Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

-Chương 7: Hạ Tử Tuấn (2).

/1613


 

-Chương 7: Hạ Tử Tuấn (2).

 

Không có ai biết, bây giờ cô có thể hít thở không khí tự do, có thể nhìn thấy màu sắc sinh động, điều này đối với cô có ý nghĩa lớn bao nhiêu.

 

Cố Khê Kiều lấy bút ra, cô cắn cắn đầu bút theo thói quen, nán lại suy nghĩ viết ra một vài tính chất và định lý trên giấy nháp, sau đó đối mặt với câu hỏi ví dụ, cô từng bước suy luận, cả một buổi chiều cô vẫn chưa ra đáp án cuối cùng của đồ thị hình nón, nhưng ký ức mơ hồ trong đầu cô đã dần rõ ràng.

 

Sách trong không gian ảo phần lớn là sách cổ, không liên quan đến nội dung lý hóa sinh của cấp ba.

 

Môn toán cấp ba đã có niên đại rất lâu, cô xoa xoa huyệt thái dương, bây giờ xem ra cô có hơi phí sức.

 

Khi đến giờ cơm tối, Cố Tích Cẩn đi gõ cửa: “Em gái, ăn cơm thôi!”

 

Tiếng ‘em gái’ này làm cho Cố Khê Kiều căng thẳng sống lưng, một hồi lâu, vẻ mặt lạnh lẽo mới chầm chậm lùi bước.

 

Từ trước đến nay Cố Tích Cẩn chưa từng gọi cô ăn cơm, cô là một kẻ phá hoại không có tư cách ngồi trên chiếc bàn tượng trưng cho đoàn tụ, trừ khi là ngày đó ông cụ Cố trở về, Tô Uyển Nhi mới gọi cô xuống đoàn tụ cả nhà.

 

Trong trí nhớ thì hôm nay ông cụ Cố không về.

 

Đợi đến khi xuống, Cố Khê Kiều mới biết tại sao Cố Tích Cẩn lại muốn gọi cô xuống, bởi vì Hạ Tử Tuấn đến, cậu ta đang ngồi ở bên cạnh Tô Uyển Nhi.

 

Chàng trai khôi ngô như đúc mặc một chiếc áo thun, đang mỉm cười nhẹ nhàng, mặt mũi ấm áp, tỏa nắng và tao nhã, đặc biệt khiến cho người khác chú ý.

 

Cố Tích Cẩn luôn tự kiêu và kiêu ngạo, những thứ mà bản thân nắm giữ, cô ta đều sẽ khoe khoang trước mặt người khác mà không để lại dấu vết nào, mãi cho đến khi những người đó lộ ra ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ, cô ta mới thỏa mãn, ở kiếp trước, cô ta dùng những thứ của mình để thu hút sự ngưỡng mộ của mọi người.

 

Nhưng những thứ trước giờ không phải của cô ta thì sẽ không bao giờ là của cô ta.

 

Cố Tích Cẩn ngồi ở vị trí trống bên cạnh Hạ Tử Tuấn, sau đó nói với Cố Khê Kiều vẫn còn đang đứng: “Em gái, em còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh ngồi đi.”

 

Nghe giọng nói của Cố Tích Cẩn, Hạ Tử Tuấn ngẩng đầu, khuôn mặt thản nhiên nhìn qua, một bóng dáng như hoa đập vào mắt.

 

Tay cầm đũa của cậu ta dừng lại, là con cháu của Diễm Tinh, khuôn mặt của Cố Khê Kiều tất nhiên không thể chê vào đâu được, nhìn kỹ thì đúng thật là còn đẹp hơn Cố Tích Cẩn rất nhiều, ngay cả khí chất đọng lại trên người, Cố Tích Cẩn cũng không so được.

 

Hạ Tử Tuấn biết cô gái này là do ông cụ Cố mang từ nông thôn về, một người lớn lên từ nông thôn vậy mà lại có thể so sánh với thiên kim tiểu thư chính hiệu như Cố Tích Cẩn?

 

Điều này khiến cho Hạ Tử Tuấn không khỏi nhìn Cố Khê Kiều thêm mấy lần.

 

Lúc này cô yên lặng ngồi ở vị trí cuối bàn, một bàn nhiều người như vậy, chỉ có một mình cô yên tĩnh ngồi một góc.

 

[ Hệ thống kiểm tra thấy độ ưu thích ban đầu của Hạ Tử Tuấn với ký chủ là 20, cho hỏi cô có muốn tăng lên làm bạn tốt không? ] Giọng nói của hệ thống đột nhiên toát ra.

 

Cố Khê Kiều không có thiện cảm gì với Hạ Tử Tuấn nên  từ chối: “Không cần.”

 

Cố Tổ Huy ngồi ở ghế chính, trong lòng Tô Uyển Nhi cũng tính là không vui, nhưng vì có người ngoài ở đây nên cũng không tiện phát tác, căn bản bà ta cũng không muốn để Cố Khê Kiều xuống, loại tiện chủng này xuống làm gì? Có người có hứng thú sao? Cũng không trách Cố Tích Cẩn được, bà ta bất đắc dĩ vỗ đầu mình, cũng không nói thêm nữa, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Khê Kiều.

 

Cố Khê Kiều thu lại ánh mắt, che lại ánh mắt châm biếm.

 

Bản thân không quản được Cố Tổ Huy, liền đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên người khác, mà Cố Tổ Huy vẫn lưu luyến tình nhân, quả thật ngu không ai bằng!

 

Cố Tích Cẩn chỉ lè lưỡi một cái với Tô Uyển Nhi, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ với người giúp việc.

 

Người giúp việc đó bưng lấy phần xương sườn trong tay của Cố Tích Cẩn, sau đó đi đến hung hăng đặt xuống bên cạnh Cố Khê Kiều, trên bàn cũng phát ra một tiếng “bịch”, những người giúp việc đều cực kỳ ghét cô con gái riêng này, được bà chủ và Cô chủ có lòng tốt đón về vẫn còn mang bộ dạng buồn rầu không vui, đây không phải là có ý muốn để người ngoài đâm vào lưng của bà chủ sao?

 

Cô cả là người tốt bụng, mỗi ngày còn băn khoăn người con gái riêng này có mưu đồ gì hay không.

 


/1613

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status