Edit: Panh Hoang
Trong cung điện phồn hoa, ca múa dừng lại, không khí áp lực, tầm mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào toàn bộ biến hóa của nữ tử cuồng vọng kia...
Rượu ngon thơm nồng ấm áp từ miệng chảy vào trong cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Kiều Vô Song cũng theo đó dần dần tăng cao
Đôi mắt đẹp mê người lóe ra ánh sáng mông lung, cô nhìn về phía Tử Mặc Hàn, ánh mắt trong vắt, lại mang theo thần thái vô cùng mị hoặc.
Cô ngẩng đầu, khóe miệng nhếch ra một nụ cười.
Tươi cười tuyệt sắc kia, giống như tinh linh bay múa trong biển hoa, lấp lánh loá mắt, cười bách mỵ.
Tử Mặc Hàn vốn ngồi ở trên long ỷ hưởng thụ hương mỹ nhân, lúc nhìn thấy nụ cười khuynh thành trên khuôn mặt của Kiều Vô Song, cũng bất tri bất giác si mê.
Bước chân bắt đầu di chuyện, cô bỗng nhiên đi về phía Tử Mặc Hàn...
Trái tim của Tử Mặc Hàn, lúc Kiều Vô Song từ từ tới gần, bỗng nhiên đập 'bịch bịch, bịch bịch' điên cuồng.
Cảm xúc bối rối cùng hồi hộp ở trong lòng, khiến hắn nắm chặt nắm tay, ngưng thở, lại phát hiện chẳng những không thể áp chế cảm giác hồi hộp, ngược lại khiến hắn càng ngày càng rối loạn._PHDDLQD_
Kiều Vô Song đi từng bước bước lên trên bậc thang cao cao, đi đến bên cạnh hắn, trái tim hắn đập như điên, lại không có cách nào kiềm chế.
"Như thế nào..." Đôi mắt thâm trầm thoáng hiện lên một chút ánh sáng khác lạ, hắn híp mắt lại, hơi hơi kéo ra khoảng cách, cố ý lạnh nhạt nói : "Tính yêu thương nhung nhớ sao?"
Vẻ mặt nàng thoạt nhìn vô cùng bình thường, hoàn toàn không giống như là phản ứng sau khi say rượu...
Nhưng, bọn họ vốn không có xuất hiện cùng lúc, tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy, trong vô hình, lại khiến Tử Mặc Hàn có chút kích động.
Hắn cố ý hờ hững nói, lại giống như bị Kiều Vô Song coi thường.
Chỉ thấy Kiều Vô Song bỗng nhiên quay người lại, quần đỏ sẫm dừng ở trong gió tạo nên biên độ xinh đẹp, trong nháy mắt, thân mình tuyệt vời của nàng giạng chân ở trên đùi Tử Mặc Hàn.
Tử Mặc Hàn không thể tin trừng lớn mắt, nhìn nữ tử trước mặt, sững sờ phát ra một câu nói kinh ngạc: "Ách..."
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Vô Song mang theo tươi cười tuyệt mỹ, chẳng qua đôi mắt vốn thông minh lanh lợi, lại biến thành bị sương mù che phủ.
Cho dù đôi mắt bị sương mù che phủ, lại vẫn xinh đẹp như cũ làm cho người ta say.
Giọng nói trong trẻo, mang theo một ít giọng điệu làm nũng, nói : "Anh đã đến rồi?" _PHDDLQD_
Vẻ mặt Tử Mặc Hàn nghi hoặc: "Ách?"
Kiều Vô Song nhiệt khoát cánh tay ở trên cổ Tử Mặc Hàn, vẻ mặt làm nũng nói : "Không phải nói, ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương sao."
Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, dần dần truyền vào trong mũi Tử Mặc Hàn, lại để cho hắn càng thêm mê muội.
Chỉ là...
Vẻ mặt vừa mới trầm mê của hắn, bị câu nói không minh bạch ở trong miệng Kiều Vô Song, làm cho hồ đồ.
Cái gì gọi là 'Ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương' chứ?
Chẳng lẽ, nàng nhận lầm người...
Nhận thấy khả năng này, trong lòng Tử Mặc Hàn bỗng nhiên ngũ vị tạp trần, như cảm thấy chua xót trong miệng.
Rốt cuộc cùng là ai, có thể làm cho nữ tử điên cuồng càn rỡ này, nhớ như thế?
Trong đôi mắt thâm trầm của Tử Mặc Hàn thoáng hiện lên một chút vẻ giảo hoạt, hắn thăm dò hỏi: "Vậy sao."
Kiều Vô Song cười nói: "Anh tức giận à?"
"Không có..." Tử Mặc Hàn tiếp tục thăm dò nói : "Lâu như vậy không gặp, làm sao nàng không có thân thiết kêu tên của ta?"
Mày Kiều Vô Song hơi hơi nhíu, hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhìn chăm chú nam tử ở trước mặt, ánh mắt thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Tử Mặc Hàn ngừng thở, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ nàng bỗng nhiên tỉnh lại.
Thật lâu sau, Kiều Vô Song cười khúc khích, nói : "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tôi khi nào thì thân thiết gọi tên của anh..."
Vừa dứt lời, mắt Tử Mặc Hàn bỗng kinh ngạc trừng lớn.
Nàng nói, Hoàn Nhan Tuyệt Thế...
Dòng họ Hoàn Nhan này, không phải chỉ có ——
Tiên nhân thượng cổ mới có thể có họ này sao?
Trong cung điện phồn hoa, ca múa dừng lại, không khí áp lực, tầm mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào toàn bộ biến hóa của nữ tử cuồng vọng kia...
Rượu ngon thơm nồng ấm áp từ miệng chảy vào trong cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Kiều Vô Song cũng theo đó dần dần tăng cao
Đôi mắt đẹp mê người lóe ra ánh sáng mông lung, cô nhìn về phía Tử Mặc Hàn, ánh mắt trong vắt, lại mang theo thần thái vô cùng mị hoặc.
Cô ngẩng đầu, khóe miệng nhếch ra một nụ cười.
Tươi cười tuyệt sắc kia, giống như tinh linh bay múa trong biển hoa, lấp lánh loá mắt, cười bách mỵ.
Tử Mặc Hàn vốn ngồi ở trên long ỷ hưởng thụ hương mỹ nhân, lúc nhìn thấy nụ cười khuynh thành trên khuôn mặt của Kiều Vô Song, cũng bất tri bất giác si mê.
Bước chân bắt đầu di chuyện, cô bỗng nhiên đi về phía Tử Mặc Hàn...
Trái tim của Tử Mặc Hàn, lúc Kiều Vô Song từ từ tới gần, bỗng nhiên đập 'bịch bịch, bịch bịch' điên cuồng.
Cảm xúc bối rối cùng hồi hộp ở trong lòng, khiến hắn nắm chặt nắm tay, ngưng thở, lại phát hiện chẳng những không thể áp chế cảm giác hồi hộp, ngược lại khiến hắn càng ngày càng rối loạn._PHDDLQD_
Kiều Vô Song đi từng bước bước lên trên bậc thang cao cao, đi đến bên cạnh hắn, trái tim hắn đập như điên, lại không có cách nào kiềm chế.
"Như thế nào..." Đôi mắt thâm trầm thoáng hiện lên một chút ánh sáng khác lạ, hắn híp mắt lại, hơi hơi kéo ra khoảng cách, cố ý lạnh nhạt nói : "Tính yêu thương nhung nhớ sao?"
Vẻ mặt nàng thoạt nhìn vô cùng bình thường, hoàn toàn không giống như là phản ứng sau khi say rượu...
Nhưng, bọn họ vốn không có xuất hiện cùng lúc, tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy, trong vô hình, lại khiến Tử Mặc Hàn có chút kích động.
Hắn cố ý hờ hững nói, lại giống như bị Kiều Vô Song coi thường.
Chỉ thấy Kiều Vô Song bỗng nhiên quay người lại, quần đỏ sẫm dừng ở trong gió tạo nên biên độ xinh đẹp, trong nháy mắt, thân mình tuyệt vời của nàng giạng chân ở trên đùi Tử Mặc Hàn.
Tử Mặc Hàn không thể tin trừng lớn mắt, nhìn nữ tử trước mặt, sững sờ phát ra một câu nói kinh ngạc: "Ách..."
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Vô Song mang theo tươi cười tuyệt mỹ, chẳng qua đôi mắt vốn thông minh lanh lợi, lại biến thành bị sương mù che phủ.
Cho dù đôi mắt bị sương mù che phủ, lại vẫn xinh đẹp như cũ làm cho người ta say.
Giọng nói trong trẻo, mang theo một ít giọng điệu làm nũng, nói : "Anh đã đến rồi?" _PHDDLQD_
Vẻ mặt Tử Mặc Hàn nghi hoặc: "Ách?"
Kiều Vô Song nhiệt khoát cánh tay ở trên cổ Tử Mặc Hàn, vẻ mặt làm nũng nói : "Không phải nói, ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương sao."
Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, dần dần truyền vào trong mũi Tử Mặc Hàn, lại để cho hắn càng thêm mê muội.
Chỉ là...
Vẻ mặt vừa mới trầm mê của hắn, bị câu nói không minh bạch ở trong miệng Kiều Vô Song, làm cho hồ đồ.
Cái gì gọi là 'Ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ tiếp giáp với khách điếm Vân Hương' chứ?
Chẳng lẽ, nàng nhận lầm người...
Nhận thấy khả năng này, trong lòng Tử Mặc Hàn bỗng nhiên ngũ vị tạp trần, như cảm thấy chua xót trong miệng.
Rốt cuộc cùng là ai, có thể làm cho nữ tử điên cuồng càn rỡ này, nhớ như thế?
Trong đôi mắt thâm trầm của Tử Mặc Hàn thoáng hiện lên một chút vẻ giảo hoạt, hắn thăm dò hỏi: "Vậy sao."
Kiều Vô Song cười nói: "Anh tức giận à?"
"Không có..." Tử Mặc Hàn tiếp tục thăm dò nói : "Lâu như vậy không gặp, làm sao nàng không có thân thiết kêu tên của ta?"
Mày Kiều Vô Song hơi hơi nhíu, hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhìn chăm chú nam tử ở trước mặt, ánh mắt thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Tử Mặc Hàn ngừng thở, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ nàng bỗng nhiên tỉnh lại.
Thật lâu sau, Kiều Vô Song cười khúc khích, nói : "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, tôi khi nào thì thân thiết gọi tên của anh..."
Vừa dứt lời, mắt Tử Mặc Hàn bỗng kinh ngạc trừng lớn.
Nàng nói, Hoàn Nhan Tuyệt Thế...
Dòng họ Hoàn Nhan này, không phải chỉ có ——
Tiên nhân thượng cổ mới có thể có họ này sao?
/68
|