Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 440: Hứa Nhị mơ mộng.

/630


Từ Đỗ Tiểu Uy đổi lại chiếc Land Rover, tôi liền đem Santana 2000 cho Hứa Nhị, Hứa Nhị ở Bắc Kinh không có xe, trước tiên cứ lái chiếc này đã. Gần đây tôi tương đối bận rộn, cũng không có thời gian đổi xe khác, chiếc này cũng đã được cải tạo đầu tư mất mấy trăm vạn, tính năng thì khỏi phải nói.
Hứa Nhị từ sau khi ngồi lên chiếc xe thì yêu thích không rời, có thể nói nó có bề ngoài 60 tuổi, nhưng nội thất bên trong chỉ ước chừng 30 tuổi, Hứa Nhị gọi chiếc xe này là bên ngoài bỏ đi, nhưng bên trong lại là Ferrari.
Hứa Nhị từ trong quân đội trở về, hắn đối với tính năng của chiếc xe này rõ như lòng bàn tay, có thể nói như là một chiếc máy bay cũng không sai. Cũng may tôi cũng không cần thể diện gì cả, chứ nếu suốt ngày ngồi trong xe taxi cũng mất mặt.
Đỗ Tiểu Uy bây giờ là bảo tiêu chuyên trách cho mấy lão bà của tôi.
Tôi vốn cho rằng Hứa Tuyết Quân đã đem tình huống cụ thể hôm nay nói cho Hứa Nhị rồi, nhưng sau khi Hứa Nhị gặp Hứa Tuyết Quân thì sửng sốt.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Hứa Nhị hiển nhiên không kịp phản ứng với việc Hứa Tuyết Quân là người mà tôi muốn đón.
"Anh…em..."
Vốn hôm nay có chuyện riêng cần làm, đôi khi thân nhân cũng không cần, nhưng giờ gặp tình huống này thì vô cùng xấu hổ.
"Làm sao vậy?"
Hứa Nhị ngây ngốc nói.
Hắn thấy Hứa Tuyết Quân do dự ấp a ấp úng, còn tưởng rằng nàng bị người khác khi dễ, vì vậy nói:
"Có người nào khi dễ em phải không? Nói cho anh biết, anh giúp em trút giận!"
"Ai nha! Không phải đâu!"
Hứa Tuyết Quân mặt đỏ lên, vốn sự tình rất đơn giản, chỉ là tham gia họp lớp, nhờ người làm bạn trai, nhưng nàng không biết nói như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Hứa đại ca, chuyện là như thế này!"
Tôi mở cửa xuống xe:
"Tôi tới đón Hứa Tuyết Quân, cùng nàng đi tham dự cuộc họp lớp của bạn cấp 3!"
"A? Họp lớp?"
Hứa Nhị ngây ngô gãi gãi đầu, đồng thời hoài nghi nhìn em gái của mình, họp lớp thời cấp 3 thì có liên quan gì tới Lưu tổng? Chẳng lẽ nói em gái mình có tình yêu rồi? Đúng rồi, nhìn mặt nó đỏ bừng thì chuyện này chắc tám chín phần mười!
Thế nhưng Lưu tổng đã có nhiều như vậy bạn gái, xuất thân danh môn không ít, em gái mình có hi vọng hay không? Nó cũng biết rồi mà, Hứa Nhị lắc đầu, chuyện này hắn muốn quản cũng không được!
"Ha hả... Như vậy sao, vậy sao em không nói, lên xe đi!"
Hứa Nhị vừa cười vừa nói.
"A? ... A... Được!"
Hứa Tuyết Quân cúi đầu, thân hình như con mèo nhỏ nhu thuận lên xe, chưa đặt mông thì đã nghĩ, xong rồi, anh mình nhất định là đã hiểu lầm!
Tôi có chút kỳ quái nhìn hai anh em nhà này lắc đầu, sau đó giúp Hứa Tuyết Quân đóng cửa xe, rồi ngồi vào trong.
"Lưu lão đệ, chúng ta đi chỗ nào?"
Hứa Nhị tuy rằng bây giờ tuy làm công cho tôi, nhưng vẫn xưng hô là Lưu lão đệ như cũ...
"Đi chỗ nào?"
Tôi biết đi đâu?
"Tới Cửu Đỉnh độ giả thôn, nhưng mà thời gian hiện tại vẫn còn sớm..."
Hứa Tuyết Quân nhỏ giọng nói.
"Được rồi!" Tôi bỗng nhiên nghĩ tới:
"Trước tiên đi mua cho cô mấy bộ quần áo, chúng ta tới Vương Phủ tỉnh đi"
"Mua... Mua quần áo? !"
Hứa Tuyết Quân không muốn, vì nếu làm như vậy, anh mình lạ càng hiểu lầm hơn!
Quả nhiên, Hứa Nhị nở nụ cười mập mờ, nhưng mà lo lắng nhiều hơn. Cách làm người của tôi thế nào thì hắn cũng biết, nhưng mà hiện tại tôi đã có nhiều lão bà rồi, gả em gái mình cho tôi làm thiếp ư?
Hứa Nhị sợ em gái mình như vậy mà bị ghẻ lạnh, nhưng lại sợ phá vỡ tình yêu của em mình, nên không biết nói như thế nào.
Kỳ thực Hứa Nhị do dự cũng không lâu, bởi cách ăn mặc của Hứa Tuyết Quân tương đối là quê, nếu tham gia họp lớp chắc sẽ bị cười nhạo, Hứa Nhị cũng không muốn như vậy
"Đúng vậy, có chuyện không!"
Tôi không chú ý tới biểu tình của Hứa Nhị nhìn Tuyết Quân gật đầu nói.
"Oh oh, được..."
Hứa Tuyết Quân vốn muốn cự tuyệt, nhưng sợ cự tuyệt lại làm cho Hứa Nhị hiểu lầm hơn, nên đành đồng ý.
"Được."
Hứa Tuyết Quân tuy rằng ngồi trên xe, nhưng Hứa Nhị chưa quên thân phận của mình.
Hứa Tuyết Quân ở Bắc Kinh đương nhiên biết Vương Phủ tỉnh là nơi vô cùng nổi danh, quần áo ở đó đương nhiên là đắt và quý. Hứa Tuyết Quân chỉ là một sinh viên thu nhập không cao, lúc bình thường chỉ theo mấy người bạn đi dạo các con phố mua sắm. Quần áo mua loại hơn 100 đồng đã là xịn lắm rồi, nhưng mà y phục ở đây có giá từ 1000 tới hàng vạn đồng!
Vương phủ tỉnh là đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép đi xe, Hứa Nhị dừng xe ở bên ngoài, ngồi đợi chúng tôi.
Tôi biết Hứa Tuyết Quân cũng không phải là loại nữ sinh tham tài, nếu như mua quần áo quá đắt cho nàng, thì nàng sẽ từ chối, nên đành tìm một số loại quần áo tương đối cho nàng.
Chanel là một loại sản phẩm nổi tiếng từ những năm 80, trong cửa hàng có rất nhiều loại thiết kế độc đáo dành cho phụ nữ. Y phục của sản phẩm này thiết kế theo những sở thích riêng của con gái, phục vụ hầu hết những ý thích của mọi người, thậm chí người bên ngoài còn truyền lưu một câu nói "Khi bạn không tìm được y phục nào thích hợp, hãy mặc đồ Chanel" .
Khi tôi mang Hứa Tuyết Quân tiến vào trong cửa hàng này, nhân viên bán hàng lập tức nói:
"Hoan nghênh quý khách quang lâm..."
Hứa Tuyết Quân lúc tiến vào không nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng, hơn nữa nàng chưa bao giờ tới Vương phủ tỉnh mua quần áo, vì vậy mới tùy ý đi theo tôi.
Thế nhưng không tới không phải là nàng không nghe nói qua, Chanel là hàng hiệu nổi tiếng khắp thế giới được nhiều người biết, Hứa Tuyết Quân cũng không ngoại lệ.
Lại nói một chút, trong phòng nàng có một chị em, nói rằng nếu như bạn trai của nàng mua cho nàng được một bộ quần áo Chanel, thì nàng sẽ giao mình cho hắn... Đương nhiên mộng tưởng của người này không thực hiện được, đừng tưởng ai ở trong Đại học Thanh Hoa cũng là người có tiền, đều là thiếu gia công tử dựa vào gia đình.
Có rất nhiều minh tinh, danh nhân, con cái nhà giàu không tốt nghiệp cấp 3, nhưng vẫn đi học đại học, thế nhưng đa số sinh viên trong trường là dựa vào thực lực của mình để thi đỗ.
Rất nhiều người có điều kiện không tốt, thì làm sao mua được y phục mấy ngàn đồng, Hứa Tuyết Quân lại nghĩ tới câu nói "đem mình giao cho hắn" mà mặt đỏ rần lên!
Hắn muốn mua quần áo gì cho mình? Hứa Tuyết Quân cúi đầu tim đập như hươu chạy
"Thích bộ nào thì thử bộ đó đi."
Tôi hướng về Hứa Tuyết Quân nói.
"A?!"
Hứa Tuyết Quân đang nghĩ lung tung, thấy tôi nói như vậy, thì thuận tiện đáp.
Nhưng khi nàng nhìn thấy giá trên y phục thì có chút khiếp đảm! Trời ạ, cái bộ quần áo này sao nhiều tiền tới như vậy? Nhìn cái giá có 4 chữ số này, Hứa Tuyết Quân không khỏi chắc lưỡi.
Nhưng mà ở đây đẹp hơn so với chợ sinh viên nhiều! Hứa Tuyết Quân nghĩ.
"Ở đây... đắt quá?"
Hứa Tuyết Quân nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu, cô thích cái nào thì cứ thử, không nhất định là phải mua!"
Tôi tùy ý khuyên.


/630

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status