Chương 29: Thượng vị giả
Có lẽ là do ánh mắt của Thẩm Tích Chu quá thản nhiên, trái ngược hoàn toàn với những dự đoán của bọn họ, nên nụ cười trên môi bọn họ dần trở lên lúng túng.
Thẩm Tích Chu vẫn như cũ cười mà không cười nhìn qua hai người bọn họ, thì thấy hai người bọn họ đều đang đứng ngồi không yên, bỗng nhiên cô lạnh lùng nói: “Tôi nhớ gần đây hàng của nhà họ Lý vẫn đang chồng chất ở bến cảng thành phố H, coi như cũng không phải là hàng tươi sống, nhưng trời càng ngày càng nóng, chỉ sợ là nó sẽ không giữ được bao lâu.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô Lý lập tức cứng đờ, không đợi cô ta kịp nói thêm câu gì, Thẩm Tích Chu đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô Lưu nói: “Đúng rồi, cô Lưu, lô hàng của nhà họ Lưu hình như phải làm lại đúng không, đã tìm thấy chỗ làm lại chưa vậy?”
Nói xong hai người kia, ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn sang những người khác, “Còn có……”
Bây giờ nhà họ Lý và nhà họ Lưu đang gặp khó khăn trong việc làm ăn, hiện tại còn đang xin sự trợ giúp của nhà họ Thẩm. Thật ra không riêng gì nhà họ Lý và nhà họ Lưu, mà tất cả gia đình của những người đang ngồi ở đây cũng hiếm khi không cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm là danh gia vọng tộc đứng vững sừng sững mấy trăm năm, đây cũng không phải chỉ tuỳ tiện nói một chút, lịch sử và nhân mạch tích lũy mấy trăm năm của gia tộc không phải là những thứ mà gia tộc chỉ mới giàu có vài năm, thậm chí là mấy chục năm có thể so sánh được.
Ở nước C, thậm chí là trong nền kinh tế thế giới, nhà họ Thẩm có vị trí vô cùng quan trọng, nhà của những cô gái này, cũng được coi là có gia thế, nhưng không tránh được muốn dựa hơi nhà họ Thẩm.
Bây giờ thì Thẩm Tích Chu có thể hiểu được tại sao Thẩm Duyên lại không thích nguyên chủ rồi, có gia tộc lớn, có địa vị cao, lại là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, thế mà vẫn bị những kẻ không ra gì bắt nạt, chỉ có thể nói nguyên chủ quả thật không đỡ nổi.
“Ai da, Thẩm Tích Chu, bộ quần áo này của cô thật đẹp, tôi thấy hình như là nó do nhà thiết kế Johnanne làm ra phải không!” Mặc dù những cô gái này mỗi ngày đều chỉ biết hưởng thụ, tiêu tiền, nhưng không có nghĩa bọn họ là đồ đần. Có thể lớn lên ở trong gia tộc đấu đá nhau thế này, bọn họ cũng không phải là người ăn chay, ít nhất thì biết nhìn mặt gửi lời và mượn gió bẻ măng cũng được coi là bản lĩnh hàng đầu.
Gia tộc của bọn họ so với gia tộc nhà Thẩm Tích Chu cũng chỉ thường thôi, thì ra bọn họ dám nói những lời này, chỉ là ỷ vào Thẩm Tích Chu là một cái bánh bao mềm mại dễ bắt nạt, lại cộng thêm việc nhà họ Thẩm đối đãi với đứa cháu ngoại là Trịnh Tuyết Trân còn tốt hơn đứa con gái duy nhất này.
Nhưng hôm nay Thẩm Tích Chu chẳng những không dễ bắt nạt, mà Trịnh Tuyết Trân đối đầu với Thẩm Tích Chu, rất nhanh đã ngoan ngoãn lại, bọn họ liền tranh thủ cơ hội này để chuyển chủ đề nói chuyện.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, xem như ở nhà họ Thẩm Thẩm Tích Chu không được yêu thương, nhưng cô cũng là người đại diện cho nhà họ Thẩm. Bây giờ tự gây phiền phức với nhà họ Thẩm, không phải là mình sẽ không qua được sao?
Thật sự chẳng lẽ phải giống như cô Lý và cô Lưu bị Thẩm Tích Chu chỉ mặt gọi tên như vậy, mới được xem là kết thúc sao?
Đối phương đã chịu thua, Thẩm Tích Chu tự nhiên cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, đều là người làm ăn, để cho người ta một con đường lui, sau này gặp nhau còn vui vẻ.
Rất nhanh, bầu không khí trên bàn lại trở nên hài hoà.
Ăn một bữa cơm, tâm tình Thẩm Tích Chu rất tốt, nhưng cô Lý và cô Lưu lại không yên lòng, chẳng qua, dù bọn họ xấu hổ nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm chủ đề nói chuyện để lấy lòng Thẩm Tích Chu.
Đây mới chính là thứ mà một thượng vị giả nên có.
……
/605
|