Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân - Hot

Chương 30

/70


Góc chồng chất thiết bị, người đàn ông cao lớn đứng ở chỗ mờ tối. Khuôn mặt hắn ẩn giấu trong bóng tối, khiến người ta không thấy rõ lắm. Nhưng dáng người cao lớn, cùng với cảm giác khó hiểu chảy vào đáy lòng, khiến Tư Hoàng kết luận người này chính là Tần Phạm. Hắn đứng thẳng như một cây trường thương, giống như con báo ẩn núp trong bóng đêm săn mồi, không chỉ thu liễm khí thế nguy hiểm toàn thân, ngay cả ánh mắt cũng ẩn nấp không lộ một chút. Tư Hoàng không biến sắc dời tầm mắt đi, phát hiện người đến không chỉ có Tần Phạm, ngay cả lão Thiết và bà Dư cũng không biết khi nào thì đến. Bà Dư phát hiện ánh mắt của cô, còn hoạt bát nháy mắt mấy cái với cô. Tư Hoàng bật cười.
"A!!!"
Một cô gái đột nhiên thét chói tai, không đợi người khác khiển trách, chính mình đã đỏ lên mặt che miệng. Xung quanh cô những cô gái khác đều dùng ánh mắt lý giải an ủi cô. Tư Hoàng thật quá đẹp trai được không? Nhất là cách ăn mặc bây giờ, một nụ cười sáng lạn, như hoa sen tuyết trên núi phá băng nở rộ, khiến cô gái còn chưa bừng tỉnh từ cảnh đẹp vừa rồi phải rung động cũng là bình thường.
An Dật Nguyên và Quan Li bọn họ đều hướng mặt ra ngoài, cho nên Tư Hoàng ngẩng đầu chú ý tới vợ chồng lão Thiết, dĩ nhiên bọn họ cũng phát hiện. Vẻ mặt của hai người lập tức cung kính, chào hỏi hai người đối diện.
"Lão Thiết, còn có lão sư Dư, sao ngài lại tự mình đến!" Đạo diễn Liễu vội vàng đứng lên, giật mình nói, kêu người lấy ghế cho hai vị này.
Bà Dư sau khi ngồi xuống cười nói:
"Không cần phải để ý đến chúng tôi, tiếp tục làm việc đi."
Lão Thiết ngồi bên cạnh bà, gật đầu với đạo diễn Liễu. Đạo diễn Liễu đưa bình trà vốn chuẩn bị cho mình cho hai vị, mới quay đầu làm việc của mình. Chỉ là vừa nghĩ tới còn dư lại ai, gân xanh trên trán ông nhảy lên, hô:
"Diêm Nghiên, đến cô, sao còn không qua đây?"
Diêm Nghiên biết rõ bọn lão Thiết là ai, lúc này hơi chút hoãn lại tâm tình không dám làm gì trước mặt hai tôn đại phật này, được Chu Thiện khích lệ, triển khai dáng tươi cười lễ phép đi tới.
Bà Dư tùy ý hỏi:
"Ồ? Bệ hạ đã chụp xong chưa?"
Lão Thiết vừa mới uống xong một ngụm trà: "Phốc - -" đạt được bạn già liếc mắt ghét bỏ một cái, da mặt kéo ra.
Đạo diễn Liễu cùng những nhân viên làm việc khác lại phải trợn mắt há hốc mồm. "Bệ hạ" là đang gọi ai vậy? Thái tử Phượng Thương? Hoàng đế tương lai? Cảm thấy, cảm thấy có điểm gì đó là lạ nha!
Nụ cười trên mặt Diêm Nghiên còn chưa treo đến một nửa đã cứng lại rồi.
Tư Hoàng lạnh nhạt mỉm cười nói:
"Vẫn chưa, đúng lúc còn chụp với cô ấy."
Bà Dư tới cũng không còn sớm, cũng không nhìn thấy một màn Tư Hoàng khó xử Diêm Nghiên trước đó, thuận miệng đáp:
"Vậy thì chụp a!"
Miệng vàng của vị tôn đại phật này vừa mở, đạo diễn Liễu chỉ có thể làm theo, trong lòng thầm nói: Tư tiểu tử với lão sư Dư có quan hệ như thế nào? Trước kia biểu hiện của lão Thiết không giống như là biết mà!
An Dật Nguyên và Quan Li kết thúc, lưu lại một mình Tư Hoàng xử lý áo khoác rộng mở, thanh nhã như ngọc quân tử, trái lại Diêm Nghiên cứng ngắc tại chỗ, chờ bị đạo diễn Liễu kêu lần nữa mới bất an đi tới bên cạnh Tư Hoàng.
Cô diễn nhân vật nữ thứ hai Lăng Song Song là một cô gái tuyệt sắc, có được dung mạo và gia thế ngạo nhân cùng với một thân ân sủng, mắt cao hơn đầu, dã tâm bừng bừng. Cô yêu Phượng Thương có thân phận Thái tử cùng quyền thế, lại yêu Thiên Cơ công tử tuyệt thế phong hoa.
Cô ta tự cho rằng trên đời không có người đàn ông nào có thể tránh được mị lực của cô, nhưng chân chính vừa ý hai người đàn ông đều không động tâm vì cô, Thái tử Phượng Thương thì cũng thôi, ít nhất sẽ cho cô vài phần mặt mũi, Thiên Cơ công tử lại hoàn toàn không để cô vào mắt, làm cho tự tôn của cô bị tổn thương, lại yêu hận đan xen đối với Thiên Cơ công tử.
Diêm Nghiên biết rõ hiện tại mình cần phải biểu hiện ra yêu cùng hận với Tư Hoàng, cô hô hấp thật sâu , ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt Tư Hoàng, nhìn một chút không ý thức tim đập gia tốc lên, suy nghĩ bắt đầu chuyển động: Kỳ thật yêu nam nhân như vậy cũng không khó, nếu như hắn thật có thể yêu chính mình hẳn là rất tốt, mình nhất định sẽ được tất cả nữ nhân hâm mộ a!
Ánh mắt Diêm Nghiên dần dần tiến vào trạng thái, phía dưới Chu Thiện đổ mồ hôi lạnh thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hiển nhiên hắn vui mừng quá sớm.
Xử lý tốt quần áo, Tư Hoàng mới ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Diêm Nghiên.
Cằm hắn nâng lên, đường cong lưu loát của gương mặt hoàn toàn bại lộ, rõ ràng hắn mới là người ngồi xe lăn, độ cao kém một bậc, nhưng ánh mắt hắn lại cho ngươi cảm giác mình mới là kẻ bị hạ thấp.
Vẻ mặt Diêm Nghiên lần nữa cứng đờ.
Cô đã từng thấy chủ tịch Phong Hoa - Tư Trí Hàn, người ngồi ở vị trí cao thường sẽ ngưng tụ ra khí thế tài trí hơn người, ở trước mặt hắn sẽ không tránh khỏi căng thẳng. Hiện giờ cô lại cảm thấy Tư Hoàng còn đáng sợ hơn Tư Trí Hàn, ánh mắt của đối phương không có bất kỳ gợn sóng nào, lại làm cho cô rõ ràng nhìn ra một tia chán ghét đâm vào xương tủy đến rùng mình, cho dù may mắn được người này xem vừa mắt , so với rác rưởi còn không bằng.
Tiếng cười của Louis vang lên:
"Cô gái, nên làm như thế nào cũng cần tôi dạy sao? Một tấm này cần biểu hiện cô có yêu mới có hận và tuyệt vọng, đứng phía sau hắn, dùng tay ôm nhẹ hắn, không cần thật chạm vào, biết không? Sau đó vẻ mặt nên trông như thế nào thì tự mình hiểu, không hiểu được thì rớt hai giọt nước mắt, hiểu không?"
Không ai cảm thấy Louis thiện tâm đứng lên giúp Diêm Nghiên, bởi vì tiếng cười của hắn tràn ngập chế giễu hài hước.
Bà Dư phát giác sự kì lạ, hỏi đạo diễn Liễu:

"Chuyện gì xảy ra?"
Đạo diễn Liễu bất đắc dĩ nói:
"Người trẻ tuổi có chút ít mâu thuẫn thôi."
Bà Dư trừng mắt:
"Con bé xấu xí kia bắt nạt bệ hạ nhà tôi ư?"
Đạo diễn Liễu cùng chúng nhân viên:
"..."
Rốt cuộc con mắt nào của ngài nhìn thấy cô ta bắt nạt hắn?
Bà Dư tức giận không ngừng.
"Tôi thấy ánh mắt con bé kia bất chính, khí chất giả bộ, vừa nhìn đã biết tâm tư bất chính. Bệ hạ nhà tôi sẽ chủ động đi trêu chọc nó sao?"
Đạo diễn Liễu chảy mồ hôi:
"Lão sư nói đúng."
Bà Dư còn muốn nói, lão Thiết cầm lấy tay bà.
"Cả đời chưa nghe bà kêu tôi là bệ hạ, thái hoàng thái hậu của tôi, trước tiên yên tĩnh xem một chút?"
Bà Dư hừ nhẹ.
Đám người đạo diễn Liễu thầm nói trong lòng: Sớm nghe nói lão Thiết yêu vợ, thật đúng là không sai một chút nào.
*****************************
Diêm Nghiên nghe xung quanh xì xào bàn tán, mà ánh mắt Tư Hoàng từng bước một tới gần cô. Mỗi một bước tới gần đều cảm thấy ánh mắt Tư Hoàng mang đến áp lực sâu hơn một tầng, giống như một mảnh biển sâu cắn nuốt cô, càng chìm càng khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Rốt cuộc đến sau lưng Tư Hoàng, không cần lại bị hắn nhìn chăm chú, sắc mặt Diêm Nghiên mới khôi phục bình thường.
Khó được bọn lão Thiết ở đây, nhất định phải biểu hiện tốt! Nếu có thể được lão Thiết ưu ái, con đường minh tinh của cô sẽ bừng sáng ! Trong nội tâm Diêm Nghiên lóe qua ý này, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, tự nhận nếu không bị Tư Hoàng nhìn chằm chằm, mình nhất định có thể làm tốt nhất.
Cô gái mặc một bộ váy dài đỏ rực, tóc đen mang trang sức vàng ngọc tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt thuần mỹ, trong mắt ngậm mị hoặc. Cô đưa ra hai tay giống như là muốn ôm người đàn ông phía trước, lại cách một tầng trở ngại vô hình nên không có biện pháp thật sự ôm chầm lấy hắn.
Tướng mạo Diêm Nghiên được trang dung tinh xảo phụ trợ không thể nghi ngờ là xinh đẹp , nhưng so sánh với Tư Hoàng phía trước, lại trở nên mờ nhạt. Cô duỗi ra đôi tay trắng nõn xinh đẹp, nhưng mà ánh mắt người khác nhất định sẽ rơi vào bàn tay Tư Hoàng tùy ý đặt trên ghế dựa, rõ ràng thoải mái bày đặt, lại cứ thế hạ thấp tay Diêm Nghiên, đột nhiên cảm giác được động tác ngón tay Diêm Nghiên không đủ mỹ quan, thật sự rất cứng ngắc!
Tư Hoàng căn bản không đi chú ý đằng sau Diêm Nghiên thể hiện như thế nào, hắn thay đổi sự lãnh đạm như ngọc quân tử trước đó, vẻ mặt lạnh lùng,cằm nhẹ giơ lên, đuôi mi bay xéo, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đồng tử giống như đá đen, phảng phất có khói lửa xanh sẫm bùng cháy ở bên trong, môi trắng nhạt mím lại thành một đường thẳng, ánh sáng lại nhạt vài phần, khiến khí chất toàn thân hắn lạnh hơn, khí thế dồi dào, quả thực giống như một vị thần, khiến mọi người nhìn lên.
"... Vẻ tức giận này, cũng giống."
Bà Dư bừng tỉnh thất thần.
Trong nội tâm đạo diễn Liễu thầm mắng:
"Yêu nghiệt này đến cùng còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực! ?"
Những người khác thì càng không cần phải nói, vẻ mặt nữ giới si mê kích động, nam giới cũng sắp đui mù.
Biểu cảm của bọn họ đều bị Diêm Nghiên thấy được, tâm tư hỗn loạn. Xảy ra chuyện gì? Tư Hoàng lại làm gì? Vì sao bọn họ đều dùng loại ánh mắt này nhìn hắn? Tâm loạn kết quả chính là không thể tập trung tinh thần, thúc đẩy vẻ mặt trên mặt càng ngày càng cứng ngắc.
Nhà nhiếp ảnh đã chụp hình sao? Đã chụp xong sao? Là có thể đổi tư thế phải không?
Diêm Nghiên nhìn về người đại diện Chu Thiện, thế nhưng phát hiện vẻ mặt đối phương vặn vẹo mà sụp đổ, làm cho tâm lý cô xây dựng cũng sụp đổ .
"Liễu Thư, ảnh của cô ta tôi không chụp."
Louis ngẩng đầu lên, cười nhạo nói:
"Cô ta tồn tại tựa như một giọt vết bẩn, sẽ làm bẩn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ."
****************
... Tôi biết rõ hôm nay đổi mới nhất định là nam chính, mới xuất hiện, lại bị con ốc đen cản không thể đi ra, ôm đầu! Bệ hạ, tôi muốn an ủi!


/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status