Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 322: Hàn phủ dạ yến

/404


Hàn gia thiên kim từ lúc gặp khâm sai đại nhân trở về, sau khi về phủ liền đập nát vô số đồ cổ hiếm quý, việc này tại Hàn phủ chưa từng xảy ra, toàn bộ đám người hầu Hàn phủ đều đang len lén nghị luận việc này.
Toàn bộ mọi người trong thành Tô Châu đều biết, gia chủ Hàn gia biểu hiện ra là Hàn Trúc, trên thực tế có thể nói là Hàn tam tiểu thư làm đương gia, vị tiểu thư này từ nhỏ liền thông tuệ đa trí, nói ra thường xuất chúng bất phàm, thủ đoạn hành sự luôn bình ổn trầm tĩnh, tàn nhẫn khiến lòng người tâm thần câu liệt, có khi lại nhu hòa như làn gió mùa xuân, dù là gia chủ như Hàn Trúc cũng phải mặc cảm, những thế lực trong Hàn gia dù công khai hay ngầm đều thật hưng thịnh, điều này đều do sự quyết đoán của Hàn tam tiểu thư mà có.
Hàn gia trên dưới cũng biết, vị Hàn tam tiểu thư này tuy thường ngày biểu tình rất đạm mạc, thoạt nhìn giống như không dễ gần gũi, nhưng nàng chẳng bao giờ giận dữ với ai, tính tình vẫn luôn bình thản, huống chi là đập vỡ đồ đạc trong tiền sảnh nhà mình, rốt cục nàng gặp khâm sai lại xảy ra chuyện gì, làm sau khi nàng về phủ lại tức giận như vậy, đây đã trở thành bí ẩn không giải thích được.
Hàn Trúc không kịp xót xa những đồ cổ hiếm quý trong tiền sảnh, liền chạy đến hậu viện truy hỏi Hàn Diệc Chân, nào ngờ sau khi Hàn Diệc Chân bộc phát tính tình xong, thì lại khôi phục sự lãnh tĩnh trầm ổn ngày xưa, Hàn Trúc hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ lắc đầu không nói, sinh sôi đuổi Hàn Trúc ra ngoài.
" Chẳng lẽ khâm sai Phương đại nhân có ý đồ gây rối với con?" Hàn Trúc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này, thời gian ở ngoài thành cùng các quan viên tiếp đón khâm sai, ánh mắt đầu tiên Hàn Trúc cũng hiểu được tướng mạo Phương Tranh không giống người tốt.
" Cha, ngài không cần hỏi thêm ở chuyện nhỏ này đâu." Hàn Diệc Chân nhàn nhạt nói, nhưng sau khi nghe tới câu " ý đồ gây rối" của khâm sai đối với nàng thì gương mặt lại không kìm chế được xẹt qua vài phần đỏ ửng, sau đó trong mắt hiện lên vài phần sắc mặt giận dữ.
" Cha, không ngoài nữ nhi dự liệu, Phương Tranh Phương đại nhân đêm nay hẳn là sẽ đến Hàn gia chúng ta, nữ nhi đối với Giang Nam thuế án thật không rõ lắm. Nhưng nữ nhi cũng hiểu được, khâm sai mới hạ Giang Nam, còn chưa hiểu rõ manh mối, lúc này nếu lấy Hàn gia chúng ta khai đao, thì thật không quá sáng suốt, nữ nhi lớn mật phỏng đoán, khâm sai có thể cũng không nguyện cùng Hàn gia chúng ta kết thù kết oán."
Hàn Trúc lắc đầu nói: " Vậy chuyện khâm sai cướp hàng hóa nhà chúng ta thì thế nào? Đây rõ ràng là có ý đồ, vì sao hắn không cướp người khác, lại cứ phải cướp chúng ta?"
Trong mắt Hàn Diệc Chân cũng hiện lên vài phần nghi hoặc, chần chờ nói: " Hay là…hay là khâm sai chỉ là thử thăm dò, trong đó cũng không có ác ý, hay là khâm sai lại có dự định khác."
Hơi lắc đầu, Hàn Diệc Chân tuy là đa trí, nhưng Phương Tranh không đầu không đuôi cướp hàng hóa, ý đồ làm Hàn Diệc Chân càng nghĩ càng hồ đồ. Đương nhiên, nàng lại không hề biết, Phương Tranh căn bản không hề có dụng ý, cướp hàng hóa nhà nàng thuần túy chỉ là vì muốn phát tài mà thôi.
Nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, Hàn Diệc Chân ngẩng đầu nghiêm mặt nói: " Cha, mặc kệ nói như thế nào, Hàn gia chúng ta không thể kết oán với khâm sai, trong kinh triều đình từ hoàng thượng, cho tới triều thần, vốn đối với Giang Nam thế gia lòng mang kiêng kỵ, lúc này nếu kết thù kết oán với khâm sai, sợ rằng sẽ mang đến phiền toái cho Hàn gia rất lớn. Đợi khi khâm sai đến thì cha không ngại hướng khâm sai thả ra một ít thiện ý, để tiêu trừ lòng nghi ngờ của khâm sai. Nếu khâm sai hoài nghi Hàn gia chúng ta cùng Giang Nam thuế án có liên lụy, chúng ta liền chỉ có thể xuất ra thành ý để tiêu trừ sự hoài nghi của khâm sai."
" Xuất thành ý thế nào?"
Hàn Diệc Chân thở dài, nói: " Ngoại trừ hoàn toàn đứng lên thuyền của khâm sai, Hàn gia chúng ta còn có thể có thành ý gì nữa?"
Ánh mắt Hàn Trúc ngưng lại, trầm giọng nói: " Chân nhi, ý của con là nói…"
Hàn Diệc Chân gật đầu: " Cha, lúc cần thiết, chỉ có đem chuyện của Lý thế thúc nói ra."
Hàn Trúc cả kinh, bật người lắc đầu nói: " Không được, ta cùng Bá Ngôn có hơn mười năm giao tình, có thể nào làm việc bất nghĩa? Không được, tuyệt đối không được!"
Hàn Diệc Chân thở dài nói: " Cha, Hàn gia chúng ta trên dưới gần ngàn tính mạng, ở trong lòng ngài chẳng lẽ không bằng một Lý thế thúc? Thế sự vô tình, khi nên bỏ qua, thì phải bỏ qua."
Hàn Trúc nghe vậy cả người run lên, mồ hôi hột không ngừng toát ra, hắn nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: " Có nghiêm trọng như thế sao? Một chuyện thuế án mà thôi, liên can tới hai ngàn vạn lượng, con số tuy rằng thật lớn, nhưng Hàn gia chúng ta cũng có thể đào ra, lẽ nào sẽ tai họa tới gần ngàn mạng người của Hàn gia sao?"
Trong mắt Hàn Diệc Chân tản ra quang mang cơ trí, nhìn Hàn Trúc, nhẹ nhàng nói: " Cha, ngài còn không hiểu rõ sao? Hôm nay kinh thành tân hoàng vừa đăng cơ, liền phái đại thần tín nhiệm nhất bên người hạ Giang Nam, hành động này là có thâm ý khác. Truy tra thuế án chỉ là mặt ngoài, trọng yếu hơn là, tân hoàng muốn mượn việc này quét sạch Giang Nam thế gia, tiêu trừ tai họa ngầm bất lợi với sự thống trị của hắn, cấp thế gia vọng tộc trong thiên hạ lập uy."
Hàn Trúc nghe vậy như bị sét đánh, cả người run lên thật rõ ràng, vẻ kinh hãi trong mắt thế nào cũng không che giấu được.
Hàn Diệc Chân nói mấy câu liền đánh thức Hàn Trúc.
Đúng vậy, hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, vụ án nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng thấy thế nào cũng không đến mức cần đến vị thần tử tín nhiệm nhất bên người tân hoàng tự thân xuất mã, bởi vậy có thể thấy được, mục đích Phương Tranh hạ Giang Nam, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Thiên hạ thế gia môn phiệt những năm gần đây hưng thịnh thế lớn, hoàng thượng cùng đại thần trong triều đình trong lòng có kiêng kỵ thì khẳng định, hôm nay phái Phương Tranh hạ Giang Nam, chắc là muốn mượn chuyện thuế án, hung hăng cấp cho thế gia một lần hạ mã uy, xem như củng cố lực ảnh hưởng của hoàng quyền đối với thiên hạ bách tính.
Rất hung hiểm!
Hàn Trúc xoa xoa mồ hôi lạnh đầy đầu. Nhìn gương mặt yên tĩnh của Hàn Diệc Chân, cười khổ nói: " Cũng là Chân nhi nghĩ xâu xa, lão phu thật không nghĩ tới mức này, Hàn gia đúng là nhờ có con."
Hàn Diệc Chân cười cười: " Cha, nữ nhi cũng là người của Hàn gia, đương nhiên nên vì Hàn gia lo lắng suy nghĩ."
Hàn Trúc suy nghĩ một chút, nghi hoặc nói: " Thế gia vọng tộc tồn tại hơn trăm năm, thế lực kiên cố khổng lồ, tân hoàng vừa đăng cơ liền có hành động lớn như vậy, hắn sẽ không sợ thế gia liên thủ tạo phản với hắn sao? Lịch đại đế vương đều có tâm chèn ép thế gia, ai cũng có thể làm ra chuyện này, tân hoàng nhờ vào thứ gì để khống chế họ?"
Hàn Diệc Chân lắc đầu cười nói: " Tân hoàng khẳng định sẽ không đắc tội toàn bộ thiên hạ thế gia vọng tộc, hắn sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nói trắng ra là, đế vương chỉ muốn dùng thuật chế hành mà thôi, mượn hơi đại đa số, chèn ép số ít, sau đó lập uy, làm thiên hạ thế gia tâm sinh kiêng kỵ, có thể thu được rất nhiều thế gia trung tâm ủng hộ, nhất cử lưỡng tiện, quả nhiên là diệu kỳ."
Quay đầu nhìn về phía màn trúc, Hàn Diệc Chân nhẹ nhàng nói: " Cha, nếu nữ nhi suy đoán không sai, khâm sai hạ Giang Nam trong lòng vốn đã có suy tính trước, tên của Lý thế thúc, đã nằm trong danh sách của khâm sai, dù là ngài không nói ra việc của Lý thế thúc, ngài cho rằng khâm sai sẽ không đem Lý thế thúc khai đao hay sao? Khi đó nếu khâm sai bắt Lý thế thúc, kế tiếp động đao, liền vô cùng có khả năng chính là Hàn gia chúng ta, dù sao là chúng ta đi gần nhất với Lý thế thúc. Đó là Hàn gia, giết một mà cảnh trăm, Hàn gia chúng ta sợ rằng sẽ trở thành vật hi sinh cho khâm sai lập uy, cha, cần cắt đứt nên cắt đứt! Nếu ngài chủ động đưa Lý thế thúc giao ra, đến lúc đó ngài sẽ là người thứ nhất thế gia gia chủ hướng khâm sai dựa vào, đến lúc đó ngài có thể hướng khâm sai van cầu xin bảo tính mạng cho Lý thế thúc, nói vậy sẽ không quá khó khăn, cha, đây không phải là bán đứng, mà là đang cứu mạng!"
Hàn Trúc suy nghĩ một chút, sau đó cả cười, thật sâu nhìn Hàn Diệc Chân, lại than thở: " Cũng là Chân nhi thông tuệ, biết dùng lui làm tiến. Có thể bảo toàn Hàn gia, lại cứu được Bá Ngôn, thế nhưng, ai, Bá Ngôn nơi đó, ta làm sao ăn nói với hắn? Việc này còn phải suy nghĩ cho kỹ, còn phải nghĩ kỹ…" Hàn Trúc vừa cau mày nói, vừa đi xa.
Hàn Diệc Chân nhìn theo bóng lưng Hàn Trúc, khe khẽ thở dài, lập tức nghĩ đến đêm nay tên lưu manh đáng ghét kia sẽ đến Hàn phủ, gương mặt Hàn Diệc Chân đột nhiên đỏ lên, trong mắt cấp tốc hiện lên vài phần xấu hổ và giận dữ, sau đó lại nhanh chóng biến mất, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh.
Phương Tranh rốt cục quyết định đến Hàn phủ dự tiệc.
Hàn Diệc Chân sở liệu không sai, Phương Tranh hạ Giang Nam không chỉ vì thuế án, trọng yếu hơn là, muốn khống chế Giang Nam thế gia, không cho bọn họ sản sinh uy hiếp đối với sự thống trị của Mập Mạp, đây kỳ thực có ý tứ không sai biệt lắm đối với " tước phiên", chỉ bất quá động tĩnh lại không lớn như vậy, không nghiêm trọng tới mức như vậy mà thôi.
Đương nhiên, Phương Tranh là một người giảng đạo lý, không có khả năng không hề lý do lại đập một gậy vào đầu thế gia, trước khi đi, Mập Mạp có dặn dò qua, mượn hơi là việc chính mà chèn ép chỉ là phụ, lần này hạ Giang Nam, Phương Tranh tay trái cầm gậy lớn, tay phải cầm kẹo, phải xem Giang Nam thế gia làm sao mà tuyển chọn.
Phương Tranh nghĩ Hàn gia hẳn là sẽ tuyển kẹo.
Hàn phủ cách khâm sai hành quán của Phương Tranh không xa, không chỉ không xa, hơn nữa còn rất gần, gần gũi tới mức hai bên chỉ cách một vách tường.
Hàn phủ nằm ngay sát vách khâm sai hành quán. Giá trị nhất chính là, Tô Châu tri phủ nha môn, cũng là địa phương mà Lý Bá Ngôn cư ngụ, lại nằm bên vách bên kia của khâm sai hành quán, cũng chỉ cách một bức tường, Hàn phủ và tri phủ nha môn áp khâm sai hành quán ngay trung gian.
Lúc mặt trời lặn, thị vệ báo lại, gia chủ Hàn gia Hàn Trúc đang đứng ngay bên ngoài hành quán chờ đợi, thỉnh khâm sai Phương đại nhân đi vào dự tiệc.
Phương Tranh ngây cả người, lập tức cười nói: " Yêu, mặt mũi của ta không nhỏ a, Hàn gia gia chủ tự mình đến mời, cấp bậc lễ nghĩa làm được thật tốt."
Tiêu Hoài Viễn ở một bên cười nói: " Hàn gia tuy là Giang Nam đệ nhất thế gia, nhưng bọn họ ở ngay trước mặt người đại biểu cho thiên tử, vẫn không đáng nhắc tới, tự mình đến đón đại nhân là bổn phận phải làm."
Phương Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, nói: " Tiểu Tiêu, ta nghĩ từ sau khi ngươi nhận chức quan, trở nên khả ái hơn so với trước đây, hiện tại ta nhìn thấy ngươi, trong lòng đã nghĩ ngươi lộ ra một cảm giác thân thiết, tựa như…"
Thần sắc Tiêu Hoài Viễn vui vẻ: " Tựa như sao?"
Ánh mắt Phương Tranh trở nên xa xôi mà mê ly: " Tựa như nhìn thấy nhi tử mới sinh của ta, ai, thật nhớ mẫu tử bọn họ."
Sắc mặt Tiêu Hoài Viễn thoáng chốc biến đen: " Đại nhân, quá phận rồi đó, có người nào tổn hại người như ngươi chứ."
Phương Tranh ha ha cười, thân mật vỗ vỗ vai Tiêu Hoài Viễn, lớn tiếng nói: " Đừng đa tâm, khen ngươi thôi!"
" Cái này gọi là khen ta?"
" Dù sao cứ coi như ta đang khen ngươi."
Lúc này Ôn Sâm tiến tới, Phương Tranh hỏi: " Chuyện dặn ngươi làm ra sao?"
Ôn Sâm cung kính nói: " Đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh, hậu viện của Lý Bá Ngôn đã có ba huynh đệ trà trộn vào làm tạp dịch, mặt khác trong hậu đường của hắn cũng ẩn núp vài huynh đệ, đang nghiêm mật giám thị từng cử động của Lý Bá Ngôn."
Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, chà xát tay nói: " Tốt, mọi việc chuẩn bị xong, chúng ta đi Hàn phủ tọng thôi, không chuẩn Hàn Trúc lão nhân kia còn là chuyên gia, còn có thể nhét tiền lì xì cho chúng ta. Ăn xong uống xong, quay đầu tìm Lý Bá Ngôn bàn bàn công việc, có ăn có uống lại có cầm tiền, tiện thể lại có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Mập Mạp giao cho, ai nha, thật hoàn mỹ."
" Đại nhân, hạ quan không cần đi chứ?" Tiêu Hoài Viễn gương mặt như đang gặp nạn, người này đúng là bị Phương Tranh ám ảnh mỗi khi muốn ăn chung, đời này cũng không muốn cùng Phương Tranh ngồi chung một bàn ăn, Phương Tranh âm hắn đã âm qua không ít lần.
" Ngươi là khâm sai phó sứ, có thể nào không đi? Yên tâm, chí ít bữa cơm này ngươi không cần lo lắng, dù sao là người khác trả tiền, lần này ta sẽ không âm ngươi." Phương Tranh cười đến dị thường hiền lành.
Trong lòng Tiêu Hoài Viễn mạnh mẽ co rụt lại, gương mặt lập tức khổ sở, nghe một chút, lời này của Phương đại nhân thật huyền bí! Chỉ là lần này không âm, ngụ ý lần sau thì sẽ không chuẩn.
" Đại nhân, trong phòng ta còn có hai cái bánh bao còn ăn được."
" Ít nói nhảm! Đi!"
Thái độ Hàn Trúc dị thường cung kính, cung kính tới mức thậm chí dẫn theo vài phần ý tứ hàm súc khiêm tốn, không chỉ tự mình đi đến khâm sai hành quán nghênh tiếp Phương Tranh, còn đem toàn bộ con cháu Hàn gia tập trung trước cửa Hàn phủ để tương nghênh.
Phương Tranh bị sự nhiệt tình của Hàn Trúc khiến cho có chút trở tay không kịp, trong lòng âm thầm phỏng chừng, Hàn lão đầu vì sao phải nhiệt tình đối với ta như thế? Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì có lỗi với ta? Không thể nha, muốn nói xin lỗi, ta càng nên xin lỗi hắn. Hàng hóa của Hàn gia còn đang nằm trong tay La Nguyệt Nương tại Thanh Long sơn, ai nha, không tốt, thật không tốt. Buổi tiệc này không phải là buổi tiệc tốt đẹp, không chuẩn lão gia hỏa này ngày hôm nay không những không nhét tiền lì xì cho lão tử, trái lại còn hướng ta hỏi mớ châu báu kia, lỗ vốn rồi…
Hàn Trúc nhìn khuôn mặt Phương Tranh mang theo vài phần kinh nghi, con mắt nhịn không được len lén quan sát hắn, trong lòng càng khẳng định phán đoán của nữ nhi càng thêm chính xác, vị khâm sai Phương đại nhân này quả nhiên hoài nghi Hàn gia có liên lụy đến thuế án, không phải thì sao hắn luôn có dáng dấp nghi ngờ? May là hôm nay có thể thỉnh hắn đến Hàn phủ gặp mặt, đến lúc đó chỉ cần hướng khâm sai đại nhân cho thấy thái độ của Hàn gia là sẽ tiêu trừ được nghi ngờ của hắn.
Hai người ngay mặt cười đến hiền lành thân thiết, nhưng vẫn ngầm có tâm tư khác, chỉ tiếc hai người đăm chiêu suy nghĩ như trời với đất, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vốn không nghĩ chung một chuyện, thật làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Vào Hàn phủ, ba người Phương Tranh đi tuốt đằng trước, nét mặt Hàn Trúc mang theo dáng tươi cười ôn hòa, ở một bên hướng Phương Tranh giới thiệu mỗi một cảnh trí trong Hàn phủ. Gia chủ của thế gia, tuy trong lòng tồn tại hảo ý kết giao, cũng sẽ không đánh mất mặt mũi của một gia chủ, đối với Phương Tranh tỏ vẻ nhún nhường nhu nhược là không thể, cho nên Hàn Trúc vẫn biểu hiện như không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngôn từ khéo léo, chỉ có Phương Tranh mới có thể nhìn ra trong thái độ của Hàn Trúc mang theo vẻ khiêm tốn.
" Phương đại nhân, thỉnh xem bên này, tòa tiểu lâu này được gọi là Sơn Lâu, so với Thương Lãng Đình…khái khái, không có ý tứ, lão phu nói lỡ, so với Nghênh Thân Đình, xa xa ngang hàng, cho nên nơi này là nơi tiểu nữ Diệc Chân thường ngày đánh đàn chơi cờ."
Phương Tranh chậm rãi gật đầu, trong lòng thật không kiên nhẫn, người cổ đại nói chuyện làm việc thường hay phiền phức, ta đến nhà của ngươi ăn bữa cơm, ngươi trực tiếp mang rượu mang thức ăn lên không phải được? Cần phải mang theo chúng ta chạy tán loạn khắp vườn sao? Chuyện con gái ngươi đánh đàn chơi cờ, liên quan gì đến ta, nếu ngươi chịu đem nữ nhi của ngươi giới thiệu một chút, bổn quan mới có hứng thú.
Đi vòng qua một hành lang gấp khúc, nhìn thấy nhà thủy tạ, Phương Tranh không khỏi âm thầm cảm thán, thế gia rốt cục là thế gia, chỉ nhìn kiến trúc của Hàn phủ, bố cục to lớn tráng lệ, mơ hồ mang theo uy thế trầm ổn đại khí, Phương gia tuy là Hoa triều thủ phủ, nhưng luận khí thế của phủ trạch, cũng không thể bằng được Hàn phủ.
" Nếu dẫn theo đám thổ phỉ Thanh Long sơn xuống núi đến cướp sạch Hàn phủ, chậc chậc, giá trị không ít tiền nha." Phương Tranh âm thầm suy nghĩ. Tư duy của hắn luôn luôn khác hẳn người khác, nhìn Hàn Trúc, cười chỉ chỉ lên trời, nói: " Hàn lão gia, sắc trời không còn sớm nữa."
" A?" Hàn Trúc nhất thời không kịp phản ứng.
Phương Tranh lại chỉ chỉ vào bụng mình, mang theo vài phần vị đạo thương cảm: " Chúng ta đói bụng."
" A! Phương đại nhân thứ tội, thứ tội, lão phu nhất thời quên mất, ha hả, thỉnh đại nhân qua bên này, lão phu đã an bày xong từ lâu, ở ngay tiền sảnh hàn xá mà dùng bữa."
" Thật tốt quá!" Phương Tranh vui vẻ: " Ăn cơm so với thứ gì cũng đều tốt hơn, nhét vào trong bụng so với những cảnh trí này cũng mạnh hơn rất nhiều phải không? Hàn lão gia quả nhiên biết điều! Khái khái, bổn quan thất thố."
Hàn lão gia lau mồ hôi.
Lão phu thật sự là đoán không ra vị khâm sai đại nhân này!
Mọi người theo Hàn Trúc đi tới bên trong tiền sảnh, bên trong đã bố trí rượu và thức ăn từ lâu, chỉ là không phải vây quanh bàn ăn. Hàn Trúc muốn làm nổi bật, nên làm theo lễ thời thượng cổ, trong tiền sảnh rộng rãi lại đặt ra hai dãy bàn hai bên, mọi người phân chủ khách ngồi trên chiếu, sau đó thị nữ sẽ bưng lên một phần rượu và thức ăn, nói đơn giản, mạnh ai nấy ăn phần của mình.
Phương Tranh âm thầm nhíu nhíu mày, ăn uống còn tốt, nhưng nếu làm theo thời thượng cổ, mỗi người đều phải quỳ mà ăn, điều này làm cho Phương Tranh âm thầm có chút khó chịu, Hàn lão đầu không phải cố ý chỉnh ta?
Phương Tranh là khâm sai, Hàn Trúc là chủ nhân, vì vậy hai người khiêm nhượng một phen, liền ngồi xuống chỗ. Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm ngồi hơi nghiêng bên Phương Tranh tương bồi.
Hàn huyên vài câu, Hàn Trúc phân phó thị nữ bưng rượu và thức ăn lên, trước mặt mỗi người đều có một khay thức ăn, bên trong đủ loại món ngon rượu ngon, làm kẻ khác ngón trỏ phải nhúc nhích không ngừng.
Lúc này Hàn Trúc nhấc chén rượu, mỉm cười hướng Phương Tranh chúc vài câu, mọi người uống được vài chén, Hàn Trúc vỗ vỗ tay, hơn mười vũ kỹ gương mặt xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào, ngay sau đó, tiếng nhạc du dương truyền ra, các vũ kỹ vũ động tay áo dài, ở ngay giữa tiền sảnh trống trải liền khiêu vũ.
Phương Tranh chậm rãi ngắm nhìn các nàng khiêu vũ, sắc mặt bỗng nhiên có chút lo lắng.
" Đại nhân, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy thần thái Phương Tranh không đúng, liền nghiêng người nhẹ giọng hỏi.
" Không đúng." Sắc mặt Phương Tranh ngưng trọng nói: " Ngươi không cảm thấy tình cảnh này có chút nhìn quen mắt?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó biến sắc, hung hăng liếc mắt trừng Phương Tranh: " Đương nhiên nhìn quen mắt! Ngày trước trong hội ngắm hoa của thái tử, không phải hắn dùng cách này chiêu đãi ngươi sao? Hừ! Ngươi đừng nói đang hoài niệm tư vị Tư Tư ngồi trong lòng của ngươi đó?"
Phương Tranh kìm lòng không được gật đầu, thấy lông mày Tiêu Hoài Viễn dựng thẳng, vội vàng nói: " Ai! Ta không phải ý tứ này, ta là nói, ngươi không cảm thấy bữa cơm này rất giống bữa cơm cuối cùng của chúng ta sao?"
" Có ý gì?"
Phương Tranh cau mày lo lắng nói: " Ngươi xem trong sách sử hay ghi chép, nhân vật phản diện đều bị người mời dự tiệc, sau đó trong sảnh vừa nhảy múa vừa uống rượu, đùa phi thường vui sướng, cuối cùng chủ nhân bỗng nhiên trở mặt, ném ly làm dấu hiệu, đao phủ thủ mai phục bên ngoài liền toàn bộ chạy ào vào, đem nhân vật phản diện đánh thành tương nuôi chó."
Phương Tranh lo lắng nhìn đám vũ kỹ đang nhảy múa trước mặt, Hàn lão đầu không phải định làm như vậy chứ? Vì đống châu báu kia, có cần thế không? Trả lại cho ngươi là được thôi, đồ keo kiệt!
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy chẳng đáng cười nhạt một tiếng: " Ngươi đây là dùng lòng tiểu nhân độ lòng quân tử, khái khái, ngại quá đại nhân, hạ quan nói lỡ, nói lỡ."
Hàn Trúc khẽ vuốt bộ râu dài, mỉm cười nhìn đám vũ kỹ thướt tha uốn éo thân thể, trong lòng hơi có chút đắc ý.
Dùng thượng cổ chi lễ chiêu đãi khâm sai, rốt cục cấp cho khâm sai đầy đủ mặt mũi rồi chứ? Vị Phương đại nhân này nói vậy sẽ có thêm vài phần hảo cảm đối với Hàn gia, sau đó thỉnh Chân nhi đi ra, cùng khâm sai nói tỉ mỉ chuyện thuế án không hề liên quan tới Hàn gia, lại mơ hồ tiết lộ hảo ý của Hàn gia đối với khâm sai, chuyện này rốt cục sẽ công đức viên mãn.
Còn đang đắc ý, trong tai Hàn Trúc bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp.
" Di? Trong khay thức ăn của ngươi vì sao có cánh gà?"
" Đại nhân, đây là cấp cho chúng ta ăn, có cánh gà là rất bình thường thôi."
" Sai nha, vì sao trong khay của ta không có? Trái lại chỉ có một cái đầu gà?"
" Đại nhân, đầu gà chính là chủ nhân biểu đạt ý tôn kính đối với khách nhân tôn quý, ngài là khâm sai, đầu gà đương nhiên là về ngươi rồi."
" Không được, ta muốn ăn cánh gà, không ăn đầu gà."
" Đại nhân, ta đi đâu tìm cánh gà cho ngươi?"
" Trong khay của ngươi không phải có sao? Cho ta! Ta đưa đầu gà cho ngươi, ngươi ăn đi."
" Đại nhân, ngươi còn nói lý hay không?"
" Nhanh lên một chút, không cho thì ta đoạt."
" Đại nhân, thỉnh tự trọng."
" Ít nói nhảm! Bổn quan mệnh lệnh ngươi giao cánh gà ra đây!"
Trong tiếng nhạc du dương, việc tranh chấp cánh gà càng lúc càng lớn, có vẻ đặc biệt chói tai, biểu tình đám vũ kỹ xinh đẹp và động tác bắt đầu cứng ngắc. Bầu không khí sung sướng tường hòa biến mất sạch sẽ, trong tiền sảnh, tiếng tranh chấp càng lớn, khiến kẻ khác không khỏi xấu hổ.
" Ai, ta nói ngươi có cần như vậy không? Không phải chỉ là một cánh gà, làm gì không chịu cho ta? Dù sao ngươi cũng không ăn."
" Không được! Đây quan hệ tới nhân cách của ta! Ngươi mới lén lút nhớ tới Tư Tư, chỉ bằng điểm ấy, ta ném cánh gà cũng không cho ngươi!"
" Nói bậy! Ta ăn cánh gà liên hệ cái rắm gì tới Tư Tư, ngươi đây là vũ nhục con người bổn quan."
Bên trong tiền sảnh gương mặt mọi người đen thui, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Hàn Trúc, một giọt, hai giọt, ba bốn giọt…
Vị Phương đại nhân này, thật khiến cho người ta đoán không ra, trong đầu hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Đang lúc phong nhã như vậy, không ngờ lại nhắc tới chuyện ăn cánh gà…
Hàn Trúc nghĩ tới đây trong ngực bắt đầu cảm thấy muốn đau.
Một phen tranh chấp của Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn hoàn toàn thay đổi bầu không khí trong tiền sảnh, thế gia mời khách, thế gia gia chủ tự mình nghênh tiếp cùng chiêu đãi, thân phận của người được mời tất nhiên là tôn quý không gì sánh được.
Thân phận của Phương Tranh là đủ rồi. Ngự phong khâm sai, quan lớn, nhưng vị khâm sai đại nhân thân phận tôn quý này lại làm ra chuyện có vẻ như phố phường lưu manh, không ngờ vì một cái cánh gà lại tranh chấp với khâm sai phó sứ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ngoài còn không biết sẽ bẩn thỉu Hàn gia keo kiệt đến thế nào.
Sắc mặt Hàn Trúc có chút trắng bệch, hơi ngây ra nhìn khâm sai Phương đại nhân hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, rất có tư thế nếu một lời không hợp liền xông lên đánh nhau, chỉ vì một cái cánh gà…
" Người đâu mau đến." Hàn Trúc không còn chịu nổi.
" Lão gia."
" Đi, đi gọi người chuẩn bị vài phần cánh gà, để…để khâm sai đại nhân hưởng dụng."
" Dạ, lão gia."
" Còn có…đầu bếp làm thức ăn, loạn côn đánh chết cho ta!"
Xuất hiện một tình cảnh làm kẻ khác xấu hổ, hoàn toàn phải trách đầu bếp Hàn phủ tâm tư không tinh tế, đánh chết.
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn giống như hai con gà chọi, đang trừng mắt nhìn nhau, nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Phương Tranh nhanh miệng cười nói: " Ai, Hàn lão gia, không cần không cần, ngài đừng trách đầu bếp. Kỳ thực ta và Tiêu đại nhân đang đùa giỡn thôi, nghe ca vũ nên có chút buồn chán, ha hả, tìm chút việc vui mà làm, chỉ là đùa giỡn mà thôi."
Hàn Trúc vừa nghe lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, vô lực phất phất tay, lệnh đám vũ kỹ giữa tiền sảnh lui ra.
Tiệc rượu tiếp tục tiến hành, sau khi uống thêm mấy chén, Hàn Trúc nhẹ nhàng thả chén rượu, mắt nhìn Phương Tranh, bỗng nhiên cười cười.
Sau một bình phong vẽ dòng thác từ trên núi chảy xuống đi thông tiền sảnh, một thân ảnh thướt tha yểu điệu không tiếng động xuất hiện ngay trước mặt mọi người, làm tiền sảnh đang nháo đến ồn ào đột nhiên an tĩnh lại, mọi người vừa nhìn thấy vị nữ tử này, không khỏi than thở một tiếng tận đáy lòng.
Nữ tử thân mặc một bộ cung trang màu tím nhạt, gương mặt trắng như thoa phấn, mịn nhẵn như tơ, đôi mày liễu tinh tế, mái tóc mây xanh mượt, đúng là một vị tuyệt sắc nữ tử!
Con mắt mọi người đều si ngốc nhìn nàng, nhưng Phương Tranh lại hơi có chút xấu hổ cười khan vài tiếng, trong lòng oán thầm không ngớt, nữ tử nhà giàu đều không phải không được xuất đầu lộ mặt hay sao? Hàn lão đầu gọi nữ nhi đi ra, có ý tứ gì?
Nguyên lai nữ tử kia chính là nữ nhi của Hàn Trúc, Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân. Phương Tranh cùng nàng quen biết, rất có vài phần không thoải mái âm soa dương thác, Phương Tranh vốn có chút ý với nàng, nhưng từ lúc biết nàng là thiên kim của Hàn gia, liền thành thành thật thật bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Phương Tranh rốt cục là một người tương đối háo sắc, nhưng có háo sắc cỡ nào cũng phải xem người đó là ai, không thể chỉ nhìn thấy mỹ nữ liền xông lên, lúc này Phương Tranh hạ Giang Nam xác thực định tìm chút diễm ngộ, nhưng tìm diễm ngộ và tìm lão bà là khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hàn Diệc Chân đúng thật là tuyệt sắc giai nhân, cũng tuyệt đối không phải là diễm ngộ được hắn chọn lựa, ít nhất lão cha của nàng ta cũng sẽ không đáp ứng.
Bước chân của Hàn Diệc Chân thật nhẹ nhàng, chậm rãi mà đi, gương mặt mang theo vài phần ý cười, có lẽ nàng đã có thói quen nghiêm mặt xưa nay, cho nên dáng tươi cười của nàng thoạt nhìn có điểm mất tự nhiên, thậm chí có điểm giả tạo. Nhưng mặc dù chỉ là nét cười giả vờ, cũng là khuynh quốc khuynh thành, như hoa mùa xuân nở rộ, làm mọi người trong tiền sảnh say mê không ngớt, không từ giác ngừng cả hô hấp.
Nếu ai cưới người đàn bà này, chắc chắn nội tiết mất cân đối, nhìn khuôn mặt nàng ta, đã biết là tính tình lãnh đạm, Phương Tranh không có hảo ý suy đoán.
Hàn Trúc vuốt râu, thỏa mãn nhìn chính nữ nhi của mình, ha hả cười nói: " Các vị, đây là tiểu nữ Diệc Chân, đã được nghe Phương đại nhân niên thiếu anh hùng danh chấn thiên hạ, đã mấy lần vì nước lập công, lão phu ngưỡng mộ không ngớt, đặc biệt mệnh tiểu nữ đi ra, hướng Phương đại nhân kính lên một chén rượu nhạt, để biểu thị tấc lòng của lão phu."
Phương Tranh bị một chiêu vỗ mông ngựa hàm súc mà lực đạo mười phần của Hàn Trúc làm mặt mày rạng rỡ, không khỏi ha ha cười nói: " Hàn lão gia khách khí, khách khí, bổn quan thật sự là không dám nhận, không dám nhận, ha hả, ai nha, chỉ là một chút công lao nho nhỏ, lại bị người nơi nơi lan truyền, thật làm ta khổ não…"
Gương mặt Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đen thui, người ta tùy tiện nịnh hót ngươi vài câu mà thôi, ngươi không phải đang xem là thật đó chứ?
Đang khi nói chuyện, Hàn Diệc Chân đã chậm rãi đi tới trước mặt Phương Tranh, nhấc lên chén rượu, hướng Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười phong tình vạn chủng, khẽ mở miệng dịu dàng nói: " Phương đại nhân là trọng thần quốc gia, thân phận tôn quý, hôm nay quang lâm hàn xá, làm hàn xá bỗng như rạng rỡ, đại nhân, dân nữ kính ngài một chén rượu nhạt, mong rằng chớ ghét bỏ dân nữ thô bỉ."
Nói xong Hàn Diệc Chân dùng tay áo che miệng, tư thái ưu nhã hơi ngửa đầu, uống cạn một chén.
Tuy Phương Tranh không có hứng thú đối với nàng, có lẽ nói không dám đối với nàng có hứng thú, nhưng cũng bị khuôn mặt tuyệt sắc và miệng cười tươi như hoa làm ngẩn ngơ, thần tình rất có vài phần si mê.
" Không chê, không chê. Hàn tiểu thư tuyệt sắc như vậy, sao lại thô bỉ chứ? Muốn nói thô bỉ, là bổn quan mới phải." Phương Tranh liên thanh cười nói.
Nói xong hắn nhấc lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót rượu, hướng Hàn Diệc Chân chắp tay, nghiêm mặt nói: " Hôm nay bổn quan đã đắc tội nhiều, ở đây hướng Hàn tiểu thư bồi lễ, thật không phải…"
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, bao quát Hàn Trúc và bọn người hầu Hàn phủ, đều lặng yên dỏng lỗ tai.
Chuyện Hàn Diệc Chân sau khi đi tới khâm sai hành quán trở về liền bộc phát tính tình, đến tột cùng nàng gặp chuyện gì, làm nàng tức giận như vậy, vẫn là một điều bí ẩn tại Hàn phủ, hiện tại Phương Tranh lại nói hắn đã đắc tội Hàn Diệc Chân, mọi người bật người liền ý thức được, việc này có quan hệ đến khâm sai đại nhân. Vì vậy trong mắt mọi người tràn ngập quang mang kỳ lạ, nhìn chằm chằm hai người không chuyển mắt, lẳng lặng đợi chờ.
Thời gian trong tiền sảnh chợt yên tĩnh tới mức châm rơi có thể nghe, lặng yên không một tiếng động.
Gương mặt Hàn Diệc Chân thay đổi, lập tức miễn cưỡng cười nói: " Phương đại nhân nói đùa, có gì mà đắc tội hay không, dân nữ chuyện gì cũng không còn nhớ nữa."
Phương Tranh nóng nảy: " Ai, chuyện mới phát sinh ban ngày, lúc này không bao lâu, thế nào lại không nhớ? Tỉ mỉ ngẫm lại, là chuyện ta đùa giỡn tiểu thư…"
" Đùa giỡn?"
" Oanh." Kinh hãi. Trong tiền sảnh giống như có đạn hạt nhân bị kíp nổ, trên khoảng không dần dần bộc phát lên một đoàn khói mù.
Đây…đây là thật sao? Hàn tam tiểu thư bị khâm sai đùa giỡn.
Nét mặt Hàn Diệc Chân duy trì dáng tươi cười cứng ngắc, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, hai mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Phương Tranh như muốn phun lửa.
" Ánh…ánh mắt ngươi là sao vậy? Sao lại có tính xâm lược như thế? Không phải đã nói xin lỗi với ngươi rồi sao? Ta cũng không phải cố ý." Phương Tranh có chút ủy khuất, người khác đều nói xin lỗi, đều được đổi lại một câu không sao, dường như chưa từng giống như hắn vậy nha.
Hô hấp một hơi thật sâu, Hàn Diệc Chân cố gắng khắc chế xung động cường liệt muốn huy quyền đấm thẳng vào mặt Phương Tranh, khởi lên khuôn mặt tươi cười, giọng nói cứng ngắc: " Phương đại nhân uống nhiều rồi, ngài nói gì, dân nữ vốn nghe không hiểu."
Phương Tranh nhíu nhíu mày, nữ nhân này chẳng lẽ chơi trò mất trí nhớ? Sau đó bỗng nhiên cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn tiền sảnh đang lặng ngắt như tờ, mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, Phương Tranh bật người chợt hiểu, lập tức liên thanh nói: " Thật ngại quá, ta không nên nhắc tới chuyện này, ha hả, uống nhiều, bổn quan thật sự uống quá nhiều."
Trước công chúng nhắc tới chuyện này, đây không phải là bôi nhọ danh tiết của nữ tử sao? Cho dù Phương Tranh không nghiêm túc, cũng không dám làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Chỉ là, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ vì sao lại tối tăm như vậy? Trong đầu đám người này đang suy nghĩ chuyện gì? Ta và nàng ấy là trong sạch nha.
Trong nháy mắt khom lưng buông chén rượu, Phương Tranh ghé vào bên tai Hàn Diệc Chân nhẹ giọng nói: " Hàn tiểu thư, chuyện đông cung đồ ta sẽ tìm cơ hội xin lỗi với ngươi, kỳ thực ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không phải loại người này…ai ai, sao ngươi lại đi?"
Hàn Diệc Chân bất chấp thất lễ, nắm chặt tay xoay người đi ra hậu viện, nàng không thể không đi, nếu còn tiếp tục ở lại, nàng sẽ nhịn không được huy quyền thẳng vào mặt Phương Tranh, cho nên nàng quyết định rời đi, tên tiểu lưu manh vô sỉ thiếu đạo đức này dù liếc mắt nhìn hắn thêm một lần, đều khiến cho nàng sản sinh xung động bạo lực thật cường liệt.
Gương mặt của nàng biến thành một mảnh đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay giận dữ, thần sắc trong mắt biến ảo vô cùng, một hồi lạnh như hàn băng, một hồi như lửa cháy thật mạnh, lúc xoay người, cũng không quay đầu lại, hầu như chạy trốn lắc mình đi vào bình phòng, bên trong tiền sảnh còn lưu lại hương thơm của mỹ nhân phảng phất.
Phương Tranh mấp máy môi thần sắc có chút ủy khuất, vô tội hướng mọi người xòe tay nói: " Vì sao nàng không nghe ta giải thích? Ta thật không phải loại người này…"
Trong tiền sảnh bao quát gia chủ Hàn Trúc bên trong, đều có biểu tình trợn mắt há hốc, ngây ra nhìn Phương Tranh, một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần. Trong đầu còn đang tiêu hóa tin tức làm cho bọn hắn không dám tin tưởng.
Đây…đây nên làm thế nào mới tốt?
Hàn Trúc nháy mắt vài cái, miễn cưỡng đè xuống nghi hoặc và thất thố, thấy mọi người còn đang đờ ra, vội vàng cười vang nói: " Ha ha, tiểu nữ mặt mỏng, làm các vị chê cười, Phương đại nhân, đến, lão phu kính ngươi một chung."
Bên trong tiền sảnh rốt cục lại náo nhiệt trở lại, mọi người phi thường thức thời đem chuyện vừa rồi quên mất, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ, chỉ là mọi người cùng bọn người hầu Hàn phủ nhìn phía Phương Tranh ánh mắt đều là lạ, là giống như đang nhìn vị cô gia tương lai của Hàn phủ, làm Phương Tranh có chút dựng đứng lông tóc.
Rượu có thể đếm qua mấy vòng, Hàn Trúc nhìn Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm ngồi bên cạnh Phương Tranh, bỗng nhiên vỗ vỗ tay, hai nữ tử xinh đẹp dịu dàng đi vào trong tiền sảnh, Hàn Trúc hơi ra dấu ý bảo, hai nữ tử nhẹ nhàng cười, phân biệt ngồi xuống bên người Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm, sau đó ân cần bắt đầu mời rượu.
Hai người được hai nữ tử chuốc mấy chén, không khỏi vui vẻ mặt mày rạng rỡ, ngây ngất chẳng còn biết trời nam đất bắc.
" Phương đại nhân!" Hàn Trúc hiền lành nhìn Phương Tranh, cười nói: " Lão phu có một số việc muốn cùng Phương đại nhân đơn độc trò chuyện, chẳng hay Phương đại nhân có chịu thu xếp bớt chút thời gian?"
Phương Tranh ngây người, sau đó trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Hàn lão đầu không phải muốn ta làm con rể hắn đó chứ? Ta cũng không được, chuyện La Nguyệt Nương vào cửa còn chưa giải quyết xong đây, lúc này nếu cho Trường Bình thêm một tỷ muội, phỏng chừng nàng sẽ lấy đao chém mình thành tương thịt mất, hơn nữa vị Hàn tiểu thư kia dường như không được thân mật với ta cho lắm…
Có lẽ nói, Hàn lão đầu muốn tìm một địa phương không người hướng ta đòi lại mớ đồ châu báu kia? Có nên trả lại hắn không?
Đương nhiên là không được! Của ta! Tất cả đều là của ta! Chết sống không tiếp thu nợ, ân, cứ quyết định như thế.
Phương Tranh đứng lên, theo Hàn Trúc đi ra tiền sảnh, đi qua một hoa viên, lại đi qua một hành lang gấp khúc, Hàn Trúc đưa Phương Tranh vào một gian phòng có dáng dấp như một gian thư phòng, bên trong phòng đốt một trản nến đỏ, dưới ánh nến, một thân ảnh yểu điệu làm căn phòng thêm rạng rỡ, chính là Hàn Diệc Chân mới vừa xấu hổ và giận dữ rời khỏi buổi tiệc.
Lúc này trên mặt nàng đã bớt đỏ ửng, thấy Phương Tranh tiến đến, nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn, lãnh ý và hận ý trong ánh mắt làm Phương Tranh có chút mơ hồ khó hiểu.
Hàn Trúc thu hết thần sắc của hai người vào trong đáy mắt, quyết tâm phải hỏi ra nghi vấn, khái hai tiếng, nghiêm mặt nói: " Phương đại nhân, vừa rồi nhiều người miệng tạp, nói bất tiện, lão phu muốn thỉnh đại nhân tới đây đàm đạo một phen, mong rằng đại nhân xin đừng trách."
Phương Tranh nhìn vẻ mặt đầy hận ý của Hàn Diệc Chân, sau đó nhìn Hàn Trúc, gương mặt giãn ra cười nói: " Hàn lão gia khách khí, hôm nay Hàn lão gia thịnh tình khoản đãi bổn quan như vậy, ta phải nên cảm tạ ngươi mới phải, sao trách ngươi?"
Hàn Trúc ha hả nở nụ cười, lập tức nói: " Phương đại nhân, thân thể lệnh tôn vẫn khỏe mạnh?"
Phương Tranh ngây ra: " Ngươi nhận thức cha ta?"
Hàn Trúc vuốt râu cười nói: " Tương giao hơn mười năm, có thể nào không quen? Hàn gia ta cùng Phương gia ngươi đến nay còn không ít sinh ý đang lui tới, Phương đại nhân chẳng lẽ không biết?"
Phương Tranh ai nha một tiếng, vội vàng đứng lên thi lễ nói: " Nguyên lai là Hàn thế bá, tiểu chất không biết hai nhà lại có sâu xa, thật đã đắc tội."
Hàn Trúc ha hả cười, thần sắc cũng trầm tĩnh lại, Phương Tranh chủ động xưng hô hắn là thế bá, điều này nói rõ hắn đối với Hàn gia cũng không có địch ý, kế tiếp phải nói chuyện liền dễ dàng hơn nhiều lắm.
Ai biết Hàn Diệc Chân lại hừ nhẹ một tiếng.
Phương Tranh ngây người, sau đó nhìn Hàn Diệc Chân cười nói: " Nếu cùng là người một nhà, ta sẽ không tiếp tục xin lỗi nữa. Ha hả, Diệc Chân muội muội, hai ta còn trách ai với ai, ngươi nói có đúng không?"
Hàn Trúc nghi hoặc nói: " Hai người các ngươi rốt cục…"
" Phi thường thuần khiết!" Phương Tranh và Hàn Diệc Chân trăm miệng một lời biện giải nói.
Hai người vừa nói ra miệng liền ngẩn người, sau đó nhìn đối phương, biểu tình thật khác nhau, vẻ mặt Hàn Diệc Chân giận dữ, trên mặt lại hiện lên hai luồng đỏ ửng, không biết là xấu hổ hay giận dữ, mà Phương Tranh lại phi thường ngả ngớn cười cười.
Hàn Trúc kỳ quái quan sát hai người, quyết định trước tiên bỏ qua chuyện này, tìm một cơ hội lén hỏi nữ nhi cùng Phương Tranh rốt cục lại có ân oán gì, hiện tại nói chuyện chính sự quan trọng hơn.
Dừng một chút, Hàn Trúc vuốt râu nghiêm mặt nói: " Phương…Phương hiền chất, ngươi ta cũng không là người ngoài, lão phu liền nói thẳng. Lần này ngươi là khâm sai, thay thế thiên tử dò xét Giang Nam, thế nhưng là vì chuyện thuế án Giang Nam mà đến?"
Phương Tranh cả kinh, lần này hắn xuống Giang Nam, mục đích chỉ có một số ít người trong kinh thành biết được, vì sao Hàn gia phảng phất như hiểu rõ? Chẳng lẽ vụ án này có dính dáng gì tới Hàn gia?
Hàn Trúc phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của Phương Tranh, đạm nhiên cười nói: " Hiền chất không cần đa tâm, Hàn gia đã là thế gia, tự nhiên ở kinh thành có vài phần nhân mạch, muốn biết chút sự tình đương nhiên không khó."
" Không sai, tiểu chất chính vì Giang Nam thuế án mà đến." Nếu không giấu diếm được, Phương Tranh đơn giản nói thẳng thắn.
Hàn Trúc thỏa mãn nở nụ cười, nếu đôi bên đều có thể mở rộng lòng mà nói thẳng, thì càng dễ dàng câu thông với nhau.
" Phương hiền chất, lão phu mạo muội hỏi lại một câu, mong rằng hiền chất vui lòng cho biết, ngoại trừ Giang Nam thuế án, hiền chất tới có phải vì Giang Nam thế gia?"
Hàn Trúc nói xong rất hàm súc, dùng từ cũng rất chú ý, hắn không nói thẳng là Phương Tranh muốn " đối phó" thế gia, mà là dùng từ " có ý định", chỉ vì vị trí của Hàn gia là vị trí vi diệu, đã là một trong " Giang Nam thế gia", lại có tình bạn cố tri với Phương gia tại kinh thành, nói như thế, mới tốt cấp chính mình lưu lại một con đường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phương Tranh tìm kiếm nửa ngày, lúc này mới nhận ra vị đạo trong lời nói của Hàn Trúc, không khỏi cười nói: " Hàn thế bá, mặc kệ có phải là thế gia hay không, ở trong lãnh thổ của ngô hoàng, trong khắp thiên hạ, kể cả vương thổ, hay bờ cõi mở mang, dù là vương thần, ngươi và ta, bao quát Giang Nam thế gia, đều là thần dân của ngô hoàng, Hàn thế bá dùng từ " có ý định" chẳng hiểu là ý gì?"
Tiểu hoạt đầu!
Cha con hai người song song thầm mắng một câu trong lòng.
" Khái khái, lão phu nói lỡ, chỉ vì trong kinh thành truyền lời xôn xao, lão phu cũng không thể không lo lắng, hiền chất chê cười." Hàn Trúc hơi có chút xấu hổ nói.
Song song hắn cũng hiểu rõ, chuyện thuế án Phương Tranh có thể nguyện ý nói thẳng cho biết, còn chuyện có đối phó Giang Nam thế gia hay không, chuyện này thật quá kinh người, truyền ra tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn, Phương Tranh ở trước mặt hắn bảo lưu không nói, là lẽ đương nhiên.
Nếu không đề cập tới thế gia, Hàn Trúc lại đề cập tới chuyện thuế án. Dù sao hắn vẫn cho rằng Phương Tranh đang hoài nghi vụ án liên quan tới Hàn gia, hôm nay thừa dịp này, hướng hắn giải thích một phen là cần thiết.
" Về thuế án, hiền chất có manh mối gì không?" Hàn Trúc chăm chú nhìn Phương Tranh, trong mắt có một tia khẩn trương.
Phương Tranh đương nhiên không phải là người thành thật, người khác hỏi gì hắn đáp đó, thế nào khả năng? Trước đây hắn luôn nói chuyện ma quỷ trước mặt hoàng đế hết lần này tới lần khác, láu cá vô cùng, huống hồ chi là Hàn Trúc?
Con ngươi Phương Tranh vòng vo chuyển, bỗng nhiên cười nói: " Chẳng hiểu manh mối theo lời thế bá nói là gì? Hắc hắc, tiểu chất từ trước đến nay ngu dốt, đối với loại sự tình tra án dốt đặc cán mai, thế bá nếu có thể giáo giáo tiểu chất, tiểu chất vô cùng cảm kích."
" Hừ!"
Hàn Diệc Chân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, gương mặt như sương: " Phương đại nhân khiêm tốn quá, ngươi sao ngu dốt? Dù loại chuyện ma quỷ đệ đệ sinh đôi mà ngươi đều biên ra được, đương nhiên là thế gian đệ nhất thông minh."
" Cái gì gọi là đệ đệ song sinh?" Hàn Trúc có chút mơ hồ.
Phương Tranh cười hắc hắc: " Diệc Chân muội muội…"
Gương mặt Hàn Diệc Chân nghiêm lại, lạnh lùng nói: " Phương đại nhân thỉnh tự trọng, Phương gia cùng Hàn gia là thế giao, nhưng dân nữ cũng đại nhân cũng không có giao tình, thỉnh đại nhân chớ nên gọi thân mật như vậy, dân nữ không đảm đương nổi."
Phương Tranh liếm liếm môi, coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: " Diệc Chân muội muội, không nghĩ tới ngươi hiểu lầm ta sâu tới như vậy, kỳ thực hôm nay ca ca đùa giỡn ngươi cũng không phải là có ý, ta là một khâm sai đại thần phi thường biết tự hạn chế nghiêm cẩn, hơn nữa tư tưởng có chút bảo thủ…"
Lúc này Hàn Diệc Chân cũng không sợ đắc tội Phương Tranh, nghe vậy đôi mày thanh tú nhướng lên, cười lạnh nói: " Nga? Phải? Đùa giỡn dân nữ rốt cục là tư tưởng bảo thủ? Vậy ngươi cho ta xem đông cung đồ chẳng lẽ là tự hạn chế nghiêm cẩn sao?"
An tĩnh, trong thư phòng an tĩnh như cõi chết.
Hàn Trúc trừng mắt mở to, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Hàn Diệc Chân, cả người run run, run giọng nói: " Chân nhi…con…con..và hắn cùng nhau xem đông cung đồ?"
Trời ạ! Đó là nữ nhi lãnh tĩnh của ta đó sao?
Hàn Diệc Chân nhận ra mình đã nói lỡ, thế nhưng đã muộn, lời nói đã ra, nước đổ khó hốt, lúc này vẻ mặt nàng đỏ bừng bưng miệng, gương mặt lãnh tĩnh cơ trí thường ngày lúc này tràn đầy xấu hổ và ảo não cùng giận dữ, bộ ngực cao vút phập phồng, nhìn Hàn Trúc như đang sắp ngất xỉu, lại phẫn nộ chỉ vào Phương Tranh: " Ta…ta…ngươi…"
Phương Tranh nháy mắt vài cái, xòe tay ra, lại nhún vai, vạn phần vô tội nói: " Ta chưa từng nói cái gì, là ngươi tự nói."
" Nhìn đông cung đồ thì có sao đâu? Nhưng nếu đem ra nói thì không tốt nha. Diệc Chân muội muội, ngươi nói đúng không?" Phương Tranh cười đến phi thường đáng ghét. Quỷ, nhân huynh thích khoa học viễn tưởng cứ không ngại tưởng tượng mà đánh giá.

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status