Edit: Panh Hoang
Sáng sớm, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi khắp mọi nơi, thì một con bồ câu đưa thư vỗ vội cánh, đã hạ xuống bên ngoài cửa sổ một gian phòng bình thường.
Bồ câu kêu "Cục cục cục cục", tựa như nhắc nhở chủ nhân bên trong gian phòng tới nhận tin.
Một bàn tay ngọc mảnh khảnh trắng noãn chìa ra ngoài cửa sổ, bắt lấy bồ câu đưa thư, đồng thời gỡ lá thư xuống.
"Trong thư nói gì?"
Trong phòng thoáng hiện lên một cái bóng trắng, trên khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tươi cười trên mặt hiện ra sức quyến rũ bắn ra bốn phía, hắn như là có thói quen đi tới sau người Kiều Vô Song, duỗi hai cánh tay cường tráng ra, dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau.
Đối với cử chỉ thân mật của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, Kiều Vô Song rất không có hình tượng xoay người liếc mắt xem thường hắn một cái.
Nhưng đành chịu, da mặt người nam nhân này còn dày hơn vách tường, trước sau bảo mãi mà không sửa.
"Còn không phải như vậy." Kiều Vô Song nghẹn miệng, nói : "Giống như chúng ta tối hôm qua nghe được giống nhau, bọn họ muốn đánh cuộc cùng tôi, hạn cho tôi trong vòng ba ngày có thể thoát khỏi vây quét của bọn họ, nếu như thành công, tôi liền có thể tự do tự tại, nếu như thất bại, tôi phải trả lại ngọc tỷ và phần danh sách kia cho Trác Nhiên, còn phải bồi thường tổn thất hoàng cung Nam quốc bị phá hủy."
Trong đầu Hoàn Nhan Tuyệt Thế hiện lên tình cảnh thực tế hoàng cung Nam quốc bị phá hủy, hắn bỗng nhiên cười cười, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cái gáy thơm mát của Kiều Vô Song, ra sức ngửi mùi thơm của cơ thể nàng, hôn lên da thịt non mềm của cô, chậc chậc nói : "Nha đầu, lần sau muốn chơi đùa, cũng đừng ở phá hoại môi trường."
"Cả người của anh không có xương hả?" Kiều Vô Song bất đắc dĩ đẩy đẩy, không có cảm giác, trên dung nhan tuyệt mỹ của cô nổi lên hai đóa đỏ ửng, cánh môi đỏ mọng phấn nộn cong lên, vừa mê người vừa đáng yêu.
Cô đẩy đẩy Hoàn Nhan Tuyệt Thế đang đang bám trên người mình ra, bĩu môi nói : "Dựa ở trên người của tôi mệt chết đi được!"
Thấy bộ dáng nàng thẹn thùng đáng yêu lại ngọt ngào như vậy, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại chỉ cười toe tóe, hắn cười ha ha không ngừng nói : "Trên người em thơm mà, anh chỉ thích dựa ở trên người em."
Kiều Vô Song một trận bất đắc dĩ, sắc mặt chợt nghiêm túc lại nói: "Đừng làm rộn, hiện tại tôi phải nghĩ cách đối phó bọn họ."
Thấy mặt cô nghiêm túc, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lập tức đứng thẳng dậy, đồng dạng nghiêm túc nói: "Em tính toán đối phó làm sao?"
Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Sô Song lóe lóe, cười nói: "Đánh cuộc còn chưa có bắt đầu, cho nên ngày hôm nay không tính."
"Cho nên..." Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, chợt vui sướng khi người gặp họa cười nói: "Em tính toán tiên hạ thủ vi cường sao."_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Kiều Vô Song gật đầu, vừa nói vừa lấy bút mực ra, nói : "Tôi viết phong thư, đồng dạng để bồ câu đưa thư ra ngoài. Đương nhiên, lúc tôi đưa phong thư này ra ngoài, tôi đảm bảo chắc chắn chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ Đông quốc rồi."
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, bỗng nhiên cúi đầu xuống vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, bất mãn nói : "Người kia... Trương Tử Thạc nhỉ."
Bộ dáng kia nhìn ra cũng biết có bao nhiêu khó chịu, mà giọng điệu kia, lại càng để lộ ra vị chua.
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, ông nói gà bà nói vịt nói : "Ngày hôm qua tôi cứu một tiểu nha đầu, nhìn bộ dáng của cô ta, hình như rất thích Trương Tử Thạc đấy."
"Đó là lý do sao?" Hoàn Nhan Tuyệt Thế ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân vẻ mặt chờ mong lại nghiêm túc nhìn nàng, nói : "Em đang ghen, hay là tính toán làm bà mai?"
Kiều Vô Song xem thường, nói : "Làm bà mai, tôi là muốn trà trộn từ Nam quốc ra đi ra bên ngoài."
Con ngươi đen nhánh mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế trợn trừng, lại lộ ra vẻ nguy hiểm, chỉ thấy hắn vội hỏi: "Vậy em muốn làm gì, tôi cho em biết, em chỉ có thể thành thân cùng tôi, cho dù là giả vờ thành thân cùng tên Trương Tử Thạc kia cũng không được."
Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng nói càng gấp, nhìn khuôn mặt hại nước hại dân, không biết là bởi vì phẫn nộ, hay là lo lắng, mà cả khuôn mặt tuấn tú biến sắc thật giống như trong kinh kịch phổ thông thường, lúc thì hồng, lúc thì đen, lúc thì xanh, bộ dáng kia vừa đáng yêu vừa buồn cười, chọc Kiều Vô Song nhịn không được cười khúc khích.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế này...
Trên người của hắn có khí phách cùng khí chất thần bí mơ hồ, làm cho người ta bất tri bất giác mê muội, nhưng sống chung với hắn mấy ngày qua, mới hiểu được hắn giống như là một đại nam hài ngây thơ, có thể làm cho cô bất tri bất giác tùy theo tâm tình qua lại của hắn .
Kiều Vô Song hồn nhiên không biết, loại tươi cười vui vẻ hiếm thấy này của cô mê người biết bao.
Miệng cười vui vẻ kia, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của cô lại tăng thêm vài phần tư sắc, bộ dáng thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, hồn của Hoàn Nhan Tuyệt Thế bất tri bất giác bay mất rồi...
Nhìn thấy bộ dạng thất thần của hắn, Kiều Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, vươn ra ngón tay, nghịch ngợm gõ nhẹ một cái lên trên trán của hắn, giọng điệu tuy rằng nghe có chút không ngại phiền, nhưng động tác lại ôn hòa cùng giọng nói ngọt ngào vô cùng thân mật: "Anh cho là anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh?"
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế hết sức chăm chú, lại căng thẳng nhìn nàng, hỏi: "Vậy em còn muốn cùng hắn giả vờ thành thân nữa không?"
Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song lóe lên ánh sáng giống như hồ ly giảo hoạt, nói : "Đương nhiên muốn."
Chỉ có điều...
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Tuyệt Thế đến gần, có loại cảm giác như trời sụp đất nứt, cả người không có cảm giác có loại mơ màng làm bộ như muốn sup đổ.
Nhưng, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt của Kiều Vô Song, hắn bỗng nhiên ý thức được...
Chuyện này, hình như cũng không có đơn giản như vậy!
Sáng sớm, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi khắp mọi nơi, thì một con bồ câu đưa thư vỗ vội cánh, đã hạ xuống bên ngoài cửa sổ một gian phòng bình thường.
Bồ câu kêu "Cục cục cục cục", tựa như nhắc nhở chủ nhân bên trong gian phòng tới nhận tin.
Một bàn tay ngọc mảnh khảnh trắng noãn chìa ra ngoài cửa sổ, bắt lấy bồ câu đưa thư, đồng thời gỡ lá thư xuống.
"Trong thư nói gì?"
Trong phòng thoáng hiện lên một cái bóng trắng, trên khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tươi cười trên mặt hiện ra sức quyến rũ bắn ra bốn phía, hắn như là có thói quen đi tới sau người Kiều Vô Song, duỗi hai cánh tay cường tráng ra, dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau.
Đối với cử chỉ thân mật của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, Kiều Vô Song rất không có hình tượng xoay người liếc mắt xem thường hắn một cái.
Nhưng đành chịu, da mặt người nam nhân này còn dày hơn vách tường, trước sau bảo mãi mà không sửa.
"Còn không phải như vậy." Kiều Vô Song nghẹn miệng, nói : "Giống như chúng ta tối hôm qua nghe được giống nhau, bọn họ muốn đánh cuộc cùng tôi, hạn cho tôi trong vòng ba ngày có thể thoát khỏi vây quét của bọn họ, nếu như thành công, tôi liền có thể tự do tự tại, nếu như thất bại, tôi phải trả lại ngọc tỷ và phần danh sách kia cho Trác Nhiên, còn phải bồi thường tổn thất hoàng cung Nam quốc bị phá hủy."
Trong đầu Hoàn Nhan Tuyệt Thế hiện lên tình cảnh thực tế hoàng cung Nam quốc bị phá hủy, hắn bỗng nhiên cười cười, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cái gáy thơm mát của Kiều Vô Song, ra sức ngửi mùi thơm của cơ thể nàng, hôn lên da thịt non mềm của cô, chậc chậc nói : "Nha đầu, lần sau muốn chơi đùa, cũng đừng ở phá hoại môi trường."
"Cả người của anh không có xương hả?" Kiều Vô Song bất đắc dĩ đẩy đẩy, không có cảm giác, trên dung nhan tuyệt mỹ của cô nổi lên hai đóa đỏ ửng, cánh môi đỏ mọng phấn nộn cong lên, vừa mê người vừa đáng yêu.
Cô đẩy đẩy Hoàn Nhan Tuyệt Thế đang đang bám trên người mình ra, bĩu môi nói : "Dựa ở trên người của tôi mệt chết đi được!"
Thấy bộ dáng nàng thẹn thùng đáng yêu lại ngọt ngào như vậy, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại chỉ cười toe tóe, hắn cười ha ha không ngừng nói : "Trên người em thơm mà, anh chỉ thích dựa ở trên người em."
Kiều Vô Song một trận bất đắc dĩ, sắc mặt chợt nghiêm túc lại nói: "Đừng làm rộn, hiện tại tôi phải nghĩ cách đối phó bọn họ."
Thấy mặt cô nghiêm túc, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lập tức đứng thẳng dậy, đồng dạng nghiêm túc nói: "Em tính toán đối phó làm sao?"
Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Sô Song lóe lóe, cười nói: "Đánh cuộc còn chưa có bắt đầu, cho nên ngày hôm nay không tính."
"Cho nên..." Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, chợt vui sướng khi người gặp họa cười nói: "Em tính toán tiên hạ thủ vi cường sao."_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Kiều Vô Song gật đầu, vừa nói vừa lấy bút mực ra, nói : "Tôi viết phong thư, đồng dạng để bồ câu đưa thư ra ngoài. Đương nhiên, lúc tôi đưa phong thư này ra ngoài, tôi đảm bảo chắc chắn chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ Đông quốc rồi."
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế chợt lóe, bỗng nhiên cúi đầu xuống vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, bất mãn nói : "Người kia... Trương Tử Thạc nhỉ."
Bộ dáng kia nhìn ra cũng biết có bao nhiêu khó chịu, mà giọng điệu kia, lại càng để lộ ra vị chua.
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, ông nói gà bà nói vịt nói : "Ngày hôm qua tôi cứu một tiểu nha đầu, nhìn bộ dáng của cô ta, hình như rất thích Trương Tử Thạc đấy."
"Đó là lý do sao?" Hoàn Nhan Tuyệt Thế ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân vẻ mặt chờ mong lại nghiêm túc nhìn nàng, nói : "Em đang ghen, hay là tính toán làm bà mai?"
Kiều Vô Song xem thường, nói : "Làm bà mai, tôi là muốn trà trộn từ Nam quốc ra đi ra bên ngoài."
Con ngươi đen nhánh mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế trợn trừng, lại lộ ra vẻ nguy hiểm, chỉ thấy hắn vội hỏi: "Vậy em muốn làm gì, tôi cho em biết, em chỉ có thể thành thân cùng tôi, cho dù là giả vờ thành thân cùng tên Trương Tử Thạc kia cũng không được."
Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng nói càng gấp, nhìn khuôn mặt hại nước hại dân, không biết là bởi vì phẫn nộ, hay là lo lắng, mà cả khuôn mặt tuấn tú biến sắc thật giống như trong kinh kịch phổ thông thường, lúc thì hồng, lúc thì đen, lúc thì xanh, bộ dáng kia vừa đáng yêu vừa buồn cười, chọc Kiều Vô Song nhịn không được cười khúc khích.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế này...
Trên người của hắn có khí phách cùng khí chất thần bí mơ hồ, làm cho người ta bất tri bất giác mê muội, nhưng sống chung với hắn mấy ngày qua, mới hiểu được hắn giống như là một đại nam hài ngây thơ, có thể làm cho cô bất tri bất giác tùy theo tâm tình qua lại của hắn .
Kiều Vô Song hồn nhiên không biết, loại tươi cười vui vẻ hiếm thấy này của cô mê người biết bao.
Miệng cười vui vẻ kia, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của cô lại tăng thêm vài phần tư sắc, bộ dáng thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, hồn của Hoàn Nhan Tuyệt Thế bất tri bất giác bay mất rồi...
Nhìn thấy bộ dạng thất thần của hắn, Kiều Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, vươn ra ngón tay, nghịch ngợm gõ nhẹ một cái lên trên trán của hắn, giọng điệu tuy rằng nghe có chút không ngại phiền, nhưng động tác lại ôn hòa cùng giọng nói ngọt ngào vô cùng thân mật: "Anh cho là anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh?"
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuyệt Thế hết sức chăm chú, lại căng thẳng nhìn nàng, hỏi: "Vậy em còn muốn cùng hắn giả vờ thành thân nữa không?"
Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song lóe lên ánh sáng giống như hồ ly giảo hoạt, nói : "Đương nhiên muốn."
Chỉ có điều...
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Tuyệt Thế đến gần, có loại cảm giác như trời sụp đất nứt, cả người không có cảm giác có loại mơ màng làm bộ như muốn sup đổ.
Nhưng, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt của Kiều Vô Song, hắn bỗng nhiên ý thức được...
Chuyện này, hình như cũng không có đơn giản như vậy!
/68
|