Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 10.2

/822


Hoa Dương  "Ai nói ta không tới?"

 

Đừng nói Trần Kính Tông, Triêu Vân cũng kinh ngạc nhìn về phía chủ tử nhà mình.

 

Hoa Dương tiếp tục thưởng thức mẫu đơn bên trong bồn hoa.

 

Những bông mẫu đơn này đều là danh phẩm, có thể là do cấy ghép nên làm trễ mùa hoa nở, hai ngày nay mới nở ra.

 

Hoa to như cái miệng bát, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mỏng như gấm.

 

Hoa Dương nhìn những bông hoa này, rất nhớ những cái áo gấm của nàng ở kinh thành, rất nhiều cái trong đó là dựa theo màu sắc của các loại mẫu đơn mà in nhuộm, đặt trong bụi hoa cũng không nhận ra được.

 

Nàng trong mắt Trần Kính Tông đẹp hơn hoa mẫu đơn kia nhiều, nhưng bây giờ hắn tò mò là rốt cuộc nàng đang nghĩ thế nào hơn.

 

"Những gia yến kia, nàng vẫn luôn không thích tham gia, sao lần này lại muốn đi?"

 

Trần Kính Tông đi đến bên cạnh nàng hỏi.

 

Hoa Dương không cách nào cho hắn lý do gì, chỉ có thể bày ra tính tùy hứng của công chúa  "Muốn đi thì đi, thế nào, không được sao?"

 

Trần Kính Tông ...

 

Hắn thì có gì không được, bị giày vò chỉ có lão đầu tử bọn họ.

 

Đổi lại là một nhi tử hiểu chuyện chắc chắn sẽ đi mật báo cho phụ mẫu mình, để bọn họ chuẩn bị tốt việc tiếp đón con dâu công chúa, nhưng Trần Kính Tông lại không "hiểu chuyện" như vậy.

 

Sáng sớm Đoan Ngọ, các phòng Trần gia đều tụ họp tại Đạm Viễn đường ở nhà chính.

 

Phu thê hai người Trần Đình Giám, Tôn thị tới sớm nhất.

 

Hai nhà nhi tử Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cùng một nhà năm người Trần Đình Giám ở đông viện chân trước chân sau đi đến.

 

Trần Đình Giám nói chuyện với đệ đệ Trần Đình Thực.

 

Hai cháu ngoan Nhị Lang, Tam Lang vây quanh người Tôn thị, dù muốn chiêu đãi đệ muội Tề thị cũng khó tránh khỏi bị các cháu hút đi lực chú ý.

 

Tề thị trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong lòng lại rất không thoải mái, nếu như bà cũng là quan phu nhân, Tôn thị dám lạnh nhạt bà như thế?

 

Bà không để lại dấu vết mà đánh giá Trần Đình Giám, nghĩ đến thân phận Các lão của ông, chỉ cảm thấy bộ râu dài kia càng nhìn càng thấy phiêu dật, Trần Đình Thực ở trước mặt ông giống như một nông dân 

 

Tề thị ao ước nam nhân đại phòng, nhi tử Trần Kế Tông của bà lại len lén liếc Du Tú và La Ngọc Yến vài lần, chỉ thấy hai vị đường tẩu so với thê tử của hắn thì hơn mọi mặt.

 

"Tổ mẫu, con đói."

 

Giọng nói thanh thúy của Tam Lang đột nhiên vang lên trong sảnh, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh.

 

Tam Lang mới ba tuổi, không để ý thấy xung quanh thay đổi gì, chỉ mong đợi mà nhìn tổ mẫụ

 

Tiểu thiếu gia ăn ngon uống sướng ở kinh thành, sau khi về nhà cũ ngày nào cũng ăn đồ chay, vất vả lắm mới được ăn bữa bánh ú, Tam Lang vô cùng mong đợi.

 

Tôn thị vừa định dỗ cháu trai, nha hoàn bên ngoài mang theo ba phần vui mừng bảy phần hoảng sợ truyền giọng tới  "Lão gia, lão phu nhân, tứ gia cùng công chúa tới rồi "

 

Trần Đình Giám đứng lên đầu tiên 

 

Nói thật, lúc ông ở kinh thành, gần như mỗi ngày đều có thể diện thánh, tiểu thái tử lại là học trò của ông, thường được thấy hai người tôn quý nhất trên đời, Trần Đình Giám sớm đã có thể không phí chút sức lực ở trước mặt bất kì hoàng thân quốc thích nào, thậm chí còn từng nghiêm nghị khiển trách thái tử.

 

Nhưng ông không có kinh nghiệm chung đụng với công chúa, nhất là vị công chúa này còn được sủng ái nhất trong cung, lại còn làm thê tử của nhi tử 

 

Trần gia không phải là thế gia gì, cả thư hương môn đệ cũng không được tính, chỉ từ hai đời cha con bọn họ mới có công danh làm quan lớn.

 

Trần Đình Giám không phải người a dua nịnh hót, cũng không sợ công chúa tới trước mặt hoàng thượng tố cáo Trần gia bất kính với nàng, ông chỉ sợ nhất chuyện nhà mình chiêu đãi không chu đáo, để công chúa kim tôn ngọc quý bị tủi thân.

 

Tựa như một đóa mẫu đơn được nuông chiều nhất bị cấy ghép tới Trần gia, Trần Đình Giám ông sao dám thờ ơ sắp xếp, phung phí của trời?

 

Nếu lão tứ có tiền đồ, có thể thu được trái tim của công chúa khiến công chúa vui vẻ cả tinh thần và thể xác thì cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác cái đức hạnh kia của lão tứ, nhi tử càng oan ức công chúa, ông làm cha chồng càng phải cố gắng hết sức bồi thường lại 

 

Đám người Tôn thị, Trần Đình Thực vừa mới đứng lên theo ông, Trần Đình Giám đã đi ra ngoài, tận mắt thấy công chúa mặc một thân áo trắng đi bên cạnh nhi tử, Trần Đình Giám xa xa cúi thấp người hành lễ.

 

Hoa Dương không chớp mắt nhìn cha chồng mặc đồ vải trắng dưới mái nhà cong cong.

 

Từ trước khi gả cho Trần Kính Tông, nàng đã hết sức quen thuộc với cha chồng.

 

Nàng từng thấy cha chồng thong dong đạm bạc trước mặt phụ hoàng, hai câu ba câu đều là đại kế thống trị thiên hạ, nàng cũng từng tùy hứng đi nghe cha chồng giảng bài cho đệ đệ, trích dẫn kinh điển, hạ bút thành văn.

 

Một Các lão tốt như vậy, con của ông tất nhiên cũng là mỹ ngọc thế gian giống thế.

 

Có thể nói là, Hoa Dương vui vui vẻ vẻ phối hợp cho phụ hoàng mẫu hậu tứ hôn, một nửa là bởi vì nhìn trúng gương mặt của Trần Kính Tông, một nửa là vì nàng khâm phục vị cha chồng này.

 

Kiếp trước, nàng không được nhìn thấy mặt cha chồng lần cuối, lại tận mắt nhìn thấy cả nhà bọn họ chịu oan ức thống khổ.

 

Cha chồng vì triều đình, vì bách tính mà vất vả cả đời, triều đình lại phụ lòng ông.

 

Làm một hoàng nữ, Hoa Dương thấy hổ thẹn trong lòng.

 

"Phụ thân miễn lễ, đã nói là người một nhà rồi, sau này phụ thân đừng khách khí như người ngoài thế này nữa."

 

Hoa Dương hơi hơi bước nhanh hơn, giọng nói ôn hòa.

 

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, nàng chính là thế này, ở trước mặt phụ thân, đại ca, tam ca đều dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, nhưng chỉ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau với hắn.

 

Trần Đình Giám đứng thẳng người, đầu lại hơi cúi thấp tránh nhìn thẳng mặt công chúa, chỉ làm một tư thế mời.

 

Đám người Trần gia ở bên trong tự giác tránh ra hai bên.

 

Hoa Dương mỉm cười đi vào trong, ánh mắt quét qua từng người mẹ chồng cùng Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông bọn họ, lại đi về phía bên phải một nhà Trần Đình Thực.

 

Trần Đình Thực cúi đầu thật sâụ

 

Tề thị cực nhanh liếc nhìn công chúa một cái, rõ ràng chỉ là một tiểu phụ nhân mười tám tuổi, nhưng vẻ mặt nhìn bà bằng nửa con mắt lại hù cho bà vội vàng né tránh.

 

Trần Kế Tông cũng muốn lén nhìn, chỉ bởi vì công chúa chuyển đến lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa thấy qua mặt công chúa.

 

Song khi hắn thật sự nhìn rõ dáng vẻ của công chúa, Trần Kế Tông biến thành một khúc gỗ vẹo cả cổ, vẫn là Trần Kính Tông đi tới một cước đá vào trên bắp chân của hắn, Trần Kế Tông mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng tránh sang bên cạnh mẹ ruột.

 

Tề thị cực kỳ hận một cước không chút lưu tình kia của Trần Kính Tông nhưng lại không thể làm gì.

 

Trần Đình Giám không rõ ràng mà quét mắt qua nhị đệ Trần Đình Thực.

 

Cái nhìn này không còn là săn sóc của huynh trưởng đối với đệ đệ, mà ẩn chứa quan uy của một vị Các lão.

 

Trần Đình Thực liên tục lau mồ hôi, quyết định khi trở về thì hung ác đánh nhi tử không tiền đồ này một trận, bình thường háo sắc thì thôi, lại còn dám sắc đến trên đầu công chúa, có còn cần mạng hay không?

 

                    

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Trần Tứ  Ngoài ta ra, ai cũng đừng mơ háo sắc nhìn nàng.

 

Hai thị vệ ở chương đầu ...

 


/822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status