Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm tôi không phải robot -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên nghe được cũng là há hốc không thôi. Nói ra âm mưu lần này chính là nhắm vào ba người các nàng. Tại sao sẽ như vậy? Nhưng là nam tử bên cạnh Diệp Cẩn Liên là ai? Vì sao tự xưng là bổn thế tử?
Tả thị không đứng vững được nữa khi thấy Trương ma ma nằm trên vai của Khương Văn. Kế hoạch của nàng làm sao sẽ cứ như vậy mà thất bại? Đám người đáng chết này, đáng lẽ lúc nãy nàng không nên để bọn họ rời đi.
Chính vì kế hoạch này nàng cố tình điều hết hạ nhân trong phủ tập trung ở tiền thính, không ngờ lại thành lợi thế cho bọn họ đi lại tự do trong phủ phá hỏng kế hoạch của nàng.
Khương Văn thả hai người trên vai mình xuống ôm quyền khom người hành qua lễ rồi bước đến bên người Hình Trùng Xuyên. Diệp Cẩn Linh biết được Diệp Cẩn Liên cũng bị như mình liền chạy đến ôm lấy nàng ta khóc to một trận.
Đây là... Diệp Nghêu tuy tức giận nhưng ngạc nhiên vẫn chiếm phần hơn. Từ lúc nào phủ của hắn sẽ bị người đi lại tự do như vậy? Nhưng nếu không có vậy thì mấy quân cờ của hắn xem như trong một ngày bị hủy tất.
Lúc nãy bổn thế tử cùng Khương công tử nói chuyện đã đi lạc mất vô tình lại thấy được nữ nhân này lén lút ở bụi cây gần đó. Bách Lý Nghiêm chỉ vào Trương ma ma đang bất tỉnh dưới đất: Nghĩ là có chuyện mờ ám liền tiến đến xem, không ngờ lại thấy được đại tiểu thư suýt bị người khinh bạc. Khương công tử nhanh tay liền xuất thủ kịp thời cứu nên đại tiểu mới không sao.
Diệp Nghêu nhìn đến Trương ma ma không khỏi trừng mắt Tả thị quát to: Còn không mau tát nước cho đám người này tỉnh lại để ta hỏi cung.
Hình Trùng Xuyên cong thắt lưng điểm một cái trên người nam tử rồi đứng thẳng. Bởi hắn điểm huyệt ngủ không có đánh ngất nên dù nhúng tên này xuống nước ngâm mấy canh giờ hắn cũng không thể tỉnh lại đâu.
Nam tử kia mở mắt ra thấy nhiều người như vậy liền run rẩy không thôi. Nhìn lại đám người bên cạnh mình đang lăn lóc dưới đất sắc mặt trận trắng trận xanh rất khó coi.
Diệp thượng thư, quan trong bậy giờ chính là tìm quận chúa, những người này để sau. Đoan Mộc Chiến Khôi hạ giọng nói, mắt hắn đảo qua đôi tỷ muội Diệp gia đang khóc lóc thảm thương gần đó.
Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh nghe được Diệp Cẩn Huyên mất tích đến khóc cũng quên luôn nhìn nhau trân trối. Tứ muội muội sẽ không như các nàng chứ? Khương Văn, Hình Trùng Xuyên đều ở đây vậy ai sẽ cứu tứ muội muội?
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ nói: Huyên nhi đến chúng ta diễn xuất rồi, phối hợp cho tốt một chút. Đồng thời ôm lấy Diệp Cẩn Huyên nhảy không một tiếng động nhảy xuống đất.
Buông nàng ra rồi đặt Vô Sự xuống đất. Vô Sự vừa được tự do liền chạy như vậy bào trong viện liên tục sủa. Diệp Cẩn Huyên chỉnh lại y phục chậm rãi bước vào: Mọi người vì sao lại ở đây đông đủ như vậy? Nàng cố ý đứng ngược sáng để người không thấy được vết máu trên cánh tay mình. Trâm cũng sớm được cố định trên tóc.
Đoan Mộc Chiến Phàm cùng nàng sóng vai bước vào: Bổn vương đã bỏ qua chuyện gì rồi? Mắt hắn đảo khắp đám người có mặt lài bày ra vẻ ta đây mới xuất hiện cái gì cũng không biết, thỉnh chỉ giáo .
Đoan Mộc Chiến Khôi thấy được cảnh này mắt tối lại không ít. Diệp Cẩn Huyên là cùng Đoan Mộc Chiến Phàm một phe?
Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh thấy được Diệp Cẩn Huyên vô sự liền chạy đến ôm lấy nàng. Nàng cũng bày ra bộ dáng ngây thơ không kém gì Đoan Mộc Chiến Phàm cao giọng hỏi: Hai vị tỷ tỷ đây là xảy ra chuyện gì?
Diệp Nghêu nhìn thấy hai người liền hỏi: Huyên nhi, ngươi đã đi đâu?
Nữ nhi trở về phòng liền phát hiện rơi mất cây trâm ở phía tây viên nên quay lại tìm. Hải Dụ cũng giúp nữ nhi tìm nhưng một hồi liền không thấy người đâu. Tình cờ gặp được Niệm vương gia liền cùng nhau tìm trâm.
Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh nhìn nhếch môi nhàn nhạt tiếp lời: Tìm được trâm quận chúa bảo tìm nha hoàn, bổn vương lại sợ lạc đường nên theo nàng đến giờ.
Mọi người liền ồ một tiếng hiểu rõ mọi chuyện. Lúc này đây đám người dưới đất cũng đã được nước thấm ướt người mà tỉnh hẳn. Bọn họ nhìn liền biết rõ tình huống của mình.
Mẫu thân cùng đại ca đâu, vì sao lại không thấy? Diệp Cẩn Huyên vờ nhìn trong đám người tìm kiếm thân ảnh của thân nhân mình. Kỳ thực lòng nàng đã muốn chạy vào trong xem Hồ thị rồi.
Hình Trùng Xuyên liếc Khương Văn rồi đảo mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ nói: Ngươi xem, không nghe lời ta giờ bị người ta cướp mất rồi, người hát người hò vô cùng xứng đôi. Hắn biết chuyện không đơn giản như Diệp Cẩn Huyên đã nói. Chuyện này nhất định là nhắm vào nàng nhưng lại may mắn được Đoan Mộc Chiến Phàm cứu được.
Khương Văn vẫn là bộ mặt không chút tình cảm phóng tầm mắt nhìn theo đường nhìn của Hình Trùng Xuyên. Ánh mắt trong veo không một chút gợn sóng.
Hình Trùng Xuyên thở dài rồi bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên nói: Tứ tiểu thư, chúng ta cùng vào xem nhị phu nhân. Tay cũng tiện thể lôi Khương Văn như muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
Khương Văn lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm một mắt đầy e ngại. Sau khi thấy hắn không có phản ứng liền theo chân Hình Trùng Xuyên.
Ân. Diệp Cẩn Huyên ứng một tiếng liền sải bước đến phòng Hồ thị. Đám người cũng theo nàng vào trong.
Đám người bên ngoài cùng giải tán chuyện còn lại họ không thể hiếu kỳ được rồi. Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi cũng cáo từ hồi phủ. Diệp Nghêu hạ lệnh nhốt hết lại ngày mai thẩm tra.
Diệp Cẩn Huy thấy được Diệp Cẩn Huyên liền chạy đến nói: Muội muội không sao chứ?
Diệp Cẩn Huyên khẽ lắc đầu nhìn Hồ thị đang hôn mê hỏi: Mẫu thân thế nào?
Diệp Cẩn Huy lắc đầu lúc nãy vì thái y kia bắt mạch rất lâu cũng tìm không ra bệnh. Hắn bảo có lẽ do tức giận quá nên mới dẫn đến tình trạng thế này.
Khương Văn kéo Hình Trùng Xuyên ra ngoài, thời thần không còn sớm phải rời đi rồi. Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Huyên để Kha ma ma chăm sóc Hồ thị liền cũng rời đi.
Bước ra ngoài mới phát hiện Bách Lý Nghiêm vẫn còn đứng ở bên ngoài. Diệp Cẩn Liên bước đến trước mặt hắn còn chưa kịp mở miệng Diệp Cẩn Linh vội vã hỏi: Công tử đây là... Không phải Diệp Cẩn Liên là thích Bách Lý Nghiêm sao? Chỉ không gửi thư một thời gian chính là thay tâm?
Diệp Cẩn Huyên lờ mờ đoán ra liền bạo dạng nói: Thế tử gia lâu rồi không gặp.
Bách Lý Nghiêm cười ha hả nắm tay Diệp Cẩn Liên bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên, giơ tay lên ngang mặt hàm ý tuyên bố chủ quyền: Nhờ có quận chúa mới có ngày hôm nay, bổn thế tử đang nghĩ phải thế nào tạ ơn quận chúa cho đúng mới phải.
Diệp Cẩn Linh há hốc nhìn Diệp Cẩn Liên cùng Bách Lý Nghiêm tay trong tay bất khả tư nghị. Làm sao sẽ chưa đầy một năm liền thay đổi nhiều như vậy. Nàng nhớ con heo đó cũng không có hình dáng đẹp như vậy đâu.
Lát sau, nàng hồi thần kéo tay Diệp Cẩn Huyên hỏi: Tứ muội muội chắc chắn đây là thế tử gia? Nàng là muốn hỏi tứ muội muội có nhìn nhầm không? .
Trong mắt của Diệp nhị tiểu thư chỉ có thái tử điện hạ đương nhiên là nhận không ra bổn thế tử rồi? Bách Lý Nghiêm miệng mỉm cười mát mẻ Diệp Cẩn Linh không tin tướng vào dung mạo của hắn.
Diệp Cẩn Linh đen mặt lại không ít, không ngờ ai cũng biết chuyện này, trách không được bị Tả thị tính kế, cũng rất nhanh nói: Thế tử gia cùng đại tỷ vẫn chưa có thương nghị hôn sự vẫn là mau chóng buông tay tránh người ngoài nhìn thấy sẽ bị dèm pha đàm tiếu.
Bách Lý Nghiêm vờ thở dài nhìn Diệp Cẩn Liên bên cạnh mình: Vậy thì ủy khuất đại tiểu tư sớm rời xa nhị vị tiểu thư theo bổn thể tử đến hầu phủ thôi.
Diệp Cẩn Liên đỏ mặt cúi đầu thầm trách hai muội muội không những không giúp mình mà còn theo phe địch phản quốc. Diệp Cẩn Linh tuy là không có tham gia từ đầu nhưng cũng hiện hại nàng xấu hổ thế này.
Bách Lý Nghiêm nhớ được gì đó liền hỏi: Quận chúa nhận ra bổn thế tử? Làm sao sẽ phát hiện ra? Gần một năm nay hắn hầu như ở trong phủ suốt không hề rời đi đâu cơ mà.
Nhìn đại tỷ liền đoán ra được. Diệp Cẩn Huyên chậm rãi đáp lời.
Không ngờ Bách Lý Nghiêm lại có quyết tâm như vậy, Diệp Cẩn Liên tìm được một nam nhân như vậy cũng xem như là có phúc đi. Thật không ngờ một đôi tình lữ đời trước không thành đời này lại thâm ý tình nồng như vậy.
Mọi người hiểu ra lại cười thêm một trận. Nói một chút liền tiến Bách Lý Nghiêm hồi phủ. Diệp Cẩn Huyên lại chuyển về Nghi Thủy viên cùng Diệp Cẩn Huy.
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên nghe được cũng là há hốc không thôi. Nói ra âm mưu lần này chính là nhắm vào ba người các nàng. Tại sao sẽ như vậy? Nhưng là nam tử bên cạnh Diệp Cẩn Liên là ai? Vì sao tự xưng là bổn thế tử?
Tả thị không đứng vững được nữa khi thấy Trương ma ma nằm trên vai của Khương Văn. Kế hoạch của nàng làm sao sẽ cứ như vậy mà thất bại? Đám người đáng chết này, đáng lẽ lúc nãy nàng không nên để bọn họ rời đi.
Chính vì kế hoạch này nàng cố tình điều hết hạ nhân trong phủ tập trung ở tiền thính, không ngờ lại thành lợi thế cho bọn họ đi lại tự do trong phủ phá hỏng kế hoạch của nàng.
Khương Văn thả hai người trên vai mình xuống ôm quyền khom người hành qua lễ rồi bước đến bên người Hình Trùng Xuyên. Diệp Cẩn Linh biết được Diệp Cẩn Liên cũng bị như mình liền chạy đến ôm lấy nàng ta khóc to một trận.
Đây là... Diệp Nghêu tuy tức giận nhưng ngạc nhiên vẫn chiếm phần hơn. Từ lúc nào phủ của hắn sẽ bị người đi lại tự do như vậy? Nhưng nếu không có vậy thì mấy quân cờ của hắn xem như trong một ngày bị hủy tất.
Lúc nãy bổn thế tử cùng Khương công tử nói chuyện đã đi lạc mất vô tình lại thấy được nữ nhân này lén lút ở bụi cây gần đó. Bách Lý Nghiêm chỉ vào Trương ma ma đang bất tỉnh dưới đất: Nghĩ là có chuyện mờ ám liền tiến đến xem, không ngờ lại thấy được đại tiểu thư suýt bị người khinh bạc. Khương công tử nhanh tay liền xuất thủ kịp thời cứu nên đại tiểu mới không sao.
Diệp Nghêu nhìn đến Trương ma ma không khỏi trừng mắt Tả thị quát to: Còn không mau tát nước cho đám người này tỉnh lại để ta hỏi cung.
Hình Trùng Xuyên cong thắt lưng điểm một cái trên người nam tử rồi đứng thẳng. Bởi hắn điểm huyệt ngủ không có đánh ngất nên dù nhúng tên này xuống nước ngâm mấy canh giờ hắn cũng không thể tỉnh lại đâu.
Nam tử kia mở mắt ra thấy nhiều người như vậy liền run rẩy không thôi. Nhìn lại đám người bên cạnh mình đang lăn lóc dưới đất sắc mặt trận trắng trận xanh rất khó coi.
Diệp thượng thư, quan trong bậy giờ chính là tìm quận chúa, những người này để sau. Đoan Mộc Chiến Khôi hạ giọng nói, mắt hắn đảo qua đôi tỷ muội Diệp gia đang khóc lóc thảm thương gần đó.
Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh nghe được Diệp Cẩn Huyên mất tích đến khóc cũng quên luôn nhìn nhau trân trối. Tứ muội muội sẽ không như các nàng chứ? Khương Văn, Hình Trùng Xuyên đều ở đây vậy ai sẽ cứu tứ muội muội?
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ nói: Huyên nhi đến chúng ta diễn xuất rồi, phối hợp cho tốt một chút. Đồng thời ôm lấy Diệp Cẩn Huyên nhảy không một tiếng động nhảy xuống đất.
Buông nàng ra rồi đặt Vô Sự xuống đất. Vô Sự vừa được tự do liền chạy như vậy bào trong viện liên tục sủa. Diệp Cẩn Huyên chỉnh lại y phục chậm rãi bước vào: Mọi người vì sao lại ở đây đông đủ như vậy? Nàng cố ý đứng ngược sáng để người không thấy được vết máu trên cánh tay mình. Trâm cũng sớm được cố định trên tóc.
Đoan Mộc Chiến Phàm cùng nàng sóng vai bước vào: Bổn vương đã bỏ qua chuyện gì rồi? Mắt hắn đảo khắp đám người có mặt lài bày ra vẻ ta đây mới xuất hiện cái gì cũng không biết, thỉnh chỉ giáo .
Đoan Mộc Chiến Khôi thấy được cảnh này mắt tối lại không ít. Diệp Cẩn Huyên là cùng Đoan Mộc Chiến Phàm một phe?
Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh thấy được Diệp Cẩn Huyên vô sự liền chạy đến ôm lấy nàng. Nàng cũng bày ra bộ dáng ngây thơ không kém gì Đoan Mộc Chiến Phàm cao giọng hỏi: Hai vị tỷ tỷ đây là xảy ra chuyện gì?
Diệp Nghêu nhìn thấy hai người liền hỏi: Huyên nhi, ngươi đã đi đâu?
Nữ nhi trở về phòng liền phát hiện rơi mất cây trâm ở phía tây viên nên quay lại tìm. Hải Dụ cũng giúp nữ nhi tìm nhưng một hồi liền không thấy người đâu. Tình cờ gặp được Niệm vương gia liền cùng nhau tìm trâm.
Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh nhìn nhếch môi nhàn nhạt tiếp lời: Tìm được trâm quận chúa bảo tìm nha hoàn, bổn vương lại sợ lạc đường nên theo nàng đến giờ.
Mọi người liền ồ một tiếng hiểu rõ mọi chuyện. Lúc này đây đám người dưới đất cũng đã được nước thấm ướt người mà tỉnh hẳn. Bọn họ nhìn liền biết rõ tình huống của mình.
Mẫu thân cùng đại ca đâu, vì sao lại không thấy? Diệp Cẩn Huyên vờ nhìn trong đám người tìm kiếm thân ảnh của thân nhân mình. Kỳ thực lòng nàng đã muốn chạy vào trong xem Hồ thị rồi.
Hình Trùng Xuyên liếc Khương Văn rồi đảo mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ nói: Ngươi xem, không nghe lời ta giờ bị người ta cướp mất rồi, người hát người hò vô cùng xứng đôi. Hắn biết chuyện không đơn giản như Diệp Cẩn Huyên đã nói. Chuyện này nhất định là nhắm vào nàng nhưng lại may mắn được Đoan Mộc Chiến Phàm cứu được.
Khương Văn vẫn là bộ mặt không chút tình cảm phóng tầm mắt nhìn theo đường nhìn của Hình Trùng Xuyên. Ánh mắt trong veo không một chút gợn sóng.
Hình Trùng Xuyên thở dài rồi bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên nói: Tứ tiểu thư, chúng ta cùng vào xem nhị phu nhân. Tay cũng tiện thể lôi Khương Văn như muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
Khương Văn lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm một mắt đầy e ngại. Sau khi thấy hắn không có phản ứng liền theo chân Hình Trùng Xuyên.
Ân. Diệp Cẩn Huyên ứng một tiếng liền sải bước đến phòng Hồ thị. Đám người cũng theo nàng vào trong.
Đám người bên ngoài cùng giải tán chuyện còn lại họ không thể hiếu kỳ được rồi. Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi cũng cáo từ hồi phủ. Diệp Nghêu hạ lệnh nhốt hết lại ngày mai thẩm tra.
Diệp Cẩn Huy thấy được Diệp Cẩn Huyên liền chạy đến nói: Muội muội không sao chứ?
Diệp Cẩn Huyên khẽ lắc đầu nhìn Hồ thị đang hôn mê hỏi: Mẫu thân thế nào?
Diệp Cẩn Huy lắc đầu lúc nãy vì thái y kia bắt mạch rất lâu cũng tìm không ra bệnh. Hắn bảo có lẽ do tức giận quá nên mới dẫn đến tình trạng thế này.
Khương Văn kéo Hình Trùng Xuyên ra ngoài, thời thần không còn sớm phải rời đi rồi. Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Huyên để Kha ma ma chăm sóc Hồ thị liền cũng rời đi.
Bước ra ngoài mới phát hiện Bách Lý Nghiêm vẫn còn đứng ở bên ngoài. Diệp Cẩn Liên bước đến trước mặt hắn còn chưa kịp mở miệng Diệp Cẩn Linh vội vã hỏi: Công tử đây là... Không phải Diệp Cẩn Liên là thích Bách Lý Nghiêm sao? Chỉ không gửi thư một thời gian chính là thay tâm?
Diệp Cẩn Huyên lờ mờ đoán ra liền bạo dạng nói: Thế tử gia lâu rồi không gặp.
Bách Lý Nghiêm cười ha hả nắm tay Diệp Cẩn Liên bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên, giơ tay lên ngang mặt hàm ý tuyên bố chủ quyền: Nhờ có quận chúa mới có ngày hôm nay, bổn thế tử đang nghĩ phải thế nào tạ ơn quận chúa cho đúng mới phải.
Diệp Cẩn Linh há hốc nhìn Diệp Cẩn Liên cùng Bách Lý Nghiêm tay trong tay bất khả tư nghị. Làm sao sẽ chưa đầy một năm liền thay đổi nhiều như vậy. Nàng nhớ con heo đó cũng không có hình dáng đẹp như vậy đâu.
Lát sau, nàng hồi thần kéo tay Diệp Cẩn Huyên hỏi: Tứ muội muội chắc chắn đây là thế tử gia? Nàng là muốn hỏi tứ muội muội có nhìn nhầm không? .
Trong mắt của Diệp nhị tiểu thư chỉ có thái tử điện hạ đương nhiên là nhận không ra bổn thế tử rồi? Bách Lý Nghiêm miệng mỉm cười mát mẻ Diệp Cẩn Linh không tin tướng vào dung mạo của hắn.
Diệp Cẩn Linh đen mặt lại không ít, không ngờ ai cũng biết chuyện này, trách không được bị Tả thị tính kế, cũng rất nhanh nói: Thế tử gia cùng đại tỷ vẫn chưa có thương nghị hôn sự vẫn là mau chóng buông tay tránh người ngoài nhìn thấy sẽ bị dèm pha đàm tiếu.
Bách Lý Nghiêm vờ thở dài nhìn Diệp Cẩn Liên bên cạnh mình: Vậy thì ủy khuất đại tiểu tư sớm rời xa nhị vị tiểu thư theo bổn thể tử đến hầu phủ thôi.
Diệp Cẩn Liên đỏ mặt cúi đầu thầm trách hai muội muội không những không giúp mình mà còn theo phe địch phản quốc. Diệp Cẩn Linh tuy là không có tham gia từ đầu nhưng cũng hiện hại nàng xấu hổ thế này.
Bách Lý Nghiêm nhớ được gì đó liền hỏi: Quận chúa nhận ra bổn thế tử? Làm sao sẽ phát hiện ra? Gần một năm nay hắn hầu như ở trong phủ suốt không hề rời đi đâu cơ mà.
Nhìn đại tỷ liền đoán ra được. Diệp Cẩn Huyên chậm rãi đáp lời.
Không ngờ Bách Lý Nghiêm lại có quyết tâm như vậy, Diệp Cẩn Liên tìm được một nam nhân như vậy cũng xem như là có phúc đi. Thật không ngờ một đôi tình lữ đời trước không thành đời này lại thâm ý tình nồng như vậy.
Mọi người hiểu ra lại cười thêm một trận. Nói một chút liền tiến Bách Lý Nghiêm hồi phủ. Diệp Cẩn Huyên lại chuyển về Nghi Thủy viên cùng Diệp Cẩn Huy.
/120
|