Chương 4.3: Giấc mơ kinh hoàng
"Người mà cô dẫn đến ngày hôm đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Anh ta ở nơi nhỏ này của tôi, mỗi ngày tôi ăn cơm ngủ nghỉ cũng cảm thấy không thoải mái. Khí chất lạnh lùng của anh ta chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi sợ hãi!" Lão Thôi hạ giọng, nhỏ giọng phàn nàn, nói đến câu cuối, ông ta hít một hơi: "Tôi thấy anh ta không đơn giản!"
Đường Tĩnh Vân hơi kinh ngạc vì người đàn ông đó còn chưa rời đi, nhưng sau đó cô nghĩ đến anh ta bị thương không nhẹ thì cũng hiểu. Cô giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên nói: “Tôi mang lên cho anh ta, ông từ từ ăn.”
Lão Thôi gật đầu, sau đó lại cúi đầu rót cho mình một ly rượu.
Đường Tĩnh Vân mỉm cười, lão Thôi cũng là một người thú vị. Người trên đường không ai biết tên ông ta, bọn họ chỉ biết ông ta họ Thôi, luôn sống một mình.
Chỉ nghe nói trong lúc say ông ta nói mình xuất thân từ gia đình Trung y, đến thế hệ của ông ta, ông ta nhất quyết muốn học Tây y, gia đình không đồng ý nên nảy sinh mâu thuẫn với gia đình, sau đó cũng không biết làm sao lại đến con phố cổ này của thành phố Ngân Lâm, hành nghề y mà không có giấy phép.
Khi những người du côn quanh khu vực này bị thương trên người, không tiện đi bệnh viện chính quy thì đều đến chỗ ông ta trị liệu. Y thuật của lão Thôi quả thực rất tốt, theo thời gian, ông ta đã trở nên nổi tiếng trong khu vực này. Tuy nhiên, hành nghề y mà không có giấy phép rất rủi ro, đó là lý do ngay từ đầu đã có câu “Không nhận chữa bệnh cho người lạ.”
Lúc Đường Tĩnh Vân chào hỏi lão Thôi, lỗ tai của Khương Diệp đã động rồi. Đường Tĩnh Vân đã không cố ý hạ thấp giọng, thính giác nhạy bén của anh tất nhiên là nghe được.
Nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ở ngoài cửa, âm thanh không nhẹ cũng không lớn. Trong đầu anh có thể hình dung ra cách người phụ nữ bước đi, khuôn mặt cô điềm tĩnh, đôi mắt phượng nhướn lên, bước đi không nhanh cũng không chậm, duy trì tần số nhất định. Cô không giống một cô gái trẻ trung năng động bình thường, mà giống như là người phụ nữ lớn tuổi bình tĩnh và nghiêm khắc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa có tiết tấu, anh vô tình nhếch khóe miệng, nói: "Mời vào."
Khương Diệp ngước mắt nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Đêm đó ánh đèn mờ mịt, anh không nhìn rõ, lại đúng lúc chạy trốn, nên anh không có thời gian cẩn thận nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, nhưng hôm nay anh đã có thể nhìn rõ cô.
Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo nhỏ bằng bàn tay, lông mày như lá liễu, đôi mắt phượng nhếch lên, vẻ mặt điềm tĩnh, rất bình tĩnh trước ánh mắt đánh giá của anh. Màu môi cô rất nhạt, không hồng hào như thường thấy ở độ tuổi này, nhìn có phần nhợt hơn, đôi mắt đặc như làn khói, xa xăm và điềm tĩnh.
Nét mặt của cô trong sáng, không chút tô điểm, tính tình điềm tĩnh nội liễm từ xương tủy, khiến người ta vô thức bị thu hút bởi khí chất của cô.
Thực sự không biết loại môi trường như nào đã tạo ra một người phụ nữ điềm tĩnh như vậy.
Khương Diệp thầm cảm thán trong lòng. Người phụ nữ có khí chất như vậy, cho dù là trong số những cô gái được nuôi dưỡng từ nhỏ trong gia đình giàu có ở Kinh Đô nơi anh sinh sống thì cũng hiếm có ai có khí chất này.
Đường Tĩnh Vân tất nhiên cảm nhận được người đàn ông đang đánh giá mình, ánh mắt của người đàn ông sắc bén như sói, giống như con dao lột da và xương người ta, khiến những bí mật chôn giấu trong xương của người khác phải phơi bày trước mắt anh.
Cô chợt hiểu được cảm giác của lão Thôi, bị nhìn như thế này thật sự không phải là chuyện dễ dàng, nhất là đối với một người có bí mật trong lòng như cô.
Cô lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra, đặt từng khay lên giá bên cạnh. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra, kích thích vị giác của Khương Diệp. Anh cúi đầu nhìn đồ ăn lão Thôi mua đang ở trên tay anh, anh dứt khoát đẩy ra.
Đường Tĩnh Vân bỏ những thứ trong hộp cơm vào hai chiếc bát cô mang đến, đưa cho anh rồi lại đưa cho anh một đôi đũa, cả hai im lặng ăn bữa trưa.
/2594
|