Cao thủ, đây mới là chân chính siêu nhất lưu cao thủ!
Đứng xem bên cạnh, đám người Hạ Vân Long, Diệp Viễn, Lí Minh đều cảm thấy vô cùng bội phục. So sánh với bọn họ, cảm thấy nhiều năm làm cảnh sát thật quá uổng phí. Hiệu suất so với cục quốc an này thì quả thật kém quá xa!
Hồng Vũ chỉ vào những điểm màu đỏ trên màn hình, thấp giọng nói:“Lôi tử, có lo được những quả boom này không?”
Kinh Lôi cười hì hì nói:“Bổn nhân xuất mã, tất cả sẽ qui hàng.”
Hắn chỉ vào những điểm màu đỏ dùng đánh dâu vị trí boom, cười nói:“Tất cả các boom đều được điều khiển bằng kíp nổ từ xa, phương pháp phá bỏ rất đơn giản, chỉ cần quấy nhiễu tín hiệu là xong.”
Nói xong, từ cái rương nhỏ hắn mang theo lấy ra một hộp màu đen. Sau một lát, sau khi tra ra được tần số dao động từ tín hiệu của boom, sau đó ấn nút màu đỏ, lập tức các điểm đại diện dấu bom được đánh dấu trong bản vẻ ba chiều đều biến mất. Kế tiếp, phương pháp phá boom của lầu 3 cũng tương tự.
“Ok!” Kinh Lôi hưng phấn kêu lên.
Tầng gài bom cuối cùng là tầng 2 nơi giam giữ con tin , hiển nhiên so với khi nãy thì phức tạp hơn một ít. Phần tử khủng bố ở tầng 2 cũng chon 12 quả bom. Vừa rồi Kinh Lôi kiểm tra một chút, thấy có rất nhiều tần số, nói cách khác những phần tử khủng bố sợ bị cảnh sát chặn được tín hiệu sau đó khống chế, cho nên dùng nhiều tần số để quay nhiễu. Thứ này đương nhiên sẽ không làm khó được Kinh Lôi, chẳng qua phải mất thêm chút thời gian.
Lúc này, Kinh Lôi phát hiện một thứ ngoài ý muốn. Có một quả bom tại lầu hai được khống chế bằng nhịp đập của cơ thể. Nói cách khác một khi tim người này ngừng đập, quả bom bị khống chế sẽ nổ mạnh. Cách che tín hiệu không có hiệu quả, bởi vì quả bom này được gắn trên người tên kia, có liên hệ trực tiếp với mạch đập của hắn.
Vẻ mặt của Kinh Lôi lập tức nghiêm túc, chỉ vị trí của người này hỏi:“Tra thử tên này là ai vậy?”
Hồng Vũ kiểm tra tọa độ của người thấy giống với tọa độ của chiếc di động khi nói chuyện với Diệp Viễn, rất nhanh xác định tên này là Lưu Xuân Thủy thủ lĩnh của nhóm khủng bố.
Hai người nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi, đồng thời nhìn sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Dưới tình huống toàn bộ số bom bị phá hủy, sau đó kết hợp với tổ bắn tỉa, bọn họ nắm chắc được 9 thành không làm bị thương con tin khi giải cứu, và hạ tất cả bọn khủng bố. Về phần lưu Xuân Thủy, cách duy nhất là bắt sống hắn, sau đó phá bom ngay tại hiện trường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hồng Vũ vội vàng báo cáo với cấp trên, đem xe chở Lưu Xuân Sơn từ nhà giam đến đây.
Kinh Lôi xác định lại một chút, trừ bỏ quả bom duy nhất được gắn trên cơ thể, những quả khác đã bị phá, liền gật đầu với Hồng Vũ.
Lúc này, di động Diệp Viễn lại vang lên.
Trong di động lại truyền đến giọng nói của Lưu Xuân Thủy:“Diệp đội trưởng, những thứ ta muốn đã chuẩn bị tốt chưa? Nhắc nhở một chút, khoảng cách tới lúc hẹn chỉ còn nữa giờ.”
Diệp Viễn nhìn Hồng Vũ một cái, thấy được sự sắp xếp của đối phương, trầm giọng trả lời:“Lưu Xuân Sơn đang trên đường tới, ngươi có thể trò chuyện với hắn bất cứ lúc nào. Trực thăng, tiền, và các nhu yếu phẩm phải cần thời gian để chuẩn bị. Thời gian chỉ sợ không đủ, mong ngươi cho ta thêm chút thời gian nữa.”
Lưu Xuân Thủy cười lạnh nói:“Ta không có tính nhẫn nại , nửa giờ sau ta muốn nhìn thấy đại ca ta và các vật cần thiết.” Vừa dứt lời, tín hiệu gián đoạn.
Hồng vũ quay đầu qua, ra mệnh lệnh tác chiến với những lính đặc nhiệm mà Lý Minh vừa mang đến.
“Trung đội đặc nhiệm của ngươi và bốn tay bắn tỉa lập tức vào vị trí, thống nhất sử dụng đạn xuyên thép, quan sát bọn tội phạm tại lầu hai, một khi chúng ta tiến vào lầu hai, lập tức bắt đầu công kích.”
“Vâng!”
Lí Minh liền phân công nhiệm vụ cho người khác.
Diệp Viễn nhịn không được hỏi:“Chúng ta phải làm cái gì?”
Hồng Vũ trả lời :“Các ngươi ở ngoài này xem kịch!”
Nói xong, nàng cùng với Kinh Lôi chạy như bay về phía nhà hàng. Thấy thân thủ quỉ mị của hai người hơn xa người thường, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu được khác biệt quá lớn.
Người so với người, tức chết người. Cùng với so sánh với hai quái vật này, thấy đám cảnh sát như đám con nít so sánh với người lớn.
Khi hai người Hồng Vũ và Kinh Lôi triển khai hành động, là lúc Tiêu Tân lẻn vào nhà hàng. Trùng hợp là Hồng Vũ không chú ý vào không gian 3 chiều trong màn hình nếu không sẽ thấy xuất hiện thêm một điểm đỏ, nếu không sẽ gây ra sự hiểu lầm.
Nơi Tiêu Tân tiến vào không ngờ không hẹn mà hợp với đội trưởng Diệp Viễn. Khi tiến vào cửa sổ phòng bếp, vừa mới đẩy cửa ra, lập tức đối mặt với một tên tội phạm mang súng máy.
Đường hẹp đối mặt, kẻ mạnh thắng. Không đợi tên tội phạm kịp phản ứng, Tiêu Tân lập tức ra tay bóp chặt yết hầu đối thủ.
Thật sự là nguy hiểm ! Tiêu Tân đổ một thân mồ hôi lạnh.
Dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ đặc công, xuýt nữa thì bị lộ.
Trước kia khi ở trong quân đội cũng học được cách cứu người, nhưng không phải đối diện với khủng bố, nên kinh nghiệm về chuyện này cơ bản là con số không. Vừa rồi nếu hắn đẩy cửa ra sớm hơn 1 giây, tên tội phạm này chắc chắn sẽ kịp nổ súng. Một khi tiếng súng vang lên, kế hoạch lẻn vào của hắn sẽ hoàn toàn thất bại.
May mắn, chưa xảy ra chuyện gì. Vận khí của bạn học Tiêu Tân quả thật rất may mắn!
Cùng lúc đó, Hồng Vũ và Kinh Lôi đã đến gần nhà hàng. Hồng vũ đang chuẩn bị lợi dụng sức bật của ván cầu để lên trực tiếp lầu 3 [ chú: nhà hàng này chỉ có ba tầng ], đột nhiên Kinh Lôi ra hiệu cho nàng đứng im, sau đó từ bắp chân phải trút ra một thanh chùy thủy, tay trái luồn đến chân Hồng Vũ, thật cẩn thận mà đem một sợi dây thiết dưới chân cắt đứt.
Thật đúng là đã coi thường Lưu Xuân Thủy, hắn không chỉ làm bom xung mạch, còn thiết kế kiểu địa lôi “Nữa sợi tóc” để đối phó với bộ binh. Nếu vừa rồi Hồng vũ không cẩn thận, “đùi phải” chắc chắn sẽ bay đi. Xem ra, sau này phải hành động cẩn thận, không thể có thêm nữa điểm khinh địch.
Hồng Vũ hướng Kinh Lôi gật gật đầu, cảm ơn đối phương. Sau đó hai người tìm một nơi yên tĩnh lẻn vào, không gây ra một tiếng động tiến vào lầu ba.
Người chuyên nghiệp rõ ràng khác hẳn. Hồng Vũ và Kinh Lôi xử lý hai tên tội phạm ở lầu ba rất thoải mái. Có lẽ có độc giả sẽ hỏi, tại sao bọn họ khồng từ lầu một hay lầu hai. Đùa sao, nếu theo lầu một lẻn vào, một khi giao thủ, con tin không chắc sẽ an toàn. Lầu hai là là phòng tiệc lớn, bốn phía tất cả đều là thủy tinh dựng thẳng xuống đất, căn bản không có nơi trực tiếp đi vào, trừ phi bọn họ đánh vỡ thủy tinh.
Có lẽ là trùng hợp, Tiêu Tân cũng đang xử lý một tên tội phạm khác tại lầu 1, theo cầu thang chạy về trung tâm, cùng lúc với Hồng Vũ và Kinh Lôi đang di chuyển tới. Khi bọn đi vào chỗ ra của cầu thang ở lầu hai, thấy một gã cầm súng máy đang đứng gác tại cửa cầu thang. Cùng thời khắc đó, ba người phát hiện sự tồn tại của nhau. Bởi vì góc nhìn, bọn họ chỉ có thể thấy được một chút bóng dáng của đối phương theo lối cầu thang. Mà phát hiện này làm bọn họ chấn động.
Đứng xem bên cạnh, đám người Hạ Vân Long, Diệp Viễn, Lí Minh đều cảm thấy vô cùng bội phục. So sánh với bọn họ, cảm thấy nhiều năm làm cảnh sát thật quá uổng phí. Hiệu suất so với cục quốc an này thì quả thật kém quá xa!
Hồng Vũ chỉ vào những điểm màu đỏ trên màn hình, thấp giọng nói:“Lôi tử, có lo được những quả boom này không?”
Kinh Lôi cười hì hì nói:“Bổn nhân xuất mã, tất cả sẽ qui hàng.”
Hắn chỉ vào những điểm màu đỏ dùng đánh dâu vị trí boom, cười nói:“Tất cả các boom đều được điều khiển bằng kíp nổ từ xa, phương pháp phá bỏ rất đơn giản, chỉ cần quấy nhiễu tín hiệu là xong.”
Nói xong, từ cái rương nhỏ hắn mang theo lấy ra một hộp màu đen. Sau một lát, sau khi tra ra được tần số dao động từ tín hiệu của boom, sau đó ấn nút màu đỏ, lập tức các điểm đại diện dấu bom được đánh dấu trong bản vẻ ba chiều đều biến mất. Kế tiếp, phương pháp phá boom của lầu 3 cũng tương tự.
“Ok!” Kinh Lôi hưng phấn kêu lên.
Tầng gài bom cuối cùng là tầng 2 nơi giam giữ con tin , hiển nhiên so với khi nãy thì phức tạp hơn một ít. Phần tử khủng bố ở tầng 2 cũng chon 12 quả bom. Vừa rồi Kinh Lôi kiểm tra một chút, thấy có rất nhiều tần số, nói cách khác những phần tử khủng bố sợ bị cảnh sát chặn được tín hiệu sau đó khống chế, cho nên dùng nhiều tần số để quay nhiễu. Thứ này đương nhiên sẽ không làm khó được Kinh Lôi, chẳng qua phải mất thêm chút thời gian.
Lúc này, Kinh Lôi phát hiện một thứ ngoài ý muốn. Có một quả bom tại lầu hai được khống chế bằng nhịp đập của cơ thể. Nói cách khác một khi tim người này ngừng đập, quả bom bị khống chế sẽ nổ mạnh. Cách che tín hiệu không có hiệu quả, bởi vì quả bom này được gắn trên người tên kia, có liên hệ trực tiếp với mạch đập của hắn.
Vẻ mặt của Kinh Lôi lập tức nghiêm túc, chỉ vị trí của người này hỏi:“Tra thử tên này là ai vậy?”
Hồng Vũ kiểm tra tọa độ của người thấy giống với tọa độ của chiếc di động khi nói chuyện với Diệp Viễn, rất nhanh xác định tên này là Lưu Xuân Thủy thủ lĩnh của nhóm khủng bố.
Hai người nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi, đồng thời nhìn sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Dưới tình huống toàn bộ số bom bị phá hủy, sau đó kết hợp với tổ bắn tỉa, bọn họ nắm chắc được 9 thành không làm bị thương con tin khi giải cứu, và hạ tất cả bọn khủng bố. Về phần lưu Xuân Thủy, cách duy nhất là bắt sống hắn, sau đó phá bom ngay tại hiện trường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hồng Vũ vội vàng báo cáo với cấp trên, đem xe chở Lưu Xuân Sơn từ nhà giam đến đây.
Kinh Lôi xác định lại một chút, trừ bỏ quả bom duy nhất được gắn trên cơ thể, những quả khác đã bị phá, liền gật đầu với Hồng Vũ.
Lúc này, di động Diệp Viễn lại vang lên.
Trong di động lại truyền đến giọng nói của Lưu Xuân Thủy:“Diệp đội trưởng, những thứ ta muốn đã chuẩn bị tốt chưa? Nhắc nhở một chút, khoảng cách tới lúc hẹn chỉ còn nữa giờ.”
Diệp Viễn nhìn Hồng Vũ một cái, thấy được sự sắp xếp của đối phương, trầm giọng trả lời:“Lưu Xuân Sơn đang trên đường tới, ngươi có thể trò chuyện với hắn bất cứ lúc nào. Trực thăng, tiền, và các nhu yếu phẩm phải cần thời gian để chuẩn bị. Thời gian chỉ sợ không đủ, mong ngươi cho ta thêm chút thời gian nữa.”
Lưu Xuân Thủy cười lạnh nói:“Ta không có tính nhẫn nại , nửa giờ sau ta muốn nhìn thấy đại ca ta và các vật cần thiết.” Vừa dứt lời, tín hiệu gián đoạn.
Hồng vũ quay đầu qua, ra mệnh lệnh tác chiến với những lính đặc nhiệm mà Lý Minh vừa mang đến.
“Trung đội đặc nhiệm của ngươi và bốn tay bắn tỉa lập tức vào vị trí, thống nhất sử dụng đạn xuyên thép, quan sát bọn tội phạm tại lầu hai, một khi chúng ta tiến vào lầu hai, lập tức bắt đầu công kích.”
“Vâng!”
Lí Minh liền phân công nhiệm vụ cho người khác.
Diệp Viễn nhịn không được hỏi:“Chúng ta phải làm cái gì?”
Hồng Vũ trả lời :“Các ngươi ở ngoài này xem kịch!”
Nói xong, nàng cùng với Kinh Lôi chạy như bay về phía nhà hàng. Thấy thân thủ quỉ mị của hai người hơn xa người thường, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu được khác biệt quá lớn.
Người so với người, tức chết người. Cùng với so sánh với hai quái vật này, thấy đám cảnh sát như đám con nít so sánh với người lớn.
Khi hai người Hồng Vũ và Kinh Lôi triển khai hành động, là lúc Tiêu Tân lẻn vào nhà hàng. Trùng hợp là Hồng Vũ không chú ý vào không gian 3 chiều trong màn hình nếu không sẽ thấy xuất hiện thêm một điểm đỏ, nếu không sẽ gây ra sự hiểu lầm.
Nơi Tiêu Tân tiến vào không ngờ không hẹn mà hợp với đội trưởng Diệp Viễn. Khi tiến vào cửa sổ phòng bếp, vừa mới đẩy cửa ra, lập tức đối mặt với một tên tội phạm mang súng máy.
Đường hẹp đối mặt, kẻ mạnh thắng. Không đợi tên tội phạm kịp phản ứng, Tiêu Tân lập tức ra tay bóp chặt yết hầu đối thủ.
Thật sự là nguy hiểm ! Tiêu Tân đổ một thân mồ hôi lạnh.
Dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ đặc công, xuýt nữa thì bị lộ.
Trước kia khi ở trong quân đội cũng học được cách cứu người, nhưng không phải đối diện với khủng bố, nên kinh nghiệm về chuyện này cơ bản là con số không. Vừa rồi nếu hắn đẩy cửa ra sớm hơn 1 giây, tên tội phạm này chắc chắn sẽ kịp nổ súng. Một khi tiếng súng vang lên, kế hoạch lẻn vào của hắn sẽ hoàn toàn thất bại.
May mắn, chưa xảy ra chuyện gì. Vận khí của bạn học Tiêu Tân quả thật rất may mắn!
Cùng lúc đó, Hồng Vũ và Kinh Lôi đã đến gần nhà hàng. Hồng vũ đang chuẩn bị lợi dụng sức bật của ván cầu để lên trực tiếp lầu 3 [ chú: nhà hàng này chỉ có ba tầng ], đột nhiên Kinh Lôi ra hiệu cho nàng đứng im, sau đó từ bắp chân phải trút ra một thanh chùy thủy, tay trái luồn đến chân Hồng Vũ, thật cẩn thận mà đem một sợi dây thiết dưới chân cắt đứt.
Thật đúng là đã coi thường Lưu Xuân Thủy, hắn không chỉ làm bom xung mạch, còn thiết kế kiểu địa lôi “Nữa sợi tóc” để đối phó với bộ binh. Nếu vừa rồi Hồng vũ không cẩn thận, “đùi phải” chắc chắn sẽ bay đi. Xem ra, sau này phải hành động cẩn thận, không thể có thêm nữa điểm khinh địch.
Hồng Vũ hướng Kinh Lôi gật gật đầu, cảm ơn đối phương. Sau đó hai người tìm một nơi yên tĩnh lẻn vào, không gây ra một tiếng động tiến vào lầu ba.
Người chuyên nghiệp rõ ràng khác hẳn. Hồng Vũ và Kinh Lôi xử lý hai tên tội phạm ở lầu ba rất thoải mái. Có lẽ có độc giả sẽ hỏi, tại sao bọn họ khồng từ lầu một hay lầu hai. Đùa sao, nếu theo lầu một lẻn vào, một khi giao thủ, con tin không chắc sẽ an toàn. Lầu hai là là phòng tiệc lớn, bốn phía tất cả đều là thủy tinh dựng thẳng xuống đất, căn bản không có nơi trực tiếp đi vào, trừ phi bọn họ đánh vỡ thủy tinh.
Có lẽ là trùng hợp, Tiêu Tân cũng đang xử lý một tên tội phạm khác tại lầu 1, theo cầu thang chạy về trung tâm, cùng lúc với Hồng Vũ và Kinh Lôi đang di chuyển tới. Khi bọn đi vào chỗ ra của cầu thang ở lầu hai, thấy một gã cầm súng máy đang đứng gác tại cửa cầu thang. Cùng thời khắc đó, ba người phát hiện sự tồn tại của nhau. Bởi vì góc nhìn, bọn họ chỉ có thể thấy được một chút bóng dáng của đối phương theo lối cầu thang. Mà phát hiện này làm bọn họ chấn động.
/91
|