Chương 1.3: Chết không nhắm mắt
Trầm ngâm trong giây lát, Tiết Phạn vòng qua người giúp việc nọ, lấy chìa khóa của một chiếc xe việt dã khác trong ngăn tủ ra, nói: "Không cần." Rồi trực tiếp vượt qua người nọ, lên xe, động tác như nước chảy mây trôi, rất nhanh xe đã chạy ra khỏi ga ra, thế nhưng, trong bóng đêm tại nơi mà Tiết Phạn không nhìn thấy, người nọ lộ ra hàm răng trắng lạnh khiến người thấy sởn da gà.
Gương mặt trầm tĩnh của Tiết Phạn ẩn trong bóng đêm, cô lặng yên không một tiếng động tăng tốc, có lẽ là trong vô thức muốn xả hết những nhục nhã cùng tức giận trong lòng. Tốc độ xe rất nhanh liền vượt qua 160 km/h, gió lạnh rít gào ngoài cửa sổ khiến cho đầu óc Tiết Phạn vốn rối bời, tức giận bỗng trở nên tỉnh táo đôi chút.
Ý cười lạnh lùng trào phúng tràn ra khóe môi. Quả nhiên, cho dù là một con chó, nuôi lâu cũng sẽ có tình cảm. Thở hắt ra một hơi, Tiết Phạn đảo mắt nhìn văn kiện đặt ở trên ghế lái, xem ra cô đã quá mức nhân từ nương tay rồi, nghĩ đến Tiết Duyệt và tiện nhân kia hầu hạ cha cô một thời gian dài, tốt xấu gì cũng định cho thêm một ít tiền bạc, hiện tại xem ra, quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết mà.
Hơi nhướng mày, Tiết Phạn quyết định chủ ý trong lòng. Bàn chân hơi buông lòng, xe cũng bắt đầu giảm tốc độ, tuy đua xe khiến cho tâm tình người ta khoái trá, nhưng vẫn cực kỳ không an toàn.
Cô phải sống thật tốt, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cho Tiết Duyệt vừa lòng đẹp ý được.
Tiết Phạn khẽ đạp chân phanh.
Không có phản ứng.
Tiết Phạn hơi kinh ngạc, lại thử một lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Cô gần như nín thở, giẫm mạnh chân phanh lần nữa, vẫn không có phản ứng!
Nhất thời, sau lưng Tiết Phạn đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt lạnh một mảnh trơn trượt, dường như ngay cả tay lái cô cũng không cầm chắc. Phía trước là con đường hẹp dài dựa sát vào sườn núi, bên kia là biển sâu thăm thẳm, tuy tình trạng giao thông rất tốt, nhưng lại là sườn dốc.
Tốc độ xe nhanh, sườn dốc hẹp dài, lại không có phanh, cho dù là Tiết Phạn cũng bất chợt sa vào một loại sợ hãi không thể kháng cự.
Cô cắn chặt răng, hung hăng giẫm phanh lại, nhưng cái gì cũng không được. Phía trước đột nhiên thay đổi, Tiết Phạn quẹo tay lái, nhưng tốc độ xe đã đến cực hạn, cô không điều khiển được chỉ nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, xe lao vào rào chắn bảo vệ bên đường, tạo ra một vòng cung đầy thê lương giữa không trung, sau đó rơi xuống dưới biển.
Tiết Phạn chỉ cảm thấy máu nóng trong người như đông lại trong tích tắc, cô trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm kính chắn gió. Thật lạ, đến lúc này, dường như cảm giác sợ hãi đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, bên tai Tiết Phạn chỉ còn lại những tiếng ‘cạch, cạch, cạch’ lúc cô phanh xe.
Đến lúc này còn gì không rõ nữa sao? Có người muốn mạng của cô, là Tiết Duyệt? Tuy cô ta đã từng nói thế, nhưng thật là cô ta sao?
Tiết Phạn chỉ cảm thấy một nỗi hận không cam lòng giống như núi lửa phun trào trong lòng, rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai! !
Chết không nhắm mắt.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Tiết Phạn lúc bấy giờ, cô cắn chặt môi, cho dù máu tươi đã chảy đầm đìa.
Cú va chạm mạnh khiến cho túi khí an toàn văng ra, Tiết Phạn chỉ cảm thấy bên tai là tiếng vù vù, sau đó ý thức dần chìm vào bóng tối.
Một giây trước khi bị bóng tối nuốt chửng, cô cố gắng mở mắt, muốn nhìn thế giới khiến cô không cam lòng này lần cuối, nhưng, tràn vào trong mắt cô chỉ là một màu đỏ tươi đầy thê lương.
Màu đỏ của sự phẫn nộ, bi thương, đau đớn đến cùng cực.
………….
/605
|