Lắc lắc cốc rượu vàng óng trên tay, Gia Khang quay đầu lại nhìn Thành Huy. Lúc này anh đang ngồi trước bàn làm việc xem xét tình hình của nhà thuốc qua email mà cô kế toán gửi anh. Nhà thuốc của Thành Huy mới mở nhưng lượng khách hàng đông đảo nhờ việc quảng cáo rầm rộ, vị trí đắc địa hai mặt tiền cùng một diện tích lớn tạo cảm giác tin tưởng cho khách. Ý định của Thành Huy là tiếp tục mở cả chuỗi nhà thuốc ở những nơi khác trong thành phố này.
Gia Khang phì một hơi, đặt cạch cốc nước xuống bàn nói:
– Chuyện tối qua còn chưa xong, sao mày bỏ đi nhanh thế?
– Tao nói rồi đấy, mày nghe hay không thì tùy.
– Thế tao nói là tao không nghe thì sao?
Thành Huy quắc mắt ngẩng lên nhìn bộ mặt cười cười của Gia Khang, anh nghiêm giọng:
– Vậy thì cút khỏi đây!
Gia Khang bực bội nhếch miệng. Chơi với nhau từ ngày mẫu giáo, dù tính cách hai người trái ngược nhưng Gia Khang lại bị Thành Huy thu hút, lâu nay chủ yếu là anh bám theo Thành Huy chứ ít khi Thành Huy chủ động tìm kiếm anh. Lúc này, tuy bực ông bạn lắm nhưng Gia Khang vẫn nín nhịn, cau mày hỏi:
– Có mỗi đứa con gái, có nhất thiết phải thế không?
Thành Huy không trả lời, một lát sau anh mới nhàn nhạt nói:
– Tao không muốn có thêm một đứa con gái khổ vì mày, dù sao nó cũng là nhân viên cũ của tao, hơn nữa tao… nợ nó.
– Mày nợ gì nó?
– Nó gặp tai nạn là vì tao.
Thành Huy lắc nhẹ đầu giải thích, dù sao Gia Khang nên biết chuyện này. Khẽ nhướng mày Gia Khang gật gù hỏi:
– Tao thấy chân con bé có vết thương, ra là tại mày à… Mày làm gì nó thế? Đâm xe vào nó à?
– Coi là thế đi!
Gia Khang luôn ghét cái tính không chịu thẳng thắn của ông bạn thân, tính cách hắn khó tính khó nết từ nhỏ như ông cụ non, chẳng hiểu sao anh lại thích chơi với hắn. Đúng là trái dấu thì hút nhau!
Gia Khang nhấp môi cốc rượu, khóe miệng nhếch nhẹ.
– Sao mày biết tao làm nó khổ? Yêu tao hơi bị sướng!
Thành Huy bực đến muốn đá tên cà chớn này khỏi phòng, hàm răng nghiến lại, cơn tức giận làm mặt anh đỏ lên, đanh mặt nhìn Gia Khang anh gằn giọng:
– Tao nhắc lại, nó không hợp với mày, nó không phải tuýp con gái coi nhẹ tình cảm như mày, mày hiểu chưa?
Gia Khang hơi sững lại trước nhận xét này của Thành Huy, hắn hiểu con bé đó đến vậy sao? Bất ngờ Gia Khang chau hàng mày nói:
– Nếu nó đúng là như vậy, mày yên tâm, tao sẽ nghiêm túc.
Người ngạc nhiên lúc này là Thành Huy, anh nhìn trân trân vào gã bạn thân play boy chính hiệu bao năm chưa một lần nói từ “nghiêm túc”. Gia Khang nhún nhẹ vai nói tiếp:
– Ba mẹ tao cũng đang sốt ruột. Biết đâu trói buộc không phải là điều gì tệ. Mày nói đúng, tao cảm thấy chơi chán rồi.
Thực ra chính Gia Khang cũng không ngờ mình có thể buông những lời này, có phải vì những gì Thành Huy nói khiến anh cảm thấy chắc chắn hơn vào tình cảm dành cho cô gái kia không? Gia Khang cũng không biết nữa, dù sao quân tử nhất ngôn, đã quyết rồi thì cứ thế đi!
Thành Huy sững lại, khuôn mặt bất giác chuyển màu tái đi. Thằng Khang nghiêm túc với con bé đó sao? Nhất thời anh không biết phải nói gì, chẳng lẽ lại nói… con bé đó đang mang thai? Chắc gì lúc này nó còn giữ thai? Thằng Khang thì cũng đâu phải tốt đẹp gì mà đòi hỏi con bé còn trong trắng. Con bé đó chỉ vì bị thằng khốn kia lừa… cũng chẳng thể trách nó được. Cũng có nghĩa… anh không còn lý do nào để ngăn cản Gia Khang. Thế nhưng… tại sao lòng anh lại không muốn vậy!
– Tao không tin hai chữ “nghiêm túc” của mày!
Thành Huy thở hắt ra một hơi kết luận, hàm ý anh vẫn không chấp nhận chuyện Gia Khang theo đuổi Vân Nhi. Gia Khang có chút ngạc nhiên, ngay sau đó tò mò hỏi:
– Này… đừng nói là mày thích nó đấy nhé! Tao nghi lắm!
– Thích gì, ai thích nó!
Thành Huy nói nhanh không thèm suy nghĩ. Đúng, anh không thể thích một cô gái như Vân Nhi được! Con bé đó nói gì thì nói cũng không thể là đối tượng của anh!
– Haha… mày nhớ lời mày đấy! Chuyện này coi như xong! Thôi, tao về đây!
Gia Khang đi rồi, Thành Huy bất giác thẫn thờ, cảm giác trong lòng chợt tiếc nuối như mất mát điều gì đó mà anh cũng không thể hiểu nổi. Thằng Khang nghiêm túc thật không? Nếu nó nghiêm túc thật… có phải con bé kia sẽ hạnh phúc không? Trước đây Gia Khang từng nói, khi nào hắn gặp được người hắn cảm thấy muốn nghiêm túc, hắn sẽ là soái ca trong mơ, quân tử chung tình. Lúc đó Thành Huy chỉ cười khẩy, chẳng lẽ… ngày đó đã đến rồi sao?
Vân Nhi nhờ thợ sửa xe đến chung cư nhà chị Thu sửa chiếc xe máy cà tàng ngay từ sáng hôm sau để chiều có xe đến trường. Chiều nay là môn thi cuối cùng của năm học thứ ba, kết thúc năm học cũng là lúc cô định về quê ít hôm nghỉ ngơi thăm nhà. Anh thợ xe hoàn thành việc sửa chữa bằng tiếng nổ giòn giã. Nhận xe Vân Nhi phóng đến trường luôn để vào thư viện ôn tập trước khi thi. Thi xong cô gọi điện cho chị Thu xin phép nghỉ mấy hôm, sau đó trở về nhà trọ.
Hôm nay Mai Anh về quê, chỉ có mình Vân Nhi ở nhà. Cô đang nấu cơm, bất ngờ nghe có tiếng gõ cửa:
– Ai đấy ạ?
Người ngoài kia không trả lời, Vân Nhi tò mò bước ra, nhìn qua song sắt cô hết sức ngạc nhiên. Trái tim bất giác đập thình thình cô khẽ gật đầu mở cửa cho Thành Huy. Anh… đến đây gặp cô… có việc gì?
– Tôi vào nhà được chứ?
Mở cửa rồi Vân Nhi vẫn còn không tin vào mắt mình. Thiếu gia như anh… tại sao lại đến đây tìm cô?
– Mời… mời anh vào!
Cô lập cập tìm trà để pha mời anh. Từ ngày Minh Tùng không đến đây, trà để sắp mốc lên rồi, hơi ngài ngại cô tráng trà, lòng không khỏi thắc mắc. Rót trà nóng ra chén, cô ngồi xuống ghế đối diện Thành Huy.
– Anh… uống nước!
– Chân cô thế nào rồi… Tôi nghe nói hôm trước cô bị thằng Tùng làm ngã xe xây xước nhiều phải không?
Thành Huy chau mày, nhàn nhạt hỏi một câu hỏi có ý quan tâm. Vân Nhi cảm thấy hiểu chuyện, có lẽ anh áy náy vì việc cô ngã xe, thế nên cô liền trả lời:
– Tôi khỏi lâu rồi… May không vào xương, chỉ xây xát bên ngoài thôi!
– Ừm…
Thành Huy ậm ừ, bất ngờ anh đưa ra trước mặt Vân Nhi một chiếc phong bì. Vân Nhi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn Thành Huy. Ánh mắt này… chính là ánh mắt mà anh bị thu hút ở cô ta, bực thật! Thành Huy thầm chửi thề, e hèm lên tiếng:
– Cô nhận lấy cho tôi thoải mái, chuyện hôm trước tôi có phần nóng nảy khiến thằng Tùng gây chuyện.
– Không… không phải lỗi của anh… là tại tôi, tôi căm hắn quá nên mới chạy đến tìm hắn, chuyện như thế là lỗi của tôi! Hơn nữa… anh giúp tôi tống hắn vào tù…
Vân Nhi nói xong nhận ra ngay mình lỡ lời, bất giác khuôn mặt trắng trẻo chuyển màu đỏ ửng. Trước Vân Nhi lúc này, Thành Huy chỉ biết bực bội với vẻ ngây thơ của cô, anh thầm chửi mình nữa… tại sao cô ta lại đáng yêu như vậy chứ?
Vân Nhi hơi cúi mặt ấp úng nói:
– À… tôi đoán hôm ấy… là anh giúp tôi… nếu không phải mong anh bỏ quá cho tôi suy nghĩ linh tinh…
Thành Huy không trả lời, anh chỉ nhấp một ngụm trà, đưa đôi mắt tò mò nhìn quanh phòng. Căn hộ của Vân Nhi bài trí đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, nhiều sách vở trên giá, không gian sáng màu đem lại cảm giác nhẹ nhõm. Diện tích căn hộ nhỏ thế này chỉ dành cho một người, có lẽ cô ta sống ở đây một mình…
Vân Nhi thầm nghĩ mình đoán đúng về chuyện hôm ấy, có điều anh ta không muốn thừa nhận mình là người giúp cô. Chẳng hiểu sao lòng cô lại dâng lên chút thất vọng, cô đẩy phong bì về Thành Huy, nghiêm túc từ chối:
– Anh cất đi, tôi không nhận đâu.
Thành Huy bất ngờ trước vẻ quả quyết của Vân Nhi, thực lòng… muốn bù đắp cho cô ta một chút cũng khó vậy sao? Chẳng biết nói sao, Thành Huy liền tìm cớ:
– Hôm trước… cô bỏ việc đột ngột mà chưa nhận lương. Cứ coi như khách sạn trả lương cho cô mấy ngày đó đi!
Vân Nhi hơi sững lại, anh ta lấy lý do tiền lương còn thiếu để muốn cô nhận lấy số tiền này sao? Thực ra cô bỏ đi vậy cũng tiếc một tuần lương cô làm ở đó chưa được tính công, có điều cô căm ghét lão Hoàng đến mức không muốn quay lại đòi. Hơi lúng túng cô nói:
– À… cảm ơn anh đã quan tâm đến… nhân viên… Đúng là tôi chưa nhận lương một tuần làm việc ở Kim Liên, nếu có thể… anh cho tôi xin, nhưng mà… tôi chỉ nhận khoản đó thôi!
Cô gái này… có gì đó ương ngạnh, lại rất cương trực dù vẻ bề ngoài mong manh gây cảm giác muốn che chở. Lòng Thành Huy dâng lên niềm cảm mến tính cách ấy ở cô. Anh vội gạt đi, tìm thêm cớ thuyết phục:
– Chuyện lão Hoàng cũng là lỗi của khách sạn chúng tôi, thế nên xem như món tiền này có cả phần đền bù tinh thần cho cô đi!
Vân Nhi chẳng biết nói sao, lý do anh ta đưa ra chỉ để thuyết phục cô nhận số tiền này. Cô cũng rất cần tiền nhưng… nếu nhận thì cô lại cảm thấy không thoải mái. Chưa biết trả lời thế nào, bất ngờ điện thoại của Vân Nhi reo vang, cô xin phép cầm điện thoại bước về bếp gạt nút nghe:
– Ánh, chị nghe đây!
– …
– Em nói sao, bố phải đi cấp cứu ư? Chị biết rồi… Chị cũng định sáng mai về sớm nhưng… chuyện thế này thì… chị sẽ bắt chuyến xe muộn nhất để về!
Khuôn mặt Vân Nhi chuyển màu tái mét, cô run run ngắt máy, bước nhanh lại bàn nước cô nói với Thành Huy:
– Anh… tôi xin lỗi nhưng gia đình tôi có chút việc, tôi không thể tiếp anh thêm được. Giờ tôi phải ra bến xe để về quê gấp! Số tiền này… mong anh giữ lại, nếu có thể mong anh nhờ chị kế toán chuyển khoản phần lương kia qua tài khoản giúp tôi!
Thành Huy đã nghe được câu chuyện điện thoại, anh quan tâm hỏi:
– Bố cô… phải đi cấp cứu sao?
Vân Nhi giương đôi mắt ngân ngấn nước gật đầu, Thành Huy bất giác đề nghị:
– Giờ đang tắc đường cô sẽ khó bắt xe, hay… để tôi đưa cô ra bến xe!
Gia Khang phì một hơi, đặt cạch cốc nước xuống bàn nói:
– Chuyện tối qua còn chưa xong, sao mày bỏ đi nhanh thế?
– Tao nói rồi đấy, mày nghe hay không thì tùy.
– Thế tao nói là tao không nghe thì sao?
Thành Huy quắc mắt ngẩng lên nhìn bộ mặt cười cười của Gia Khang, anh nghiêm giọng:
– Vậy thì cút khỏi đây!
Gia Khang bực bội nhếch miệng. Chơi với nhau từ ngày mẫu giáo, dù tính cách hai người trái ngược nhưng Gia Khang lại bị Thành Huy thu hút, lâu nay chủ yếu là anh bám theo Thành Huy chứ ít khi Thành Huy chủ động tìm kiếm anh. Lúc này, tuy bực ông bạn lắm nhưng Gia Khang vẫn nín nhịn, cau mày hỏi:
– Có mỗi đứa con gái, có nhất thiết phải thế không?
Thành Huy không trả lời, một lát sau anh mới nhàn nhạt nói:
– Tao không muốn có thêm một đứa con gái khổ vì mày, dù sao nó cũng là nhân viên cũ của tao, hơn nữa tao… nợ nó.
– Mày nợ gì nó?
– Nó gặp tai nạn là vì tao.
Thành Huy lắc nhẹ đầu giải thích, dù sao Gia Khang nên biết chuyện này. Khẽ nhướng mày Gia Khang gật gù hỏi:
– Tao thấy chân con bé có vết thương, ra là tại mày à… Mày làm gì nó thế? Đâm xe vào nó à?
– Coi là thế đi!
Gia Khang luôn ghét cái tính không chịu thẳng thắn của ông bạn thân, tính cách hắn khó tính khó nết từ nhỏ như ông cụ non, chẳng hiểu sao anh lại thích chơi với hắn. Đúng là trái dấu thì hút nhau!
Gia Khang nhấp môi cốc rượu, khóe miệng nhếch nhẹ.
– Sao mày biết tao làm nó khổ? Yêu tao hơi bị sướng!
Thành Huy bực đến muốn đá tên cà chớn này khỏi phòng, hàm răng nghiến lại, cơn tức giận làm mặt anh đỏ lên, đanh mặt nhìn Gia Khang anh gằn giọng:
– Tao nhắc lại, nó không hợp với mày, nó không phải tuýp con gái coi nhẹ tình cảm như mày, mày hiểu chưa?
Gia Khang hơi sững lại trước nhận xét này của Thành Huy, hắn hiểu con bé đó đến vậy sao? Bất ngờ Gia Khang chau hàng mày nói:
– Nếu nó đúng là như vậy, mày yên tâm, tao sẽ nghiêm túc.
Người ngạc nhiên lúc này là Thành Huy, anh nhìn trân trân vào gã bạn thân play boy chính hiệu bao năm chưa một lần nói từ “nghiêm túc”. Gia Khang nhún nhẹ vai nói tiếp:
– Ba mẹ tao cũng đang sốt ruột. Biết đâu trói buộc không phải là điều gì tệ. Mày nói đúng, tao cảm thấy chơi chán rồi.
Thực ra chính Gia Khang cũng không ngờ mình có thể buông những lời này, có phải vì những gì Thành Huy nói khiến anh cảm thấy chắc chắn hơn vào tình cảm dành cho cô gái kia không? Gia Khang cũng không biết nữa, dù sao quân tử nhất ngôn, đã quyết rồi thì cứ thế đi!
Thành Huy sững lại, khuôn mặt bất giác chuyển màu tái đi. Thằng Khang nghiêm túc với con bé đó sao? Nhất thời anh không biết phải nói gì, chẳng lẽ lại nói… con bé đó đang mang thai? Chắc gì lúc này nó còn giữ thai? Thằng Khang thì cũng đâu phải tốt đẹp gì mà đòi hỏi con bé còn trong trắng. Con bé đó chỉ vì bị thằng khốn kia lừa… cũng chẳng thể trách nó được. Cũng có nghĩa… anh không còn lý do nào để ngăn cản Gia Khang. Thế nhưng… tại sao lòng anh lại không muốn vậy!
– Tao không tin hai chữ “nghiêm túc” của mày!
Thành Huy thở hắt ra một hơi kết luận, hàm ý anh vẫn không chấp nhận chuyện Gia Khang theo đuổi Vân Nhi. Gia Khang có chút ngạc nhiên, ngay sau đó tò mò hỏi:
– Này… đừng nói là mày thích nó đấy nhé! Tao nghi lắm!
– Thích gì, ai thích nó!
Thành Huy nói nhanh không thèm suy nghĩ. Đúng, anh không thể thích một cô gái như Vân Nhi được! Con bé đó nói gì thì nói cũng không thể là đối tượng của anh!
– Haha… mày nhớ lời mày đấy! Chuyện này coi như xong! Thôi, tao về đây!
Gia Khang đi rồi, Thành Huy bất giác thẫn thờ, cảm giác trong lòng chợt tiếc nuối như mất mát điều gì đó mà anh cũng không thể hiểu nổi. Thằng Khang nghiêm túc thật không? Nếu nó nghiêm túc thật… có phải con bé kia sẽ hạnh phúc không? Trước đây Gia Khang từng nói, khi nào hắn gặp được người hắn cảm thấy muốn nghiêm túc, hắn sẽ là soái ca trong mơ, quân tử chung tình. Lúc đó Thành Huy chỉ cười khẩy, chẳng lẽ… ngày đó đã đến rồi sao?
Vân Nhi nhờ thợ sửa xe đến chung cư nhà chị Thu sửa chiếc xe máy cà tàng ngay từ sáng hôm sau để chiều có xe đến trường. Chiều nay là môn thi cuối cùng của năm học thứ ba, kết thúc năm học cũng là lúc cô định về quê ít hôm nghỉ ngơi thăm nhà. Anh thợ xe hoàn thành việc sửa chữa bằng tiếng nổ giòn giã. Nhận xe Vân Nhi phóng đến trường luôn để vào thư viện ôn tập trước khi thi. Thi xong cô gọi điện cho chị Thu xin phép nghỉ mấy hôm, sau đó trở về nhà trọ.
Hôm nay Mai Anh về quê, chỉ có mình Vân Nhi ở nhà. Cô đang nấu cơm, bất ngờ nghe có tiếng gõ cửa:
– Ai đấy ạ?
Người ngoài kia không trả lời, Vân Nhi tò mò bước ra, nhìn qua song sắt cô hết sức ngạc nhiên. Trái tim bất giác đập thình thình cô khẽ gật đầu mở cửa cho Thành Huy. Anh… đến đây gặp cô… có việc gì?
– Tôi vào nhà được chứ?
Mở cửa rồi Vân Nhi vẫn còn không tin vào mắt mình. Thiếu gia như anh… tại sao lại đến đây tìm cô?
– Mời… mời anh vào!
Cô lập cập tìm trà để pha mời anh. Từ ngày Minh Tùng không đến đây, trà để sắp mốc lên rồi, hơi ngài ngại cô tráng trà, lòng không khỏi thắc mắc. Rót trà nóng ra chén, cô ngồi xuống ghế đối diện Thành Huy.
– Anh… uống nước!
– Chân cô thế nào rồi… Tôi nghe nói hôm trước cô bị thằng Tùng làm ngã xe xây xước nhiều phải không?
Thành Huy chau mày, nhàn nhạt hỏi một câu hỏi có ý quan tâm. Vân Nhi cảm thấy hiểu chuyện, có lẽ anh áy náy vì việc cô ngã xe, thế nên cô liền trả lời:
– Tôi khỏi lâu rồi… May không vào xương, chỉ xây xát bên ngoài thôi!
– Ừm…
Thành Huy ậm ừ, bất ngờ anh đưa ra trước mặt Vân Nhi một chiếc phong bì. Vân Nhi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn Thành Huy. Ánh mắt này… chính là ánh mắt mà anh bị thu hút ở cô ta, bực thật! Thành Huy thầm chửi thề, e hèm lên tiếng:
– Cô nhận lấy cho tôi thoải mái, chuyện hôm trước tôi có phần nóng nảy khiến thằng Tùng gây chuyện.
– Không… không phải lỗi của anh… là tại tôi, tôi căm hắn quá nên mới chạy đến tìm hắn, chuyện như thế là lỗi của tôi! Hơn nữa… anh giúp tôi tống hắn vào tù…
Vân Nhi nói xong nhận ra ngay mình lỡ lời, bất giác khuôn mặt trắng trẻo chuyển màu đỏ ửng. Trước Vân Nhi lúc này, Thành Huy chỉ biết bực bội với vẻ ngây thơ của cô, anh thầm chửi mình nữa… tại sao cô ta lại đáng yêu như vậy chứ?
Vân Nhi hơi cúi mặt ấp úng nói:
– À… tôi đoán hôm ấy… là anh giúp tôi… nếu không phải mong anh bỏ quá cho tôi suy nghĩ linh tinh…
Thành Huy không trả lời, anh chỉ nhấp một ngụm trà, đưa đôi mắt tò mò nhìn quanh phòng. Căn hộ của Vân Nhi bài trí đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, nhiều sách vở trên giá, không gian sáng màu đem lại cảm giác nhẹ nhõm. Diện tích căn hộ nhỏ thế này chỉ dành cho một người, có lẽ cô ta sống ở đây một mình…
Vân Nhi thầm nghĩ mình đoán đúng về chuyện hôm ấy, có điều anh ta không muốn thừa nhận mình là người giúp cô. Chẳng hiểu sao lòng cô lại dâng lên chút thất vọng, cô đẩy phong bì về Thành Huy, nghiêm túc từ chối:
– Anh cất đi, tôi không nhận đâu.
Thành Huy bất ngờ trước vẻ quả quyết của Vân Nhi, thực lòng… muốn bù đắp cho cô ta một chút cũng khó vậy sao? Chẳng biết nói sao, Thành Huy liền tìm cớ:
– Hôm trước… cô bỏ việc đột ngột mà chưa nhận lương. Cứ coi như khách sạn trả lương cho cô mấy ngày đó đi!
Vân Nhi hơi sững lại, anh ta lấy lý do tiền lương còn thiếu để muốn cô nhận lấy số tiền này sao? Thực ra cô bỏ đi vậy cũng tiếc một tuần lương cô làm ở đó chưa được tính công, có điều cô căm ghét lão Hoàng đến mức không muốn quay lại đòi. Hơi lúng túng cô nói:
– À… cảm ơn anh đã quan tâm đến… nhân viên… Đúng là tôi chưa nhận lương một tuần làm việc ở Kim Liên, nếu có thể… anh cho tôi xin, nhưng mà… tôi chỉ nhận khoản đó thôi!
Cô gái này… có gì đó ương ngạnh, lại rất cương trực dù vẻ bề ngoài mong manh gây cảm giác muốn che chở. Lòng Thành Huy dâng lên niềm cảm mến tính cách ấy ở cô. Anh vội gạt đi, tìm thêm cớ thuyết phục:
– Chuyện lão Hoàng cũng là lỗi của khách sạn chúng tôi, thế nên xem như món tiền này có cả phần đền bù tinh thần cho cô đi!
Vân Nhi chẳng biết nói sao, lý do anh ta đưa ra chỉ để thuyết phục cô nhận số tiền này. Cô cũng rất cần tiền nhưng… nếu nhận thì cô lại cảm thấy không thoải mái. Chưa biết trả lời thế nào, bất ngờ điện thoại của Vân Nhi reo vang, cô xin phép cầm điện thoại bước về bếp gạt nút nghe:
– Ánh, chị nghe đây!
– …
– Em nói sao, bố phải đi cấp cứu ư? Chị biết rồi… Chị cũng định sáng mai về sớm nhưng… chuyện thế này thì… chị sẽ bắt chuyến xe muộn nhất để về!
Khuôn mặt Vân Nhi chuyển màu tái mét, cô run run ngắt máy, bước nhanh lại bàn nước cô nói với Thành Huy:
– Anh… tôi xin lỗi nhưng gia đình tôi có chút việc, tôi không thể tiếp anh thêm được. Giờ tôi phải ra bến xe để về quê gấp! Số tiền này… mong anh giữ lại, nếu có thể mong anh nhờ chị kế toán chuyển khoản phần lương kia qua tài khoản giúp tôi!
Thành Huy đã nghe được câu chuyện điện thoại, anh quan tâm hỏi:
– Bố cô… phải đi cấp cứu sao?
Vân Nhi giương đôi mắt ngân ngấn nước gật đầu, Thành Huy bất giác đề nghị:
– Giờ đang tắc đường cô sẽ khó bắt xe, hay… để tôi đưa cô ra bến xe!
/40
|