Tru Tiên II

Chương 39: Tử chiến (2)

/128


Trong đại sảnh bằng đá tại lăng mộ bên dưới thành Hà Dương.

Bên dưới tòa đài đá vô danh đầy quỷ dị, ông lão rường cột của Thần Quy Môn Lưu Thừa Lĩnh chỉ trong khoảnh khắc trán đổ mồ hôi lạnh.

“Thần Quy đâu, Thần Quy đâu…” Ông ta giống như không thể tin vào mắt mình, thục mạng tìm kiếm khắp cả sảnh, kể cả những kẻ lai lịch thần bí đang vây xung quanh cũng ào ào xoay ra tìm, có điều tất cả mọi người lục hết từng tấc trong sảnh mấy lượt vẫn không thấy một cái lông rùa nào chứ đừng nói tới một con rùa đen bự chảng cỡ đó.

Từng ánh mắt quét qua quét lại, cuối cùng đều rơi lên người Lưu Thừa Lĩnh, cứ thêm một người nhìn, Lưu Thừa Lĩnh lại cảm thấy áp lực trên người nặng thêm một tầng, đặc biệt trong đó có không ít người mắt đã lộ hung quang, mấy kiện hung khí pháp bảo đã thấy tỏa hào quang lập lòe như chực động đậy khiến Lưu Thừa Lĩnh càng muốn khóc mà không có nước mắt. Tới lúc cuối cùng, sắc mặt của gã đàn ông âm trầm đã chuyển thành bất thiện quay lại nhìn ông ta, Lưu Thừa Lĩnh suýt nữa đã đổ oặt xuống đất, thế nhưng đúng lúc đó, trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên tia sáng, như người sắp chết đuối vớ được cái cọc cứu mạng, hét toáng lên:

“Thần Quy, Thần Quy nhất định đã chạy đi rồi, vừa nãy loạn xạ thế, không chừng ngài đã chạy tới mấy cái cửa gần đó chăng?”

Mọi ngời xung quanh đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó không nhịn được quát: “Một con rùa đen mà có thể bò nhanh vậy sao?”

Có người khác nhíu mày như đang nghĩ ngợi trong giây lát, rồi nói vẻ không chắc lắm: “Cũng có thể… con rùa đen đó không giống rùa đen thông thường, nếu không sao được gọi là Thần Quy?”

Gã đàn ông âm trầm đứng giữa đám người, sắc mặt thoáng biến đổi, nhưng rõ ràng kẻ này là một nhân vật cực kỳ quyết đoán, dứt khoát ra lệnh: “Chia nhau ra tìm, tất cả các cửa đều phải tìm, nhưng không được đi xa, nếu thấy có mấy loại xương khô kia thì không cần đánh, lập tức trở về. Như vậy mà vẫn không tìm thấy con Thần Quy gì đó,” gã lạnh lùng nhìn Lưu Thừa Lĩnh, cười nói: “Ta quăng ngươi tới chỗ cái quan tài đen sì kia xem rốt cục sẽ phát sinh chuyện gì?”

Vương Tông Cảnh đứng chỗ hành lang vốn đã ra hiệu cho mọi người lẳng lặng rút lui, ai ngờ chưa đi được mấy bước thì tiếng gã đàn ông âm trầm ra lệnh chia nhau tìm kiếm đã vọng tới, trái tim Vương Tông Cảnh như chìm nghỉm, vội vàng giục Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi mau. Chẳng dè càng vội càng dở, con rùa đen to đùng đang chậm chạp bò trên mặt đất, cả đám trong lúc hốt hoảng bước loạn xạ, Tô Văn Thanh không để ý dẵm luôn vào mai rùa bị trượt chân, vô tình bật lên tiếng kêu khẽ.

Một tiếng kêu khẽ này vừa phát, Tô Văn Thanh liền biết ngay là hỏng bét, vội vàng đưa hai tay lên bịt miệng, thế nhưng âm thanh đã phát ra, bên kia lập tức có người phát hiện. Chỉ thấy sau một tiếng quát, có người tức khắc đằng không đuổi tới ngay. Vương Tông Cảnh kinh hãi đẩy Tiểu Đỉnh về phía trước, nói gấp: “Đi mau, đi mau.” Tiểu Đỉnh lại rất ngoan, liền chạy thẳng một mạch không cả ngoái đầu lại, Đại Hoàng và Tiểu Hôi vẫn luôn ở sát bên nó không rời một tấc.

Đang định quay lại xem Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh mới ngoái đầu đã phát hiện ở cửa đá cách sau lưng không xa thình lình xuất hiện một bóng người, lại chính là thủ lĩnh ngầm của cả đám người thần bí, gã đàn ông âm trầm. Ánh mắt cú diều của gã đang nhìn lại, đương nhiên là nhìn bọn Vương Tông Cảnh, thần sắc thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, nhíu mày rồi lại nhìn con rùa đen to tướng đang bò chậm chạp trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ. Liền quát nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng dấn tới.

Tô Văn Thanh đang chặn ở phía sau, sắc mặt trắng nhợt, nhưng lúc này không thể đứng trơ ra như vậy được, cho dù biết quá nửa là không phải đối thủ nhưng vẫn nghiến răng bắt quyết định thi triển Thủy kiếm thuật. Thân hình gã đàn ông âm trầm lướt tới cực nhanh, liếc mắt ngó Tô Văn Thanh, trên mặt nở nụ cười lạnh, pháp bảo cây búa ngắn trên tay tùy ý khua lên, một đạo kim quang liền bắn ra lao thẳng vào giữa trán Tô Văn Thanh.

Lúc này Tô Văn Thanh cũng đã thi pháp xong, một cuộn sóng trong suốt lấp lánh đã hình thành ngay trước mặt, lúc sắp ngưng tụ thành thủy kiếm thì đạo kim quang đã bay tới rồi. Chỉ nghe đánh “bách” một tiếng, nước bắn tung tóe, Thủy kiếm thuật nháy mắt bị đạo kim quang đánh tan hóa thành một màn mưa nhỏ lác đác rớt xuống mặt đất. Tô Văn Thanh la lên thất thanh, thế nhưng có muốn tránh cũng chẳng còn kịp nữa, mắt thấy kim quang sắp xuyên qua trán, một thiếu nữ yêu kiều thùy mị như hoa coi như đi tong tính mạng từ đây.

Đúng vào lúc nguy cấp, đột nhiên một bóng người từ bên cạnh lao bổ tới, chính là Vương Tông Cảnh. Nó hiện tại tu luyện đạo hạnh tuy không bằng Tô Văn Thanh, nhưng mấy năm qua đã trải nghiệm vô số lần đánh giết sinh tử tanh máu trong rừng sâu nguyên thủy, đối với kinh nghiệm đối địch và cảm giác nguy hiểm tuyệt đối vượt xa kiều nữ nhà thế gia Tô Văn Thanh vô số lần. Màn chiến đầu này vừa mới bắt đầu, nó đã lập tức nhận định Tô Văn Thanh chắc chắn thất bại, gần như cùng lúc với việc Tô Văn Thanh động thủ thì nó đã phóng tới, cuối cùng kịp thời tới trước đạo kim quang kia trong giây phút, ôm lấy Tô Văn Thanh lăn sang một bên tránh thoát đòn công kích trí mạng đó một cách hiểm hóc.

Gã đàn ông âm trầm kia khẽ nhướng mày, miệng bật ra tiếng “úy” tựa hồ đối với phản ứng của Vương Tông Cảnh có mấy phần kinh ngạc, bất quá mục tiêu của gã hiện tại không phải là hai người bọn chúng, đối phó với Tô Văn Thanh cùng lắm là thuận tay mà thôi, một đòn không trúng cũng chẳng truy sát, thân hình gã lạng một cái


/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status