Edit: Panh Hoang
Kiều Vô Song lần thứ ba chọn nơi giao dịch, là khách điếm nổi danh nhất Nam quốc —— Như Ý lâu.
Như ý lâu là công trình kiến trúc đồ sộ theo lối cổ điển, xa hoa và duy mỹ, cùng với phòng ốc giản dị chung quanh không giống nhau.
Tại sao cô lại chọn chỗ này làm nơi giao dịch, thật ra rất đơn giản.
Bởi vì Như Ý lâu lầu gác cao lớn, lại nằm ở phía đông Nam quốc, mà vị trí cô định ra, vừa vặn từ trên lầu nhìn xuống có thể thấy cảnh vật trong hoàng cung.
Mục đích của cô chỉ có một ——
Để Tử Mặc Hàn thấy rõ nhất thời khắc 'rực rỡ' của hoàng cung Nam quốc .
Bóng dáng của Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song núp ở một chỗ tối khác trong tòa lâu, từ góc độ này nhìn lại, có thể thấy một nam tử bề ngoài tựa Phan An và một nữ tử bộ dáng xinh đẹp, đã đến nhã gian.
Trương Tử Thạc lo lắng hỏi : "Kiều cô nương, một mình cô thật sự có thể chứ?"
Kiều Vô Song tràn ngập tin tưởng nói : "Anh chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm, không cần lo lắng cho tôi ở đây."
Trương Tử Thạc nhìn gói nặng trên tay, chỉ cần nghĩ tới một màn kinh người vừa xảy ra kia, mặc cho sau lưng một trận lạnh lẽo, đã thấy nhiều thủ đoạn quỷ dị của Kiều Vô Song, cũng làm cho hắn không cầm lòng được vả lại cũng cam tâm tình nguyện thần phục cô.
Hắn biết, chỉ cần là cô muốn làm, hắn nhất định sẽ phấn đấu quên mình làm vì cô.
Trương Tử Thạc vươn tay, nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai của cô, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, đôi mắt đen nhánh của hắn chợt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía cô, nói : "Mọi chuyện cẩn thận."
Lòng bàn tay ấm áp của Trương Tử Thạc, làm cho Kiều Vô Song có cảm giác khác thường, đôi mắt sắc sảo khẽ đảo, Kiều Vô Song bình tĩnh gật gật đầu, hai người lại đường ai nấy đi.
Ở trong nhã gian đợi gần một canh giờ, Phấn Nghi nóng nảy không kiên nhẫn bĩu môi, dậm chân cả giận nói: "Hoàng thượng, bọn họ sẽ không lại sai hẹn chứ."
Tử Mặc Hàn kiên nhẫn phẩm trà khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc chán ghét, rồi lại thoáng cái, rất nhanh dùng nụ cười yêu nghiệt che dấu đi, giọng điệu dẽ nghe mang theo chút ý tứ châm chọc nói: "Phấn Nghi, nhìn bộ dáng bô bô sinh khí kia của ngươi, nếu để cho Bắc Minh thành chủ nhìn thấy, còn tưởng trẫm ngược đãi muội muội thân ái của nàng đấy."
Phấn nghi vội vã cúi đầu làm ra vẻ e thẹn, sợi tóc trên chán che một chút ánh sáng giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất trong mắt của nàng.
Không khí bên trong nhã gian dường như tràn ngập hơi thở quỷ dị, chợt làm cho thần kinh người ta căng thẳng.
Một đạo tiếng nói thanh thúy êm tai giống như hoàng oanh lập tức vang lên: "Xem ra ta tới không đúng lúc rồi."
Hai người theo tiếng nói nhìn lại, lúc nhìn về phía người đi đến, hai người rõ ràng giật mình.
Kia là một nữ tử trẻ tuổi, da thịt mềm mại trong trắng lộ hồng, bộ dáng quyến rũ động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay , một đôi mày kiếm thon dài, trên trán, khí khái anh hùng ào ào.
Trên mặt cười dễ thương, lại hiện ra ba phần khí khái anh hùng, bộ dáng của nàng có thể nói là mị hoặc hại nước hại dân, lại thêm vài phần khí chất hào sảng của nam tử.
Tử Mặc Hàn và Phấn Nghi tuyệt đối không ngờ, Kiều Vô Song hung hăng càn quấy này, lại là nhân vật như thế.
"Thật xin lỗi." Kiều Vô Song đứng ở cạnh cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nói : "Thế nhưng quấy rầy hai vị nói chuyện yêu đương, ta đây trước tiên nên lánh đi."
Dứt lời, thân mình cô khẽ động, làm bộ muốn rời khỏi.
Tử Mặc Hàn từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn nhanh chóng vươn tay làm ra một cái tư thế thỉnh, lộ ra chiêu bài tươi cười nói : "Kiều cô nương, nếu như đã tới, thì vào đây ngồi một chút đi."
Lời khách sao ai cũng nói được, chỉ có người thông minh mới hiểu, đây là một màn đấu tranh tâm lý.
Thân thể Kiều Vô Song khẽ động, đi đến bên cạnh bàn, nói : "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tử Mặc Hàn tiếp tục đánh giá Kiều Vô Song, một lúc sau, hiện ra một chút tươi cười yêu nghiệt, nói : "Thật không ngờ, Kiều cô nương lại là một tuyệt sắc nữ tử như thế."
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nói một câu làm người ta kinh ngạc: "Ta cũng không ngờ, Nam quốc hoàng đế, bộ dạng dĩ nhiên lại nữ tính như vậy."
Trong đầu Kiều Vô Song rất nhanh hiện lên khuôn mặt của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt hại nước hại dân kia chỉ cảm thấy hắn có bảy phần anh tuấn ba phần mềm mại đáng yêu.
Mà Tử Mặc Hàn, cũng có bảy phần mềm mại đáng yêu, ba phần anh tuấn, nếu nói là nữ tính, hắn tuyệt đối giữ vị trí đệ nhất thiên hạ.
Về phần Kiều Vô Song nói bừa, Tử Mặc Hàn chỉ cười không nói, mà Phấn Nghi ở bên cạnh, lại bỗng nhiên nổi giận đứng lên, chỉ thấy vẻ mặt nàng phẫn nộ nhìn Kiều Vô Song, tức giận nói : "Ngươi đùa gì thế, dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, quả thực vô pháp vô thiên, hoàng thượng, để nô tì thay người trừng phạt nàng."
Vừa dứt lời, tay ngọc của Phấn Nghi giơ lên, muốn đi qua tát một cái.
Ánh mắt Kiều Vô Song lạnh lùng, ngay sau đó gạt tay Phấn Nghi, Kiều Vô Song duỗi hai tay ra, một cây dao găm không tiếng động từ trong cổ tay áo nàng bay ra, trong phút chốc, hàn quang chợt lóe, chỉ nghe Phấn Nghi kêu thảm một tiếng: "A —— "
Ngay sau đó 'Oanh' một tiếng, sau đó cây dao găm kia chạm phải đồ vật ở trong phòng, dùng sức bắn ngược lại đây, cây dao găm kia hàn quang chợt lóe, đột nhiên bay về phía Phấn Nghi.
Ngay tại đúng lúc chỉ mành treo chuông, 'Hưu' một tiếng, một bóng dáng nhanh như chớp tiến vào...
Kiều Vô Song lần thứ ba chọn nơi giao dịch, là khách điếm nổi danh nhất Nam quốc —— Như Ý lâu.
Như ý lâu là công trình kiến trúc đồ sộ theo lối cổ điển, xa hoa và duy mỹ, cùng với phòng ốc giản dị chung quanh không giống nhau.
Tại sao cô lại chọn chỗ này làm nơi giao dịch, thật ra rất đơn giản.
Bởi vì Như Ý lâu lầu gác cao lớn, lại nằm ở phía đông Nam quốc, mà vị trí cô định ra, vừa vặn từ trên lầu nhìn xuống có thể thấy cảnh vật trong hoàng cung.
Mục đích của cô chỉ có một ——
Để Tử Mặc Hàn thấy rõ nhất thời khắc 'rực rỡ' của hoàng cung Nam quốc .
Bóng dáng của Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song núp ở một chỗ tối khác trong tòa lâu, từ góc độ này nhìn lại, có thể thấy một nam tử bề ngoài tựa Phan An và một nữ tử bộ dáng xinh đẹp, đã đến nhã gian.
Trương Tử Thạc lo lắng hỏi : "Kiều cô nương, một mình cô thật sự có thể chứ?"
Kiều Vô Song tràn ngập tin tưởng nói : "Anh chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm, không cần lo lắng cho tôi ở đây."
Trương Tử Thạc nhìn gói nặng trên tay, chỉ cần nghĩ tới một màn kinh người vừa xảy ra kia, mặc cho sau lưng một trận lạnh lẽo, đã thấy nhiều thủ đoạn quỷ dị của Kiều Vô Song, cũng làm cho hắn không cầm lòng được vả lại cũng cam tâm tình nguyện thần phục cô.
Hắn biết, chỉ cần là cô muốn làm, hắn nhất định sẽ phấn đấu quên mình làm vì cô.
Trương Tử Thạc vươn tay, nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai của cô, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, đôi mắt đen nhánh của hắn chợt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía cô, nói : "Mọi chuyện cẩn thận."
Lòng bàn tay ấm áp của Trương Tử Thạc, làm cho Kiều Vô Song có cảm giác khác thường, đôi mắt sắc sảo khẽ đảo, Kiều Vô Song bình tĩnh gật gật đầu, hai người lại đường ai nấy đi.
Ở trong nhã gian đợi gần một canh giờ, Phấn Nghi nóng nảy không kiên nhẫn bĩu môi, dậm chân cả giận nói: "Hoàng thượng, bọn họ sẽ không lại sai hẹn chứ."
Tử Mặc Hàn kiên nhẫn phẩm trà khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc chán ghét, rồi lại thoáng cái, rất nhanh dùng nụ cười yêu nghiệt che dấu đi, giọng điệu dẽ nghe mang theo chút ý tứ châm chọc nói: "Phấn Nghi, nhìn bộ dáng bô bô sinh khí kia của ngươi, nếu để cho Bắc Minh thành chủ nhìn thấy, còn tưởng trẫm ngược đãi muội muội thân ái của nàng đấy."
Phấn nghi vội vã cúi đầu làm ra vẻ e thẹn, sợi tóc trên chán che một chút ánh sáng giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất trong mắt của nàng.
Không khí bên trong nhã gian dường như tràn ngập hơi thở quỷ dị, chợt làm cho thần kinh người ta căng thẳng.
Một đạo tiếng nói thanh thúy êm tai giống như hoàng oanh lập tức vang lên: "Xem ra ta tới không đúng lúc rồi."
Hai người theo tiếng nói nhìn lại, lúc nhìn về phía người đi đến, hai người rõ ràng giật mình.
Kia là một nữ tử trẻ tuổi, da thịt mềm mại trong trắng lộ hồng, bộ dáng quyến rũ động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay , một đôi mày kiếm thon dài, trên trán, khí khái anh hùng ào ào.
Trên mặt cười dễ thương, lại hiện ra ba phần khí khái anh hùng, bộ dáng của nàng có thể nói là mị hoặc hại nước hại dân, lại thêm vài phần khí chất hào sảng của nam tử.
Tử Mặc Hàn và Phấn Nghi tuyệt đối không ngờ, Kiều Vô Song hung hăng càn quấy này, lại là nhân vật như thế.
"Thật xin lỗi." Kiều Vô Song đứng ở cạnh cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nói : "Thế nhưng quấy rầy hai vị nói chuyện yêu đương, ta đây trước tiên nên lánh đi."
Dứt lời, thân mình cô khẽ động, làm bộ muốn rời khỏi.
Tử Mặc Hàn từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn nhanh chóng vươn tay làm ra một cái tư thế thỉnh, lộ ra chiêu bài tươi cười nói : "Kiều cô nương, nếu như đã tới, thì vào đây ngồi một chút đi."
Lời khách sao ai cũng nói được, chỉ có người thông minh mới hiểu, đây là một màn đấu tranh tâm lý.
Thân thể Kiều Vô Song khẽ động, đi đến bên cạnh bàn, nói : "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tử Mặc Hàn tiếp tục đánh giá Kiều Vô Song, một lúc sau, hiện ra một chút tươi cười yêu nghiệt, nói : "Thật không ngờ, Kiều cô nương lại là một tuyệt sắc nữ tử như thế."
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nói một câu làm người ta kinh ngạc: "Ta cũng không ngờ, Nam quốc hoàng đế, bộ dạng dĩ nhiên lại nữ tính như vậy."
Trong đầu Kiều Vô Song rất nhanh hiện lên khuôn mặt của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt hại nước hại dân kia chỉ cảm thấy hắn có bảy phần anh tuấn ba phần mềm mại đáng yêu.
Mà Tử Mặc Hàn, cũng có bảy phần mềm mại đáng yêu, ba phần anh tuấn, nếu nói là nữ tính, hắn tuyệt đối giữ vị trí đệ nhất thiên hạ.
Về phần Kiều Vô Song nói bừa, Tử Mặc Hàn chỉ cười không nói, mà Phấn Nghi ở bên cạnh, lại bỗng nhiên nổi giận đứng lên, chỉ thấy vẻ mặt nàng phẫn nộ nhìn Kiều Vô Song, tức giận nói : "Ngươi đùa gì thế, dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, quả thực vô pháp vô thiên, hoàng thượng, để nô tì thay người trừng phạt nàng."
Vừa dứt lời, tay ngọc của Phấn Nghi giơ lên, muốn đi qua tát một cái.
Ánh mắt Kiều Vô Song lạnh lùng, ngay sau đó gạt tay Phấn Nghi, Kiều Vô Song duỗi hai tay ra, một cây dao găm không tiếng động từ trong cổ tay áo nàng bay ra, trong phút chốc, hàn quang chợt lóe, chỉ nghe Phấn Nghi kêu thảm một tiếng: "A —— "
Ngay sau đó 'Oanh' một tiếng, sau đó cây dao găm kia chạm phải đồ vật ở trong phòng, dùng sức bắn ngược lại đây, cây dao găm kia hàn quang chợt lóe, đột nhiên bay về phía Phấn Nghi.
Ngay tại đúng lúc chỉ mành treo chuông, 'Hưu' một tiếng, một bóng dáng nhanh như chớp tiến vào...
/68
|