Mọi người clickhoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm tôi không phải robot -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Qua đi vài ngày, Diệp phủ trở lại yên ắng như ngày thường. Hôm nay Diệp Cẩn Huy đưa Diệp Cẩn Huyên ra ngoài dạo thuyền. Chúc Tôn Hữu gặp được Diệp Cẩn Huyên chính là như thấy ngân lượng vậy, mắt sáng rực rỡ chạy đến chào hỏi: Tứ tiểu thư hảo.
Chúc công tử hảo. Diệp cẩn Huyên cười như hoa xuân lóa mắt, vết sẹo trên mặt nàng cũng nhường như không nổi bật bằng.
Hôm nay đã là bắt đầu vào thu được vài ngày rồi, nhưng khi trời lại có chút lạnh. Nàng vận một thân, sam y đạm lam sắc, váy đạm tử sắc, phần ngực thâm lam sắc thêu năm đóa hoa tử đinh hương lớn nhỏ khác nhau trôi trên dòng nước. Phi bạch cùng dây thắt trên ngực màu trắng tuyết.
Cả ba cùng bước lên thuyền hoa, Diệp Cẩn Huy nói nhỏ với Chúc Tôn Hữu: Ngươi muốn nói gì với muội muội ta liền nói đi, ta ra ngoài một chút. Chúc Tôn Hữu mẫy ngày nay đều là cầu khẩn hắn cho gặp nàng để bồi tội. Hắn thấy hắn thành khẩn như vậy liền đáp ứng.
Diệp Cẩn Huyên ngồi vào bàn nhỏ nhắm mắt tận hưởng cảm giác thuyền bắt đầu lướt trên sông. Không ngờ lại tuyệt vời như vậy, đời trước nàng chưa từng như vậy đâu.
Chúc Tôn Hữu chậm rãi bước đến nhỏ giọng gọi: Tứ tiểu thư, ta...
Diệp Cẩn Huyên mở mắt ra, đột nhiên cầm phía sau lưng hắn bắt mắt hơn nên thu hút được ánh nhìn của nàng. Nàng vui vẻ reo lên: A, ở đây có cầm sao. Nàng đứng dậy chạy đến bên cây cầm.
Chúc Tôn Hữu có chút dở khóc dở cười, hắn chuẩn bị lời nói để nói cùng nàng rồi này lại bị cây cầm chiếm hết tiện nghi. Hắn bước đến bên nói: Tứ tiểu thư thích liền thử cầm.
Ân. Diệp Cẩn Huyên nhìn xung quanh nhìu mày rồi chỉ ra ngoài: Ra ngoài thử.
Được. Chúc Tôn Hữu đáp ứng một tiếng, rồi bắt đầu lao động vất vả. Hắn mang bàn mang ghế ra ngoài mũi thuyền theo yêu cầu của nàng.
Diệp Cẩn Huy có chút không hiểu nhìn thấy như vậy cũng là đến giúp Chúc Tôn Hữu: Đã nói xong? Nhanh như vậy?
Vẫn chưa. Chúc Tôn Hữu chép miệng lắc đầu. Thôi thì để nàng đàn xong rồi nói sau cũng được.
Diệp Cẩn Huy nhếch môi dùng ánh mắt khinh bỉ nhất ném cho hắn. Chỉ một lời xin lỗi thôi có cần khó khăn tốn thời gian như vậy không?
Diệp Cẩn Huyên cảm tạ xong, vui vẻ ngồi vào ghế, hai tay vỗ nhẹ bàn đợi cầm xuất hiện. Khi Diệp Cẩn Huy mang cầm đặt lên bàn, nàng cáo hứng đưa tay vuốt ve huyền cầm.
Cây cầm chỉ là loại bình thường làm bằng gỗ thông, lúc thuê thuyền được kèm theo vì bọn họ không thuê ca kỹ. Thuyền nhẹ lướt trên sông, hai bên bên chính là hai rừng đại thụ long não xanh mướt. Gió thu nhẹ thổi, lá trúc xao động, vạt váy đạm tử bay bay.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng như nước chảy lướt trên huyền cầm. Âm thanh phát ra khiến người nghe mê mẩn, Diệp Cẩn Huyên thả hồn vào ca khúc, dường như động viên bản thân vậy.
Gió thổi mây động trời bất động.
Nước cuốn thuyền trôi bến chẳng dời.
Đao cắt củ sen, tơ không đứt.
Non cao suối xa, tình chẳng xa.
Mưa miên man, tình lưu luyến.
Biết bao nhiêu câu chuyện ở trong lòng.
Sương đêm mưa phùn lất phất xướng Dương châu.
Trăm năm xảo hợp hóa tình này.
Thiện ác rồi sẽ có báo ứng.
Họa phúc tự nhiên có thiên lý.
Lê viên đan xen se kết dây tơ.
Mọi chuyện hoang đường ắt tự liệu.
Hai nam tử tuấn tú đứng phía sau nàng vừa thưởng cảnh vừa thưởng thức cầm âm cùng tiếng hát trong trẻo của Diệp Cẩn Huyên. Bọn họ có chút không ngờ nàng biết cầm nghệ lại còn hay như thế này a.
Không ngờ lúc này có một chiếc thuyền xa hoa khác lướt đến bên cạnh. Chúc Tôn Hữu cùng Diệp Cẩn Huy thấy được muốn hành lễ nhưng lại bị ngăn lại.
Mưa miên man, tình lưu luyến.
Biết bao nhiêu câu chuyện ở trong lòng.
Sương đêm mưa phùn lất phất xướng Dương châu.
Trăm năm xảo hợp hóa tình này.
Cầm âm vừa dứt liền có tiếng vỗ tay vang lên. Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc quay lại liền nghe tiếng vang đến.
Không ngờ quận chúa còn có tài nghệ này, nghe qua có thể sánh được về Diệp tam tiểu thư rồi. Đoan Mộc Chiến Lẫm cực kỳ thưởng vỗ tay không ngừng.
Không nghĩ ra hôm nay bù lại cho bữa tiệc không thành hôm trước lại có thể thưởng được một ca khúc hay như vậy. Chỉ là nữ nhân có thể sánh cùng hắn, hắn nhận định chỉ có mỗi Diệp Cẩn Ninh.
Diệp Cẩn Huyên thấy được liền đen mặt lại vội quay đi chỗ khác: Thần nữ tham kiến thái tử, Cẩn vương gia, Niệm vương gia. Cầm nghệ của thần nữ chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao có thể bằng được tam tỷ, là Cẩn vương gia trêu thần nữ rồi. Tâm trạng của nàng vừa cao lên hiện lại tuột dốc không phanh đến âm rồi. Vì sao lại phải gặp phải người không nên gặp như vậy.
Đoan Mộc Chiến Khôi cả người cứng đờ, không những là vì cầm nghệ của nàng, mà còn vì vết sẹo lòi lõm đen sậm trên mặt nàng a. Hắn vốn cũng thấy được vết sẹo nhỏ lộ ra khi mạn che đến không ngờ lại nặng như vậy.
Phụ hoàng cũng đã nói tứ tiểu thư là quận chúa vậy thì cũng xem như là một nửa muội muội của chúng ta, không cần đa lễ như vậy.
Tuy Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Lẫm cũng nàng không có thù oán nhưng nàng vẫn vô pháp tiếp nhận họ. Họ cũng cùng họ Đoan Mộc, là đế vương gia. Diệp Cẩn Huyên thẳng thắt lưng nhưng vẫn là cúi đầu: Tạ qua thái tử điện hạ.
Đoan Mộc Chiến Phàm vỗ tay ba tiếng thán thưởng: Hay cho một khúc, vì sao Khất Xảo tiết quận chúa lại không thử sức một phen?
Thần nữ vốn có thử sức hay không kết quả cũng chẳng phải là y như nhau sao? Diệp Cẩn Huyên lạnh nhạt đáp, trong lòng cực lực phát hỏa. Biểu diễn tốt thì được gì, sẽ có nam nhân nguyện thú một xấu nữ giỏi cầm nghệ như nàng vào cửa sao?
Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn thoáng qua nhận ra Đoan Mộc Chiến Phàm có tiếu ý nhẹ, mắt lại nhìn Diệp Cẩn Huyên cực kỳ thưởng thức, nhẹ giọng mát mẻ: Nghĩ không ra thập thất hoàng huynh cũng biết cười.
Đoan Mộc Chiến Lẫm nghe được cũng là nhìn lại. Nhưng lúc hắn nhìn qua Đoan Mộc Chiến Phàm đã sớm thay lại biểu tình lạnh nhạt rồi: Nếu phụ hoàng cùng thái tử đã nói như vậy rồi có phải hay không xưng hô cũng nên sửa lại?
Thần nữ cảm thấy không cần thiết. Đoan Mộc Chiến Phàm là người đương nhiên biết cười rồi. Đời trước vì một nụ cười của hắn nàng làm biết bao nhiêu chuyện ngu ngốc, chỉ là đời này nàng không muốn thấy nữa, vĩnh viễn không muốn thấy nữa.
Một ngọn gió đột ngột thổi qua, cả người Diệp Cẩn Huyên một run rồi hắt hơi nhẹ. Nàng vội khom lưng: Thời tiết bên ngoài lạnh rồi, thần nữ xin phép vào trong trước.
Nàng lại quay qua nói: Đại ca, Chúc công tử chúng ta vào trong thôi. Tay nàng tiện thể nắm cổ tay người bên cạnh kéo vào trong.
Chỉ là nàng không nhìn nên nắm nhầm cổ tay của Chúc Tôn Hữu thay vì Diệp Cẩn Huy. Ba huynh đệ Đoan Mộc gia nhìn được tựa như là xác định nàng đã chọn được nam tử trong lòng.
Bên này tâm của Chúc Tôn Hữu đập rộn ràng hướng ba vương tử cúi đầu rồi theo nàng vào trong. Diệp Cẩn Huy hành lễ cáo lui xong cũng theo vào. Hắn biết lần này muội muội nhà mình bắt nhầm người a.
Diệp Cẩn Huyên bước vào trong liền buông tay ra quay lại miệng đồng thời mắng người: Đại ca vì sao không nói muội biết để muội không cần quay lại?
Đập vài mi mắt nàng chính là khuôn mặt đỏ bừng của Chúc Tôn Hữu. Còn chưa kịp hết kinh ngạc đã nghe âm thanh mang theo chúc trêu ghẹo của Diệp Cẩn Huy từ phía sau Chúc Tôn Hữu truyền đến: Ta ở đây.
Ha ha, Chúc công tử, ta thất lễ rồi. Diệp Cẩn Huyên vội xoay mặt đi bước đến ghế ngồi xuống quay lưng lại với bọn họ, mặt đỏ lên vì ngượng. Tuy nàng đã trải qua hai kiếp người, đã từng thành thân nhưng cũng tránh không khỏi chuyện thẹn thùng a.
Chúc Tôn Hữu bước đến còn chưa kịp nói gì liền thấy cả thuyền một trận rung động lớn. Bên ngoài còn có âm thanh như là đang có giao đấu. Ba người nhất thới kinh hách cùng mở to mắt nhìn nhau.
Tác giả: Luna Huang
Qua đi vài ngày, Diệp phủ trở lại yên ắng như ngày thường. Hôm nay Diệp Cẩn Huy đưa Diệp Cẩn Huyên ra ngoài dạo thuyền. Chúc Tôn Hữu gặp được Diệp Cẩn Huyên chính là như thấy ngân lượng vậy, mắt sáng rực rỡ chạy đến chào hỏi: Tứ tiểu thư hảo.
Chúc công tử hảo. Diệp cẩn Huyên cười như hoa xuân lóa mắt, vết sẹo trên mặt nàng cũng nhường như không nổi bật bằng.
Hôm nay đã là bắt đầu vào thu được vài ngày rồi, nhưng khi trời lại có chút lạnh. Nàng vận một thân, sam y đạm lam sắc, váy đạm tử sắc, phần ngực thâm lam sắc thêu năm đóa hoa tử đinh hương lớn nhỏ khác nhau trôi trên dòng nước. Phi bạch cùng dây thắt trên ngực màu trắng tuyết.
Cả ba cùng bước lên thuyền hoa, Diệp Cẩn Huy nói nhỏ với Chúc Tôn Hữu: Ngươi muốn nói gì với muội muội ta liền nói đi, ta ra ngoài một chút. Chúc Tôn Hữu mẫy ngày nay đều là cầu khẩn hắn cho gặp nàng để bồi tội. Hắn thấy hắn thành khẩn như vậy liền đáp ứng.
Diệp Cẩn Huyên ngồi vào bàn nhỏ nhắm mắt tận hưởng cảm giác thuyền bắt đầu lướt trên sông. Không ngờ lại tuyệt vời như vậy, đời trước nàng chưa từng như vậy đâu.
Chúc Tôn Hữu chậm rãi bước đến nhỏ giọng gọi: Tứ tiểu thư, ta...
Diệp Cẩn Huyên mở mắt ra, đột nhiên cầm phía sau lưng hắn bắt mắt hơn nên thu hút được ánh nhìn của nàng. Nàng vui vẻ reo lên: A, ở đây có cầm sao. Nàng đứng dậy chạy đến bên cây cầm.
Chúc Tôn Hữu có chút dở khóc dở cười, hắn chuẩn bị lời nói để nói cùng nàng rồi này lại bị cây cầm chiếm hết tiện nghi. Hắn bước đến bên nói: Tứ tiểu thư thích liền thử cầm.
Ân. Diệp Cẩn Huyên nhìn xung quanh nhìu mày rồi chỉ ra ngoài: Ra ngoài thử.
Được. Chúc Tôn Hữu đáp ứng một tiếng, rồi bắt đầu lao động vất vả. Hắn mang bàn mang ghế ra ngoài mũi thuyền theo yêu cầu của nàng.
Diệp Cẩn Huy có chút không hiểu nhìn thấy như vậy cũng là đến giúp Chúc Tôn Hữu: Đã nói xong? Nhanh như vậy?
Vẫn chưa. Chúc Tôn Hữu chép miệng lắc đầu. Thôi thì để nàng đàn xong rồi nói sau cũng được.
Diệp Cẩn Huy nhếch môi dùng ánh mắt khinh bỉ nhất ném cho hắn. Chỉ một lời xin lỗi thôi có cần khó khăn tốn thời gian như vậy không?
Diệp Cẩn Huyên cảm tạ xong, vui vẻ ngồi vào ghế, hai tay vỗ nhẹ bàn đợi cầm xuất hiện. Khi Diệp Cẩn Huy mang cầm đặt lên bàn, nàng cáo hứng đưa tay vuốt ve huyền cầm.
Cây cầm chỉ là loại bình thường làm bằng gỗ thông, lúc thuê thuyền được kèm theo vì bọn họ không thuê ca kỹ. Thuyền nhẹ lướt trên sông, hai bên bên chính là hai rừng đại thụ long não xanh mướt. Gió thu nhẹ thổi, lá trúc xao động, vạt váy đạm tử bay bay.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng như nước chảy lướt trên huyền cầm. Âm thanh phát ra khiến người nghe mê mẩn, Diệp Cẩn Huyên thả hồn vào ca khúc, dường như động viên bản thân vậy.
Gió thổi mây động trời bất động.
Nước cuốn thuyền trôi bến chẳng dời.
Đao cắt củ sen, tơ không đứt.
Non cao suối xa, tình chẳng xa.
Mưa miên man, tình lưu luyến.
Biết bao nhiêu câu chuyện ở trong lòng.
Sương đêm mưa phùn lất phất xướng Dương châu.
Trăm năm xảo hợp hóa tình này.
Thiện ác rồi sẽ có báo ứng.
Họa phúc tự nhiên có thiên lý.
Lê viên đan xen se kết dây tơ.
Mọi chuyện hoang đường ắt tự liệu.
Hai nam tử tuấn tú đứng phía sau nàng vừa thưởng cảnh vừa thưởng thức cầm âm cùng tiếng hát trong trẻo của Diệp Cẩn Huyên. Bọn họ có chút không ngờ nàng biết cầm nghệ lại còn hay như thế này a.
Không ngờ lúc này có một chiếc thuyền xa hoa khác lướt đến bên cạnh. Chúc Tôn Hữu cùng Diệp Cẩn Huy thấy được muốn hành lễ nhưng lại bị ngăn lại.
Mưa miên man, tình lưu luyến.
Biết bao nhiêu câu chuyện ở trong lòng.
Sương đêm mưa phùn lất phất xướng Dương châu.
Trăm năm xảo hợp hóa tình này.
Cầm âm vừa dứt liền có tiếng vỗ tay vang lên. Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc quay lại liền nghe tiếng vang đến.
Không ngờ quận chúa còn có tài nghệ này, nghe qua có thể sánh được về Diệp tam tiểu thư rồi. Đoan Mộc Chiến Lẫm cực kỳ thưởng vỗ tay không ngừng.
Không nghĩ ra hôm nay bù lại cho bữa tiệc không thành hôm trước lại có thể thưởng được một ca khúc hay như vậy. Chỉ là nữ nhân có thể sánh cùng hắn, hắn nhận định chỉ có mỗi Diệp Cẩn Ninh.
Diệp Cẩn Huyên thấy được liền đen mặt lại vội quay đi chỗ khác: Thần nữ tham kiến thái tử, Cẩn vương gia, Niệm vương gia. Cầm nghệ của thần nữ chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao có thể bằng được tam tỷ, là Cẩn vương gia trêu thần nữ rồi. Tâm trạng của nàng vừa cao lên hiện lại tuột dốc không phanh đến âm rồi. Vì sao lại phải gặp phải người không nên gặp như vậy.
Đoan Mộc Chiến Khôi cả người cứng đờ, không những là vì cầm nghệ của nàng, mà còn vì vết sẹo lòi lõm đen sậm trên mặt nàng a. Hắn vốn cũng thấy được vết sẹo nhỏ lộ ra khi mạn che đến không ngờ lại nặng như vậy.
Phụ hoàng cũng đã nói tứ tiểu thư là quận chúa vậy thì cũng xem như là một nửa muội muội của chúng ta, không cần đa lễ như vậy.
Tuy Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Lẫm cũng nàng không có thù oán nhưng nàng vẫn vô pháp tiếp nhận họ. Họ cũng cùng họ Đoan Mộc, là đế vương gia. Diệp Cẩn Huyên thẳng thắt lưng nhưng vẫn là cúi đầu: Tạ qua thái tử điện hạ.
Đoan Mộc Chiến Phàm vỗ tay ba tiếng thán thưởng: Hay cho một khúc
Thần nữ vốn có thử sức hay không kết quả cũng chẳng phải là y như nhau sao? Diệp Cẩn Huyên lạnh nhạt đáp, trong lòng cực lực phát hỏa. Biểu diễn tốt thì được gì, sẽ có nam nhân nguyện thú một xấu nữ giỏi cầm nghệ như nàng vào cửa sao?
Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn thoáng qua nhận ra Đoan Mộc Chiến Phàm có tiếu ý nhẹ, mắt lại nhìn Diệp Cẩn Huyên cực kỳ thưởng thức, nhẹ giọng mát mẻ: Nghĩ không ra thập thất hoàng huynh cũng biết cười.
Đoan Mộc Chiến Lẫm nghe được cũng là nhìn lại. Nhưng lúc hắn nhìn qua Đoan Mộc Chiến Phàm đã sớm thay lại biểu tình lạnh nhạt rồi: Nếu phụ hoàng cùng thái tử đã nói như vậy rồi có phải hay không xưng hô cũng nên sửa lại?
Thần nữ cảm thấy không cần thiết. Đoan Mộc Chiến Phàm là người đương nhiên biết cười rồi. Đời trước vì một nụ cười của hắn nàng làm biết bao nhiêu chuyện ngu ngốc, chỉ là đời này nàng không muốn thấy nữa, vĩnh viễn không muốn thấy nữa.
Một ngọn gió đột ngột thổi qua, cả người Diệp Cẩn Huyên một run rồi hắt hơi nhẹ. Nàng vội khom lưng: Thời tiết bên ngoài lạnh rồi, thần nữ xin phép vào trong trước.
Nàng lại quay qua nói: Đại ca, Chúc công tử chúng ta vào trong thôi. Tay nàng tiện thể nắm cổ tay người bên cạnh kéo vào trong.
Chỉ là nàng không nhìn nên nắm nhầm cổ tay của Chúc Tôn Hữu thay vì Diệp Cẩn Huy. Ba huynh đệ Đoan Mộc gia nhìn được tựa như là xác định nàng đã chọn được nam tử trong lòng.
Bên này tâm của Chúc Tôn Hữu đập rộn ràng hướng ba vương tử cúi đầu rồi theo nàng vào trong. Diệp Cẩn Huy hành lễ cáo lui xong cũng theo vào. Hắn biết lần này muội muội nhà mình bắt nhầm người a.
Diệp Cẩn Huyên bước vào trong liền buông tay ra quay lại miệng đồng thời mắng người: Đại ca vì sao không nói muội biết để muội không cần quay lại?
Đập vài mi mắt nàng chính là khuôn mặt đỏ bừng của Chúc Tôn Hữu. Còn chưa kịp hết kinh ngạc đã nghe âm thanh mang theo chúc trêu ghẹo của Diệp Cẩn Huy từ phía sau Chúc Tôn Hữu truyền đến: Ta ở đây.
Ha ha, Chúc công tử, ta thất lễ rồi. Diệp Cẩn Huyên vội xoay mặt đi bước đến ghế ngồi xuống quay lưng lại với bọn họ, mặt đỏ lên vì ngượng. Tuy nàng đã trải qua hai kiếp người, đã từng thành thân nhưng cũng tránh không khỏi chuyện thẹn thùng a.
Chúc Tôn Hữu bước đến còn chưa kịp nói gì liền thấy cả thuyền một trận rung động lớn. Bên ngoài còn có âm thanh như là đang có giao đấu. Ba người nhất thới kinh hách cùng mở to mắt nhìn nhau.
/120
|