Việc bôi xấu bộ mặt Thành Ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên, thậm chí là Tỉnh Ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây như vậy, cứ coi như là có trưởng bối Lưu gia ra mặt, cũng nhiều nhất là khiến hắn bị điều đi nơi khác, chứ không thể để hắn tiếp tục ngồi ở ghế Thị trưởng Bình Xuyên được.
Nhưng hiện nay trong địa phận tỉnh Tần Tây nơi nào có thể có tiềm lực phát triển bằng Bình Xuyên cơ chứ? Các thành phố chính của Tần Nguyên cũng không tồi, nhưng chúng có thể dễ dàng chen vào sao? Nơi đó sớm đã bị các phe phái lớn trong tỉnh Tần Tây phân chia nhau hết rồi, làm gì còn chỗ cho anh ta chen vào!
Thành phố Khang An có lẽ cũng không tệ, nhưng nó đã địa bàn của Thời Văn Sinh rồi, Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây có lẽ đã vì anh ta mà ngăn chặn sự nghiệp của Thời Văn Sinh. Còn yêu cầu anh ta đi làm trợ lý cho Thời Văn Sinh, chưa nói tới việc Thời Văn Sinh có thích anh ta hay không, ngay bản thân Lưu Trì đã không chịu được rồi! Phải làm việc dưới quyền người từng là thuộc hạ của mình, khả năng chịu đựng những chuyện như vậy, không phải ai cũng có cả! Ít nhất Lưu Trì cũng tự biết anh ta không thể làm được.
-Không thể không đến chức, khả năng thừa nhận có thể là điều không phải ai cũng có thể có, ít nhất Lưu Trì tự biết anh ta không làm được!
Cho nên, để bảo vệ cái ghế thị trưởng của mình, Lưu Trì nhất định phải lập được thành tích tốt trong năm 1998, dù cho không vượt qua được thời Lí Đông Tinh nắm quyền, thì cũng phải để cho các vị lãnh đạo trong thành phố, trong tỉnh cảm thấy hợp lý, như vậy mới có thể tiếp tục nắm quyện ở quận Bình Xuyên được!
Để đạt được mục đích, sau tết Nguyên Đán, Lưu Trì liền ở lại Bắc Kinh trong thời gian dài để mong xin được vài công trình lớn, đến tận ngày mùng 2 tết mới quay về. Sự có mặt của Sato và Nciku không dấu nỏi Lưu Trì, dẫu sao Bình Xuyên có lớn đến đâu thì sự có mặt của người ngoại quốc như 2 bọn họ cũng rất đáng chú ý.
Nhóm người của Nciku, Lưu Trì không hề có bất kỳ mong đợi nào. Bình Xuyên cũng chẳng có gì khiến công ty điện ảnh mỹ quốc để ý cả. Chỉ mong anh ta xây dựng một thành phố điện ảnh ở đây thôi.
Nhưng Lưu Trì lại rất kỳ vọng vào Sato! Nên biết rằng,công ty bất động sản Mitsui là công ty thương mai tổng hợp có tiếng của Nhật Bản, phạm vi kinh doanh bao gồm tài chính, xây dựng, khai thác mỏ, bất động sản, sắ thép, dệt, máy móc, hóa chất, năng lượng, thông tin điện tử, thực phẩm tinh dầu, kim loại màu, công nghiệp nhẹ, vật liệu xây dựng trong nước, xuất khẩu và trung chuyển thương mại, .vv...
Công ty có lịch sử cả trăm năm, có trên mười ngàn nhân công, sở hữu hay nói cách khác là có cổ phần ở hàng ngàn doanh nghiệp, có hàng trăm văn phòng làm việc đăt ở gần một trăm quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới!
Một công ty lớn như vậy nếu có thể đầu tư vào Bình Xuyên thì đâu phải chỉ là chuyện vài triệu tiền đầu tư, ý nghĩa của nó phải nói là vô cùng đặc biệt! Nếu có thể thuyết phục họ đầu tư với quy mô lớn ở Bình Xuyên thì không chỉ có thể giữ được vị trí của mình, mà còn có thể cân bằng lại sức ảnh hưởng của Phương gia ở đây!
Mặc dù nói từ khi Lưu Trì nắm quyền, giữa Phương gia và anh ta không phát sinh xung đột gì, nhưng việc không có khoản đầu tư nào cũng đủ cho Lưu Trì hiểu được lập trường của Phương gia – Phương gia không hề thích anh ta. Ít nhất là không muốn đóng góp cho chính tích của anh ta! Điều này không khỏi khiến cho Lưu Trĩ càng căm hận Phương gia!
Chỉ có điều Phương gia giờ đây còn khó động vào hơn hai năm trước, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông năm ngoái nổi danh trên trường quốc tế, thị trường điện ảnh trong nước cũng ghi nhận một kỷ lục phòng vé mới, vừa có được bên ngoài và bên trong của chính phủ, rõ ràng nên có cái nhìn khác với cổ đông lớn của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông là Phương gia!
Hơn nữa, một cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á, khiến cho thị trường của cả Đông Nam Á bị đảo lộn! Sở dĩ Hồng Kông có thể may mắn thoát được là nhờ có Phương gia, Quách gia, Đặng gia bình ổn lại thị trường chứng khoán. Hơn nữa, Lưu Trì cũng thoáng nghe nói, trước khi xay ra khủng hoảng kinh tế ở Đông Nam Á, Phương gia cũng đã có sự đề phòng, nếu không cũng không thể ứng đối tốt vậy!
Trong tình hình này, đừng nói Lưu Trì không bắt được nhược điểm nào của Phương gia, cho dù có, Lưu Trì cũng không dám đưa ra. Khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á còn chưa kết thúc, nếu anh ta đâm một dao vào Phương gia, nếu có chuyện gì xảy ra với Hồng Kông, trung ương tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta, chỉ sợ sẽ liên lụy tới cả nhà họ Lưu! Cho nên Lưu Trì cũng không dám làm gì quá, chỉ có thể hành sự quy củ.
Anh ta chỉ hy vọng lần này có thể tạo quan hệ với công ty sản vật Tam Tỉnh Nhật Bản, kéo được vài dự án từ Nhật Bản về!
Lưu Trì yên lặng không nói. Ngụy Bá Đạt đứng ngay sau anh ta cũng không nói gì, đều đang lạng yên suy nghĩ!
Lưu Trì cũng không thể hoàn toàn mở ra cục diện ở Bình Xuyên, tâm trí người này đang ở thị trấn Hải Trang, chỉ có thể dấu tâm sự này trong lòng, không hề vui vẻ. Nhất là sau sự kiện Ni Na té lầu, hộp đêm bị đóng cửa, mấy người như Mễ béo không những phải bồi thường khoản tiền lớn như phí sinh hoạt, tiền thuốc men, còn bị tòa án thành phố Phụng Nguyên phán tù từ 10 đến 20 năm! Đấy là còn do Lưu gia đã sắp đặt từ phía sau, nếu không bọn họ thậm chí còn có thể bị phán tù chung thân!
Tuy nhiên, sau sự việc này, quyền lực của Lưu Trì ở quận cũng giảm xuống đáng kể! Còn Ngụy Bá Đạt cũng vậy, trong thị trấn Hải Trang cũng khó trấn áp được mấy người thân cận của Phương gia! Khi làm việc lại càng bị hạn chế! Cho nên, anh ta còn mong mỏi có người tới làm giảm sức ảnh hưởng của Phương gia ở Bình Xuyên hơn cả Lưu Trì.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lưu Trì lúc này mới thôi trầm tư mà nói lớn:
-Mời vào!
Một cô gái xinh đẹp từ ngoài bước vào, nũng nịu nói:
-Lưu thị trưởng, khách quý của ngài đã tới bãi đỗ xe, chuận bị lên tới đây!
Lưu Trĩ lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua cô gái, tay anh ta đã kịp sờ vào *** đầy đặn của nàng một cái. Cô gái cười mà chẳng có ý oán trách. Ngụy Bá Đạt nhìn không chớp mắt, làm như không nhìn thấy gì mà bước đi sau Lưu Trì.
Khi nhóm người của Sato đến lầu 3, Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt đã ở cửa nghênh đón họ.
-Sato tiên sinh, tôi thay mặt cho nhân dân thành phố Bình Xuyên nhiệt liệt chào đón các vị tới Bình Xuyên của chúng tôi làm khách!” Hai tay nắm chặt tay của Sato, Lưu Trĩ nói :
-Sato tiên sinh, chúng tôi đã bày sẵn tiệc rượu, mời mọi người không say không về!
Anh ta đã nghe ngóng trước, vị Sato này nói tiếng Hán rất tốt, tửu lượng cũng không tồi, rất thích rượu trắng của người Trung Quốc!
-Thị trưởng Lưu, ngài quá khách khí rồi!
Sato nói bằng tiếng Hoa:
-Tình hữu nghị Nhật Hoa, mọi người đều là bằng hữu!
Cho dù không hiểu hết dụng ý của Lưu thị trưởng là gì, nhưng Bình Xuyên suy cho cùng vẫn là địa bàn của anh ta, trong việc tạo quan hệ thế này, Sato nghĩ trong lần tới Trung Quốc này cũng là việc có lợi!
Theo quan sát của Sato, với sức ảnh hưởng của Phương gia ở Trung Quốc hiện giờ, trên quê hương họ, nơi khởi nghiệp thì không giống lẽ thường, người có thể làm quan ở nơi đây, chắc chắn phải có quan hệ tương đối tốt với Phương gia! Đặc biệt là thị trưởng, người nắm chính quyền thì lại càng không cần bàn cãi gì!
Nhờ Miyamoto, Sato nhận được lời mời của Phương gia. Lần này, nếu có thể lần nữa có được sự ủng hộ của Lưu Trì, có thể Phương Mĩ Viễn có thể đưa tay lên, làm cho bản thân có thể dùng một cái giá mà mọi người đều có thể chấp nhận để hoàn thành mục tiêu.
Sato đáng thương lần này lại phạm phải sai lầm, hắn có lẽ sẽ không nghĩ tới, Lưu Trì và Phương gia tuy rằng đang bình yên vô sự nhưng thực ra lại đấu đá lẫn nhau, đôi bên đều chẳng vừa mắt nhau. Lưu Trì còn muốn mượn Sato để cân bằng lại sức ảnh hưởng của Phượng gia ở Bình Xuyên.
-Sato tiên sinh nói câu này rất hay, tình bạn Nhật Hoa là chính sách ngoại giao cơ bản mà lãnh đạo của quý quốc vào lãnh đạo của nước tôi đặt ra, từ trước tới nay, sự viện trợ của quý quốc với nước tôi có tác dụng không thể thay thế với sự phát triển của kinh tế nước tôi. Có thể nói, nếu không có khoản vay lãi suất thấp kỳ hạn dài của quý quốc trong những năm gần đây thì đã không có nền kinh tế phát triển của Trung Hoa ngày nay.
Lưu Trĩ cười nói:
-Sato tiên sinh, đây cũng không phải là nơi có thể nói chuyện, chúng ta hãy vào bên trong rồi nói!
Trên mặt Sato nở một nụ cười đắc ý, hắn thích nghe mấy lời này của Lưu Trì, nói quá đúng rồi! nếu không có khoản viện trợ hàng triệu đô là Mỹ từ Nhật Bản trong suốt hơn 20 năm, từ khi chính phủ Nhật Bản đặt ngoại giao với chính phủ Trung Quốc đến nay thì kinh tế Trung Quốc vài năm gần đây đâu thể phát triển nhanh đến vậy? Làm sao có thể nắm được bao nhiêu kỹ thuật mới như vậy? Nếu ai cũng như vị Lưu thị trưởng này, đều biết cảm ơn như vậy thì tốt rồi!
Lưu Trì ngồi xuống trước bàn của Sato, Ngụy Bá Đạt và Mitsui Masaki ngồi ở hai bên. Những nhân viên còn lại của phía Nhật Bản thì ngồi bên những người còn lại của chính quyền Bình Xuyên. Dưới sự chỉ huy của cô gái xinh đẹp ban nãy, nhân viên phục vụ lần lượt đưa các món ngon nóng hổi lên bàn!
Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt nhiệt tình gắp thức ăn cho hai vị này, rồi lại mời rượu, không khí trong phòng hết sức hòa hợp.
Sau khi uống rượu đã lâu, khi mặt đỏ tai nóng Lưu Trì mới nói:
-Sato tiên sinh, trong tiết trời đông giá rét này, phái đoàn của quý công ty tới tỉnh Tần Tây chúng tôi, có gì muốn làm sao?
Sato đặt ly rượu trong tay xuống, thở dài một hơi:
-Lưu thị trưởng, tôi không thể không nói, tỉnh ngài tuy rằng trong lịch sử thì rất có tiếng, có rất nhiều người nổi tiếng của các thời đại mà người dân nước tôi đều biết, nhưng tôi cũng phải nói, mùa đông các ngài thật sự là càng làm càng lạnh, đối với những người đã quen với khí hậu Nhật Bản như chúng tô thì đúng là quá khổ rồi!
Lưu Trì lại càng hiếu kỳ, mấy ngươì Nhật này nếu như đã không quen với thời tiết mùa đông ở tỉnh Tần Tây, thì tại sao còn phải tới đây lúc này? Xem bộ dạng của bọn họ, cũng không phải tới du lịch:
-Sato tiên sinh, vậy tại sao các ngày không tới vào mùa xuân? Đó là lúc khí hậu Tần Tây tốt nhất.
Sato ngâng cổ lên uống cạn ly rượu trong tay rồi mới nói:
-Ôi…Lưu thị trưởng, ngài không biết đó thôi, chúng tôi không thể không tới!
Nhưng hiện nay trong địa phận tỉnh Tần Tây nơi nào có thể có tiềm lực phát triển bằng Bình Xuyên cơ chứ? Các thành phố chính của Tần Nguyên cũng không tồi, nhưng chúng có thể dễ dàng chen vào sao? Nơi đó sớm đã bị các phe phái lớn trong tỉnh Tần Tây phân chia nhau hết rồi, làm gì còn chỗ cho anh ta chen vào!
Thành phố Khang An có lẽ cũng không tệ, nhưng nó đã địa bàn của Thời Văn Sinh rồi, Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây có lẽ đã vì anh ta mà ngăn chặn sự nghiệp của Thời Văn Sinh. Còn yêu cầu anh ta đi làm trợ lý cho Thời Văn Sinh, chưa nói tới việc Thời Văn Sinh có thích anh ta hay không, ngay bản thân Lưu Trì đã không chịu được rồi! Phải làm việc dưới quyền người từng là thuộc hạ của mình, khả năng chịu đựng những chuyện như vậy, không phải ai cũng có cả! Ít nhất Lưu Trì cũng tự biết anh ta không thể làm được.
-Không thể không đến chức, khả năng thừa nhận có thể là điều không phải ai cũng có thể có, ít nhất Lưu Trì tự biết anh ta không làm được!
Cho nên, để bảo vệ cái ghế thị trưởng của mình, Lưu Trì nhất định phải lập được thành tích tốt trong năm 1998, dù cho không vượt qua được thời Lí Đông Tinh nắm quyền, thì cũng phải để cho các vị lãnh đạo trong thành phố, trong tỉnh cảm thấy hợp lý, như vậy mới có thể tiếp tục nắm quyện ở quận Bình Xuyên được!
Để đạt được mục đích, sau tết Nguyên Đán, Lưu Trì liền ở lại Bắc Kinh trong thời gian dài để mong xin được vài công trình lớn, đến tận ngày mùng 2 tết mới quay về. Sự có mặt của Sato và Nciku không dấu nỏi Lưu Trì, dẫu sao Bình Xuyên có lớn đến đâu thì sự có mặt của người ngoại quốc như 2 bọn họ cũng rất đáng chú ý.
Nhóm người của Nciku, Lưu Trì không hề có bất kỳ mong đợi nào. Bình Xuyên cũng chẳng có gì khiến công ty điện ảnh mỹ quốc để ý cả. Chỉ mong anh ta xây dựng một thành phố điện ảnh ở đây thôi.
Nhưng Lưu Trì lại rất kỳ vọng vào Sato! Nên biết rằng,công ty bất động sản Mitsui là công ty thương mai tổng hợp có tiếng của Nhật Bản, phạm vi kinh doanh bao gồm tài chính, xây dựng, khai thác mỏ, bất động sản, sắ thép, dệt, máy móc, hóa chất, năng lượng, thông tin điện tử, thực phẩm tinh dầu, kim loại màu, công nghiệp nhẹ, vật liệu xây dựng trong nước, xuất khẩu và trung chuyển thương mại, .vv...
Công ty có lịch sử cả trăm năm, có trên mười ngàn nhân công, sở hữu hay nói cách khác là có cổ phần ở hàng ngàn doanh nghiệp, có hàng trăm văn phòng làm việc đăt ở gần một trăm quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới!
Một công ty lớn như vậy nếu có thể đầu tư vào Bình Xuyên thì đâu phải chỉ là chuyện vài triệu tiền đầu tư, ý nghĩa của nó phải nói là vô cùng đặc biệt! Nếu có thể thuyết phục họ đầu tư với quy mô lớn ở Bình Xuyên thì không chỉ có thể giữ được vị trí của mình, mà còn có thể cân bằng lại sức ảnh hưởng của Phương gia ở đây!
Mặc dù nói từ khi Lưu Trì nắm quyền, giữa Phương gia và anh ta không phát sinh xung đột gì, nhưng việc không có khoản đầu tư nào cũng đủ cho Lưu Trì hiểu được lập trường của Phương gia – Phương gia không hề thích anh ta. Ít nhất là không muốn đóng góp cho chính tích của anh ta! Điều này không khỏi khiến cho Lưu Trĩ càng căm hận Phương gia!
Chỉ có điều Phương gia giờ đây còn khó động vào hơn hai năm trước, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông năm ngoái nổi danh trên trường quốc tế, thị trường điện ảnh trong nước cũng ghi nhận một kỷ lục phòng vé mới, vừa có được bên ngoài và bên trong của chính phủ, rõ ràng nên có cái nhìn khác với cổ đông lớn của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông là Phương gia!
Hơn nữa, một cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á, khiến cho thị trường của cả Đông Nam Á bị đảo lộn! Sở dĩ Hồng Kông có thể may mắn thoát được là nhờ có Phương gia, Quách gia, Đặng gia bình ổn lại thị trường chứng khoán. Hơn nữa, Lưu Trì cũng thoáng nghe nói, trước khi xay ra khủng hoảng kinh tế ở Đông Nam Á, Phương gia cũng đã có sự đề phòng, nếu không cũng không thể ứng đối tốt vậy!
Trong tình hình này, đừng nói Lưu Trì không bắt được nhược điểm nào của Phương gia, cho dù có, Lưu Trì cũng không dám đưa ra. Khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á còn chưa kết thúc, nếu anh ta đâm một dao vào Phương gia, nếu có chuyện gì xảy ra với Hồng Kông, trung ương tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta, chỉ sợ sẽ liên lụy tới cả nhà họ Lưu! Cho nên Lưu Trì cũng không dám làm gì quá, chỉ có thể hành sự quy củ.
Anh ta chỉ hy vọng lần này có thể tạo quan hệ với công ty sản vật Tam Tỉnh Nhật Bản, kéo được vài dự án từ Nhật Bản về!
Lưu Trì yên lặng không nói. Ngụy Bá Đạt đứng ngay sau anh ta cũng không nói gì, đều đang lạng yên suy nghĩ!
Lưu Trì cũng không thể hoàn toàn mở ra cục diện ở Bình Xuyên, tâm trí người này đang ở thị trấn Hải Trang, chỉ có thể dấu tâm sự này trong lòng, không hề vui vẻ. Nhất là sau sự kiện Ni Na té lầu, hộp đêm bị đóng cửa, mấy người như Mễ béo không những phải bồi thường khoản tiền lớn như phí sinh hoạt, tiền thuốc men, còn bị tòa án thành phố Phụng Nguyên phán tù từ 10 đến 20 năm! Đấy là còn do Lưu gia đã sắp đặt từ phía sau, nếu không bọn họ thậm chí còn có thể bị phán tù chung thân!
Tuy nhiên, sau sự việc này, quyền lực của Lưu Trì ở quận cũng giảm xuống đáng kể! Còn Ngụy Bá Đạt cũng vậy, trong thị trấn Hải Trang cũng khó trấn áp được mấy người thân cận của Phương gia! Khi làm việc lại càng bị hạn chế! Cho nên, anh ta còn mong mỏi có người tới làm giảm sức ảnh hưởng của Phương gia ở Bình Xuyên hơn cả Lưu Trì.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lưu Trì lúc này mới thôi trầm tư mà nói lớn:
-Mời vào!
Một cô gái xinh đẹp từ ngoài bước vào, nũng nịu nói:
-Lưu thị trưởng, khách quý của ngài đã tới bãi đỗ xe, chuận bị lên tới đây!
Lưu Trĩ lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua cô gái, tay anh ta đã kịp sờ vào *** đầy đặn của nàng một cái. Cô gái cười mà chẳng có ý oán trách. Ngụy Bá Đạt nhìn không chớp mắt, làm như không nhìn thấy gì mà bước đi sau Lưu Trì.
Khi nhóm người của Sato đến lầu 3, Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt đã ở cửa nghênh đón họ.
-Sato tiên sinh, tôi thay mặt cho nhân dân thành phố Bình Xuyên nhiệt liệt chào đón các vị tới Bình Xuyên của chúng tôi làm khách!” Hai tay nắm chặt tay của Sato, Lưu Trĩ nói :
-Sato tiên sinh, chúng tôi đã bày sẵn tiệc rượu, mời mọi người không say không về!
Anh ta đã nghe ngóng trước, vị Sato này nói tiếng Hán rất tốt, tửu lượng cũng không tồi, rất thích rượu trắng của người Trung Quốc!
-Thị trưởng Lưu, ngài quá khách khí rồi!
Sato nói bằng tiếng Hoa:
-Tình hữu nghị Nhật Hoa, mọi người đều là bằng hữu!
Cho dù không hiểu hết dụng ý của Lưu thị trưởng là gì, nhưng Bình Xuyên suy cho cùng vẫn là địa bàn của anh ta, trong việc tạo quan hệ thế này, Sato nghĩ trong lần tới Trung Quốc này cũng là việc có lợi!
Theo quan sát của Sato, với sức ảnh hưởng của Phương gia ở Trung Quốc hiện giờ, trên quê hương họ, nơi khởi nghiệp thì không giống lẽ thường, người có thể làm quan ở nơi đây, chắc chắn phải có quan hệ tương đối tốt với Phương gia! Đặc biệt là thị trưởng, người nắm chính quyền thì lại càng không cần bàn cãi gì!
Nhờ Miyamoto, Sato nhận được lời mời của Phương gia. Lần này, nếu có thể lần nữa có được sự ủng hộ của Lưu Trì, có thể Phương Mĩ Viễn có thể đưa tay lên, làm cho bản thân có thể dùng một cái giá mà mọi người đều có thể chấp nhận để hoàn thành mục tiêu.
Sato đáng thương lần này lại phạm phải sai lầm, hắn có lẽ sẽ không nghĩ tới, Lưu Trì và Phương gia tuy rằng đang bình yên vô sự nhưng thực ra lại đấu đá lẫn nhau, đôi bên đều chẳng vừa mắt nhau. Lưu Trì còn muốn mượn Sato để cân bằng lại sức ảnh hưởng của Phượng gia ở Bình Xuyên.
-Sato tiên sinh nói câu này rất hay, tình bạn Nhật Hoa là chính sách ngoại giao cơ bản mà lãnh đạo của quý quốc vào lãnh đạo của nước tôi đặt ra, từ trước tới nay, sự viện trợ của quý quốc với nước tôi có tác dụng không thể thay thế với sự phát triển của kinh tế nước tôi. Có thể nói, nếu không có khoản vay lãi suất thấp kỳ hạn dài của quý quốc trong những năm gần đây thì đã không có nền kinh tế phát triển của Trung Hoa ngày nay.
Lưu Trĩ cười nói:
-Sato tiên sinh, đây cũng không phải là nơi có thể nói chuyện, chúng ta hãy vào bên trong rồi nói!
Trên mặt Sato nở một nụ cười đắc ý, hắn thích nghe mấy lời này của Lưu Trì, nói quá đúng rồi! nếu không có khoản viện trợ hàng triệu đô là Mỹ từ Nhật Bản trong suốt hơn 20 năm, từ khi chính phủ Nhật Bản đặt ngoại giao với chính phủ Trung Quốc đến nay thì kinh tế Trung Quốc vài năm gần đây đâu thể phát triển nhanh đến vậy? Làm sao có thể nắm được bao nhiêu kỹ thuật mới như vậy? Nếu ai cũng như vị Lưu thị trưởng này, đều biết cảm ơn như vậy thì tốt rồi!
Lưu Trì ngồi xuống trước bàn của Sato, Ngụy Bá Đạt và Mitsui Masaki ngồi ở hai bên. Những nhân viên còn lại của phía Nhật Bản thì ngồi bên những người còn lại của chính quyền Bình Xuyên. Dưới sự chỉ huy của cô gái xinh đẹp ban nãy, nhân viên phục vụ lần lượt đưa các món ngon nóng hổi lên bàn!
Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt nhiệt tình gắp thức ăn cho hai vị này, rồi lại mời rượu, không khí trong phòng hết sức hòa hợp.
Sau khi uống rượu đã lâu, khi mặt đỏ tai nóng Lưu Trì mới nói:
-Sato tiên sinh, trong tiết trời đông giá rét này, phái đoàn của quý công ty tới tỉnh Tần Tây chúng tôi, có gì muốn làm sao?
Sato đặt ly rượu trong tay xuống, thở dài một hơi:
-Lưu thị trưởng, tôi không thể không nói, tỉnh ngài tuy rằng trong lịch sử thì rất có tiếng, có rất nhiều người nổi tiếng của các thời đại mà người dân nước tôi đều biết, nhưng tôi cũng phải nói, mùa đông các ngài thật sự là càng làm càng lạnh, đối với những người đã quen với khí hậu Nhật Bản như chúng tô thì đúng là quá khổ rồi!
Lưu Trì lại càng hiếu kỳ, mấy ngươì Nhật này nếu như đã không quen với thời tiết mùa đông ở tỉnh Tần Tây, thì tại sao còn phải tới đây lúc này? Xem bộ dạng của bọn họ, cũng không phải tới du lịch:
-Sato tiên sinh, vậy tại sao các ngày không tới vào mùa xuân? Đó là lúc khí hậu Tần Tây tốt nhất.
Sato ngâng cổ lên uống cạn ly rượu trong tay rồi mới nói:
-Ôi…Lưu thị trưởng, ngài không biết đó thôi, chúng tôi không thể không tới!
/1605
|