa tới cái gì đây?”
Sắc mặt Lý Thiến Nhi trắng bệnh, những người này là người đã bắt bọn họ lúc nãy, những tên côn đồ gớm ghiếc, và điều hiển nhiên là bọn họ cố ý thả Hướng Ngọc Tuyết để lần theo cô ta đến đây, nhưng hình như là mất dấu Hướng Ngọc Tuyết nên mới không cùng xuất hiện, nhưng…nhưng do cô ta nói chuyện to tiếng, khiến bọn họ bị phát hiện.
"Tôi…Tôi không biết…”. Lý Thiến Nhi luống cuống đến phát khóc, cô ta nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ, nhìn về phía Diệp Dật Tuấn, sau đó lại lắc đầu, lùi về phía sau, mở miệng nói:
"Tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy... thấy tiền bối Ngọc Tuyết sẽ không thể bị những người đó lợi dụng như vậy, tôi chỉ tin tưởng tiền bối Ngọc Tuyết …”
Lời này rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên đầu Hướng Ngọc Tuyết, sắc mặt Hướng Ngọc Tuyết rất khó coi, lúc trước mọi người rất có hảo cảm với cô ta, bây giờ tâm tình lại trở nên phức tạp.
"Kí chủ, mấy người kia như muốn giết tất cả mọi người để diệt khẩu, ngài có cách nào không?” 115 nói với Cố Thanh Mâu. Nó cảm thấy Cố Thanh Mâu có thể ngăn cản Lý Thiến Nhi lúc Lý Thiến Nhi đang to tiếng, cũng có thể nhắc nhở Hướng Ngọc Tuyết và mọi người, nhưng dường như Cố Thanh Mâu không hề làm thế, ngược lại như đang cố ý để mọi việc xảy ra.
"Ừ, bọn họ muốn giết người diệt khẩu." Cố Thanh Mâu bình thản nói, hiện tại thứ cô không sợ nhất chính là chết, nào, tất cả mọi người cùng nhau chết.
Ánh mắt Cố Thanh Mâu nhìn về phía Hướng Ngọc Tuyết cùng Diệp Dật Tuấn, cô muốn biết…
/101
|