Chương 2.2: Trọng sinh
Người đàn ông kia cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, thừa dịp Tiết Phạn ngây người, anh ta trực tiếp kéo cô lên, xoay người áp cô vào vách tường, trên mặt phủ đầy sương lạnh, trong đôi mắt tràn đầy chán ghét cùng phẫn hận: "Đừng ra vẻ nữa Thẩm Tích Chu, vô dụng thôi, nói cho cô biết, cho dù cô có dùng thủ đoạn hạ lưu nào, tôi cũng tuyệt đối không ở bên cô! Trong lòng tôi chỉ có Tuyết Trân, vĩnh viễn chỉ có một mình cô ấy!"
Tuyết Trân?
Thẩm Tích Chu? Tuyết Trân? Đây là những ai vậy?
Tiết Phạn bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô muốn giơ tay đẩy người đàn ông, nhưng toàn thân lại không có chút sức lực. Từ xưa đến nay cô vẫn luôn là người cứng cỏi, chút đau đớn này không làm gì được cô, nhưng hôm nay nó lại khiến cô không chịu được.
Mà người đàn ông vẫn còn oán hận không ngừng lải nhải bên tai khiến cô càng thêm tâm phiền ý loạn, cô nheo mắt muốn nói gì đó, nhưng lúc hé miệng, giọng nói lại nhu nhược yếu ớt như một con mèo bệnh: "Anh câm miệng, đầu tôi đang rất đau!"
Người đàn ông kia chỉ cười lạnh, không có nửa phần thương tiếc, "Diễn kịch cũng diễn đến nghiện, Thẩm Tích Chu, tôi thừa biết cái đức hạnh này của cô rồi, mắt mù mới mắc mưu của cô!"
Nói xong, anh ta không chút khách khí trực tiếp hung hăng ném Tiết Phạn lên giường. Giường kia có chút cứng, Tiết Phạn bị va mạnh khiến lưng phát đau, cô nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông kia còn đang định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa được mở, một người phụ nữ trẻ tuổi với vẻ ngoài thanh lệ nhưng lại mặc trên người bộ quần áo già dặn thành thục ngó vào trong phòng dò xét, cô ta có một đôi mắt hạnh rất lớn, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười với người đàn ông, rồi mới chuyển ánh mắt lên giường.
Chỉ khẽ chạm mắt, đôi lông mày xinh xắn của cô ta liền nhíu chặt lại, có điều lại chẳng thèm nói với Tiết Phạn một câu, anh mắt đã nhìn về phía người đàn ông kia cười nói: "Minh Triết, anh đã nói xong với Tích Chu chưa? Ông ngoại muốn gặp anh rồi."
Cao Minh Triết nhìn người phụ nữ kia, gật gật đầu: "Nói xong rồi, anh lập tức đến." Sau đó anh ta lại nhìn về phía Tiết Phạn còn đang cuộn người nằm trên giường, cười lạnh: "Thẩm Tích Chu, đây là lần cuối cùng tôi gặp cô, sau này mong cô biết liêm sỉ một chút, đừng có dây dưa với tôi nữa!"
Cao Minh Triết đi đến bên cạnh người phụ nữ kia, đặt lên khóe môi cô ta một nụ hôn, giọng nói ấm áp như ánh mặt trời vào đông: "Cùng đi nhé?"
"Anh đi trước đi, em có lời muốn nói với Tích Chu."
Cao Minh Triết gật gật đầu, anh ta liếc xéo bóng dáng còn đang nằm trên giường một cái, sau đó cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận một chút, cô ta mà lên cơn điên thì người thân cũng không nhận, trông chả khác nào một con chó điên."
"Sao lại nói chuyện như vậy!" Người phụ nữ cười hì hì đẩy Cao Minh Triết một cái, nhưng lại không hề có một chút ý trách móc nào, xem ra, cô ta cũng rất tán thành cách nói này. Tiễn bước Cao Minh Triết đi rồi, người phụ nữ kia lại đi vào phòng, cô ta lắc mông, uốn éo đi đến bên giường.
Tiết Phạn đầu đau như búa bổ, trên người một hồi nóng một hồi lạnh, cực kỳ khó chịu.
Bỗng nhiên cô thấy mặt mình bị người ta hung hăng bóp chặt, tuy thân thể đã khó chịu tới cực điểm, nhưng Tiết Phạn vẫn dùng chút lý trí cuối cùng khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nhìn về phía người đang bóp chặt cô không buông kia.
……………..
/605
|