Một phen bận rộn, Lý Lạc đem 4 kim tệ còn lại và 1000 túi tên giá "10 kim tệ" toàn bộ đổi thành xác dã thú, đem xe ba gác chất đầy.
Rời khỏi nơi hoang dã, Lý Lạc cưỡi lão mã trở về trấn Khố Nhĩ Tư.
Mỗi người chơi lúc đầu có 10 kim tệ, nhìn thì rất nhiều, kỳ thực không đủ xài, là người bên ngoài vào trấn, bọn họ ở nơi này không có nhà cửa đất, đai thuộc về mình, phải thuê nhà nghỉ mỗi ngày 10 ngân, còn phải ăn uống để chống độ đói tăng cao, cho dù ăn màn thầu rẻ nhất cũng mất 3, 4 ngân, người chơi còn phải luyện cấp, chuyển chức, học kỹ năng, . . . , 10 kim tệ cũng không đủ để phần lớn người chơi chống đỡ đến lúc hối đoái tiền nữa năm sau.
Ở trong thế giới "Văn minh và chiến tranh", mỗi người phải học nuôi sống bản thân, học chi tiêu tiền bạc hợp lý, nếu không sẽ bị chết đói, không thể giận trời trách người, chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
Theo kế hoạch, Lý Lạc mua tên và thu dã thú với giá rẻ để đầu cơ trục lợi, hoàn thành công đoạn tích lũy tiền lúc ban đầu, xa xa so với thăng cấp càng trọng yếu hơn, dù sao bây giờ mài đao cũng chưa có đất dụng võ.
Lý Lạc lái xe đi tới lò giết mổ ở Khố Nhĩ Tư trấn.
Gần tới khu vực lò mổ, Lý Lạc lập tức ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
Xe ba gác chứa đầy thi thể dã thú gây ra động tĩnh không nhỏ gây ra chú ý của lò mổ.
Bảy tám người thân trần, thân hình rắn chắc, vạm vỡ trong lò mổ dừng công việc, tay còn cầm đao đồ tể lâu năm nhưng vẫn sắc bén trên đó sót lại máu của dã thú chảy xuống không ngừng.
Hiện trường máu tanh, dã thú bị phân chia máu đầm đìa được treo lên cột gỗ, cảnh này rơi vào mắt Lý Lạc, cảm thấy có điềm không lành, trận thế này đủ dọa người nhát gan chạy chối chết.
Lý Lạc dừng ngựa, bị đám đồ tể sát khí bức người nhìn chằm chằm, cũng không khỏi một hồi da đầu tê dại.
"Tiểu tử, xác thú của ngươi có bán không?" Một gã đồ tể thân hình cường tráng, màu da cổ đồng chỉ vào xe ba gác sau lưng Lý Lạc hỏi:
"Đương nhiên, Vưu lão bản có ở đây không, ta là do danh tiếng của ngài ấy mà tới." Lý Lạc gật đầu đáp lại nói:
Lúc thuê xe, Lý Lạc nghe thoáng qua tin tức của bốn lò mổ Khố Nhĩ Tư trấn, mỗi nơi có đặc điểm riêng, mà lão bản cái này lò mổ là Vưu Ân, rất sĩ diện.
"Ha ha, ta chính là Vưu Ân, tiểu tử ngươi không sai a, yên tâm, lão tử buôn bán công bình nhất, tuyệt sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, thú săn của ngươi ta lấy hết!" Nghe Lý Lạc tâng bốc khiến Vưu Ân đồ tể yêu thích, lúc này vui vẻ cười to nói:
"Được, Vưu lão bản, phiền ngươi lưu lại một ít da, ta muốn làm mấy bộ bì giáp." Lý Lạc nhắc nhở:
"Có thể, da lưu cho ngươi, giá phải giảm." Vưu Ân hướng Lý Lạc gật đầu, lập tức quay đầu hướng đám đồ tể sau lưng phân phó nói: "Các ngươi đem xác thú mang xuống, giá cả theo như quy củ mà tính."
"Được rồi!" Một đồ tể hơi gầy đáp:
Lý Lạc nhanh lui về phía sau vài bước để đám đồ tể chuyển hàng.
Chỉ chốc lát sau, xe ba gác đã trống không, tên đồ tể hơi gầy kia đi tới trước mặt Lý Lạc, móc ra một túi tiền nặng trịch đưa cho Lý Lạc nói: "Đây là tiền hàng, da thú chúng ta sẽ để lại cho ngươi, lúc rảnh tự mình tới lấy."
Tiếp nhận túi tiền, mở ra đếm, tổng cộng 26 kim tệ, Lý Lạc hài lòng gật đầu, hướng Vưu Ân hô: "Đa tạ Vưu lão bản, giá cả rất công đạo, lát nữa ta sẽ chuyển thêm một nhóm nữa, Vưu lão bản còn mua không?"
"Đương nhiên mua, tiểu tử ngươi cứ đem tới, nhiều mua nhiều ít mua ít." Vưu Ân nhãn tình sáng lên, vỗ bộ ngực cam kết:
Khố Nhĩ Tư tiểu trấn đột nhiên nhiều hơn ba vạn nhân khẩu, thịt chỉ sợ không đủ cung, Lý Lạc hiểu gật đầu, lái xe rời khỏi.
Đi một chuyến, đã đem tiền vốn gấp lên 2.6 lần, lại mang da thú đến tiệm may mặc để làm thành bì giáp có thể kiếm thêm được một khoản nữa, cơ hội tốt để kiếm tiền như vậy kẻ đần mới bỏ qua.
Lần thứ hai tới Lỗ Mỗ tiệm vũ khí, đợi người chơi trong cửa hàng rời đi, Lý Lạc mới đi vào.
Thấy Lý Lạc tiến đến, Lỗ Mỗ lão bản liền mất đi dáng vẻ tươi cười, hiển nhiên đối vụ giao dịch lần trước vẫn canh cánh trong lòng.
Lý Lạc làm như không thấy biểu tình không vui của lão, mặt giãn ra cười nói: "Lỗ Mỗ lão bản, ta lại tới mua đồ a!"
Nghe vậy, cặp mắt ti hí của lão bản lóe lên tinh quang, miệng nở nụ cười sáng lạng, nhiệt tình bắt chuyện Lý Lạc nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, Lỗ Mỗ vũ khí trong tiệm chất lượng đảm bảo! Tiểu huynh đệ, lần này ngươi muốn mua cung sao?"
Lý Lạc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, lắc đầu nói: "Không, Lỗ Mỗ lão bản, ta muốn mua 3000 túi tên."
"Cái gì?" Lỗ Mỗ lão bản trừng to mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Lý Lạc cười hắc hắc, không ngờ đôi mắt ti hí của lão bản có thể phóng to như vậy.
"Ngươi lại mua tên mà không mua cung sao?" Lỗ Mỗ lão bản giận dữ trừng mắt Lý Lạc, hét lớn:
"Lỗ Mỗ lão bản, trong tiệm còn cây cung nào tốt hơn chăng? Cung thợ săn ta cũng khôngthích a!" Lý Lạc lắc đầu nói:
"Có a, tại sao không, Tinh Linh cung 500 kim, Thiết Thai Tí cung 100 kim, Huyết Mộc cung 200 kim, . . . , bất quá, ngươi mua nổi sao?" Lỗ Mỗ lão bản không ngừng báo vũ khí cung trấn điếm, tiếp theo mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Lạc.
"Đều là bảo cung a! Nội tình của Lỗ Mỗ điếm thật bất phàm, tiểu tử mua không nổi, bất quá ngươi có thể bán 3000 túi tên chưa, nếu không được, ta sẽ đi ba tiệm khác hỏi một chút." Lý Lạc vừa khen vừa uy hiếp nói:
Lỗ Mỗ lão bản khinh bỉ nhìn Lý Lạc, cánh tay mập mạp duỗi thẳng ra trước, không khách khí nói: "Biết ngươi mua không nổi, 3000 túi tên gỗ cây 15 kim tệ."
Lý Lạc vui vẻ móc ra túi tiền, từ đó lấy ra 11 kim tệ, đem toàn bộ túi tiền đặt vào tay lão bản.
Lỗ Mỗ nhận được túi tiền, cẩn thận đếm kĩ, thấy đủ số, liền gọi người làm thuê đến, nói: "Ngươi cùng hắn đi đến kho đi."
Lý Lạc dưới sự giúp đỡ của người làm như cách cũ lấy những túi tên của mình.
Đúng 3000 túi tên,bán hết sẽ lời gấp đôi, đồng thời mua xác thú săn, một xe không thể tải hết đành phải thuê thêm thôi.
Lý Lạc tốn 3 kim tệ để thuê thêm 3 chiếc ba gác, lại tốn 1.5 kim tệ để mướn phu xe.
Đội xe của Lý Lạc rất nhanh hướng cửa Nam Khố Nhĩ Tư trấn xuất phát.
Rời khỏi nơi hoang dã, Lý Lạc cưỡi lão mã trở về trấn Khố Nhĩ Tư.
Mỗi người chơi lúc đầu có 10 kim tệ, nhìn thì rất nhiều, kỳ thực không đủ xài, là người bên ngoài vào trấn, bọn họ ở nơi này không có nhà cửa đất, đai thuộc về mình, phải thuê nhà nghỉ mỗi ngày 10 ngân, còn phải ăn uống để chống độ đói tăng cao, cho dù ăn màn thầu rẻ nhất cũng mất 3, 4 ngân, người chơi còn phải luyện cấp, chuyển chức, học kỹ năng, . . . , 10 kim tệ cũng không đủ để phần lớn người chơi chống đỡ đến lúc hối đoái tiền nữa năm sau.
Ở trong thế giới "Văn minh và chiến tranh", mỗi người phải học nuôi sống bản thân, học chi tiêu tiền bạc hợp lý, nếu không sẽ bị chết đói, không thể giận trời trách người, chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
Theo kế hoạch, Lý Lạc mua tên và thu dã thú với giá rẻ để đầu cơ trục lợi, hoàn thành công đoạn tích lũy tiền lúc ban đầu, xa xa so với thăng cấp càng trọng yếu hơn, dù sao bây giờ mài đao cũng chưa có đất dụng võ.
Lý Lạc lái xe đi tới lò giết mổ ở Khố Nhĩ Tư trấn.
Gần tới khu vực lò mổ, Lý Lạc lập tức ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
Xe ba gác chứa đầy thi thể dã thú gây ra động tĩnh không nhỏ gây ra chú ý của lò mổ.
Bảy tám người thân trần, thân hình rắn chắc, vạm vỡ trong lò mổ dừng công việc, tay còn cầm đao đồ tể lâu năm nhưng vẫn sắc bén trên đó sót lại máu của dã thú chảy xuống không ngừng.
Hiện trường máu tanh, dã thú bị phân chia máu đầm đìa được treo lên cột gỗ, cảnh này rơi vào mắt Lý Lạc, cảm thấy có điềm không lành, trận thế này đủ dọa người nhát gan chạy chối chết.
Lý Lạc dừng ngựa, bị đám đồ tể sát khí bức người nhìn chằm chằm, cũng không khỏi một hồi da đầu tê dại.
"Tiểu tử, xác thú của ngươi có bán không?" Một gã đồ tể thân hình cường tráng, màu da cổ đồng chỉ vào xe ba gác sau lưng Lý Lạc hỏi:
"Đương nhiên, Vưu lão bản có ở đây không, ta là do danh tiếng của ngài ấy mà tới." Lý Lạc gật đầu đáp lại nói:
Lúc thuê xe, Lý Lạc nghe thoáng qua tin tức của bốn lò mổ Khố Nhĩ Tư trấn, mỗi nơi có đặc điểm riêng, mà lão bản cái này lò mổ là Vưu Ân, rất sĩ diện.
"Ha ha, ta chính là Vưu Ân, tiểu tử ngươi không sai a, yên tâm, lão tử buôn bán công bình nhất, tuyệt sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, thú săn của ngươi ta lấy hết!" Nghe Lý Lạc tâng bốc khiến Vưu Ân đồ tể yêu thích, lúc này vui vẻ cười to nói:
"Được, Vưu lão bản, phiền ngươi lưu lại một ít da, ta muốn làm mấy bộ bì giáp." Lý Lạc nhắc nhở:
"Có thể, da lưu cho ngươi, giá phải giảm." Vưu Ân hướng Lý Lạc gật đầu, lập tức quay đầu hướng đám đồ tể sau lưng phân phó nói: "Các ngươi đem xác thú mang xuống, giá cả theo như quy củ mà tính."
"Được rồi!" Một đồ tể hơi gầy đáp:
Lý Lạc nhanh lui về phía sau vài bước để đám đồ tể chuyển hàng.
Chỉ chốc lát sau, xe ba gác đã trống không, tên đồ tể hơi gầy kia đi tới trước mặt Lý Lạc, móc ra một túi tiền nặng trịch đưa cho Lý Lạc nói: "Đây là tiền hàng, da thú chúng ta sẽ để lại cho ngươi, lúc rảnh tự mình tới lấy."
Tiếp nhận túi tiền, mở ra đếm, tổng cộng 26 kim tệ, Lý Lạc hài lòng gật đầu, hướng Vưu Ân hô: "Đa tạ Vưu lão bản, giá cả rất công đạo, lát nữa ta sẽ chuyển thêm một nhóm nữa, Vưu lão bản còn mua không?"
"Đương nhiên mua, tiểu tử ngươi cứ đem tới, nhiều mua nhiều ít mua ít." Vưu Ân nhãn tình sáng lên, vỗ bộ ngực cam kết:
Khố Nhĩ Tư tiểu trấn đột nhiên nhiều hơn ba vạn nhân khẩu, thịt chỉ sợ không đủ cung, Lý Lạc hiểu gật đầu, lái xe rời khỏi.
Đi một chuyến, đã đem tiền vốn gấp lên 2.6 lần, lại mang da thú đến tiệm may mặc để làm thành bì giáp có thể kiếm thêm được một khoản nữa, cơ hội tốt để kiếm tiền như vậy kẻ đần mới bỏ qua.
Lần thứ hai tới Lỗ Mỗ tiệm vũ khí, đợi người chơi trong cửa hàng rời đi, Lý Lạc mới đi vào.
Thấy Lý Lạc tiến đến, Lỗ Mỗ lão bản liền mất đi dáng vẻ tươi cười, hiển nhiên đối vụ giao dịch lần trước vẫn canh cánh trong lòng.
Lý Lạc làm như không thấy biểu tình không vui của lão, mặt giãn ra cười nói: "Lỗ Mỗ lão bản, ta lại tới mua đồ a!"
Nghe vậy, cặp mắt ti hí của lão bản lóe lên tinh quang, miệng nở nụ cười sáng lạng, nhiệt tình bắt chuyện Lý Lạc nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, Lỗ Mỗ vũ khí trong tiệm chất lượng đảm bảo! Tiểu huynh đệ, lần này ngươi muốn mua cung sao?"
Lý Lạc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, lắc đầu nói: "Không, Lỗ Mỗ lão bản, ta muốn mua 3000 túi tên."
"Cái gì?" Lỗ Mỗ lão bản trừng to mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Lý Lạc cười hắc hắc, không ngờ đôi mắt ti hí của lão bản có thể phóng to như vậy.
"Ngươi lại mua tên mà không mua cung sao?" Lỗ Mỗ lão bản giận dữ trừng mắt Lý Lạc, hét lớn:
"Lỗ Mỗ lão bản, trong tiệm còn cây cung nào tốt hơn chăng? Cung thợ săn ta cũng khôngthích a!" Lý Lạc lắc đầu nói:
"Có a, tại sao không, Tinh Linh cung 500 kim, Thiết Thai Tí cung 100 kim, Huyết Mộc cung 200 kim, . . . , bất quá, ngươi mua nổi sao?" Lỗ Mỗ lão bản không ngừng báo vũ khí cung trấn điếm, tiếp theo mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Lạc.
"Đều là bảo cung a! Nội tình của Lỗ Mỗ điếm thật bất phàm, tiểu tử mua không nổi, bất quá ngươi có thể bán 3000 túi tên chưa, nếu không được, ta sẽ đi ba tiệm khác hỏi một chút." Lý Lạc vừa khen vừa uy hiếp nói:
Lỗ Mỗ lão bản khinh bỉ nhìn Lý Lạc, cánh tay mập mạp duỗi thẳng ra trước, không khách khí nói: "Biết ngươi mua không nổi, 3000 túi tên gỗ cây 15 kim tệ."
Lý Lạc vui vẻ móc ra túi tiền, từ đó lấy ra 11 kim tệ, đem toàn bộ túi tiền đặt vào tay lão bản.
Lỗ Mỗ nhận được túi tiền, cẩn thận đếm kĩ, thấy đủ số, liền gọi người làm thuê đến, nói: "Ngươi cùng hắn đi đến kho đi."
Lý Lạc dưới sự giúp đỡ của người làm như cách cũ lấy những túi tên của mình.
Đúng 3000 túi tên,bán hết sẽ lời gấp đôi, đồng thời mua xác thú săn, một xe không thể tải hết đành phải thuê thêm thôi.
Lý Lạc tốn 3 kim tệ để thuê thêm 3 chiếc ba gác, lại tốn 1.5 kim tệ để mướn phu xe.
Đội xe của Lý Lạc rất nhanh hướng cửa Nam Khố Nhĩ Tư trấn xuất phát.
/19
|