Chương 5.2: Tôi, đã trở lại
"Ký chủ, thân thể hiện tại của cô, họ Nhan tên Bạch, Nhan Bạch, trước mắt tuổi tác đại khái là mười ba tuổi, hiện sống tại nhà họ Nhan."
114 lượn vòng trong không trung, giới thiệu với Cấm Bạch về thân thể hiện tại, còn về việc tại sao bọn họ lại ở đây chính nó cũng không biết.
Cấm Bạch nghe xong, vươn tay, nhìn tay mình, trắng nõn nhỏ gầy, vết thương chồng chất, vết thương trên vai đã được băng bó.
"Hiện tại chúng tôi sẽ kết nối với phóng viên tại hiện trường trực tiếp... Ngay tại tối hôm qua, tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã xảy một chuyện vô cùng nghiêm trọng... Cụ thể, mời xem phóng viên của chúng tôi đưa tin tại hiện trường."
TV trong phòng đang phát sóng bản tin thời sự, tin tức được nhắc đến đã thu hút sự chú ý của Cấm Bạch.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi nhốt cô tám năm.
"Mời quý vị xem, tối hôm qua tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng, nguyên nhân gây ra trận hỏa hoạn có vẻ là bắt nguồn từ khu bỏng, cảnh sát đã thống kê ra con số thương vong, tối hôm qua toàn bộ bệnh nhân tại tầng này, ba mươi người, đều chết chìm trong biển lửa, không ai còn sống sót."
Một nữ phóng viên đeo kính ở trước màn hình bắt đầu đưa tin.
"Theo như tôi được biết, cô hai nhà họ Cấn điều trị ở nơi này tám năm, tối hôm qua cũng táng thân trong biển lửa, thật đúng là khiến người ta tiếc hận, cô ấy đã từng là thiên tài lừng lẫy giới pháp y, ấy thế mà giờ đã không còn."
Sau đó, nữ phóng viên kết thúc cảm thán, màn ảnh lại chuyển đến ba bóng dáng mơ hồ là cha Cấm, mẹ Cấm và Cấm Nguyệt.
Mặt mày ba người tiều tụy, đôi mắt phủ kín tơ máu, trông có vẻ như đang đắm chìm trong nỗi mất người thân chưa tự thoát ra được.
"Là tôi có lỗi với em gái... Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho con bé, thật không dám tưởng tượng lúc con bé phải đối mặt với hỏa hoạn đã tuyệt vọng cỡ nào, nếu có tôi ở bên cạnh con bé thì tốt biết bao, tôi nhất định sẽ dùng tính mạng của mình để cứu con bé ra." Thân thể Cấm Nguyệt hiển nhiên cực kỳ suy yếu, lúc này cô ta ôm mặt, không ngừng nức nở, trông có vẻ rất đau lòng, còn không ngừng nỉ non.
"Nếu có tôi ở đây, có thể cứu con bé ra thì tốt rồi, đều tại tôi, đều tại tôi."
"Con bé vẫn còn trẻ, nếu có thể dùng mạng của tôi để đổi mạng của con bé thì tốt biết mấy, hu hu hu, tôi chắc chắn sẽ bằng lòng." Vẻ mặt mẹ Cấm vô cùng bi thương.
Giống như đang rơi vào tự trách, không khỏi khiến cho người ta cảm động, tình cảm chị em của bọn họ thật tốt, mà che mẹ bọn họ cũng rất yêu thương hai cô con gái này.
"Đừng phỏng vấn nữa được không? Chúng tôi đã mất đi một cô con gái, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, cám ơn." Cha Cấm tỏ vẻ mệt mỏi, cùng mẹ Cấm đỡ Cấm Nguyệt lên xe, chuẩn bị rời đi.
Sau đó chiếc xe biến mất trên màn hình.
Bọn họ diễn cũng giỏi lắm, cứ như đang chìm trong bi thương vì mất đi người thân nên không thể khống chế cảm xúc để nhận phỏng vấn được.
Ha ha...
Cấm Bạch ngồi ở trên giường, nhìn tin tức trên ti vi, sắc mặt lạnh nhạt, giống như đang xem một chuyện không liên quan đến mình, chỉ có bàn tay đặt trong chăn đã sớm siết chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay, rỉ máu.
Cha mẹ và người chị gái yêu thương cô... ha...
Cấm Bạch đúng là đã chết.
Nhưng... cô đã trở lại.
Cấm Bạch nhếch miệng, nhìn chằm chằm hình ảnh một nhà ba người cha mẹ Cấm và Cấm Nguyệt, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
"Cha, mẹ, chị, tôi, đã trở lại rồi, mấy người nhất định sẽ vui vẻ, dù sao mấy người cũng yêu thương tôi mà
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang vọng khắp căn phòng, vô cùng êm tai.
/2109
|