Nghe được Hoa Phỉ Nhi giới thiệu, sắc mặt Tống Chỉ Kiều hơi đổi. Hắn không ngờ rằng, ước hội hôm nay thế nhưng lại sinh ra biến cố như thế. Mộ Dung Thanh Tư có bạn trai khi nào? Như thế nào cho tới bây giờ không có nghe nói qua?
Với lòng dạ cùng tu dưỡng hơn người của Tống Chỉ Kiều, đương nhiên sẽ không ngốc đến lập tức trở mặt. Trước mắt đột nhiên xuất hiện đối thủ cạnh tranh, làm trong lòng hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Dung mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, chỉ nhìn bề ngoài mà xem, người này cũng không phải là hạng người bình thường. Mộ Dung Thanh Tư cố ý đem người này mang đến, rõ là hướng hắn biểu đạt một tín hiệu. Điểm này đối với Tống Chỉ Kiều mà nói đúng là cực kỳ bất lợi. Nhưng Tống Chỉ Kiều có thể khẳng định một chút, cũng là phương diện có lợi đối với hắn, đó là ước hội hôm nay, nói rõ nam nhân này vẫn chưa được Mộ Dung Trung Hoa nhận thức. Lấy danh môn phú hộ như Mộ Dung gia tộc, nếu không được trưởng bối trong nhà cho phép, Mộ Dung Thanh Tư không có khả năng tự sắp xếp chung thân. Bởi vậy, Tống Chỉ Kiều ta, tuyệt đối còn có cơ hội. Sau khi trở về, nhất định phải phái người tra rõ chi tiết của người này.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tống Chỉ Kiều nổi lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt, ra vẻ rộng lượng nói: “ Vị tiên sinh này khí độ bất phàm, cũng không phải là vật trong ao. Hôm nay thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Mộ Dung Thanh Tư biết rõ thái độ làm người của vị Tống công tử này, dùng một thành ngữ để hình dung, chính là mặt người dạ thú. Đừng nhìn bề ngoài hắn xem tao nhã, kỳ thật trong bụng đều là xấu xa, không biết lại có tâm tư ghê tởm gì. So sánh với anh hai Tống Chỉ Tề của hắn, Tống Chỉ Kiều dã tâm bừng bừng, càng khó đối phó. Người này rất biết ngụy trang chính mình, bình thường làm cho người ta có cảm giác hắn luôn khiêm tốn, cười tủm tỉm, kỳ thật là một người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, là người có dục vọng sở hữu rất mạnh. Nếu không phải Mộ Dung Thanh Tư từng có một vị chị em từng bị Tống Chỉ Kiều lăng nhục, chỉ sợ bây giờ cũng bị sự giả nhân giả nghĩa của hắn lừa bịp.
Mộ Dung Thanh Tư từ khi biết được phụ thân Mộ Dung Trung Hoa an bài việc gặp mặt thân cận lần này, cũng từng cố gắng giải thích. Nhưng phụ thân lại có tính cố chấp không chịu nghe nói chuyện, ích lợi của gia tộc là chuyện lớn, hạnh phúc của con gái là nhỏ, hai thứ so sánh, đương nhiên bỏ nhẹ mà lấy nặng. Đó cũng là lí do dù trong nhà Mộ Dung Thanh Tư có tiền, nhưng bản thân nàng lại cam nguyện đi dạy học ở đại học. Mọi nhà đều có chuyện khó riêng, ai có thể nghĩ tới Mộ Dung tiểu thư thanh xuân mỹ mạo lại lâm vào khốn cảnh như thế?
Mộ Dung Thanh Tư đối với biểu hiện của Tống Chỉ Kiều không thèm để ý chút nào, ngữ khí mềm nhẹ nói: “ Tống công tử, anh ấy là bạn trai của tôi, Tiêu Tân.” Nói xong nàng cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Tân, trong đôi mắt đẹp lộ ra tình ý nhàn nhạt.
Trong lòng Tống Chỉ Kiều giận dữ, trên mặt lại cười nói: “ Nguyên lai là Tiêu tiên sinh! Không biết hiện tại anh đang làm việc ở đâu?” Vừa nói, hắn vừa vươn tay phải hướng tới Tiêu Tân.
“ Tống tiên sinh, hạnh ngộ!” Tiêu Tân đành phải đáp lại.
Hai tay cùng nắm, sắc mặt Tiêu Tân nhất thời biến đổi. Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, người này cư nhiên dám đối với ta đùa giỡn ám chiêu!
Tống Chỉ Kiều không chút biến đổi vẻ mặt tiếp tục dùng sức, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương. Tiểu tử ngươi tự đưa lên cửa muốn chết, đừng trách ta lòng dạ độc ác. Bản công tử là Không Thủ Đạo hắc mang tam đoạn, nhìn bộ dạng da thịt mềm mại trói gà không chặt của ngươi, nói không chừng là con vịt chết do Mộ Dung Thanh Tư mời đến.
Phong thủy luôn thay đổi, chỉ là trong giây lát, lại đến phiên Tống Chỉ Kiều thay đổi sắc mặt. Bàn tay của đối phương giống như biến thành một tảng đá cứng rắn, vô luận hắn dùng sức như thế nào, vốn không làm gì được đối phương. Không chỉ có như thế, Tống Chỉ Kiều phát hiện đối phương bắt đầu phản kích, từ xương ngón tay dần dần gấp khúc, bàn tay hắn đau đớn như muốn nứt ra, trên trán dần dần toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Tân thấy đối phương rốt cục không thể thừa nhận, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay phải. Từ lần trước diệt Ngũ Long Bang, tâm tính của hắn cải biến rất nhiều. Đối với địch nhân nhân từ chính là đối với mình tàn nhẫn. Nếu không phải lo lắng đây là nơi công cộng, nhiều ít có chút phiền phức, Tiêu Tân khẳng định sẽ phế bỏ tay phải của Tống Chỉ Kiều. Nếu nói trước khi đến nơi này, trong lòng Tiêu Tân còn có chút áy náy có lỗi, nhưng giờ phút này hắn đã quyết định, đem người này đuổi đi.
Thật vất vả mới được Tiêu Tân buông tay ra, Tống Chỉ Kiều vội vàng thu lại tay phải, đau đến suýt chút té xỉu. Từ ngón tay sưng tấy đỏ bừng như quả cà rốt, chỉ cần co lại đã cảm thấy toàn tâm đau đớn.
Tiêu Tân đương nhiên biết được lực lượng của mình lớn đến bao nhiêu, vừa rồi chỉ dùng ba phần lực, đã làm đối phương nếm khổ nhiều. Tay phải Tống Chỉ Kiều mặc dù không đến nỗi tàn phế, nhưng hai tuần tới cũng đừng mơ tưởng cầm nổi đôi đũa, xem như cấp cho người này một giáo huấn nho nhỏ.
Hoa Phỉ Nhi nhìn thấy hết thảy, trong lòng âm thầm cười trộm, nhưng lại ra vẻ không biết hỏi han: “ Tống tiên sinh, anh bị thế nào vậy? Có phải trong thân thể có gì không thoải mái?”
Trên trán Tống Chỉ Kiều đều là mồ hôi lạnh, đau đến nửa ngày nói không ra lời, tâm trạng hứng khởi định dùng trên người Mộ Dung Thanh Tư hoàn toàn phá hư, bởi vì cú nắm chặt của Tiêu Tân mà phá hư. Tên tuổi trẻ này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Dám đối với ta hạ độc thủ như vậy. Từ giờ trở đi, Tống Chỉ Kiều ta thề không đội trời chung với ngươi. Ngươi dám đả thương tay của ta, ta phải lấy mạng của ngươi.
Chứng kiến bộ dáng tái nhợt của Tống Chỉ Kiều, Mộ Dung Thanh Tư hoảng sợ. Nàng phi thường rõ ràng Tiêu Tân luyện tập “ khí công” đến cảnh giới uy lực thế nào, ngay cả bức tường cement còn có thể tùy tùy tiện tiện dùng ngón tay đâm lủng một lỗ, để cho hắn nắm chặt như vậy, chẳng phải đem tay phải Tống Chỉ Kiều biến thành tàn phế! Nàng không có hảo cảm gì với Tống gia nhị công tử này, nhưng nếu chuyện này để cho ông bố cực kỳ bao che khuyết điểm của Tống Chỉ Kiều biết được, khẳng định sẽ gây ra một hồi sóng lớn, tùy theo mà đến là đủ loại phiền toái.
Tiêu Tân hướng Mộ Dung Thanh Tư nháy mắt ý bảo yên tâm, dường như không có việc gì nói: “ Ngại quá! Vừa rồi, ta còn tưởng rằng Tống tiên sinh luyện qua công phu, không cẩn thận dùng sức hơi mạnh một chút. Ta từ nhỏ chỉ có chút khí lực mạnh, thường xuyên không khống chế được, mời anh thông cảm nhiều hơn.”
Nói tới đây, Tiêu Tân ra vẻ hảo ý nói: “ Tống tiên sinh sau khi trở về nếu vẫn còn thấy đau tay, ta có một phương thuốc tổ truyền có thể thử xem. Mỗi ngày ngâm tay trong xì dầu( nước tương) chừng một giờ, khoảng hai tuần, có thể hoàn toàn khôi phục.”
Nói xong, hắn lại giả vờ nói: “ Chờ vết thương của Tống tiên sinh tốt lại, đem tất cả hóa đơn đưa qua, ta sẽ chi trả tiền thuốc men.”
Nghe xong câu nói này, Tống Chỉ Kiều thật sự là ăn phải quả đắng, có khổ nói không ra lời. Tay phải của hắn thật sự đau đến lợi hại, phải chạy nhanh cứu trị, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái, giọng căm hận nói: “ Chút tiền thuốc men ấy Tống mỗ còn trả được, sẽ không phiền toái anh!” Tiếp theo hắn nhìn Mộ Dũng Thanh Tư miễn cưỡng cười nói: “ Mộ Dung tiểu thư, hôm nay thật xấu hổ, Chỉ Kiều tạm thời xin lỗi không tiếp được, hẹn lại lần sau.”
Nhìn Tống Chỉ Kiều trong hoảng sợ chạy trốn còn mau hơn con thỏ, Hoa Phỉ Nhi khanh khách cười, chỉ Tiêu Tân nói: “ Người quái dị, không nghĩ tới anh lại dùng cách này. Nhìn hắn đau đến thế, mấy ngày khẳng định ăn ngủ không yên.”
Mộ Dung Thanh Tư vẫn lo lắng, nhanh miệng hỏi: “ Tiêu Tân, cậu nói thật? Tay hắn có phải ngâm nước tương cũng sẽ không có việc gì?”
Tiêu Tân lạnh nhạt nói: “ Cô yên tâm đi, tay hắn sẽ không có việc gì, nhưng phải nếm đau khổ. Còn chuyện ngâm nước tương, kỳ thật là do ta mới nghĩ ra. Biện pháp này dùng tốt hay không, ta không dám bảo đảm.”
Vậy là chết rồi, ngay cả Mộ Dung Thanh Tư cũng nhịn không được khẽ gắt một tiếng: “ Cậu thật là nham hiểm, lại nói là ngâm nước tương, còn nói là phương thuốc tổ truyền. Nói không chừng vì Tống nhị công tử này trở về lại đi thử một lần cho xem.”
Cười chết ta! Hoa Phỉ Nhi oa oa kêu to, ôm bụng cười đến đau sốc hông, đứt quãng nói: “ Cái gì ngâm nước tương, ta xem là thịt heo kho tàu thì có!”
Với lòng dạ cùng tu dưỡng hơn người của Tống Chỉ Kiều, đương nhiên sẽ không ngốc đến lập tức trở mặt. Trước mắt đột nhiên xuất hiện đối thủ cạnh tranh, làm trong lòng hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Dung mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, chỉ nhìn bề ngoài mà xem, người này cũng không phải là hạng người bình thường. Mộ Dung Thanh Tư cố ý đem người này mang đến, rõ là hướng hắn biểu đạt một tín hiệu. Điểm này đối với Tống Chỉ Kiều mà nói đúng là cực kỳ bất lợi. Nhưng Tống Chỉ Kiều có thể khẳng định một chút, cũng là phương diện có lợi đối với hắn, đó là ước hội hôm nay, nói rõ nam nhân này vẫn chưa được Mộ Dung Trung Hoa nhận thức. Lấy danh môn phú hộ như Mộ Dung gia tộc, nếu không được trưởng bối trong nhà cho phép, Mộ Dung Thanh Tư không có khả năng tự sắp xếp chung thân. Bởi vậy, Tống Chỉ Kiều ta, tuyệt đối còn có cơ hội. Sau khi trở về, nhất định phải phái người tra rõ chi tiết của người này.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tống Chỉ Kiều nổi lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt, ra vẻ rộng lượng nói: “ Vị tiên sinh này khí độ bất phàm, cũng không phải là vật trong ao. Hôm nay thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Mộ Dung Thanh Tư biết rõ thái độ làm người của vị Tống công tử này, dùng một thành ngữ để hình dung, chính là mặt người dạ thú. Đừng nhìn bề ngoài hắn xem tao nhã, kỳ thật trong bụng đều là xấu xa, không biết lại có tâm tư ghê tởm gì. So sánh với anh hai Tống Chỉ Tề của hắn, Tống Chỉ Kiều dã tâm bừng bừng, càng khó đối phó. Người này rất biết ngụy trang chính mình, bình thường làm cho người ta có cảm giác hắn luôn khiêm tốn, cười tủm tỉm, kỳ thật là một người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, là người có dục vọng sở hữu rất mạnh. Nếu không phải Mộ Dung Thanh Tư từng có một vị chị em từng bị Tống Chỉ Kiều lăng nhục, chỉ sợ bây giờ cũng bị sự giả nhân giả nghĩa của hắn lừa bịp.
Mộ Dung Thanh Tư từ khi biết được phụ thân Mộ Dung Trung Hoa an bài việc gặp mặt thân cận lần này, cũng từng cố gắng giải thích. Nhưng phụ thân lại có tính cố chấp không chịu nghe nói chuyện, ích lợi của gia tộc là chuyện lớn, hạnh phúc của con gái là nhỏ, hai thứ so sánh, đương nhiên bỏ nhẹ mà lấy nặng. Đó cũng là lí do dù trong nhà Mộ Dung Thanh Tư có tiền, nhưng bản thân nàng lại cam nguyện đi dạy học ở đại học. Mọi nhà đều có chuyện khó riêng, ai có thể nghĩ tới Mộ Dung tiểu thư thanh xuân mỹ mạo lại lâm vào khốn cảnh như thế?
Mộ Dung Thanh Tư đối với biểu hiện của Tống Chỉ Kiều không thèm để ý chút nào, ngữ khí mềm nhẹ nói: “ Tống công tử, anh ấy là bạn trai của tôi, Tiêu Tân.” Nói xong nàng cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Tân, trong đôi mắt đẹp lộ ra tình ý nhàn nhạt.
Trong lòng Tống Chỉ Kiều giận dữ, trên mặt lại cười nói: “ Nguyên lai là Tiêu tiên sinh! Không biết hiện tại anh đang làm việc ở đâu?” Vừa nói, hắn vừa vươn tay phải hướng tới Tiêu Tân.
“ Tống tiên sinh, hạnh ngộ!” Tiêu Tân đành phải đáp lại.
Hai tay cùng nắm, sắc mặt Tiêu Tân nhất thời biến đổi. Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, người này cư nhiên dám đối với ta đùa giỡn ám chiêu!
Tống Chỉ Kiều không chút biến đổi vẻ mặt tiếp tục dùng sức, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương. Tiểu tử ngươi tự đưa lên cửa muốn chết, đừng trách ta lòng dạ độc ác. Bản công tử là Không Thủ Đạo hắc mang tam đoạn, nhìn bộ dạng da thịt mềm mại trói gà không chặt của ngươi, nói không chừng là con vịt chết do Mộ Dung Thanh Tư mời đến.
Phong thủy luôn thay đổi, chỉ là trong giây lát, lại đến phiên Tống Chỉ Kiều thay đổi sắc mặt. Bàn tay của đối phương giống như biến thành một tảng đá cứng rắn, vô luận hắn dùng sức như thế nào, vốn không làm gì được đối phương. Không chỉ có như thế, Tống Chỉ Kiều phát hiện đối phương bắt đầu phản kích, từ xương ngón tay dần dần gấp khúc, bàn tay hắn đau đớn như muốn nứt ra, trên trán dần dần toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Tân thấy đối phương rốt cục không thể thừa nhận, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay phải. Từ lần trước diệt Ngũ Long Bang, tâm tính của hắn cải biến rất nhiều. Đối với địch nhân nhân từ chính là đối với mình tàn nhẫn. Nếu không phải lo lắng đây là nơi công cộng, nhiều ít có chút phiền phức, Tiêu Tân khẳng định sẽ phế bỏ tay phải của Tống Chỉ Kiều. Nếu nói trước khi đến nơi này, trong lòng Tiêu Tân còn có chút áy náy có lỗi, nhưng giờ phút này hắn đã quyết định, đem người này đuổi đi.
Thật vất vả mới được Tiêu Tân buông tay ra, Tống Chỉ Kiều vội vàng thu lại tay phải, đau đến suýt chút té xỉu. Từ ngón tay sưng tấy đỏ bừng như quả cà rốt, chỉ cần co lại đã cảm thấy toàn tâm đau đớn.
Tiêu Tân đương nhiên biết được lực lượng của mình lớn đến bao nhiêu, vừa rồi chỉ dùng ba phần lực, đã làm đối phương nếm khổ nhiều. Tay phải Tống Chỉ Kiều mặc dù không đến nỗi tàn phế, nhưng hai tuần tới cũng đừng mơ tưởng cầm nổi đôi đũa, xem như cấp cho người này một giáo huấn nho nhỏ.
Hoa Phỉ Nhi nhìn thấy hết thảy, trong lòng âm thầm cười trộm, nhưng lại ra vẻ không biết hỏi han: “ Tống tiên sinh, anh bị thế nào vậy? Có phải trong thân thể có gì không thoải mái?”
Trên trán Tống Chỉ Kiều đều là mồ hôi lạnh, đau đến nửa ngày nói không ra lời, tâm trạng hứng khởi định dùng trên người Mộ Dung Thanh Tư hoàn toàn phá hư, bởi vì cú nắm chặt của Tiêu Tân mà phá hư. Tên tuổi trẻ này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Dám đối với ta hạ độc thủ như vậy. Từ giờ trở đi, Tống Chỉ Kiều ta thề không đội trời chung với ngươi. Ngươi dám đả thương tay của ta, ta phải lấy mạng của ngươi.
Chứng kiến bộ dáng tái nhợt của Tống Chỉ Kiều, Mộ Dung Thanh Tư hoảng sợ. Nàng phi thường rõ ràng Tiêu Tân luyện tập “ khí công” đến cảnh giới uy lực thế nào, ngay cả bức tường cement còn có thể tùy tùy tiện tiện dùng ngón tay đâm lủng một lỗ, để cho hắn nắm chặt như vậy, chẳng phải đem tay phải Tống Chỉ Kiều biến thành tàn phế! Nàng không có hảo cảm gì với Tống gia nhị công tử này, nhưng nếu chuyện này để cho ông bố cực kỳ bao che khuyết điểm của Tống Chỉ Kiều biết được, khẳng định sẽ gây ra một hồi sóng lớn, tùy theo mà đến là đủ loại phiền toái.
Tiêu Tân hướng Mộ Dung Thanh Tư nháy mắt ý bảo yên tâm, dường như không có việc gì nói: “ Ngại quá! Vừa rồi, ta còn tưởng rằng Tống tiên sinh luyện qua công phu, không cẩn thận dùng sức hơi mạnh một chút. Ta từ nhỏ chỉ có chút khí lực mạnh, thường xuyên không khống chế được, mời anh thông cảm nhiều hơn.”
Nói tới đây, Tiêu Tân ra vẻ hảo ý nói: “ Tống tiên sinh sau khi trở về nếu vẫn còn thấy đau tay, ta có một phương thuốc tổ truyền có thể thử xem. Mỗi ngày ngâm tay trong xì dầu( nước tương) chừng một giờ, khoảng hai tuần, có thể hoàn toàn khôi phục.”
Nói xong, hắn lại giả vờ nói: “ Chờ vết thương của Tống tiên sinh tốt lại, đem tất cả hóa đơn đưa qua, ta sẽ chi trả tiền thuốc men.”
Nghe xong câu nói này, Tống Chỉ Kiều thật sự là ăn phải quả đắng, có khổ nói không ra lời. Tay phải của hắn thật sự đau đến lợi hại, phải chạy nhanh cứu trị, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái, giọng căm hận nói: “ Chút tiền thuốc men ấy Tống mỗ còn trả được, sẽ không phiền toái anh!” Tiếp theo hắn nhìn Mộ Dũng Thanh Tư miễn cưỡng cười nói: “ Mộ Dung tiểu thư, hôm nay thật xấu hổ, Chỉ Kiều tạm thời xin lỗi không tiếp được, hẹn lại lần sau.”
Nhìn Tống Chỉ Kiều trong hoảng sợ chạy trốn còn mau hơn con thỏ, Hoa Phỉ Nhi khanh khách cười, chỉ Tiêu Tân nói: “ Người quái dị, không nghĩ tới anh lại dùng cách này. Nhìn hắn đau đến thế, mấy ngày khẳng định ăn ngủ không yên.”
Mộ Dung Thanh Tư vẫn lo lắng, nhanh miệng hỏi: “ Tiêu Tân, cậu nói thật? Tay hắn có phải ngâm nước tương cũng sẽ không có việc gì?”
Tiêu Tân lạnh nhạt nói: “ Cô yên tâm đi, tay hắn sẽ không có việc gì, nhưng phải nếm đau khổ. Còn chuyện ngâm nước tương, kỳ thật là do ta mới nghĩ ra. Biện pháp này dùng tốt hay không, ta không dám bảo đảm.”
Vậy là chết rồi, ngay cả Mộ Dung Thanh Tư cũng nhịn không được khẽ gắt một tiếng: “ Cậu thật là nham hiểm, lại nói là ngâm nước tương, còn nói là phương thuốc tổ truyền. Nói không chừng vì Tống nhị công tử này trở về lại đi thử một lần cho xem.”
Cười chết ta! Hoa Phỉ Nhi oa oa kêu to, ôm bụng cười đến đau sốc hông, đứt quãng nói: “ Cái gì ngâm nước tương, ta xem là thịt heo kho tàu thì có!”
/91
|