Chương 22: Dấu hiệu hoa anh túc
"Đúng vậy, một người khác hoàn toàn, mà căn cứ theo chứng cứ mà chúng tôi điều tra cùng phân tích sơ bộ, người này là một người cực ác, tâm lý biến thái đã thế IQ còn cao, là một tên tội phạm có khả năng phản trinh sát cao, tại hiện trường, tất cả chứng cớ phạm tội đều bị xóa sạch, không có chút tung tích nào, hiển nhiên, người nọ cực kỳ am hiểu trong lĩnh vực này, cũng vô cùng thông minh, chứng cứ duy nhất để lại chỉ có hai thứ, một cái là vết thương trên người Trương Chính Lương, người phạm tội rất biết cách chọn bộ phận trên người Trương Chính Lương để xuống tay, dùng dao phẫu thuật cắt da thịt bỏ đi, để lộ ra xương trắng bên trong."
Cục trưởng Trịnh nói đến đây thì dừng một lát, cổ họng có chút khô khốc, tiếp tục mở miệng nói:
"Theo đội pháp y xem xét, vết thương bị cắt rất đều, thủ pháp tinh diệu, hoàn mỹ như máy móc, nói cách khác, lúc làm chuyện này, tâm tính đối phương bình tĩnh quá sức tưởng tượng, hơn nữa còn có khuynh hướng cố ý khống chế ngược đãi nạn nhân đến chết, tâm lý người này nhất định vặn vẹo biến thái, thậm chí còn hưng phấn khi thấy máu, mà chứng cớ còn lại, chính là phía sau cổ Trương Chính Lương, chúng tôi phát hiện trên cổ ông ta bị khắc một dấu hiệu bằng dao."
"Dấu hiệu gì?" Cha Cấm và Cấm Nguyệt đồng thời mở miệng.
"Một đóa hoa, ở trên da thịt bị khắc một đóa hoa, hoa thuốc phiện."
Cục trưởng Trịnh mở miệng, sau đó ngón tay lướt trên màn hình, mặt trên xuất hiện một tấm hình, một đóa hoa trên thịt người, hoa thuốc phiện đẫm máu, nở rộ xinh đẹp tựa như đang mỉm cười với người ta.
Hoa thuốc phiện đại diện cho điều gì, tội ác, hoa của tội ác.
"Thế Cục trưởng Trịnh, các ông có suy đoán gì về thân phận của người này không?"
Cấm Nguyệt và cha Cấm dời ánh mắt khỏi màn hình, hỏi Cục trưởng Trịnh.
"Chứng cứ tại hiện trường đều bị đối phương xóa sạch, bằng hai chứng cứ này, chúng tôi chỉ có thể đoán, đối phương có lẽ học y, bác sĩ hoặc là pháp y, hơn nữa kỹ thuật vô cùng cao siêu lão luyện, mà người có được dao pháp bậc này ắt không còn nhỏ, đến lúc đó chúng tôi sẽ điều tra các mối quan hệ của Trương Chính Lương, nhưng hiện tại điều khiến tôi lo lắng nhất là, người phạm tội có tâm tư kín đáo, khả năng phản trinh sát cực mạnh, chỉ để lại cho chúng ta hai chứng cứ, tôi còn đang nghi ngờ hai chứng cứ này là cố ý để lại, còn đóa hoa anh túc kia là dấu hiệu phạm tội đối phương để lại, có lẽ nó mang một ý nghĩa nào đó..."
Cục trưởng Trịnh nói xong những lời này, mặt co mày cáu, Cấm Nguyệt và cha Cấm cũng rơi vào trầm tư, sau đó, bọn họ cũng bị hỏi về quan hệ với Trương Chính Lương, luc xong xuôi được rời đi, trong lòng Cấm Nguyệt vẫn rất bất an, cảm giác như có một đôi tay vô hình đang đến gần mình, muốn bóp nghẹt cổ mình.
Trương Chính Lương gặp chuyện không may, đủ loại suy nghĩ lẫn lộn hiện lên trong đầu Cấm Nguyệt, đêm nay đúng là một đêm khó ngủ.
Vụ án của Trương Chính Lương bị ém xuống, biến thành âm thầm điều tra, tổ điều tra đặt cho người phạm tội này một cái tên đó là Hoa Anh Túc, rất muốn nhanh chóng bắt được tên tội phạm này.
...
Trái ngược với cục cảnh sát lo sợ bất an, Cấm Bạch có vẻ vô cùng yên bình tự tại, cả người làm tổ trong chăn lụa mềm mại, nhắm mắt lại.
114 lo lắng lơ lửng giữa không trung, mở miệng.
"Ký chủ đại nhân, vì sao cô lại cố ý để lại một đóa hoa anh túc... Chúng ta cứ rời đi như thế thật sự không sao chứ?"
"Bởi vì chơi vui nha ~ tôi thích chơi trò mèo vờn chuột, hôm nay thật sự chơi rất vui..." Cấm Bạch thò đầu ra khỏi chăn, tóc đen có chút lộn xộn, cười rất đáng yêu, ánh mắt linh động, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, trông đúng là rất vui.
Dấu hiệu hoa anh túc, đó là hoa tội ác, mà cô lưu lại cái này, chỉ là muốn nói cho bọn họ biết, đây chỉ là mở đầu, bởi vì trò chơi của cô chỉ mới bắt đầu...
……….
/2109
|