Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 730: Vô cùng náo nhiệt

/1022


Edit: Chirido Beta: Nora Liên lão gia tử quát tháo bảo ngừng lại nhưng không hiệu quả, ông đành xuống kháng tự mình đi can ngăn, vốn tưởng rằng làm vậy thì tất cả mọi người sẽ sợ uy ông mà lập tức dừng tay. Nhưng chuyện xảy ra không như ông nghĩ. Mấy người đánh nhau loạn xạ thành một đống, căn bản ông không thể nào kéo ra được. Càng ngoài dự đoán của ông là trong lúc hỗn loạn thậm chí có quyền cước rơi lên người ông.

Ở phía sau lưng, đùi và bắp chân bị ai đó đánh một cái, Liên lão gia tử nhịn không được lảo đảo ngã xuống, sắc mặt đột biến.

“Đánh chết ta, các ngươi đánh chết ta rồi!” Liên lão gia tử đau quá, rống lớn một tiếng.

Chu thị ngồi trên giường gạch không thể nhìn rõ thứ gì, nhưng phát giác Liên lão gia tử bị đánh cũng gấp gáp, liền bất chấp chưa mang giầy lao thẳng tới đám người.

“Đánh cả ta luôn đi, ta cũng không sống nổi nữa rồi. Đánh chết chúng ta thì đám súc vật (nguyên văn: đồ vương bát độc tử-con rùa con bê) tụi mày cũng rãnh nợ.” Chu thị giống như hổ điên xù lông vọt vào trong đám người đến chỗ Liên lão gia tử, trợn ngược cặp mắt đỏ ngầu mắng.

Lần này, mấy người đang dính chùm một chỗ đánh loạn xà ngầu nghe vậy mới dừng tay, rối rít lui ra.

Chu thị cùng Liên Thủ Nhân vịn Liên lão gia tử lên kháng ngồi.

“Lão đầu tử, đứa nào trong đám đó đánh ông hả?” Chu thị hỏi.

“Không phải, không phải con/cháu đâu.” Một nhà Liên Thủ Nghĩa, huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu lập tức phủ nhận.

Những quyền cước đó đánh từ phía sau lưng tới, vì vậy Liên lão gia tử cũng không thấy là do ai đánh. Ông nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy. Người đánh ông hạ thủ không hề chần chờ, cũng không thu lực lại giữa chừng, rõ rành rành là có chủ ý đánh về phía ông từ trước.

Liên lão gia tử nghĩ như vậy nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tim như bị đao cắt. Ông già rồi, vữa nãy tràng diện lại loạn nháo nhào, ông vừa tức vừa vội nên không nhớ rõ chính xác là ai hạ thủ, chỉ nhớ lúc đó trước mắt toàn một mảng mơ mơ hồ hồ.

Liên Thủ Nhân chắc chắn sẽ không đánh ông. Hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu hình như lúc đó đang đứng trước mặt ông, như vậy chỉ còn lại vợ chồng Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang và Lục Lang.

Liên lão gia tử mở bừng mắt ra, ngẩng đầu, quét mắt qua mấy người Liên Thủ Nghĩa. Ông thật sự không ngờ con cháu có thể hạ độc thủ sau lưng ông, động quyền cước với ông.

Cho dù bọn nó kính sợ ông nhưng cũng hận ông, hận đến nỗi hạ quyết tâm động tay động chân với ông. Nhận ra điều này, so với đau đớn trên thân thể thì đau đớn trong lòng càng làm Liên lão gia tử khó chịu hơn.

“Ngỗ nghịch, ngỗ nghịch bất hiếu.” Liên lão gia tử vừa thương tâm, vừa tức giận thì thào.

“Đi gọi lão Tứ cho ta“ Chu thị thấy Liên lão gia tử không nói lời nào, liền giương nanh múa vuốt nói: “Bảo nó mời sai nha trong nha môn tới đây, ta không tin không tìm ra được thủ phạm. Một khi tìm ra, người đó phải bị đánh bằng bản tử, gô cổ bỏ tù!”

Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu run rẩy co rúm lại. Trên mặt Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang cũng lộ vẻ không được tự nhiên, nhưng Lục Lang lại cứ trơ ra như người không liên quan.

Huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang vội vàng rối rít thề thốt, nói không hề đánh Liên lão gia tử.

“Đại bá có ân với chúng cháu, chúng cháu sao có thể ra tay với đại bá. Chúng cháu cũng không dám a.” Huynh đệ Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu nói.

“Cha, chúng con có đánh ai cũng không thể đánh ngài. Chúng con thành loại người gì chứ.” Liên Thủ Nghĩa thành khẩn nói.

Lý do thoái thác của Hà thị và Tứ Lang cũng không khác biệt. Lục Lang cũng nói hắn không đánh Liên lão gia tử.

Chu thị ồn ào đòi gọi Liên Thủ Tín, đòi gọi người trong nha môn.

“La hét cái gì“ Liên lão gia tử gào to dàn xếp cho yên chuyện, dù sao chuyện này nói ra bất kể là ai đánh ông cũng là việc xấu trong nhà. “Nói chính sự.”

Liên lão gia tử hô gọi huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu tới ngồi trước mặt ông.

Liên lão gia tử phất phất tay, lạnh lùng nói.

“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, ở đây không có việc cho các ngươi. Lấy vợ cho đại ca ngươi là chuyện chắc chắn. Các ngươi cũng ngăn không được. Ta lặp lại lần nữa, chuyện này không hại đến ích lợi của một phòng các ngươi. Các ngươi đàng hoàng chút, đến lúc đó nhất định sẽ có chỗ tốt. Nếu các ngươi lại náo, liền cút hết cho ta.”

“Ta cho các ngươi ra riêng, dù lão Tứ muốn tiễn các ngươi đến phía bắc, ta nhất định cũng sẽ không ngăn cản.”

Những lời trước đó của Liên lão gia tử không thể đả động mấy người Liên Thủ Nghĩa, nhưng ông uy hiếp chia nhà và nói để Liên Thủ Tín đưa bọn họ đến phía bắc, thật sự là làm mấy người Liên Thủ Nghĩa sợ hãi.

“Cha, chúng con cũng không phải vì tốt cho chúng con, con sợ cha bị mắc bẫy đám vương bát đản này.” Liên Thủ Nghĩa liền nói, lần này cũng không dám nói không đồng ý hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân.

“Trong lòng ta có tính toán, không cần các ngươi quan tâm. Các ngươi nên làm gì thì làm đi.” Liên lão gia tử trầm mặt nói, cũng không nhìn Liên Thủ Nghĩa lần nào.

Ai đã hạ thủ đánh sau lưng ông, trong lòng Liên lão gia tử đã rõ ràng.

Nhưng ông cũng không chọc thủng tầng cửa sổ này. Mấy người Liên Thủ Nghĩa cũng không gây gổ nữa. Mặc dù bọn họ không nghe theo lời Liên lão gia tử rời đi, nhưng cũng tạm thời thành thật tự tìm chỗ ngồi xuống, không tùy tiện nói chuyện nữa.

Liên lão gia tử trấn áp đám người Liên Thủ Nghĩa xong, lúc này mới lại tiếp tục thương lượng với huynh đệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu .

Chuyện sính lễ có thể thương lượng nhưng ông muốn xem mặt cô nương kia trước.

“Đại bá, nơi đó cách đây cũng vài dặm. Làm sao có thể xem mặt được ạ?” Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu nhăn nhó không vui: “Chúng cháu đều là người ở đây, có nhà trong thôn, làm sao có thể lừa tiền của ngài. Đi tới đi lui xem mặt phiền toái lắm, còn phải tốn nhiều tiền nữa.”

“Hai huynh đệ chúng cháu thề với trời, chuyện này không cần đại bá bận tâm. Hai chúng cháu sẽ đem tiền sính lễ đưa qua, liền lập tức đón người trở lại thành thân với Thủ Nhân đại ca. Tổ chức tiệc rượu làm gì, bên kia ở xa, người ta cũng chưa chắc là có thể đến. Tiết kiệm là tốt nhất.”

“Ta không phải không tin các cháu. Hôn nhân là chuyện đại sự, nàng dâu này là người đi theo đại ca các cháu cả đời. Người này nếu không tốt thì không thể tiếp đón vào nhà. Ta đã có một bài học kinh nghiệm rồi a.” Liên lão gia tử nói đến đây liền than thở, hẳn là đang nhớ tới Cổ thị: ”Đại ca các cháu rơi vào tình cảnh hôm nay đều do cưới phải nữ nhân không hiền. Vì vậy lần này ta phải cẩn thận.”

Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu tìm mọi cách từ chối, nhưng Liên lão gia tử cắn chết nhất định phải xem mặt.

“Đại bá, mấy năm trước hai huynh đệ chúng cháu dã gặp cô gái này một lần rồi, dung mạo nàng ta khi đó cũng không xấu, hiện tại không biết như thế nào… Hẳn là cũng không xấu, chỉ sợ đại bá và Thủ Nhân đại ca yêu cầu cao. Ánh mắt chúng cháu là ở góc độ của nông dân.” Võ Nhị Cẩu cười nói.

“Dung mạo thế nào không quan trọng.” Liên lão gia tử vung tay chế trụ lời dị nghị của Liên Thủ Nhân: “Mấu chốt là người phải có phẩm chất tốt.”

Cô nương kia kém Liên Thủ Nhân hai mươi tuổi, dù dung mạo có kém chút cũng không phải là khuyết điểm gì.

“Khẳng định phẩm chất rất tốt, gả tới đây, nhất định đại bá, đại nương, Thủ Nhân đại ca nói cái gì thì nghe cái đó.” Võ Tam Cẩu cúi đầu khom lưng cười nói: “Khuê nữ kia là người rất thành thực, rất biết nghe lời.”

“Nhưng quá thành thực, quá nghe lời, nên không được thông minh cho lắm.” Võ Nhị Cẩu chép miệng nói tiếp: “Đại bá, chúng cháu có gì nói nấy, khuê nữ kia không thông minh cho lắm, điểm này có chút không xứng với nhà chúng ta.”

“Đại bá mẫu, hai người vợ trước của Thủ Nhân đại ca, tính cả vợ Kế Tổ đều là người thông minh. Ở điểm này khuê nữ kia không thể sánh bằng, chênh lệch rất xa. Nhưng nàng ta là người vô cùng thành thực, thực tế.” Võ Tam Cẩu lại nói.

“Cái gì mà không thông minh, chỉ cần không ngốc là được.” Liên lão gia tử liền nói. Một phòng Liên Thủ Nhân cưới vợ một người so với một người đều thông minh, thông minh quá mức.

“Trung thực, thành thật mới tốt a.” Liên lão gia tử thở dài nói.

“Nhất định là vậy, nhất định là vậy.” Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu gật đầu lia lịa.

Bởi vì câu nói trước sau liên tiếp nên cũng không ai để ý hai huynh đệ Võ gia không trả lời trực tiếp câu “không ngốc là được” của Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử nói muốn xem mặt cô nương nhà người ta, nhưng cách xa như vậy liền để một mình Liên Thủ Nhân đi. Dĩ nhiên ông sẽ thấy không yên lòng, nhưng thân thể hiện tại của ông nếu cùng đi thật là có chút khó khăn.

“Bảo bọn họ đến đây đi.” Chu thị liền nói.

Chu thị không rời khỏi nhà cũ được, cũng không yên tâm Liên lão gia tử đi xa như vậy, bà nghĩ tới phương thức tốt nhất là bảo khuê nữ đối phương đến Liên gia .

Phương thức xem mặt ở nhà người nông cũng không hiếm, dù sao cuối cùng cũng là gả khuê nữ, trước đi xem mặt nam nhân trong nhà cũng được, so sánh với một mình gặp thì càng đáng tin hơn.

Nhưng nếu như vậy thì rất thuận tiện cho bọn họ, đối phương lại phiền toái.

“Chuyện này cuối cùng như thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Ông nội cho huynh đệ Võ gia một xâu tiền.” Liên Diệp Nhi nói ra kết quả Liên lão gia tử cùng huynh đệ Võ gia thương lượng hồi lâu: “Đó là lộ phí đi lại, còn cho huynh đệ Võ gia tiền cực khổ. Huynh đệ Võ gia đi đón người nhà kia đến nhà cũ xem mặt. Nói là nếu xem mặt được cũng không cần chọn ngày, ngày đó cho sính lễ xong liền thành hôn.”

“Bọn họ đã cầm xâu tiền đi, nói là lập tức đi ngay đón người. Còn nói hay lắm, gì mà nếu chuyện thành công phải cho thêm hai người bọn họ ba lượng bạc tạ ơn làm mai, thêm hai vò rượu cùng năm cân thịt.” Liên Diệp Nhi nói tiếp: “Đây là sau khi chuyện thành, trước khi đi bọn họ còn mượn ông nội một trăm cân gạo, nói trong nhà họ cạn lương thực rồi.”

“Bây giờ mới tháng mấy, làm gì mà cạn lương thực, đúng là nói hưu nói vượn.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Ông nội chưa cho nhiều như vậy, chỉ cho mười cân gạo, nói không phải là cho bọn họ mượn mà là cho luôn.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Trước khi đi bọn họ còn cầm đi một lọ muối ở gian ngoài.”

Mọi người nghe hết từ đầu tới đuôi mọi chuyện xong đều thấy dở khóc dở cười.

“Đúng là Lão gia tử vẫn chưa hồ đồ. Ông đòi gặp mặt trước rồi mới nói chuyện khác. Võ gia muốn lừa gạt tiền cũng không được.” Trương thị liền nói.

“Mẹ à! Một xâu tiền không phải tiền sao, mười cân gạo không phải tiền sao?” Liên Mạn Nhi nói: “Mấy ngày qua ông nội đã rải ra bao nhiêu tiền rồi?”

Mọi người đều không trả lời.

“Diệp Nhi, muội nghe mẹ Nha Nhi nói sao, chuyện này bọn họ cứ để như vậy mà được sao?” Liên Mạn Nhi thầm thì hỏi Liên Diệp Nhi.

“… Hình như là không quản chuyện này, bọn họ bị áp chế rồi… ” Liên Diệp Nhi cũng nhỏ giọng nói.

Vừa rồi nghe Liên Diệp Nhi kể lại, Liên Mạn Nhi đã đoán ra nhất định là mấy người Liên Thủ Nghĩa động thủ đánh Liên lão gia tử, cũng vì vậy mới bị Liên lão gia tử áp chế.

“Diệp Nhi, khi nào bọn họ đến nhà muội, muội liền…” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày, nhỏ giọng dặn dò bên tai Liên Diệp Nhi.


/1022

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status