Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm tôi không phải robot -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Qua phần tặng lễ vật chính là nhập tiệc, Diệp Nghêu cùng Diệp Cẩn Huy và hai thê thiếp ngồi cùng với hai vương tử cùng đám vương công quý tộc.
Tiểu thư Diệp gia lại ngồi cùng những nữ quyến khác nhưng vẫn là có phân biệt thứ đích. Diệp Cẩn Huyên thân phận quận chúa chiếu theo lý cũng nên ngồi hàng đích xuất nhưng nàng lại từ chối.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện nàng cũng không còn tâm tình dùng bữa vui vẻ nữa. Ăn được vài đũa lấy lệ nàng viện cớ trở về Nghênh Xuân viện.
Ôm lấy Vô Sự ngồi trước bàn trang điểm, nàng xé đi miếng dịch dung trên mặt ra nhìn dung mạo của mình. Nàng nhìn thẳng vào tròng mắt của mình trong gương tự động viên bản thân phải thật kiên cường tuyệt không được ngã. Chỉ nàng nàng ngã người khác sẽ dẫm lên người nàng mà bước như đời trước vậy.
Hải Dụ bên ngoài gõ cửa bảo Hồ thị đưa Kha ma ma đến hỏi thăm. Diệp Cẩn Huyên vội dán lại miếng dịch dung lên mặt rồi từ chối: Nói ta không sao bảo mẫu thân đừng lo lắng.
Nghe giọng nói của Diệp Cẩn Huyên hữu lực Kha ma ma ứng tiếng liền rời đi. Nàng lại cao giọng phân phó: Hải Dụ tiến đến bóp vai cho ta.
Nàng nằm sấp trên ghế quý phi để Hải Dụ thay mình bóp vai. Hải Dụ sắc mặt âm trầm nhìn về lư hương đang tỏa hương thơm thoang thoảng, trong lòng sợ hãi không ngừng.
Hai tay Diệp Cẩn Huyên ôm gối nhỏ mặt tựa vào gối, mắt nhắm lại biểu tình đầy hưởng thụ. Đột nhiên nàng nhớ đến đời trước lúc bản thân hồi phủ không lâu cũng trong sinh thần Diệp Nghêu Diệp Cẩn Linh bị hủy, mắt nàng đột nhiên mở to.
Lúc này trong người cảm thấy rất nóng, rất nóng, cổ họng khó rát nàng hất tay Hải Dụ ra lau mồ hôi trên trán. Nhìn đến biểu tình của Hải Dụ có chút lạ, nàng ta cũng là cả người đầy mồ hôi như nàng, mặt nhiều hơn một tia lo lắng.
Ngươi mệt? Dù sao cũng đi xem Diệp Cẩn Linh không nên để tên nô tài bán chủ này biết.
Hải Dụ như được giải thoát lập tức bày vẻ bệnh mệt mỏi ra: Nô tỳ không sao, tiểu thư không cần lo lắng. Mắt nàng cũng là thấy được Diệp Cẩn Huyên nhiễm dược cả mặt ửng hồng nên nhanh chóng rời đi thôi.
Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta không cần ngươi gác. Diệp Cẩn Huyên nắm lấy cổ áo kéo kéo liên tục dùng tay quạt quạt. Vì sao nàng lại cảm thấy nóng như vậy?
Vâng. Không hề do dự Hải Dụ ứng tiếng: Tiểu thư, nô tỳ đỡ người lên giường ngủ rồi ra ngoài.
Không cần, tự ta đi được, ra ngoài nhớ thổi tắt nến. Diệp Cẩn Huyên cắn môi kiềm chế cổ nhiệt lưu trong người giả vờ bước đến giường chuẩn bị cởi y phục.
Hải Dụ sợ bản thân cũng nhiễm dược liền không đợi chủ tử cởi xong y phục mà trực tiếp thổi tắt nên bước ra ngoài đóng chặt cửa. Nàng không rời đi mà đứng trước cửa liên tục ngóng về một phương đợi người.
Diệp Cẩn Huyên thấy Hải Dụ ra ngoài liền chỉnh lại y phục cố gắng mím chặt môi bước đến cửa. Thấy nàng ta còn bên ngoài nàng nhíu chặt chân mày đoán có lẽ xảy ra chuyện gì rồi. Chuyện này cùng thân thể đang nóng lên đến bất bình thường của nàng có liên quan không?
Vô Sự lại rất kỳ lạ liên tục muốn nhảy lên bàn để làm gì không biết. Nàng còn đang hừ trong lòng đột nhiên bừng tỉnh nhìn lư hương. Sẽ không phải là nàng bị trúng...
Không để nàng suy đoán linh tinh bên ngoài đã có âm thanh quen thuộc truyền đến: Thế nào?
Đã xong. Hải Dụ gật đầu rồi vờ gõ cửa hô to vào phòng: Tiểu thư, tiểu thư người đã ngủ chưa?
Diệp Cẩn Huyên nép chặt người vào cây cột to sát cửa không trả lời. Đó là âm thanh của Trương ma ma, như vậy nghĩ là mẫu nữ Tả thị nhắm đến nàng, vậy sẽ buông tha Diệp Cẩn Linh?
Đầu óc nàng giờ đây không còn thanh tỉnh để phán đoán nữa, chỉ có thể liên tục hít thở đưa không khí lạnh vào người dập tắt cổ nhiệt lưu đang dâng trào cuồn cuộn trong người thôi.
Thấy không người trả lời Hải Dụ nghĩ dược đã trúng liền đẩy cửa ra nói: Ngươi vào đi, có người đang đợi ngươi bên trong.
Dứt lời đã thấy một bóng nam nhân bước vào: Tạ Hải Dụ cô nương. Hắn cười tà dâm một tiếng quay sang Hải Dụ tạ ơn rồi bước vào. Có lẽ hắn cũng không biết bản thân bị phối cho một xấu nữ như Diệp Cẩn Huyên nên mới có thái độ vui vẻ như vậy a.
Hải Dụ không nói một lời đóng cửa lại đứng bên ngoài canh gác. Trương ma ma trước rời đi đã dặn dò cho đến khi xác minh chuyện đã thành công thì không được rời đi. Nàng hiện hít một lượng dược không ít cũng không thể đứng vững thân người, thân thể khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn đáp ứng.
Diệp Cẩn Huyên nín thở nhìn nam nhân kia tìm đường đi đến giường. Vô Sự thấy có người lạ bước vào phòng của chủ tử liền xù lông lên gầm gừ cảnh cáo.
Nam tử kia tựa hồ nghe không được vẫn là dáng dấp lén lút bước vào trong. Vô Sự tức giận cắn hắn một phát khiến hắn la to thống khổ mắng: Con chó chết tiệt dám cắn lão tử.
Hắn hất Vô Sự đến phương hướng Diệp Cẩn Huyên đứng, bản thân cũng đứng không ngã xuống. Trước khi bước vào phòng hắn cũng đã được dùng trước một viên xuân dược nên không thể chịu được lập tức đứng dậy tiếp tục tìm về phía giường.
Diệp Cẩn Huyên tiện đà bắt được Vô Sự liền nắm chặt miệng nó. Hiện nàng là cần thoát ra khỏi đấy phải tỉnh táo tĩnh táo.
Lúc này Hải Dụ nghe được Vô Sự còn bên trong sợ hỏng đại sự liền đẩy cửa bước vào. Nàng phải nhanh chóng bắt được Vô Sự ra ngoài mới được, nếu là đại sự không thành hậu quả của nàng cũng sẽ như Hoa di nương các nàng cực kỳ thê thảm.
Diệp Cẩn Huyên thừa dịp đặt Vô Sự xuống nắm lấy cánh tay Hải Dụ kéo thật mạnh đẩy đến phương hướng của nam tử kia rồi cùng Vô Sự nhanh chóng chạy ra không quên đóng chặt cửa lại.
Hải Dụ đột nhiên bị kéo không kịp phản ứng mất trọng lực rất nhanh bay đi. Nam tử tử kia vừa lúc đến giường phát hiện giường không người, nghĩ bị trúng kế liền tức giận xoay người.
Không ngờ Hải Dụ lại vừa đúng lúc lao vào trong lòng hắn. Hắn mừng như điên không thể kiềm chế bản thân nữa nhanh chóng ôm lấy thân thể nữ tử mềm mại kia lăn lên giường.
Tiểu mỹ nhân còn cùng ta chơi trốn tìm sao? Âm thanh tà dâm vang lên kèm theo tiếng cười ghê tởm
Bản thân Hải Dụ cũng bị nhiễm dược nên lý trí rất muốn phản ứng dược tính lại quá mạnh khiến nàng giải giáp quy hàng. Quên cả lời dặn, tất cả mọi chuyện đều bị ném đi nơi khác nhường chỗ cho dục vọng trong lòng. Cứ như vậy thuận theo nam tử kia, thậm chí còn dùng giọng quyến rũ để thúc giục hắn.
Ngươi nhanh một chút, ta sắp không được rồi.
Bên trong phòng bắt đầu vang lên tiếng cười dâm đãng: Tiểu mỹ nhân chớ sốt ruột, chút nữa ta sẽ cho nàng thỏa mãn.
Nam tử trực tiếp xé rách y phục của Hải Dụ rồi tự cởi y phục của mình. Áp nàng xuống thân dưới liên tục cắn lên làn da trắng như tuyết kia như một miếng mồi ngon.
Dưới ánh trăng mờ ảo cùng dược hương kích tình luân chuyển khắp phòng cả hai quên mất luôn mình là ai, đang ở đâu mà phóng túng bản thân.
Sau đó liền là tiếng thở dốc vang lên đầy gợi tình vang lên trong căn phòng an tĩnh.
Tác giả: Luna Huang
Qua phần tặng lễ vật chính là nhập tiệc, Diệp Nghêu cùng Diệp Cẩn Huy và hai thê thiếp ngồi cùng với hai vương tử cùng đám vương công quý tộc.
Tiểu thư Diệp gia lại ngồi cùng những nữ quyến khác nhưng vẫn là có phân biệt thứ đích. Diệp Cẩn Huyên thân phận quận chúa chiếu theo lý cũng nên ngồi hàng đích xuất nhưng nàng lại từ chối.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện nàng cũng không còn tâm tình dùng bữa vui vẻ nữa. Ăn được vài đũa lấy lệ nàng viện cớ trở về Nghênh Xuân viện.
Ôm lấy Vô Sự ngồi trước bàn trang điểm, nàng xé đi miếng dịch dung trên mặt ra nhìn dung mạo của mình. Nàng nhìn thẳng vào tròng mắt của mình trong gương tự động viên bản thân phải thật kiên cường tuyệt không được ngã. Chỉ nàng nàng ngã người khác sẽ dẫm lên người nàng mà bước như đời trước vậy.
Hải Dụ bên ngoài gõ cửa bảo Hồ thị đưa Kha ma ma đến hỏi thăm. Diệp Cẩn Huyên vội dán lại miếng dịch dung lên mặt rồi từ chối: Nói ta không sao bảo mẫu thân đừng lo lắng.
Nghe giọng nói của Diệp Cẩn Huyên hữu lực Kha ma ma ứng tiếng liền rời đi. Nàng lại cao giọng phân phó: Hải Dụ tiến đến bóp vai cho ta.
Nàng nằm sấp trên ghế quý phi để Hải Dụ thay mình bóp vai. Hải Dụ sắc mặt âm trầm nhìn về lư hương đang tỏa hương thơm thoang thoảng, trong lòng sợ hãi không ngừng.
Hai tay Diệp Cẩn Huyên ôm gối nhỏ mặt tựa vào gối, mắt nhắm lại biểu tình đầy hưởng thụ. Đột nhiên nàng nhớ đến đời trước lúc bản thân hồi phủ không lâu cũng trong sinh thần Diệp Nghêu Diệp Cẩn Linh bị hủy, mắt nàng đột nhiên mở to.
Lúc này trong người cảm thấy rất nóng, rất nóng, cổ họng khó rát nàng hất tay Hải Dụ ra lau mồ hôi trên trán. Nhìn đến biểu tình của Hải Dụ có chút lạ, nàng ta cũng là cả người đầy mồ hôi như nàng, mặt nhiều hơn một tia lo lắng.
Ngươi mệt? Dù sao cũng đi xem Diệp Cẩn Linh không nên để tên nô tài bán chủ này biết.
Hải Dụ như được giải thoát lập tức bày vẻ bệnh mệt mỏi ra: Nô tỳ không sao, tiểu thư không cần lo lắng. Mắt nàng cũng là thấy được Diệp Cẩn Huyên nhiễm dược cả mặt ửng hồng nên nhanh chóng rời đi thôi.
Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta không cần ngươi gác. Diệp Cẩn Huyên nắm lấy cổ áo kéo kéo liên tục dùng tay quạt quạt. Vì sao nàng lại cảm thấy nóng như vậy?
Vâng. Không hề do dự Hải Dụ ứng tiếng: Tiểu thư, nô tỳ đỡ người lên giường ngủ rồi ra ngoài.
Không cần, tự ta đi được, ra ngoài nhớ thổi tắt nến. Diệp Cẩn Huyên cắn môi kiềm chế cổ nhiệt lưu trong người giả vờ bước đến giường chuẩn bị cởi y phục.
Hải Dụ sợ bản thân cũng nhiễm dược liền không đợi chủ tử cởi xong y phục mà trực tiếp thổi tắt nên bước ra ngoài đóng chặt cửa. Nàng không rời đi mà đứng trước cửa liên tục ngóng về một phương đợi người.
Diệp Cẩn Huyên thấy Hải Dụ ra ngoài liền chỉnh lại y phục cố gắng mím chặt môi bước đến cửa. Thấy nàng ta còn bên ngoài nàng nhíu chặt chân mày đoán có lẽ xảy ra chuyện gì rồi. Chuyện này cùng thân thể đang nóng lên đến bất bình thường của nàng có liên quan không?
Vô Sự lại rất kỳ lạ liên tục muốn nhảy lên bàn để làm gì không biết. Nàng còn đang hừ trong lòng đột nhiên bừng tỉnh nhìn lư hương. Sẽ không phải là nàng bị trúng...
Không để nàng suy đoán linh tinh bên ngoài đã có âm thanh quen thuộc truyền đến: Thế nào?
Đã xong. Hải Dụ gật đầu rồi vờ gõ cửa hô to vào phòng: Tiểu thư, tiểu thư người đã ngủ chưa?
Diệp Cẩn Huyên nép chặt người vào cây cột to sát cửa không trả lời. Đó là âm thanh của Trương ma ma, như vậy nghĩ là mẫu nữ Tả thị nhắm đến nàng, vậy sẽ buông tha Diệp Cẩn Linh?
Đầu óc nàng giờ đây không còn thanh tỉnh để phán đoán nữa, chỉ có thể liên tục hít thở đưa không khí lạnh vào người dập tắt cổ nhiệt lưu đang dâng trào cuồn cuộn trong người thôi.
Thấy không người trả lời Hải Dụ nghĩ dược đã trúng liền đẩy cửa ra nói: Ngươi vào đi, có người đang đợi ngươi bên trong.
Dứt lời đã thấy một bóng nam nhân bước vào: Tạ Hải Dụ cô nương. Hắn cười tà dâm một tiếng quay sang Hải Dụ tạ ơn rồi bước vào. Có lẽ hắn cũng không biết bản thân bị phối cho một xấu nữ như Diệp Cẩn Huyên nên mới có thái độ vui vẻ như vậy a.
Hải Dụ không nói một lời đóng cửa lại đứng bên ngoài canh gác. Trương ma ma trước rời đi đã dặn dò cho đến khi xác minh chuyện đã thành công thì không được rời đi. Nàng hiện hít một lượng dược không ít cũng không thể đứng vững thân người, thân thể khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn đáp ứng.
Diệp Cẩn Huyên nín thở nhìn nam nhân kia tìm đường đi đến giường. Vô Sự thấy có người lạ bước vào phòng của chủ tử liền xù lông lên gầm gừ cảnh cáo.
Nam tử kia tựa hồ nghe không được vẫn là dáng dấp lén lút bước vào trong. Vô Sự tức giận cắn hắn một phát khiến hắn la to thống khổ mắng: Con chó chết tiệt dám cắn lão tử.
Hắn hất Vô Sự đến phương hướng Diệp Cẩn Huyên đứng, bản thân cũng đứng không ngã xuống. Trước khi bước vào phòng hắn cũng đã được dùng trước một viên xuân dược nên không thể chịu được lập tức đứng dậy tiếp tục tìm về phía giường.
Diệp Cẩn Huyên tiện đà bắt được Vô Sự liền nắm chặt miệng nó. Hiện nàng là cần thoát ra khỏi đấy phải tỉnh táo tĩnh táo.
Lúc này Hải Dụ nghe được Vô Sự còn bên trong sợ hỏng đại sự liền đẩy cửa bước vào. Nàng phải nhanh chóng bắt được Vô Sự ra ngoài mới được, nếu là đại sự không thành hậu quả của nàng cũng sẽ như Hoa di nương các nàng cực kỳ thê thảm.
Diệp Cẩn Huyên thừa dịp đặt Vô Sự xuống nắm lấy cánh tay Hải Dụ kéo thật mạnh đẩy đến phương hướng của nam tử kia rồi cùng Vô Sự nhanh chóng chạy ra không quên đóng chặt cửa lại.
Hải Dụ đột nhiên bị kéo không kịp phản ứng mất trọng lực rất nhanh bay đi. Nam tử tử kia vừa lúc đến giường phát hiện giường không người, nghĩ bị trúng kế liền tức giận xoay người.
Không ngờ Hải Dụ lại vừa đúng lúc lao vào trong lòng hắn. Hắn mừng như điên không thể kiềm chế bản thân nữa nhanh chóng ôm lấy thân thể nữ tử mềm mại kia lăn lên giường.
Tiểu mỹ nhân còn cùng ta chơi trốn tìm sao? Âm thanh tà dâm vang lên kèm theo tiếng cười ghê tởm
Bản thân Hải Dụ cũng bị nhiễm dược nên lý trí rất muốn phản ứng dược tính lại quá mạnh khiến nàng giải giáp quy hàng. Quên cả lời dặn, tất cả mọi chuyện đều bị ném đi nơi khác nhường chỗ cho dục vọng trong lòng. Cứ như vậy thuận theo nam tử kia, thậm chí còn dùng giọng quyến rũ để thúc giục hắn.
Ngươi nhanh một chút, ta sắp không được rồi.
Bên trong phòng bắt đầu vang lên tiếng cười dâm đãng: Tiểu mỹ nhân chớ sốt ruột, chút nữa ta sẽ cho nàng thỏa mãn.
Nam tử trực tiếp xé rách y phục của Hải Dụ rồi tự cởi y phục của mình. Áp nàng xuống thân dưới liên tục cắn lên làn da trắng như tuyết kia như một miếng mồi ngon.
Dưới ánh trăng mờ ảo cùng dược hương kích tình luân chuyển khắp phòng cả hai quên mất luôn mình là ai, đang ở đâu mà phóng túng bản thân.
Sau đó liền là tiếng thở dốc vang lên đầy gợi tình vang lên trong căn phòng an tĩnh.
/120
|