Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 335: Mượn chỗ đi vệ sinh.

/404


Chuyện rình mỹ nữ thay y phục, đương nhiên là chuyện mà Phương Tranh làm biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng phải hối hận như ngày hôm nay.
Hắn bỗng nhiên hiểu được một đạo lý: nhìn lén mỹ nữ thay y phục đương nhiên đáng mừng, thế nhưng phải trả giá thật lớn. Nói chung, mỹ nữ càng đẹp, sự trả giá càng thảm trọng. Rất bất hạnh, Hàn Diệc Chân thật sự là một tuyệt thế mỹ nữ.
Hắn hiện tại, rất bi phẫn, song song cũng rất hối hận.
Hắn vẫn không nghĩ ra, chính mình vì sao ma xui quỷ khiến lại muốn chạy lên lầu nhìn lén nàng ta làm chi? Hảo hảo ngồi yên trong tiền sảnh uống trà không tốt sao? Tự mình sao không bày ra hình dạng khâm sai triều đình, cứ yên bình ngồi trên ghế, chờ Hàn Diệc Chân đi xuống gặp hắn, cũng không mất thể diện, lại có thể ra oai, dáng vẻ hiện tại…
Hiện tại, khâm sai Phương đại nhân sắc mặt đang tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, trong mắt tràn đầy vẻ kinh khủng cầu xin tha thứ. Hắn gắt gao ôm lấy song cửa sổ lầu hai, đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, nếu hắn buông tay, xem như kiếp này hắn phải biết thành người thực vật…
Mà Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân vừa vội vừa giận, đang dùng đôi tay nhỏ liên tục đánh vào mông hắn, mưu toan đưa hắn từ lầu hai đẩy luôn xuống phía dưới, để bảo trụ danh tiếng thuần khiết của nàng.
Tiếng bước chân bên dưới lầu của Hàn Trúc càng ngày càng gần, tin tưởng rất nhanh hắn sẽ nhìn thấy Phương Tranh, sau đó Phương Tranh sẽ giống như gian phu bị bắt gian tại giường, cúi đầu mặc cho Hàn Trúc lớn tiếng quát hỏi vì sao gặp hắn trong khuê phòng của nữ nhi lão, hơn nữa còn chật vật bất kham như vậy.
Chuyện này sẽ thật loạn!
" Xuống phía dưới! Nhảy xuống dưới cho ta!" Hàn Diệc Chân cắn môi dưới, nước mắt trong suốt đảo quanh trong viền mắt, vừa nghĩ đến lúc phụ thân nhìn thấy Phương Tranh trong khuê phòng của mình, biểu tình trên mặt phụ thân, hai chân của nàng nhịn không được như nhũn ra, mười tám năm, nàng vẫn giữ mình trong sạch, đối với nam tử không hề có chút lưu ý, chưa từng nghĩ tới hôm nay lại gặp phải hoàn cảnh xấu hổ muốn chết thế này.
" Không! Không nhảy! Nói cái gì cũng không nhảy!" Phương Tranh giống như một con gấu ôm cây mặt dày mày dạn, chăm chú ôm song cửa sổ, mặc cho Hàn Diệc Chân vừa đánh vừa đẩy, nhưng hắn chết cũng không buông tay. Hơn nữa cự tuyệt rất kiên cường, không cứng không được, nhảy xuống không chết cũng trọng thương, không phải chỉ là vào khuê phòng của nữ tử thôi sao? Có chuyện gì lớn lao đâu, đáng giá bồi cả tính mạng của ta?
" Ngươi…ngươi…ngươi thực sự là oan nghiệt!" Hàn Diệc Chân không hề có biện pháp với tên vô lại này, cắn răng, không kịp ngẫm nghĩ, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là lôi Phương Tranh xuống khỏi bệ cửa sổ, chỉ vào gầm giường bên trong phòng, thấp giọng nổi giận nói: " Nhanh! Chui vào đó!"
Phương Tranh vừa nhìn, không khỏi cao ngạo hừ nói: " Nam tử hán đại trượng phu, nên ngang dọc bốn biển, chí tại thiên hạ, há có thể chui xuống gầm giường? Nàng đây là vũ nhục tự tôn cao quý của ta."
" Ít nói nhảm! Chui vào đó cho ta!" Hàn Diệc Chân trở tay kéo mạnh cánh tay Phương Tranh. Cũng không biết từ đâu sinh ra khí lực lớn lao, nhấn mạnh đầu Phương Tranh xuống một cái, sau đó một cước hung hăng đá vào cái mông còn chổng cao của Phương Tranh.
" Oa!"
Cả người Phương Tranh bị nàng đá lăn vào dưới gầm giường.
Hiểm thật là hiểm. Đúng lúc này Hàn Trúc đã đi lên lầu, phía sau còn đi theo vài nha hoàn và người hầu.
" Chân nhi, Chân nhi, con làm sao vậy? Mới vừa rồi trên lầu vừa cãi vừa nháo, xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói Hàn Trúc lộ ra quan tâm.
" Không, không có gì, nữ nhi…nữ nhi chỉ đang lẩm bẩm mà thôi." Hàn Diệc Chân có vẻ có chút hoảng loạn.
" Thật không có gì? A! Vì sao trên mặt con có nước mắt?"
" Không…nữ nhi bị cát vào trong mắt thôi."
" Xuy!" Phương Tranh bất đắc dĩ nằm dưới gầm giường, nghe vậy nhịn không được xuy một tiếng, lý do phô trương cỡ nào nha, kiếp trước trong ti vi điện ảnh chẳng biết đã nghe qua bao nhiêu lần, không nghĩ tới người cổ đại cũng giở trò này.
" Di? Thanh âm gì vậy?"
" A! Không có gì, có thể là tiếng gió thôi, cha, hôm nay nữ nhi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."
" Nga, vậy con nghỉ ngơi đi." Hàn Trúc đầy cõi lòng nghi hoặc đi xuống lầu, trong miệng lại thì thào tự nói: " Kỳ quái, Phương hiền chất đi đâu vậy? Không phải là đi lạc đường trong phủ chứ? Lão phu phải phái người đi tìm xem."
Sau khi Hàn Trúc xuống lầu, tiếng bước chân dần dần đi xa.
" Dâm tặc! Nạp mạng đây!" Hàn Diệc Chân thấy phụ thân đi xa, xác định sẽ không quay trở lại, nhất thời một tòa núi lửa yên lặng vạn năm, bạo phát.
Không đủ sức kéo Phương Tranh ra ngoài, Hàn Diệc Chân tức giận quát to: " Lăn ra đây!"
" Không! Không được!"
" Không được ta thả chó cắn ngươi!"
" Oa! Ngươi càng đê tiện hơn so với ta! Có bản lĩnh chính ngươi tiến vào cắn ta!"
Hiện tại tâm trạng Hàn Diệc Chân thật sự muốn giết Phương Tranh, trước khi nhận thức hắn, nàng đối với vị niên thiếu trọng thần trong truyền thuyết này tràn ngập huyễn tưởng và chờ mong, lại không nghĩ rằng, vị niên thiếu trọng thần trong truyền thuyết lại là hình dạng này, làm trái tim của nàng như bị nghiền nát, hôm nay càng quá phận, hắn dám chạy vào khuê phòng nữ tử, nhìn lén nàng thay y phục, điều này làm cho nữ tử còn chưa xuất giá như nàng làm sao chịu nổi?
Cắn răng, nàng kéo Phương Tranh từ dưới gầm giường giống như lôi một con chó chết đi ra, lập tức bàn tay trắng như phấn ngọc đánh liên tục lên người Phương Tranh, thật sự như điên cuồng.
" A! Ta không phải dâm tặc." Phương Tranh hai tay ôm đầu, gấp giọng biện giải.
" Ngươi còn nói ngươi không phải dâm tặc. Khuê phòng nữ tử là nơi ngươi có thể tùy tiện vào sao? Nói! Ngươi vào phòng ta, ý muốn như thế nào?" Hàn Diệc Chân tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy, nhục nhã khi bị hắn nhìn thấy hết thân thể làm nàng nhịn không được chảy nước mắt, thương tâm đến cực điểm.
" Cái này…" Phương Tranh trầm ngâm một chút, nhìn gương mặt tối sầm của Hàn Diệc Chân, cẩn cẩn thận thận nói: " Nếu ta nói ta chỉ là muốn đi tìm nhà vệ sinh, ngươi tin hay không tin?"
" Ta đánh chết tên hỗn đản vô sỉ vô đức ngươi!" Hàn Diệc Chân giận dữ phản cười, bàn tay nắm chặt chém ra, lần thứ hai đối với khâm sai Phương đại nhân tiến hành làm nhục cực kỳ tàn ác.
" A, con quỷ nhỏ! Ngươi điên ư? Mau dừng tay! Nếu ngươi không tin ta lại biên ra lời nói dối khác, vì sao lại cứ muốn động thủ?"
Hàn Diệc Chân chăm chú cắn chặt môi, đôi bàn tay trắng như phấn giống như mưa rền gió dữ hướng Phương Tranh tràn tới. Nếu như Phương Tranh không phải khâm sai đại thần, thì từ lâu đã bị nàng biến thành tám khối.
Phương Tranh làm chuyện xấu, tự nhiên cũng chột dạ không ngớt, tùy ý cho Hàn Diệc Chân đánh mình, thực sự đau đến không chịu nổi, không khỏi mở miệng nói: " Ai, nếu ngươi còn đánh thì ta đi đó, ta không phải cố ý, hơn nữa ta chưa từng nhìn thấy cái gì, tự nhiên lại bị đánh, ta thật là oan uổng."
Hàn Diệc Chân tức giận đến nỗi thân thể mềm mại run rẩy, chỉ vào dưới lầu cả giận nói: " Ngươi…ngươi cút cho ta! Cút ra ngoài! Nhanh lên một chút!"
Phương Tranh như được đại xá, vội vàng nhìn Hàn Diệc Chân cười cười, xoay người nhanh chóng hướng dưới lầu chạy đi.
Hàn Diệc Chân ngây người nhìn Phương Tranh đặng đặng đặng chạy xuống lầu. Trong lòng như vỡ ra, đôi mắt đẹp nháy vài cái, lập tức hạ xuống hai hàng nước mắt.
Lúc này tâm tình của nàng vừa thẹn lại phẫn, thân trong sạch của nữ nhi suốt mười tám năm. Không ngờ lại bị đồ vô sỉ này nhìn thấy, bảo nàng làm sao chịu được? Việc này dù rằng người khác chẳng biết, nhưng nàng có thể dối gạt được chính mình sao? Sau này nếu gả cho người, nàng làm sao đối mặt với phu quân lẽ thẳng khí hùng tự xưng bản thân mình thuần khiết?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi đau khổ, nước mắt tuôn ra không ngừng được, rất nhanh, gương mặt tuyệt sắc đã tràn đầy nước mắt.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng lại chợt nhìn thấy Phương Tranh giống như kẻ trộm hề hề ló đầu lên, giống như con chuột đang trộm thức ăn, cẩn cẩn thận thận quan sát tình huống bốn phía.
Hàn Diệc Chân ngẩn người, người này còn dám trở về? Còn chưa mở miệng quát hỏi, Phương Tranh đã nói.
" Ai, ta trở về là muốn nói cho ngươi, ta thực sự là muốn mượn WC dùng thôi."
Hàn Diệc Chân không nói hai lời, đứng bật dậy chụp lấy một bình hoa cổ xưa hướng hắn ném tới.
" Phanh!" Bình hoa bể nát.
Đầu Phương Tranh co rụt lại, chạy trối chết.
Trong một căn nhà lụi bại tại một chỗ hẻo lánh của thành bắc Tô Châu.
Thanh âm chủ nhân khàn giọng mà trầm thấp, đang nói bên tai Dương Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dương Thành có chút sợ hãi phủ phục trên mặt đất. Thường ngày chủ nhân chỉ biết hạ mệnh lệnh cho hắn, cũng không giải thích nguyên nhân, hôm nay lại không biết vì sao, chủ nhân tựa hồ tâm tình không tệ.
" Bốn trăm vạn lượng thuế ngân, lại thêm hai trăm vạn lượng của Hàn gia chuyển tới kinh thành, hừ! Phương Tranh hảo thủ bút, hảo tính toán! Hắn nghĩ muốn một lần là xong a!"
" Chủ thượng, âm mưu của Phương Tranh bị chủ thượng xuyên qua, chúng ta chỉ cần không đi để ý tới, Phương Tranh cũng không có biện pháp làm được gì chúng ta."
Phía sau tấm màn dày, chủ nhân thở dài: " Vấn đề là kế sách này của Phương Tranh, căn bản không phải âm mưu, mà là dương mưu đường đường chính chính. Hắn xem chuẩn ta hôm nay đang cần bạc, vì vậy quang minh chính đại đem sáu trăm vạn lượng bạc bày ra, hắn biết ta sẽ xuất thủ cướp số bạc này, bởi vì hôm nay ta xác thực rất cần nó. Người Đột Quyết chỉ nhận tiền không nhận người, một mặt bức ta trả thù lao, bằng không bọn họ bứt ra, thuế ngân tham ô lúc trước, vài năm đều chỉ đầu nhập vào việc phát triển thế lực, kết giao thế gia, đi huấn luyện trong quân, còn dư không bao nhiêu, sáu trăm vạn lượng bạc, đối với ta xác thực là một mê hoặc rất lớn."
" Chủ thượng xin nghĩ kỹ! Không thể để trúng kế Phương Tranh!" Dương Thành vội la lên.
Chủ nhân nhẹ nhàng cười cười: " Đây không gọi là trúng kế, đây là một hồi đánh bạc. Đổ chính là vận khí. Phương Tranh vẫn cho rằng vận khí hắn không tệ, mà ta cũng vẫn cho rằng vận khí của mình cũng không tệ, hai người đều có vận khí tốt đối địch, ngươi không cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị sao?"
Dương Thành kéo kéo khóe miệng, thú vị sao? Một câu thú vị của thượng vị giả, có biết bao thân thể máu thịt bởi vậy mà tan thành mây khói?
Phảng phất xem thấu suy nghĩ của Dương Thành, chủ nhân bỗng nhiên nói: " Dương Thành, ngươi có phải đang nghĩ ta làm quyết định này quá mức khinh suất?"
Dương Thành cả kinh, vội vàng phủ phục nói: " Thuộc hạ không dám."
" Ta cũng đành làm vậy thôi, dương mưu của Phương Tranh kỳ thực rất bị động, nếu ta không phản ứng, kế sách của hắn sẽ thất bại. Thế nhưng ta phải phản ứng, sáu trăm vạn lượng bạc đối với ta rất trọng yếu, chỉ cần cướp được tới tay, ta có thể dùng nó giải quyết rất nhiều chuyện phiền toái, cho nên ta phải có số bạc này!" Giọng nói chủ nhân tràn ngập bá đạo và tình thế bắt buộc.
Lạnh lùng hừ hừ, chủ nhân bỗng nhiên nở nụ cười: " Phương Tranh luôn luôn có bản lĩnh này, hắn có thể hóa giải toàn bộ âm mưu quỷ kế ẩn sâu vô cùng, sau đó hắn đem quyền chủ động chộp vào trong tay, dùng cách giản đơn, dã man, thô bạo đi giải quyết toàn bộ vấn đề. Cuối cùng khi đã xử lý xong mọi thức, người thắng lớn nhất lại chính là hắn, thật sự phải thừa nhận, hắn là một người có bản lĩnh, loại bản lĩnh này của hắn, dù là bản thân hắn cũng chưa từng ý thức được, ha ha, nếu ta làm vua, thật sự là có điểm luyến tiếc giết chết hắn."
" Thuộc hạ chờ đợi thời gian ngắn sắp tới chủ thượng đăng ngôi cửu ngũ, trở thành hoàng đế trong kinh thành, chấp chưởng quyền binh của Hoa triều ta!"
" Hừ! Hoa triều? Cái gì chó má Hoa triều?" Thanh âm chủ nhân bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ và hận ý thật sâu. Dương Thành nghe vậy cả người sợ đến run lên, phủ phục không dám nói một lời.
" Nếu ta làm vua, chắc chắn sẽ trùng kiến một triều đại mới! Hoa triều, từ lâu đã thối nát đến tận xương tủy, thế nhân chỉ biết hoàng cung tráng lệ, lại không biết bên trong ẩn giấu bao nhiêu việc dơ bẩn, nếu không đánh cho nó nát bấy, có thể nào tiêu tan mối hận nhiều năm trong lòng của ta?"
Dương Thành phủ phục trên mặt đất, trong lòng kinh khủng vạn phần. Thanh âm của chủ nhân ở thời khắc này khắc sâu cừu hận khắc cốt, làm cả người hắn run rẩy, loại hận ý này, giống như ma thủ vươn ra từ trong cửu u địa ngục, mang theo lời nguyền rủa không thuộc về nhân gian, trong khoảnh khắc đã hút đi hết không khí chung quanh hắn làm hắn nghĩ có chút hít thở không thông.

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status