Phùng Liên Dung sửng sốt, mới đầu không biết là ý gì, sau đó nghĩ ra, nàng vui kém chút nhảy lên: “Hoàng thượng cho phép thiếp thân được gặp người nhà ấy hả?”
Nói giống như hắn không cho phép vậy, nhưng bình thường hắn bận việc triều chính, nào có thể chu toàn tất cả mọi việc, nàng không nhắc đến, hắn tự nhiên sẽ có chỗ sơ sót.
Triệu Hữu Đường giọng điệu cũng có chút oán trách: “Trẫm nghĩ nàng chỉ viết thư thôi là thỏa mãn, chính mình lại không nói.”
Phùng Liên Dung yếu ớt nói: “Thiếp thân cũng tưởng đã thỏa mãn, nhưng hôm nay nghĩ đến, bỗng lại cảm thấy buồn.”
Triệu Hữu Đường thở dài vuốt ve tóc nàng: “Cũng không phải chuyện lớn gì, nàng muốn gặp, sáng mai Trẫm phái người đến nhà nàng nói một tiếng.”
“Vậy ca ca đại tẩu của thiếp thân có thể đến không?” Nàng chớp mắt.
“Nàng muốn bọn họ đến, bọn họ có thể đến.”
Phùng Liên Dung cao hứng đến gần hôn chụt cái lên mặt hắn: “Hoàng thượng thật tốt!”
Chỉ là thẫm nghĩ lại, thật ra nàng muốn gặp không chỉ có bọn họ, nói đến thân thích nhà nàng, người rất nhiều. Chỉ nhà bà ngoại đã có bà ngoại, hai cữu cữu, cữu mẫu, liên quan biểu tỷ muội biểu ca gì đó, còn có Phùng gia, cũng có đường thân, nhưng nàng sao có thể nói.
Triệu Hữu Đường cười cười: “Nàng muốn gặp bọn họ hôm nào?”
“Ngày mai?” Nàng nói xong lại lắc đầu, “Không, ngày kia đi, thiếp thân phải chuẩn bị đã.”
Triệu Hữu Đường nói được.
Ngày hôm sau lâm triều trở về hắn liền đến Khôn Ninh cung.
Phương Yên đi lên hành lễ.
Thấy quầng mắt nàng có chút xanh xao, Triệu Hữu Đường nói: “Chỉ là không ăn đồ ăn mặn mấy ngày, có thể bị làm sao? Nàng cũng đừng lo lắng, mẫu hậu cũng không phải chưa từng nuôi con.”
Trong giọng Phương Yên có chút nức nở: “Sợ Thừa Dục sợ, con còn nhỏ mà.”
Triệu Hữu Đường chau mày, qua một lát mới trấn an: “Lát nữa Trẫm sẽ đi Cảnh Nhân cung một chuyến.”
Phương Yên thế mới thở ra một hơi.
Hoàng thái hậu là bà bà của nàng, tuy rằng là vì tốt cho Thừa Dục, nhưng liên tục mấy ngày không được nhìn thấy con trai, nàng sẽ luôn suy nghĩ linh tinh. Lại là con dâu nên cũng không tốt nói cái gì, hiện giờ Triệu Hữu Đường hứa ra mặt, vậy thì không thể tốt hơn.
Triệu Hữu Đường lại nói: “Thừa Dục trở về, nàng cũng đừng luôn theo con, bây giờ còn nhỏ béo chút không sao, nhưng tật xấu kén ăn này nếu không đổi, không tốt cho thân thể con.”
Phương Yên gật gật đầu: “Thiếp thân biết.”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Triệu Hữu Đường liền nhắc đến chuyện của Phùng Liên Dung: “Phùng quý phi từ khi vào cung chưa được gặp người nhà, Trẫm đã chuẩn, người Phùng gia ngày kia sẽ vào cung, nàng an bày đi.”
Phương Yên ngẩn người, thật ra chuyện này vốn nên thông qua nàng trước, nhưng bây giờ Triệu Hữu Đường nói, cũng là ý thông, Phương Yên khó mà nói được gì.
Dù sao đó là sự thật, Phùng Liên Dung đúng là chưa từng gặp người nhà, coi thân phận quý phi của nàng, không coi là quá đáng.
Phương Yên nhớ tới Hoàng thái hậu dặn dò, cười cười nói: “Đúng là nên gặp một lần, đến hôm đó thiếp thân sẽ phái người đi giúp đỡ.”
Triệu Hữu Đường hài lòng, quay đầu đi Cảnh Nhân cung.
Triệu Thừa Dục được Hoàng thái hậu dạy dỗ mấy ngày thành thật hơn, bây giờ cho ăn cái gì thì ăn cái đó, hoàng nhân cung môn cũng không dám lén đưa đồ ăn.
Hoàng thái hậu cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, để Triệu Hữu Đường mang về.
Lại nói Phùng Liên Dung ngày mai là có thể nhìn thấy người nhà, đêm hôm trước hưng phấn ngủ không ngon, sớm tinh mơ thức dậy đã kêu người quét dọn phòng ở, sân cũng quét một lần.
Thật ra bình thường vẫn phải quét dọn sạch sẽ, nhưng lần này là do chính miệng nàng nói, ban đầu nàng cũng không quan tâm, chuyện gì mà không phải do Chung ma ma phân phó.
Xong rồi nàng lại viết thực đơn, muốn ngự trù chuẩn bị một bàn thịnh soạn, mời bọn họ ăn bữa cơm.
Thấy nàng tinh thần phấn khởi, cười hì hì, Chung ma ma cũng cao hứng thay nàng.
Dù sao khuê nữa đã gả ra ngoài, nhà bình thường chỉ cần không phải gả xa, hàng năm thế nào cũng có thể về nhà một chuyến, nhưng trong cung thì không giống vậy, có thể gửi một bức thư cũng là Hoàng thượng mở đại ân rồi.
Bên nàng cao hứng, người Phùng gia cũng vậy.
Đường Dung vội vã lật quần áo trong rương, lật nửa ngày thở dài nói: “Giờ mới phát hiện mình chẳng có cái nào mới, sáng mai tiến cung làm sao bây giờ đây!”
Phùng Lâm cười nói: “Dung Dung cũng không phải muốn xem quần áo của nàng, nàng nghĩ cái gì chứ? Ta thấy mặc cái này đi, đây không phải tháng trước mới làm à, rất tốt, mặc vào nhìn trẻ hơn mấy tuổi.”
Đường Dung nhận lấy, ướm thử lên người: “Thật à?”
“Thật, cái này đi.” Phùng Lâm đau đầu, rất sợ nếu bà tiếp tục chọn nữa đến mai cũng chưa có quần áo mặc ra ngoài.
Đang nói, nha hoàn bên ngoài nói: “Lão phu nhân đến đây.”
Cha nương Phùng Lâm đều đã qua đời, lão phu nhân này tự nhiên là nhạc mẫu Tôn thị, Đường Dung vội đi ra, một bên nói: “Nương sao ngài lại đến đây?”
“Ai yêu, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết chứ?” Tôn thị cười nói, “Trên đường ai cũng đang nói các ngươi sắp vào cung gặp Quý phi nương nương, đó là Dung Dung nhà chúng ta mà.”
Đường Dung cũng cười: “Đúng vậy, nhưng không biết lại truyền đi nhanh thế.”
Tôn thị trong tay xách hơn mười con cá: “Cá muối này ngươi mang vào đó đi, trước kia Dung Dung cũng thích ăn, nếu không phải hiện trời đang ấm thì ta cũng làm thêm ít nữa.”
Đường Dung nghĩ, nữ nhi ở trong cung sơn hào hải vị nào mà chưa được ăn qua, cũng không biết còn thích ăn cái này không? Có điều tâm ý của mẫu thân, bà cũng không từ chối.
Tôn thị nói: “Hai cữu cữu của nàng vừa rồi còn hỏi có thể đi cùng không, ta nói tưởng trong cung là chợ chắc, đi cái gì chứ, lần này là hoàng ân các ngươi mới có thể đi, nhìn thấy Dung Dung, nhất định phải thay ta hỏi thăm đấy.”
Đường Dung thở dài: “Trong cung nhiều quy củ, Dung Dung vẫn nhớ đến người.”
Tôn thị gật gật đầu: “Đứa nhỏ này thành thật, cái khác ta không sợ, chỉ sợ đứa nhỏ này chịu thiệt, nhưng thấy càng ngày càng tốt hơn rồi.”
Bà ngồi thêm một chút liền về.
Ngày hôm sau, Phùng Lâm dẫn theo cả nhà vào cung.
Đến trước cửa cung, Hoàng môn vào bên trong thông báo.
Đầu tiên là báo đến chỗ Phương Yên, Phương Yên nghe nói người Phùng gia đến, lập tức phái hai cung nhân ra nghênh đón, sau đó dẫn đến Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung ngàn trông vạn trông, thật vất vả mới nghe bên ngoài Hoàng Ích Tam hộ to một tiếng: “Phùng lão gia và Phùng lão phu nhân, Phùng đại gia, Phùng phu nhân, Phùng tiểu thiếu gia cầu kiến.”
Chung ma ma nói: “Kêu cái gì, còn không mau mời vào!”
Phùng Liên Dung không đợi được bọn họ vào, một đường chạy ra, xa xa thấy phụ thân mẫu thân mình, nước mắt kìm không được rơi xuống.
Phùng Lâm mắt cũng đỏ lên, còn phải theo quy củ, tiến lên hành lễ.
Kết quả Phùng Liên Dung giữ chặt lấy ông khóc to kêu phụ thân, lại nhào vào trong lòng Đường Dung, gọi mẫu thân, Đường Dung làm mẫu thân tự nhiên cũng không nhịn được, hai nương con ôm nhau khóc.
Phùng Lâm thấy không tốt lắm, vội vàng khuyên.
Đường Dung thầm nghĩ dù sao cũng được gặp một lần, đó là chuyện tốt, đúng là không nên khóc, nhưng nước mắt không nghe lời cứ không ngừng chảy xuống. Phùng Mạnh An thấy thế nói: “Nương nương, người còn chưa xem Đại chất tử đâu.”
Phùng Liên Dung ngẩng đầu, đúng rồi, quay đầu tìm người.
Phùng Mạnh An thê tử Ngô thị ôm Đại Nguyên tiến lên: “Bái kiến nương nương.”
Phùng Liên Dung nhìn thấy đại điệt nhi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn béo trắng của hắn, cuối cùng nín khóc, nhìn Phùng Mạnh An: “Ca ca, rất giống huynh, con mắt hẹp dài.” Lại nhìn Ngô thị: “Đại tẩu thật xinh đẹp.”
Ngô thị mặt hơi đỏ lên: “Nương nương tán thưởng, nếu nói đẹp, thiếp thân không thể sánh bằng nương nương.”
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Liên Dung, lại nói, nàng nhỏ hơn Phùng Liên Dung ba tuổi, nhưng hôm nay vừa thấy, phát hiện một chút cũng không nhìn ra nàng là người đã sinh hai đứa con.”
Nàng thầm nghĩ, đến cùng là Quý phi, ăn dùng không giống nhau, khẳng định rất nuôi người.
Phùng Liên Dung nhìn thấy Đại tẩu thì rất thích, lập tức cởi đôi vòng ngọc Dương Chi ra đưa cho nàng, còn tự tay đeo cho nàng, cười nói: “Cổ tay Đại tẩu cũng rất nhỏ.”
Ngô thị vội vàng từ chối.
Chung ma ma nói: “Nương nương đưa, nương nương hãy thu đi.”
Phùng Liên Dung là người dễ gần, không có cái giá của Quý phi, ngược lại Chung ma ma là nô tì, nhưng khí thế uy nghiêm mười phần, Ngô thị liền không dám nói không nhận.
Phùng Mạnh An vỗ vỗ tay nàng: “Đệ muội đưa, cầm đi không sao đâu.”
Phùng Liên Dung hướng ca ca cười cười.
Phùng Mạnh An nhiều năm không gặp nàng, thấy nụ cười nàng vẫn y nguyên như trước đây, trong lòng ấm áp, nhịn không được liền vươn tay xoa xoa đầu nàng.
Chung ma ma và mấy cung nhân hoàng môn đều giật mình.
Dù sao Phùng Liên Dung là Quý phi, trừ Hoàng thượng, người nào dám loạn đụng vào nàng.
Nhưng Phùng Liên Dung lại cao hứng hỏng rồi, cho Phùng Mạnh An xoa, thật giống như trở lại thời niên thiếu, nàng và ca ca thường ở chung với nhau, ca ca dạy nàng viết chữ, kể chuyện xưa cho nàng nghe, dẫn nàng đi chơi.
Ca ca là một ca ca tốt, ở bên cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy rất an toàn.
Vẫn là Chung ma ma nhìn không được, nhắc nhở: “Nương nương, có phải nên vào trong ngồi không?”
“Quên mất!” Phùng Liên Dung cười rộ lên nắm lấy tay Đường Dung: “Nương, mau vào xem nơi ta ở, rất lớn, nơi này toàn bộ đều xem như là của ta đấy.”
Hiện đang đứng trong sân, mọi người chung quanh nhìn thấy cũng nhịn không được líu lưỡi.
Bọn họ chưa vào nội điện, không nghĩ tới cung điện này lớn như vậy, chỉ một sái sân đã to gấp mấy lần nơi bọn họ ở, trước sau đều rất rộng mở, đá giả, một khối lớn nhất ở giữa là vườn hoa, bên trái có hòn non bộ, bên cạnh trồng đủ các loại hoa cỏ, bên phải trồng một mảnh hoa lớn không biết tên, còn có khối còn trống.
Phùng Liên Dung nhớ tới một chuyện, cười nói: “Nương, chỗ này là để trồng nho đó, nương đến đây, vừa vặn nói cho ta biết ngâm rượu nho như thế nào đi.”
Đường Dung cười rộ lên: “Người là nương nương còn ngâm rượu nữa hả?”
“Vâng.” Nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Cho Hoàng thượng uống.”
Giống như nói đến tướng công mình, vẻ mặt đắc ý, hạnh phúc, thẹn thùng này.
Đường Dung thấy thế, ngược lại không biết nên mừng hay nên lo, nhìn qua, Hoàng thượng có vẻ rất sủng nữ nhi mình, bằng không cũng không thể sinh hai con trai, nghe nói cũng không có Hoàng tử khác, nhưng, sủng ái nàng có năng lực kéo dài bao lâu?
Đường Dung đau lòng nữ nhi, nhưng cũng không nói lời gì không may, chỉ yêu thương xoa xoa tay nàng, cười nói: “Lát nữa nương sẽ dạy ngươi, hiện giờ tay nghề nương rất tốt đấy, cha ngươi nói, ngon hơn bên ngoài bán nhiều.”
Phùng Liên Dung liên tục gật đầu.
Lúc này Du thị nắm tay Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô chờ ở cửa, mọi người vừa thấy đều biết đây là hai vị Hoàng tử, nhất thời cũng tương đối kích động, nhìn lại nhìn, đều tán thưởng hai đứa trẻ lớn tốt.
Triệu Hữu Đường phê tấu chương một lát hỏi Nghiêm Chính: “Người Phùng gia đã đến chưa?”
“Đến rồi, vừa mới đến.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, buông ngự bút.
Có điều chỉ chốc lát lại cầm lên, tuy rằng hắn rất muốn đi nhìn xem, nhưng hắn biết hắn mà đến chỉ sợ người Phùng gia sẽ trở nên câu nệ, như vậy lần đoàn tụ này chỉ sợ cũng không thoải mái.
Thôi, chỉ cần nàng cao hứng là được.
Nói giống như hắn không cho phép vậy, nhưng bình thường hắn bận việc triều chính, nào có thể chu toàn tất cả mọi việc, nàng không nhắc đến, hắn tự nhiên sẽ có chỗ sơ sót.
Triệu Hữu Đường giọng điệu cũng có chút oán trách: “Trẫm nghĩ nàng chỉ viết thư thôi là thỏa mãn, chính mình lại không nói.”
Phùng Liên Dung yếu ớt nói: “Thiếp thân cũng tưởng đã thỏa mãn, nhưng hôm nay nghĩ đến, bỗng lại cảm thấy buồn.”
Triệu Hữu Đường thở dài vuốt ve tóc nàng: “Cũng không phải chuyện lớn gì, nàng muốn gặp, sáng mai Trẫm phái người đến nhà nàng nói một tiếng.”
“Vậy ca ca đại tẩu của thiếp thân có thể đến không?” Nàng chớp mắt.
“Nàng muốn bọn họ đến, bọn họ có thể đến.”
Phùng Liên Dung cao hứng đến gần hôn chụt cái lên mặt hắn: “Hoàng thượng thật tốt!”
Chỉ là thẫm nghĩ lại, thật ra nàng muốn gặp không chỉ có bọn họ, nói đến thân thích nhà nàng, người rất nhiều. Chỉ nhà bà ngoại đã có bà ngoại, hai cữu cữu, cữu mẫu, liên quan biểu tỷ muội biểu ca gì đó, còn có Phùng gia, cũng có đường thân, nhưng nàng sao có thể nói.
Triệu Hữu Đường cười cười: “Nàng muốn gặp bọn họ hôm nào?”
“Ngày mai?” Nàng nói xong lại lắc đầu, “Không, ngày kia đi, thiếp thân phải chuẩn bị đã.”
Triệu Hữu Đường nói được.
Ngày hôm sau lâm triều trở về hắn liền đến Khôn Ninh cung.
Phương Yên đi lên hành lễ.
Thấy quầng mắt nàng có chút xanh xao, Triệu Hữu Đường nói: “Chỉ là không ăn đồ ăn mặn mấy ngày, có thể bị làm sao? Nàng cũng đừng lo lắng, mẫu hậu cũng không phải chưa từng nuôi con.”
Trong giọng Phương Yên có chút nức nở: “Sợ Thừa Dục sợ, con còn nhỏ mà.”
Triệu Hữu Đường chau mày, qua một lát mới trấn an: “Lát nữa Trẫm sẽ đi Cảnh Nhân cung một chuyến.”
Phương Yên thế mới thở ra một hơi.
Hoàng thái hậu là bà bà của nàng, tuy rằng là vì tốt cho Thừa Dục, nhưng liên tục mấy ngày không được nhìn thấy con trai, nàng sẽ luôn suy nghĩ linh tinh. Lại là con dâu nên cũng không tốt nói cái gì, hiện giờ Triệu Hữu Đường hứa ra mặt, vậy thì không thể tốt hơn.
Triệu Hữu Đường lại nói: “Thừa Dục trở về, nàng cũng đừng luôn theo con, bây giờ còn nhỏ béo chút không sao, nhưng tật xấu kén ăn này nếu không đổi, không tốt cho thân thể con.”
Phương Yên gật gật đầu: “Thiếp thân biết.”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Triệu Hữu Đường liền nhắc đến chuyện của Phùng Liên Dung: “Phùng quý phi từ khi vào cung chưa được gặp người nhà, Trẫm đã chuẩn, người Phùng gia ngày kia sẽ vào cung, nàng an bày đi.”
Phương Yên ngẩn người, thật ra chuyện này vốn nên thông qua nàng trước, nhưng bây giờ Triệu Hữu Đường nói, cũng là ý thông, Phương Yên khó mà nói được gì.
Dù sao đó là sự thật, Phùng Liên Dung đúng là chưa từng gặp người nhà, coi thân phận quý phi của nàng, không coi là quá đáng.
Phương Yên nhớ tới Hoàng thái hậu dặn dò, cười cười nói: “Đúng là nên gặp một lần, đến hôm đó thiếp thân sẽ phái người đi giúp đỡ.”
Triệu Hữu Đường hài lòng, quay đầu đi Cảnh Nhân cung.
Triệu Thừa Dục được Hoàng thái hậu dạy dỗ mấy ngày thành thật hơn, bây giờ cho ăn cái gì thì ăn cái đó, hoàng nhân cung môn cũng không dám lén đưa đồ ăn.
Hoàng thái hậu cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, để Triệu Hữu Đường mang về.
Lại nói Phùng Liên Dung ngày mai là có thể nhìn thấy người nhà, đêm hôm trước hưng phấn ngủ không ngon, sớm tinh mơ thức dậy đã kêu người quét dọn phòng ở, sân cũng quét một lần.
Thật ra bình thường vẫn phải quét dọn sạch sẽ, nhưng lần này là do chính miệng nàng nói, ban đầu nàng cũng không quan tâm, chuyện gì mà không phải do Chung ma ma phân phó.
Xong rồi nàng lại viết thực đơn, muốn ngự trù chuẩn bị một bàn thịnh soạn, mời bọn họ ăn bữa cơm.
Thấy nàng tinh thần phấn khởi, cười hì hì, Chung ma ma cũng cao hứng thay nàng.
Dù sao khuê nữa đã gả ra ngoài, nhà bình thường chỉ cần không phải gả xa, hàng năm thế nào cũng có thể về nhà một chuyến, nhưng trong cung thì không giống vậy, có thể gửi một bức thư cũng là Hoàng thượng mở đại ân rồi.
Bên nàng cao hứng, người Phùng gia cũng vậy.
Đường Dung vội vã lật quần áo trong rương, lật nửa ngày thở dài nói: “Giờ mới phát hiện mình chẳng có cái nào mới, sáng mai tiến cung làm sao bây giờ đây!”
Phùng Lâm cười nói: “Dung Dung cũng không phải muốn xem quần áo của nàng, nàng nghĩ cái gì chứ? Ta thấy mặc cái này đi, đây không phải tháng trước mới làm à, rất tốt, mặc vào nhìn trẻ hơn mấy tuổi.”
Đường Dung nhận lấy, ướm thử lên người: “Thật à?”
“Thật, cái này đi.” Phùng Lâm đau đầu, rất sợ nếu bà tiếp tục chọn nữa đến mai cũng chưa có quần áo mặc ra ngoài.
Đang nói, nha hoàn bên ngoài nói: “Lão phu nhân đến đây.”
Cha nương Phùng Lâm đều đã qua đời, lão phu nhân này tự nhiên là nhạc mẫu Tôn thị, Đường Dung vội đi ra, một bên nói: “Nương sao ngài lại đến đây?”
“Ai yêu, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết chứ?” Tôn thị cười nói, “Trên đường ai cũng đang nói các ngươi sắp vào cung gặp Quý phi nương nương, đó là Dung Dung nhà chúng ta mà.”
Đường Dung cũng cười: “Đúng vậy, nhưng không biết lại truyền đi nhanh thế.”
Tôn thị trong tay xách hơn mười con cá: “Cá muối này ngươi mang vào đó đi, trước kia Dung Dung cũng thích ăn, nếu không phải hiện trời đang ấm thì ta cũng làm thêm ít nữa.”
Đường Dung nghĩ, nữ nhi ở trong cung sơn hào hải vị nào mà chưa được ăn qua, cũng không biết còn thích ăn cái này không? Có điều tâm ý của mẫu thân, bà cũng không từ chối.
Tôn thị nói: “Hai cữu cữu của nàng vừa rồi còn hỏi có thể đi cùng không, ta nói tưởng trong cung là chợ chắc, đi cái gì chứ, lần này là hoàng ân các ngươi mới có thể đi, nhìn thấy Dung Dung, nhất định phải thay ta hỏi thăm đấy.”
Đường Dung thở dài: “Trong cung nhiều quy củ, Dung Dung vẫn nhớ đến người.”
Tôn thị gật gật đầu: “Đứa nhỏ này thành thật, cái khác ta không sợ, chỉ sợ đứa nhỏ này chịu thiệt, nhưng thấy càng ngày càng tốt hơn rồi.”
Bà ngồi thêm một chút liền về.
Ngày hôm sau, Phùng Lâm dẫn theo cả nhà vào cung.
Đến trước cửa cung, Hoàng môn vào bên trong thông báo.
Đầu tiên là báo đến chỗ Phương Yên, Phương Yên nghe nói người Phùng gia đến, lập tức phái hai cung nhân ra nghênh đón, sau đó dẫn đến Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung ngàn trông vạn trông, thật vất vả mới nghe bên ngoài Hoàng Ích Tam hộ to một tiếng: “Phùng lão gia và Phùng lão phu nhân, Phùng đại gia, Phùng phu nhân, Phùng tiểu thiếu gia cầu kiến.”
Chung ma ma nói: “Kêu cái gì, còn không mau mời vào!”
Phùng Liên Dung không đợi được bọn họ vào, một đường chạy ra, xa xa thấy phụ thân mẫu thân mình, nước mắt kìm không được rơi xuống.
Phùng Lâm mắt cũng đỏ lên, còn phải theo quy củ, tiến lên hành lễ.
Kết quả Phùng Liên Dung giữ chặt lấy ông khóc to kêu phụ thân, lại nhào vào trong lòng Đường Dung, gọi mẫu thân, Đường Dung làm mẫu thân tự nhiên cũng không nhịn được, hai nương con ôm nhau khóc.
Phùng Lâm thấy không tốt lắm, vội vàng khuyên.
Đường Dung thầm nghĩ dù sao cũng được gặp một lần, đó là chuyện tốt, đúng là không nên khóc, nhưng nước mắt không nghe lời cứ không ngừng chảy xuống. Phùng Mạnh An thấy thế nói: “Nương nương, người còn chưa xem Đại chất tử đâu.”
Phùng Liên Dung ngẩng đầu, đúng rồi, quay đầu tìm người.
Phùng Mạnh An thê tử Ngô thị ôm Đại Nguyên tiến lên: “Bái kiến nương nương.”
Phùng Liên Dung nhìn thấy đại điệt nhi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn béo trắng của hắn, cuối cùng nín khóc, nhìn Phùng Mạnh An: “Ca ca, rất giống huynh, con mắt hẹp dài.” Lại nhìn Ngô thị: “Đại tẩu thật xinh đẹp.”
Ngô thị mặt hơi đỏ lên: “Nương nương tán thưởng, nếu nói đẹp, thiếp thân không thể sánh bằng nương nương.”
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Liên Dung, lại nói, nàng nhỏ hơn Phùng Liên Dung ba tuổi, nhưng hôm nay vừa thấy, phát hiện một chút cũng không nhìn ra nàng là người đã sinh hai đứa con.”
Nàng thầm nghĩ, đến cùng là Quý phi, ăn dùng không giống nhau, khẳng định rất nuôi người.
Phùng Liên Dung nhìn thấy Đại tẩu thì rất thích, lập tức cởi đôi vòng ngọc Dương Chi ra đưa cho nàng, còn tự tay đeo cho nàng, cười nói: “Cổ tay Đại tẩu cũng rất nhỏ.”
Ngô thị vội vàng từ chối.
Chung ma ma nói: “Nương nương đưa, nương nương hãy thu đi.”
Phùng Liên Dung là người dễ gần, không có cái giá của Quý phi, ngược lại Chung ma ma là nô tì, nhưng khí thế uy nghiêm mười phần, Ngô thị liền không dám nói không nhận.
Phùng Mạnh An vỗ vỗ tay nàng: “Đệ muội đưa, cầm đi không sao đâu.”
Phùng Liên Dung hướng ca ca cười cười.
Phùng Mạnh An nhiều năm không gặp nàng, thấy nụ cười nàng vẫn y nguyên như trước đây, trong lòng ấm áp, nhịn không được liền vươn tay xoa xoa đầu nàng.
Chung ma ma và mấy cung nhân hoàng môn đều giật mình.
Dù sao Phùng Liên Dung là Quý phi, trừ Hoàng thượng, người nào dám loạn đụng vào nàng.
Nhưng Phùng Liên Dung lại cao hứng hỏng rồi, cho Phùng Mạnh An xoa, thật giống như trở lại thời niên thiếu, nàng và ca ca thường ở chung với nhau, ca ca dạy nàng viết chữ, kể chuyện xưa cho nàng nghe, dẫn nàng đi chơi.
Ca ca là một ca ca tốt, ở bên cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy rất an toàn.
Vẫn là Chung ma ma nhìn không được, nhắc nhở: “Nương nương, có phải nên vào trong ngồi không?”
“Quên mất!” Phùng Liên Dung cười rộ lên nắm lấy tay Đường Dung: “Nương, mau vào xem nơi ta ở, rất lớn, nơi này toàn bộ đều xem như là của ta đấy.”
Hiện đang đứng trong sân, mọi người chung quanh nhìn thấy cũng nhịn không được líu lưỡi.
Bọn họ chưa vào nội điện, không nghĩ tới cung điện này lớn như vậy, chỉ một sái sân đã to gấp mấy lần nơi bọn họ ở, trước sau đều rất rộng mở, đá giả, một khối lớn nhất ở giữa là vườn hoa, bên trái có hòn non bộ, bên cạnh trồng đủ các loại hoa cỏ, bên phải trồng một mảnh hoa lớn không biết tên, còn có khối còn trống.
Phùng Liên Dung nhớ tới một chuyện, cười nói: “Nương, chỗ này là để trồng nho đó, nương đến đây, vừa vặn nói cho ta biết ngâm rượu nho như thế nào đi.”
Đường Dung cười rộ lên: “Người là nương nương còn ngâm rượu nữa hả?”
“Vâng.” Nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Cho Hoàng thượng uống.”
Giống như nói đến tướng công mình, vẻ mặt đắc ý, hạnh phúc, thẹn thùng này.
Đường Dung thấy thế, ngược lại không biết nên mừng hay nên lo, nhìn qua, Hoàng thượng có vẻ rất sủng nữ nhi mình, bằng không cũng không thể sinh hai con trai, nghe nói cũng không có Hoàng tử khác, nhưng, sủng ái nàng có năng lực kéo dài bao lâu?
Đường Dung đau lòng nữ nhi, nhưng cũng không nói lời gì không may, chỉ yêu thương xoa xoa tay nàng, cười nói: “Lát nữa nương sẽ dạy ngươi, hiện giờ tay nghề nương rất tốt đấy, cha ngươi nói, ngon hơn bên ngoài bán nhiều.”
Phùng Liên Dung liên tục gật đầu.
Lúc này Du thị nắm tay Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô chờ ở cửa, mọi người vừa thấy đều biết đây là hai vị Hoàng tử, nhất thời cũng tương đối kích động, nhìn lại nhìn, đều tán thưởng hai đứa trẻ lớn tốt.
Triệu Hữu Đường phê tấu chương một lát hỏi Nghiêm Chính: “Người Phùng gia đã đến chưa?”
“Đến rồi, vừa mới đến.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, buông ngự bút.
Có điều chỉ chốc lát lại cầm lên, tuy rằng hắn rất muốn đi nhìn xem, nhưng hắn biết hắn mà đến chỉ sợ người Phùng gia sẽ trở nên câu nệ, như vậy lần đoàn tụ này chỉ sợ cũng không thoải mái.
Thôi, chỉ cần nàng cao hứng là được.
/132
|