Chương 18: Nhân chứng
Người trong xã hội thượng lưu rất ít khi dây dưa vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, dù sao cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng, một khi đã làm thì lại phải làm cho ra nhẽ. Tục ngữ nói không sai, cửa hàng lớn khinh khách, khách lớn khinh cửa hàng.
Mặc dù Clarence là thương hiệu nổi tiếng thế giới, khách hàng rộng khắp toàn cầu, nhưng, không có nghĩa là bọn họ có thể ở trước mặt nhà họ Thẩm lên mặt.
Chẳng những không thể lên mặt, còn phải nhún nhường vài phần.
Khách hàng như nhà họ Thẩm không thể đắc tội.
Tình huống bây giờ rất quỷ dị, chuyện xảy ra liên quan đến hai người nhà họ Thẩm, một người là cháu gái nội của nhà họ Thẩm, một người khác là cháu gái ngoại của nhà họ Thẩm, còn người bây giờ cứ cắn mãi không nhả ra là con gái đã lấy chồng của nhà họ Thẩm.
Lúc này ba người, bất luận là ai cũng đều không phải là người mà cửa hàng trưởng của Clarence ở thành phố A có thể đắc tội.
Chẳng qua, không đắc tội nổi không có nghĩa là chuột sợ mèo.
Cửa hàng trưởng của Clarence cũng không phải nhân vật đơn giản, giao thiệp với quý tộc trong xã hội thượng lưu rất nhiều, bọn họ tự nhiên biết cách nói như thế nào để vừa có thể đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu đối phương, lại có thể không làm đối phương tức giận.
Cho nên nói, giao tiếp là một bộ môn nghệ thuật.
Giống như bây giờ cửa hàng trưởng của Clarence nói chuyện không nhanh không chậm, trước tiên lên nói lời xin lỗi. Bất kể là trách nhiệm của ai thì chuyện Trịnh Tuyết Trân ngã và ngất đi trong cửa hàng của bọn họ, đây là điều không thể phủ nhận.
Nói xin lỗi xong, cửa hàng trưởng của Clarence liền nói lại đầu đuôi mọi chuyện một lần, dĩ nhiên là dựa theo lời giải thích của Thẩm Tích Chu cùng nhân viên cửa hàng.
Không chỉ có vậy, cửa hàng trưởng này còn rất có tài ăn nói, vốn là chuyện nhỏ qua miêu tả của cô ta, nghe giống như là đang tái hiện lại trước mắt tất cả mọi người vậy.
Thẩm Phi Lan càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, bà ta bỗng nhiên cao giọng cắt đứt lời cửa hàng trưởng: "Đủ rồi! Ý của cô là Trân Trân nhà chúng tôi tự ngã? Đùa gì chứ, tất cả nguyên nhân là do giày cao gót? Trân Trân nhà chúng tôi từ nhỏ đã mang giày cao gót, ngã làm sao được? Cô kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ khiến người ta tin phục chứ, cô dùng lời nói qua loa lấy lệ như vậy, cô coi tôi là người ngu hả?"
"Sự thật chính là như vậy, mấy nhân viên của cửa hàng chúng tôi đều nhìn thấy." Đến đây cửa hàng trưởng hơi dừng một chút, nhìn nhân viên của mình một cái, lại chắc chắn: "Ngay cả tôi cũng nhìn thấy."
"Chờ một chút!" Cao Minh Triết mới bị Thẩm Tích Chu cho một cú sấp mặt, trước mặt bao nhiêu người thật khiến anh ta mất hết cả thể diện, mặc dù Thẩm Văn Sơn rất nhanh đã đỡ anh ta lên, nhưng sắc mặt của anh ta vẫn đỏ bừng, đôi mắt hung hãn trừng Thẩm Tích Chu, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Anh ta vừa nghe thấy lời của cửa hàng trưởng, liền đưa ra nghi vấn: "Coi như là Tuyết Trân tự mình ngã, vậy thì, sao cô ấy lại ở cùng với cô ta!"
Vừa nói Cao Minh Triết vừa nâng tay lên chỉ Thẩm Tích Chu đứng ở phía sau Thẩm Duyên, từ đầu tới cuối trên mặt cô luôn mang theo nụ cười lạnh nhạt, giọng nói của anh ta nghe như rít qua từng kẽ răng vậy.
Mà Thẩm Tích Chu tựa hồ đã sớm liệu được Cao Minh Triết sẽ đặt câu hỏi như vậy, vẻ mặt cô không chút thay đổi, cô chỉ hơi xoay mặt về phía Cao Minh Triết, sau đó nhướng mày, trên môi là nụ cười lạnh.
Nhắc tới cũng lạ, Cao Minh Triết cảm thấy trong nụ cười này của cô một loại lạnh lẽo đến thấu xương.
….
/605
|