Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 157: Đánh đến ngươi phục (7)
/955
|
Chương 157: Đánh đến ngươi phục (7)
Động tác dứt khoát lạnh lùng, Thiên Lạc nhìn con sói dữ đang há miệng với cô ở trước mắt, con ngươi tỏa ra mục tia tàn sát, giương súng nhét thẳng vào trong miệng của con sói dữ này, sau đó bóp mạnh cò.
Một tiếng súng sắc bén vang lên, máu tươi cũng theo đó mà văng tứ tung, Thiên Lạc cũng nhanh chóng thu mình lại, tiếp tục chạy về phía cổng phòng bị!
"Thiên tư lệnh, Tần Phi Lãng, hãy mau trở về!" Khẩu súng trong tay của Bưu Sơn bắn ra vài phát đạn, trực tiếp bắn thủng đầu của vài con sói dữ!
Nhìn hai người rất nhanh đã chạy đến cổng phòng bị, Bưu Sơn cũng ngay lập tức quay đầu hét lớn, "Nhanh, nhanh lên, chuẩn bị đóng cổng phòng bị lại!"
"Báo cáo, cổng phòng bị mất khống chế, không cách nào đóng lại được!" Binh sĩ phụ trách điều khiển cổng phòng bị trả lời hoàn toàn hoảng loạn!
"Anh nói cái gì?!" Con ngươi của Bưu Sơn cũng theo đó mà tỏa ra vài phần sát khí cay độc, sau đó đã nhìn thấy cổng phòng bị đột nhiên sáng lên hai lần, sau đó trực tiếp biến mất!
Vô số con sói dữ sớm đã từ từ tiến đến gần, con ngươi của Bưu Sơn cũng phảng phất tia sáng gay gắt, "Các anh làm ăn kiểu gì thế, sao cổng phòng bị lại biến mất?"
"Báo cáo, hệ thống điện mất khống chế, hiện tại đang gấp rút khởi động hệ thống phòng bị." Binh sĩ đó ngay lập tức nói trong hoảng loạn.
"Mẹ nó, cứ nhằm vào lúc này!" Bưu Sơn nhìn con sói hung ác đang lao thẳng đến nhóm người Thiên Lạc, sốt ruột hỏi, "Còn cần bao lâu mới có thể khởi động xong?"
"Ba phút!"
Ba phút, có thời gian ba phút này, bầy sói cũng đã giết chết hai người họ rồi! Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Lên hết cho tôi, chuẩn bị đối chiến với bầy sói!" Bưu Sơn nói xong, nhanh chóng lấy ra khẩu súng, bắn xuyên đầu của vài con sói dữ!
"Thiên tư lệnh, nguồn điện bị mất khống chế, cổng phòng bị cần ba phút để khởi động lại!" Bưu Sơn ngay lập tức báo cáo lại tình hình hiện tại với Thiên Lạc.
Sau lưng là vô số con sói dữ, Thiên Lạc nghe xong lời này, sắc mặt trong thoáng chốc khó coi đến cực điểm.
Ba phút, bọn họ ít ra cũng chết mất hai phần ba số người.
Nghĩ đến đây, Thiên Lạc dừng chân lại, không tiếp tục tiến về trước nữa.
"Tư lệnh, anh đang làm gì thế? Nhanh chạy đi!" Bầy sói đã ở sau lưng Thiên Lạc, còn không chạy nữa thì sẽ bị đuổi kịp ngay.
"Để tôi dụ bầy sói, các anh bảo vệ tốt bản thân." Thiên Lạc nói xong, đạn nổ trong tay cũng trực tiếp đi xuyên qua đầu của một con sói dữ!
Sói dữ kêu lên thảm thiết, máu bắn tứ tung, biểu cảm trên gương mặt của Thiên Lạc cũng tăng thêm vài phần giết chóc.
Quay người lại, Thiên Lạc lấy ra một khẩu súng máy, bắn liên tiếp xung quanh, ngăn cản bầy sói định lao đến.
"Hú...!" Trong miệng trực tiếp phát ra tiếng gào thét, bầy sói bên đó rõ ràng vẫn còn trí khôn nhất định, sợ hãi khẩu súng trong tay của Thiên Lạc, không lao thẳng đến mà nhanh chóng tạo thành nửa vòng vây, bao vây Thiên Lạc ở bên này, gay gắt nhìn Thiên Lạc, giống như một giây tiếp theo sẽ trực tiếp lao đến cắn xé Thiên Lạc thành từng mảnh vụn.
"Tư lệnh, anh đừng đùa nữa, nếu như anh xảy ra chuyện gì, thuộc hạ không có cách nào nói lại với Cố thiếu tướng!" Biểu cảm trên gương mặt của Bưu Sơn vô cùng nghiêm túc, "Cho dù muốn dụ bầy sói, cũng là để tôi dụ!"
Nghe Bưu Sơn nói, Thiên Lạc không hề quay đầu nhìn, chỉ xoay người bắn một phát, viên đạn đi xuyên qua mảnh đất trước chân Bưu Sơn, khiến cho khói bụi bay tứ tung, ngăn cản hành động của anh ta.
/955
|