Hôm nay Hàn Phong đến Bạch Gia, hắn mang theo bốn mươi năm người, phần lớn trong số đó là người hầu của nhà hắn, còn lại là vài tên hồ bằng cẩu hữu.
Hôm qua bị Bạch Dịch dọa chạy khiến Hàn Phong vừa tức vừa giận, từ lâu đã sinh ra sát tâm, hắn liền chuẩn bị thật tốt năm trăm lượng bạc thông đồng với quan phủ, lần này đến đây, mục đích chính là đánh chết đối phương.
Biết chút võ nghệ thì đã sao, chỉ cần mình đem theo đủ nhiều người thì sao phải sợ một tên mù lòa? Ngày hôm qua bảy tám người chưa phải là đối thủ, hôm nay bốn mươi năm người không lẽ không đánh chết nổi một tên thư sinh?
Mang theo ý quyết giết, thiếu niên hư hỏng Hàn gia một chân đạp nát cửa sân Bạch gia, đem theo một đám nô bộc hung dữ phăm phăm xông vào, gắt giọng mắng to. Vừa mắng dứt lời, vị Đại thiếu gia Hàn gia này bỗng thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong sân Bạch gia có một nhóm người chỉnh tề mặc áo giáp sắt, trong tay là những lưỡi dao sắc bén tạo thành hàng ngũ, những người này im hơi lặng tiếng mà yên tĩnh đứng ở trong sân, bên ngoài vốn không nhận ra điều đó.
Nhìn dưới tay mình cầm cây gậy, lại nhìn xem những đại hán trước mắt cầm trong tay cương đao, khắp người Hàn Phong bắt đầu trở nên run rẩy. Đầu óc trở nên mơ mơ màng màng, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, nhà Bạch gia nghèo rớt mùng tơi như vậy làm sao đột nhiên trong sân có nhiều vệ binh đến thế?
Trong phòng, Tiểu Vương gia nghe thấy bên ngoài văng tiếng tiếng nhục mạ, khuôn mặt lập tức trầm xuống. Không đợi Bạch Dịch đứng dậy hắn liền xông ra ngoài trước, nâng tà áo vải trên người, ngẩng mặt lên mắng: “Tên khốn khiếp nào gây hỗn ở đây! Dám phế đi ân công của ta, lão tử ta sẽ phế ngươi trước!”
Tiểu vương gia mười lăm tuổi, đang là tuổi vỡ giọng nên giọng nói có hơi lanh lảnh, phối hợp với áo vải trắng trên người thì thật giống Cương thi. Giọng nói rất bình thường mà đã khiến cho Hàn Phong sợ tới mức khẽ run rẩy.
Đợi Hàn Phong dụi hai mắt xong thì Bạch Dịch mới từ trong phòng xông ra, chợt có một tiếng kêu kì quái vang lên: “A, yêu..., yêu quái!”
“Ngươi dám nói bản thế tử là yêu quái…” Tiểu vương gia Cao Nhân lúc này mới tức giận mà trầm giọng nói: “Dám nhục mạ Cảnh vương thế tử, ta xem như tiểu tử ngươi chán sống rồi. Người đâu, mau đánh hắn, đánh hắn chết cho đáng đời!”
Cao Nhân bình tĩnh phân phó một tiếng đã làm cho Hàn Phong sợ tới mức hồn phiêu phách tán. Nhà Hàn gia giàu có, tại trấn Vĩnh An có thể ăn nói ngang ngược, thế nhưng khi gặp phải Cảnh Vương Thế Tử thì Hàn gia nhà hắn chẳng đáng để mang ra so sánh. Bình thường, Hàn Phong đánh giết người nghèo thì chỉ cần xử lý với quan lại một lần là đủ. Tiểu Vương gia giết người, quan phủ cũng không dám hỏi tới nửa chữ.
Ở huyện Thanh Thủy, giống như trấn Vĩnh An nhưng loại thị trấn này lại nhỏ hơn đến mười tòa nhà, toàn bộ huyện Thanh Thủy đều là thái ấp của Cảnh Vương, một cái Hàn gia nhỏ bé thật sự quá tầm thường.
Được tiểu vương gia phân phó, ánh mắt đám hộ vệ của Vương phủ lập tức lộ rõ hung quang, đem vây quanh những người vừa xông vào trong viện, tên thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt Hàn Phong, quan sát một lượt rồi nhấc chân lên đá trực tiếp vào bụng của hắn, Hàn thiếu gia đau đến mức kêu thảm rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Tên thống lĩnh hộ vệ có thể kìm nén cỗ tà hỏa như vậy là rất lâu rồi. Đêm hôm qua, đang trong lúc hắn vì tìm kiếm Xú Thảo mà phải cầm trên tay phân dã thú và nước tiểu thì không nói, hôm nay lại bất đắc dĩ lại phải đặc biệt bái lạy một tên thư sinh bình dân, nhưng hắn dù sao cũng là thống lĩnh hộ vệ của Cảnh Vương. Có tổng công ba thống lĩnh, tất cả đều có võ nghệ phi phàm. Hắn là thống lĩnh đặc biệt phụ trách bảo vệ Tiểu Vương gia, địa vị thân phận cao, ở huyện Thanh Thủy có thể ngang ngược, ít khi phải chịu qua loại oán khí này.
Một bụng lửa giận rốt cuộc cũng đã có nơi để trút. Thống lĩnh hộ vệ cười lạnh rồi đánh một chưởng, tự mình đánh người cho đến khi Hàn Phong bầm dập mặt mũi, liên tục kêu thảm thiết, cũng không biết đã gãy mấy cái xương.
Trong sân Bạch gia liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những tên nô bộc hung ác người Hàn gia sau khi nghe được thì lập tức kinh hồn bạt vía. Bọn họ không nghĩ cái tên Tiểu Vương gia đột nhiên xuất hiện kia lại là người nhà của Bạch Dịch, lại được một đám hộ vệ hung thần ác sát vây quanh khiến bọn họ đến thở mạnh cũng không dám.
Cho đến khi tiếng rên của Hàn Phong càng ngày càng yếu, tên thống lĩnh hộ vệ mới dừng tay lại, boang… một tiếng, rút Cương đao bên hông ra, liền vung đao định chém.
Dám liều lĩnh xúc phạm tiểu vương gia, đó chính là tử tội. Nếu như Tiểu Vương gia nói phải đánh chết thì thống lĩnh hộ vệ cũng sẽ không nể tình.
“A…A!”
Hàn Phong bị đánh thành đầu heo, lúc này từ trong khe mắt nhìn thấy đối phương muốn chém chết hắn thì sợ tới mức nước tiểu cũng phải đi ra, bất chấp toàn thân đau nhức kịch liệt, vừa bò vừa lăn mà hướng ra bên cạnh bỏ trốn. Hắn bò đến dưới chân Cao Nhân mà kêu rên: “Xin Tiểu vương gia tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin Tiểu vương gia tha mạng!”
Một cước đá văng tên Hàn Phong đầu heo, Tiểu Vương gia lạnh giọng hỏi: “Ân oán giữa ân công của ta và ngươi vốn đã kết thúc, lại còn dám mang nhiều người tới Bạch gia như vậy trả thù, giờ ngươi chính là kẻ thù.”
Hàn Phong vốn đã sững sờ, sau đó mới nhận thấy ân công trong lời nói của Tiểu vương gia là ai. Lúc trước hắn có vạ miệng chửi mắng Thế tử, nhưng là vô tình, khóc lóc van xin một hồi vẫn có thể thoát chết, nhưng nếu Bạch Dịch lại chính là ân công của Tiểu Vương gia thì Hàn Phong hắn chết chắc.
“Cái này… cái này…” Hàn Phong nói quanh co một lúc.“Nói!” Tiểu Vương gia phẫn nộ quát.
“Ai!” Hàn Phong khẽ run rẩy, gấp gáp nói: “Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, không tôn trọng muội muội Bạch Ngọc và Bạch Dịch, mới lấy tiền thuê nhà cao lên để đến cưỡng bức huynh muội bọn họ, nhưng ta không cướp đi muội muội của hắn, lại còn bị Bạch Dịch cắn mất nửa lỗ tai, người xem!”
Hàn Phong vội vàng cởi bỏ miếng vải trắng trên lỗ tai hắn ra, lộ ra lỗ tai chỉ còn một nửa, thế nhưng tiểu vương gia Cao Nhân lại muốn chơi đùa hắn nên bảo: “Ngươi lừa gạt con gái nhà lành đã là hành động bỉ ổi, nếu Bạch huynh cắn mất tai phải của ngươi, thì ta đây sẽ cắn nốt tai trái của ngươi, hặc hặc!”
Nói xong, Tiểu Vương gia nhe hàm răng trắng ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Hàn Phong dính đầy máu thì nhướng mày, nói với thống lĩnh hộ lĩnh: “Ta đau răng. Ngươi sẽ cắn thay ta.”
Sao lại là ta?
Đáy lòng thống lĩnh hộ vễ kêu rên, bảo hắn chém người, hắn tuyệt đối thống khoái, thế nhưng bảo hắn cắn người, hắn không thể làm được.
Vẻ mặt đau khổ ngồi xổm trước mặt Hàn Phong, thống lĩnh hộ vệ nhìn lỗ tai của đối phương ú nhuộm đầy máu, một trận buồn nôn, bỗng nhiên nhanh trí khẽ động, quay đầu trút lấy hơi lạnh nói: “Thế tử, thuộc hạ cũng đau răng, để ta tìm cho ngài một người có răng miệng tốt”.
Nói xong, thống lĩnh hộ vệ vội vàng chọn lấy một tên hộ vệ to cao nhưng lại rất tham ăn, người này nhất định thống khoái, đi đến rặc rặc một cái, cắn vào lỗ tai khác của Hàn Phong một cái, trong miệng vẫn còn nhai nhai, mùi vị dường như không tốt nên hắn liền nhổ ra ngoài.
Mất toàn bộ hai lỗ tai, lúc này Hàn Phong ngay cả kêu cũng không dám kêu, cố nén đau nhức kịch liệt. Phía sau hắn là đám nô bộc hung ác cũng đang sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu. Bạch Dịch thấy thế thì không khỏi cảm thấy buồn cười một lúc.
“Ca!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, than ảnh của Bạch Ngọc lảo đảo chạy vào, nhìn trong nhà kéo đến nhiều như vậy khiến nữ hài nhi tưởng rằng Hàn gia lại đến sinh sự, khuôn mặt trắng bệch mà bảo vệ ngay trước người ca ca, thân thể nho nhỏ lại nhè nhẹ run, cũng không chịu lui về phía sau nửa bước.
“Ngươi chính là Bạch Ngọc?”
Cao Nhân nhìn thấy Bạch Ngọc đứng phía sau thì hơi sững sờ, nữ hài nhi trước mặt gần bằng tuổi hắn, lớn lên không những thanh lệ thoát tục, điểm hiếm thấy chính là tính tình ngang ngược không chịu khuất phục, chẳng qua là trên mặt người kia vặn vẹo rất nhiều vết sẹo, lộ ra làm người ta hết sức sợ hãi.
Tính cách Cao Nhân hào phóng, đã coi Bạch Dịch là huynh đệ, lúc này nhìn thấy hững vết thương trên khuôn mặt muội muội của Bạch Dịch, ngay lập tức hung hăng mà nhìn thẳng vào Hàn Phong, phẫn nộ quát: “Bạch Ngọc tổn thương, có phải ngươi làm hay không, tên bại hoại này? Người đâu, tới chém chết hắn cho ta!”
Tiểu Vương gia vừa hạ lệnh, thống lĩnh hộ liền liền nâng đao lập tức xông lên, cái này là việc sở trường của hắn, không cần người khác phải đụng tay.
“Tiểu vương gia tha mạng!” Lúc này Hàn Phong đã sớm tuyệt vọng, khóc thét lên: “Đó là nàng tự rạch đấy, không phải ta làm!”
“Không phải là ngươi làm?” Tiểu Vương gia nhíu mày, phân phó nói: “Vậy thì vẫn cứ tiếp tục đánh, đánh đến khi sắp chết, ngươi chỉ có thể lăn thì lần sau mới không dám đến đây gây sự, lúc đó ta sẽ róc thịt ngươi!”
“Ta sắp chết rồi, trời ơi!” Hàn Phong vừa nói xong một câu, lại nghênh đón một trận tay đấm chân đá, hôm nay hắn muốn quét ngang Bạch gia nhưng không thể, giữ lại chút khẩu khí con trai đã là vô cùng may mắn rồi.
Kéo tiểu muội muội đến bên người, Bạch Dịch mỉm cười với Cao Nhân rồi chắp tay nói: “Việc vặt của Bạch gia đã làm Tiểu Vương gia phí tâm.” Sau đóhướng sang Phí lão vẫn thủy chung đứng ở một bên: Đa tạ Phí lão.
Bạch Dịch nói lời cảm tạ khiến cho Phí lão khó hiểu một hồi. Chuyện phiền phức này hộ vệ Vương phủ có thể giải quyết đơn giản, xem ra hắn thật sự không đáng để nhắc tới, nếu như Bạch Dịch nói những lời cảm tạ này, cũng tức là nói hắn đã dùng tới phần nhân tình nợ Phí lão rồi.
Món nợ nhân tình của một Tu chân giả, trả như vậy là quá đơn giản, thật sự là lãng phí. Phí lão nhẹ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Sau đó gọi cha mẹ Hàn Phong đến đánh cho hấp hối, trong lòng người Hàn gia mới cảm thấy run sợ mà đưa thiếu gia của bọn họ ra ngoài. Lúc này đừng nói là Thiếu gia, ngay cả Lão gia cũng không dám đến Bạch gia nữa. Có Tiểu Vương gia là chỗ dựa, còn ai dám tìm đến cái chết?
Sau khi đám người của Hàn gia cuốn gói ra về, Cao nhân cảm thấy vô cùng sảng khoái, bởi vì dùng một chân đá Hàn Phong nên có chút đau đớn, lúc này mới cảm thấy không muốn từ biệt.
Lúc đang muốn rời đi, Tiểu vương gia lại nhớ tới cái gì đó, hẹn nhau nói: “Bạch huynh, hai tháng sau, Tiên gia ở thành Thanh Thủy mở kỳ thi cuối năm, kiến thức hiện tại của Bạch huynh mà nói chắc hẳn sẽ có cơ hội bái nhập tiên môn, đến lúc đó huynh cần phải sớm đi đến thành Thanh Thủy, đệ sẽ đưa huynh đi du ngoạn một lần, sau đó hai ta cùng nhau tham gia Tiên khảo!”
Hôm qua bị Bạch Dịch dọa chạy khiến Hàn Phong vừa tức vừa giận, từ lâu đã sinh ra sát tâm, hắn liền chuẩn bị thật tốt năm trăm lượng bạc thông đồng với quan phủ, lần này đến đây, mục đích chính là đánh chết đối phương.
Biết chút võ nghệ thì đã sao, chỉ cần mình đem theo đủ nhiều người thì sao phải sợ một tên mù lòa? Ngày hôm qua bảy tám người chưa phải là đối thủ, hôm nay bốn mươi năm người không lẽ không đánh chết nổi một tên thư sinh?
Mang theo ý quyết giết, thiếu niên hư hỏng Hàn gia một chân đạp nát cửa sân Bạch gia, đem theo một đám nô bộc hung dữ phăm phăm xông vào, gắt giọng mắng to. Vừa mắng dứt lời, vị Đại thiếu gia Hàn gia này bỗng thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong sân Bạch gia có một nhóm người chỉnh tề mặc áo giáp sắt, trong tay là những lưỡi dao sắc bén tạo thành hàng ngũ, những người này im hơi lặng tiếng mà yên tĩnh đứng ở trong sân, bên ngoài vốn không nhận ra điều đó.
Nhìn dưới tay mình cầm cây gậy, lại nhìn xem những đại hán trước mắt cầm trong tay cương đao, khắp người Hàn Phong bắt đầu trở nên run rẩy. Đầu óc trở nên mơ mơ màng màng, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, nhà Bạch gia nghèo rớt mùng tơi như vậy làm sao đột nhiên trong sân có nhiều vệ binh đến thế?
Trong phòng, Tiểu Vương gia nghe thấy bên ngoài văng tiếng tiếng nhục mạ, khuôn mặt lập tức trầm xuống. Không đợi Bạch Dịch đứng dậy hắn liền xông ra ngoài trước, nâng tà áo vải trên người, ngẩng mặt lên mắng: “Tên khốn khiếp nào gây hỗn ở đây! Dám phế đi ân công của ta, lão tử ta sẽ phế ngươi trước!”
Tiểu vương gia mười lăm tuổi, đang là tuổi vỡ giọng nên giọng nói có hơi lanh lảnh, phối hợp với áo vải trắng trên người thì thật giống Cương thi. Giọng nói rất bình thường mà đã khiến cho Hàn Phong sợ tới mức khẽ run rẩy.
Đợi Hàn Phong dụi hai mắt xong thì Bạch Dịch mới từ trong phòng xông ra, chợt có một tiếng kêu kì quái vang lên: “A, yêu..., yêu quái!”
“Ngươi dám nói bản thế tử là yêu quái…” Tiểu vương gia Cao Nhân lúc này mới tức giận mà trầm giọng nói: “Dám nhục mạ Cảnh vương thế tử, ta xem như tiểu tử ngươi chán sống rồi. Người đâu, mau đánh hắn, đánh hắn chết cho đáng đời!”
Cao Nhân bình tĩnh phân phó một tiếng đã làm cho Hàn Phong sợ tới mức hồn phiêu phách tán. Nhà Hàn gia giàu có, tại trấn Vĩnh An có thể ăn nói ngang ngược, thế nhưng khi gặp phải Cảnh Vương Thế Tử thì Hàn gia nhà hắn chẳng đáng để mang ra so sánh. Bình thường, Hàn Phong đánh giết người nghèo thì chỉ cần xử lý với quan lại một lần là đủ. Tiểu Vương gia giết người, quan phủ cũng không dám hỏi tới nửa chữ.
Ở huyện Thanh Thủy, giống như trấn Vĩnh An nhưng loại thị trấn này lại nhỏ hơn đến mười tòa nhà, toàn bộ huyện Thanh Thủy đều là thái ấp của Cảnh Vương, một cái Hàn gia nhỏ bé thật sự quá tầm thường.
Được tiểu vương gia phân phó, ánh mắt đám hộ vệ của Vương phủ lập tức lộ rõ hung quang, đem vây quanh những người vừa xông vào trong viện, tên thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt Hàn Phong, quan sát một lượt rồi nhấc chân lên đá trực tiếp vào bụng của hắn, Hàn thiếu gia đau đến mức kêu thảm rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Tên thống lĩnh hộ vệ có thể kìm nén cỗ tà hỏa như vậy là rất lâu rồi. Đêm hôm qua, đang trong lúc hắn vì tìm kiếm Xú Thảo mà phải cầm trên tay phân dã thú và nước tiểu thì không nói, hôm nay lại bất đắc dĩ lại phải đặc biệt bái lạy một tên thư sinh bình dân, nhưng hắn dù sao cũng là thống lĩnh hộ vệ của Cảnh Vương. Có tổng công ba thống lĩnh, tất cả đều có võ nghệ phi phàm. Hắn là thống lĩnh đặc biệt phụ trách bảo vệ Tiểu Vương gia, địa vị thân phận cao, ở huyện Thanh Thủy có thể ngang ngược, ít khi phải chịu qua loại oán khí này.
Một bụng lửa giận rốt cuộc cũng đã có nơi để trút. Thống lĩnh hộ vệ cười lạnh rồi đánh một chưởng, tự mình đánh người cho đến khi Hàn Phong bầm dập mặt mũi, liên tục kêu thảm thiết, cũng không biết đã gãy mấy cái xương.
Trong sân Bạch gia liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những tên nô bộc hung ác người Hàn gia sau khi nghe được thì lập tức kinh hồn bạt vía. Bọn họ không nghĩ cái tên Tiểu Vương gia đột nhiên xuất hiện kia lại là người nhà của Bạch Dịch, lại được một đám hộ vệ hung thần ác sát vây quanh khiến bọn họ đến thở mạnh cũng không dám.
Cho đến khi tiếng rên của Hàn Phong càng ngày càng yếu, tên thống lĩnh hộ vệ mới dừng tay lại, boang… một tiếng, rút Cương đao bên hông ra, liền vung đao định chém.
Dám liều lĩnh xúc phạm tiểu vương gia, đó chính là tử tội. Nếu như Tiểu Vương gia nói phải đánh chết thì thống lĩnh hộ vệ cũng sẽ không nể tình.
“A…A!”
Hàn Phong bị đánh thành đầu heo, lúc này từ trong khe mắt nhìn thấy đối phương muốn chém chết hắn thì sợ tới mức nước tiểu cũng phải đi ra, bất chấp toàn thân đau nhức kịch liệt, vừa bò vừa lăn mà hướng ra bên cạnh bỏ trốn. Hắn bò đến dưới chân Cao Nhân mà kêu rên: “Xin Tiểu vương gia tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin Tiểu vương gia tha mạng!”
Một cước đá văng tên Hàn Phong đầu heo, Tiểu Vương gia lạnh giọng hỏi: “Ân oán giữa ân công của ta và ngươi vốn đã kết thúc, lại còn dám mang nhiều người tới Bạch gia như vậy trả thù, giờ ngươi chính là kẻ thù.”
Hàn Phong vốn đã sững sờ, sau đó mới nhận thấy ân công trong lời nói của Tiểu vương gia là ai. Lúc trước hắn có vạ miệng chửi mắng Thế tử, nhưng là vô tình, khóc lóc van xin một hồi vẫn có thể thoát chết, nhưng nếu Bạch Dịch lại chính là ân công của Tiểu Vương gia thì Hàn Phong hắn chết chắc.
“Cái này… cái này…” Hàn Phong nói quanh co một lúc.“Nói!” Tiểu Vương gia phẫn nộ quát.
“Ai!” Hàn Phong khẽ run rẩy, gấp gáp nói: “Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, không tôn trọng muội muội Bạch Ngọc và Bạch Dịch, mới lấy tiền thuê nhà cao lên để đến cưỡng bức huynh muội bọn họ, nhưng ta không cướp đi muội muội của hắn, lại còn bị Bạch Dịch cắn mất nửa lỗ tai, người xem!”
Hàn Phong vội vàng cởi bỏ miếng vải trắng trên lỗ tai hắn ra, lộ ra lỗ tai chỉ còn một nửa, thế nhưng tiểu vương gia Cao Nhân lại muốn chơi đùa hắn nên bảo: “Ngươi lừa gạt con gái nhà lành đã là hành động bỉ ổi, nếu Bạch huynh cắn mất tai phải của ngươi, thì ta đây sẽ cắn nốt tai trái của ngươi, hặc hặc!”
Nói xong, Tiểu Vương gia nhe hàm răng trắng ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Hàn Phong dính đầy máu thì nhướng mày, nói với thống lĩnh hộ lĩnh: “Ta đau răng. Ngươi sẽ cắn thay ta.”
Sao lại là ta?
Đáy lòng thống lĩnh hộ vễ kêu rên, bảo hắn chém người, hắn tuyệt đối thống khoái, thế nhưng bảo hắn cắn người, hắn không thể làm được.
Vẻ mặt đau khổ ngồi xổm trước mặt Hàn Phong, thống lĩnh hộ vệ nhìn lỗ tai của đối phương ú nhuộm đầy máu, một trận buồn nôn, bỗng nhiên nhanh trí khẽ động, quay đầu trút lấy hơi lạnh nói: “Thế tử, thuộc hạ cũng đau răng, để ta tìm cho ngài một người có răng miệng tốt”.
Nói xong, thống lĩnh hộ vệ vội vàng chọn lấy một tên hộ vệ to cao nhưng lại rất tham ăn, người này nhất định thống khoái, đi đến rặc rặc một cái, cắn vào lỗ tai khác của Hàn Phong một cái, trong miệng vẫn còn nhai nhai, mùi vị dường như không tốt nên hắn liền nhổ ra ngoài.
Mất toàn bộ hai lỗ tai, lúc này Hàn Phong ngay cả kêu cũng không dám kêu, cố nén đau nhức kịch liệt. Phía sau hắn là đám nô bộc hung ác cũng đang sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu. Bạch Dịch thấy thế thì không khỏi cảm thấy buồn cười một lúc.
“Ca!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, than ảnh của Bạch Ngọc lảo đảo chạy vào, nhìn trong nhà kéo đến nhiều như vậy khiến nữ hài nhi tưởng rằng Hàn gia lại đến sinh sự, khuôn mặt trắng bệch mà bảo vệ ngay trước người ca ca, thân thể nho nhỏ lại nhè nhẹ run, cũng không chịu lui về phía sau nửa bước.
“Ngươi chính là Bạch Ngọc?”
Cao Nhân nhìn thấy Bạch Ngọc đứng phía sau thì hơi sững sờ, nữ hài nhi trước mặt gần bằng tuổi hắn, lớn lên không những thanh lệ thoát tục, điểm hiếm thấy chính là tính tình ngang ngược không chịu khuất phục, chẳng qua là trên mặt người kia vặn vẹo rất nhiều vết sẹo, lộ ra làm người ta hết sức sợ hãi.
Tính cách Cao Nhân hào phóng, đã coi Bạch Dịch là huynh đệ, lúc này nhìn thấy hững vết thương trên khuôn mặt muội muội của Bạch Dịch, ngay lập tức hung hăng mà nhìn thẳng vào Hàn Phong, phẫn nộ quát: “Bạch Ngọc tổn thương, có phải ngươi làm hay không, tên bại hoại này? Người đâu, tới chém chết hắn cho ta!”
Tiểu Vương gia vừa hạ lệnh, thống lĩnh hộ liền liền nâng đao lập tức xông lên, cái này là việc sở trường của hắn, không cần người khác phải đụng tay.
“Tiểu vương gia tha mạng!” Lúc này Hàn Phong đã sớm tuyệt vọng, khóc thét lên: “Đó là nàng tự rạch đấy, không phải ta làm!”
“Không phải là ngươi làm?” Tiểu Vương gia nhíu mày, phân phó nói: “Vậy thì vẫn cứ tiếp tục đánh, đánh đến khi sắp chết, ngươi chỉ có thể lăn thì lần sau mới không dám đến đây gây sự, lúc đó ta sẽ róc thịt ngươi!”
“Ta sắp chết rồi, trời ơi!” Hàn Phong vừa nói xong một câu, lại nghênh đón một trận tay đấm chân đá, hôm nay hắn muốn quét ngang Bạch gia nhưng không thể, giữ lại chút khẩu khí con trai đã là vô cùng may mắn rồi.
Kéo tiểu muội muội đến bên người, Bạch Dịch mỉm cười với Cao Nhân rồi chắp tay nói: “Việc vặt của Bạch gia đã làm Tiểu Vương gia phí tâm.” Sau đóhướng sang Phí lão vẫn thủy chung đứng ở một bên: Đa tạ Phí lão.
Bạch Dịch nói lời cảm tạ khiến cho Phí lão khó hiểu một hồi. Chuyện phiền phức này hộ vệ Vương phủ có thể giải quyết đơn giản, xem ra hắn thật sự không đáng để nhắc tới, nếu như Bạch Dịch nói những lời cảm tạ này, cũng tức là nói hắn đã dùng tới phần nhân tình nợ Phí lão rồi.
Món nợ nhân tình của một Tu chân giả, trả như vậy là quá đơn giản, thật sự là lãng phí. Phí lão nhẹ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Sau đó gọi cha mẹ Hàn Phong đến đánh cho hấp hối, trong lòng người Hàn gia mới cảm thấy run sợ mà đưa thiếu gia của bọn họ ra ngoài. Lúc này đừng nói là Thiếu gia, ngay cả Lão gia cũng không dám đến Bạch gia nữa. Có Tiểu Vương gia là chỗ dựa, còn ai dám tìm đến cái chết?
Sau khi đám người của Hàn gia cuốn gói ra về, Cao nhân cảm thấy vô cùng sảng khoái, bởi vì dùng một chân đá Hàn Phong nên có chút đau đớn, lúc này mới cảm thấy không muốn từ biệt.
Lúc đang muốn rời đi, Tiểu vương gia lại nhớ tới cái gì đó, hẹn nhau nói: “Bạch huynh, hai tháng sau, Tiên gia ở thành Thanh Thủy mở kỳ thi cuối năm, kiến thức hiện tại của Bạch huynh mà nói chắc hẳn sẽ có cơ hội bái nhập tiên môn, đến lúc đó huynh cần phải sớm đi đến thành Thanh Thủy, đệ sẽ đưa huynh đi du ngoạn một lần, sau đó hai ta cùng nhau tham gia Tiên khảo!”
/321
|