……….
Chương 18: Phải ngoan nha... (2)
Ôi, bị dọa đái rồi...
Cấm Bạch vẫn không có cảm xúc gì, cô đứng trước mặt Trương Chính Lương, cười khanh khách, lại nhìn hai thiếu nữ bị ông ta lừa đến, giọng nói trong trẻo.
“Bác sĩ Trương nói rất đúng, oan có đầu, nợ có chủ..."
Trương Chính Lương còn đang hoảng sợ nhìn Cấm Bạch, toàn thân đều vết máu, khiến ông ta trông rất chật vật, ông ta không ngừng mở miệng, vẻ mặt hoảng hốt, nghiễm nhiên là dáng vẻ sắp bị ép điên.
"Không, không thể nào."
"Không, cô ta đã chết, rõ ràng đã chết rồi..."
"Đừng tới tìm tôi, đừng tới tìm tôi..."
Cấm Bạch ngồi xổm người xuống, dùng tay dính máu sờ đầu Trương Chính Lương, giọng nói dịu đi, nhỏ nhẹ, như đang nói với món đồ chơi mình yêu thích.
"Suỵt, phải ngoan nha… đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ trừng phạt ông đó... bác sĩ Trương luôn rất lợi hại, giả điên cũng giả giống lắm..."
Trương Chính Lương nghe thấy Cấm Bạch nói những lời này, vậy mà thật sự yên tĩnh lại, thân thể cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Cấm Bạch.
Đôi mắt Cấm Bạch trắng đen rõ ràng, nhìn ông ta, tựa như đang thưởng thức, ánh mắt như có lực xuyên thấu, nhìn thấy hết tâm tư của ông ta.
"Được rồi, sau đây, lớp học giải phẫu của chúng ta tiếp tục ~ "
Sau đó, Cấm Bạch tiếp tục lớp học giải phẫu của mình, tay dao phẫu thuật cầm trong, từng đường cắt thịt ông ta, lộ ra xương cốt bên trong, sẽ không lập tức trí mạng, dưới tình huống không có thuốc tê, quả thật khiến người ta đau đớn khắc cốt ghi tâm, khiến người ta rơi vào điên cuồng, vẻ mặt cô cực kỳ chuyên chú, hơn nữa thái độ cũng rất nghiêm túc.
Cô nhẹ giọng, nhưng trong căn hầm này lại vang lên rất rõ ràng.
"Thân thể người có 206 miếng xương."
"Đây là xương trụ cẳng tay, đây là xương cổ tay......" Cấm Bạch chỉ vào nửa đoạn dưới cánh tay của Trương Chính Lương, nó đã bị xỉa rớt thịt, bên trong chỉ còn lại xương trắng.
"Đây là xương đùi..." Cấm Bạch chỉ vào chỗ cục xương đùi lộ ra của Trương Chính Lương.
"Đây là cương bánh chè..." Cấm Bạch chỉ vào xương đầu gối.
"Đây là xương ống chân, đây là xương... ~" Cấm Bạch chỉ vào từng chỗ trên người Trương Chính Lương mà giới thiệu.
"Đây là mô hình xương người đại khái, nhớ kỹ chưa?" Tình huống hiện tại của Trương Chính Lương chỉ có thể dùng từ ‘thảm’ để hình dung, tứ chi chảy máu, xương trắng trần trụi lộ ra ngoài, cả người ngoài lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống thì coi như người chết.
Thái độ dạy học của Cấm Bạch thật sự nghiêm túc, cô ngẩng đầu nhìn màn hình ảo, bao tay đã biến thành màu đỏ tươi.
Màn đạn...
# Ôi ôi ôi... nhớ rồi... nhớ kỹ rồi...
# Nhớ kỹ... QAQ
# Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì... QAQ
# Lo... lolita hung tàn!
# Thật sự là hiện trường phạm tội...
# Đây nhất định là tiết giảng mà tôi nghe chăm chú nhất! !
# Chủ livestream thật hung dữ, QAQ nhưng tôi lại thích lắm, phải làm sao...
# Cặn bã bị trừng phạt đúng tội, nhưng tôi rất lo lắng cho chủ livestream, tôi nhớ hình như hình phạt thời cổ rất nghiêm khắc... Chủ livestream thật sự ổn chứ...
# Nhớ kỹ, sẽ không quên đâu TAT
...
Cấm Bạch rời mắt khỏi màn hình, ném con dao vào góc tường, sau đó, nhìn hai bé gái bị trói đờ đẫn trên đất, hiện tại mặt cô không có ý cười, con ngươi đen lóe lên sự dịu dàng nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt.
"Ông ta nói, oan có đầu, nợ có chủ, hiện tại tôi cởi trói cho hai người."
Quả cầu màu bạc 114 lơ lửng trong không trung, nhìn bóng lưng Cấm Bạch, nó đã bắt được tia cảm xúc khác lạ mới lóe lên trong mắt, nó nghĩ.
Trên đời, không ai vừa sinh ra đã bệnh kiều vặn vẹo, rốt cuộc ký chr là người thế nào.. Lòng cô chứa bóng tối hay ánh sáng?
Chức năng hệ thống của nó không phân tích được, cũng không quét hình được.
/2109
|