Đã vào tuần cuối tháng thứ tư của năm 1998, sau những chấn động đầu tiên, thị trường tài chính của một vài quốc gia bắt đầu đi vào ổn định. Đa số chính phủ của các quốc gia khủng hoảng tăng cường cải cách kinh tế và hệ thống tài chính.Nhưng mặc dù ngày 17 tháng 3 ngân hàng Indonesia tái tổ chức lại cơ cấu đồng tuyên bố bảo đảm thực hiện toàn diện. Ngày 19 tháng 3, Tổng thống Indonesia Suharto lại giải trừ chức Giám đốc ngân hàng trung ương Indonesia Kat Connaught, bổ nhiệm thành viên Hội đồng quản trị Sabirin lên làm Giám đốc mới. Những tình hình kinh tế của Indonesia lại không vì thế mà có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào! Thị trường tài chính của Indinesia tiếp tục biến động, giá trị tiền tệ vẫn không ngừng giảm xuống, số lượng người thất nghiệp không ngừng tăng cao lên tới gần 20 triệu người! Đầu tư nước ngoài vẫn không ngừng thoát đi, Indonesia giống như một con thuyền sắp chìm. Hơn nữa hạn hán liên tục xảy ra từ năm 97 đến năm 98 càng khiến nguồn lương thực của Indonesia bị giảm sút, việc này khiến nguồn cung ứng sản phẩm quốc nội gặp khó khăn, giá trị sản phẩm tăng cao, đòi sống nhân dân trượt dốc mạnh, chênh lệch giàu nghèo chia thành hai cực rõ rệt! Dưới tình trạng này để nhận được khoản vay khổng lồ từ tổ chức Qũy tiền tệ quốc tế, chính phủ Indonesia không thể không theo yêu cầu của tổ chức, tiến hành cải cách trong nước, trong đó đẩy mạnh chính sách tăng giá nhiên liệu dầu thiên nhiên và điện lực, dẫn đến sự kháng nghị mạnh mẽ của đông đảo quần chúng trong nước. Aomaba một mặt tức giận chỉ lên trời nắng chói chang, đi đến Jakarta, đây là khu chợ của thủ đô và thành phố lớn nhất Indonesia, một mặt vừa giải thích.Nhưng đằng sau ông ta còn có bốn người hợp tác. Năm người bọn họ là nhóm được báo giới truyền thông nổi tiếng Mĩ phái đến Indonexia phỏng vấn! Họ đến đây đã gần 10 ngày rồi!Qua 10 ngày phỏng vấn, đối với Jakarta, nơi từng bị người Hà Lan gọi là Batavia, hiện nay đã là trung tâm công nghiệp lớn nhất cả nước, có các tổ chức công thương nghiệp và tài chính lớn nhất cả nước, hàng trăm văn phòng các doanh nghiệp công ty trong và ngoài nước, trở thành trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của Indonesia. Điểm mối giao thông bờ biển là cổ họng giữa Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, cũng là cầu nối quan trọng Châu Á đi thông với Đại Tây Dương.Nhưng trong mắt mấy người Aomaba, thành phố này, giống như các thành phố của rất nhiều các quốc gia đang phát triển trên thế giới, là một thành phố truyền thống và hiện đại, so sánh giàu nghèo mạnh. Trên các tòa nhà cao tầng của thành phố nhìn xuống có thể nhìn thấy hỗn độn xi măng gang thép. Có cả những mái ngói trộn lẫn trong đó. Những con đường nhựa trải rộng và những con đường đất ngang dọc trộn lẫn với nhau đã tồn tại rất lâu, những thôn xóm ồn ào chật chội ở cách không xa có thể chính là những chỗ ăn chơi và khách sạn năm sao tráng lệ!-Aomaba, đã 11h rồi, chúng ta nên tìm chỗ nào nghĩ ngơi ăn cơm đi?Có người đề nghị. Jiakarta gần đường xích đạo, nhiệt độ buổi trưa lên rất cao.Aomaba nghe liền thu Microphone vào, đưa mắt nhìn theo hướng 5 người đi, một người đàn ông Trung Quốc quốc tịch Indonesia Ngô Hải Thuận. Lần này, Aomaba mấy người đến Indonesia, là lãnh đạo cao của AP cũng đến Indonesia. Cho nên kinh phí cũng rất dồi dào, yêu cầu về thời gian cũng không phải cố định. Cho nên bọn họ ở đây 10 ngày rồi, thời gian làm việc hàng ngày rất tự do!Dưới sự lãnh đạo của ngô Hải Thuận, bọn họ đi đến một nhà hàng trên chợ ăn cơm.-Ông Ngô, gần đây tình hình kinh tế của nước các ông không mấy lạc quan nhi!Người nói là thợ quay chụp Marc trong ngóm Aomaba, trong năm người bọn họ người này là cao nhất, cũng là người ăn khỏe nhất.-Ôi...Ngô Hải Thuận thở dài. Không biết nói gì mưới được. Một năm trước, ông vẫn còn là một người thành công thu nhập hàng năm trên vạn USD, nhưng ngay cả một năm vẫn chưa qua, thu nhập của ông bây giờ chưa bằng 1/3!-Vẫn chưa bị cuộc khủng hoảng lần này làm hại!Ngô Hải Thuận buồn bực ăn cơm nói, đối với triển vọng gần đây của quốc gia thì ông đã không còn ôm hi vọng nữa rồi. Mặc dù các lãnh đạo cấp cao của chính phủ hàng ngày đều nói trên tivi, kinh tế nước nhà đang phục hồi. Tất cả đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng theo ông thấy, những câu đó chẳng qua chỉ là nói dối! Nhưng, đối với việc này, ông cũng đã sớm bị chết lặng! Ông bây giờ chỉ muốn làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn!Robert bất ngờ lấy cùi chỏ huých vào Amaba, nháy mắt, Aomaba hiểu ý nhìn theo hướng của anh ta, chỉ thấy cách nhà hàng không xa, có một người da trắng đang ngồi nghỉ dưới bóng cây trên chợ.-Aoma, người này hình như luôn đi theo chúng ta!Robert mặt có vẻ lo lắng nói. Tại một vùng quê hẻo lánh bị một người lạ mặt theo dõi cũng chẳng phải việc tốt lành gì. Nhất là người đàn ông lạ mặt này không giống người lương thiện!Aomaba lại chú ý thấy, người đàn ông da tắng này đang nhìn vào mắt mình, tay chỉ vào trước ngực anh ta vẽ cái gì đó, Aomaba chốc lát không mấy yên tâm. Trước khi đến Indonesia, thủ trưởng đã bảo ông, bọn họ ở Indonesia chỉ cần không vi phạm luật địa phương, thì không cần phải lo lắng an toàn tính mạng, AP đã phái người chuyên nghiệp đi theo bảo vệ họ! Chỉ có điều những người này, những ngày bình thường, nếu không cần thiết, sẽ không xuất hiện trước mặt họ, những người khác trong nhóm, cũng không biết sự tồn tại của những người này, mà ám hiệu xác định thân phận giữa hai bên chính là dáng vẻ thủ thế lúc nãy!-Không có vấn đề gì, cậu yên tâm đi!Aomaba vỗ nhẹ vai Robert nói,-Tôi có thể bảo đảm !Robert có vẻ ngạc nhiên nhìn Aomaba, nhìn bộ dạng tự tin của ông ta, cảm giác bán tín bán nghi không để ý chỗ đó nữa!-Chỉ sợ không chỉ có nhưa vậy?Marc vừa ăn cơm vừa nói,-Ông không cho rằng, tất cả không thoát khỏi quan hệ với Tổng thống của các ông sao? Suharto cầm quyền hơn 20 năm, không chỉ có thân tín vây cánh của ông ta được thăng chức, ngay cả người nhà của ông ta cũng vì vậy mà từng người được kéo lên.Sáu đứa con trai gái và cô gia, con dâu không phải thành viên quốc hội, lãnh đạo cấp cao nắm thực quyền trong quân đội cũng là cổ đông lớn của các tập đoàn và các doanh nghiệp. Ví dụ như, đứa con trưởng của ông ta chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn ô tô lớn nhất ở Indonesia! Mà công ty đứa con nhỏ của ông ta, lại nắm các lĩnh vực chế tạo kinh doanh ô tô, dầu mỏ và khí đốt thiên nhiên, còn nắm cả quyền cổ phiếu trong công ty hàng không Indonesia! Con rể của ông ta làm tư lệnh bộ đội chiến lược dự bị lục quân Indonesia, đã từng đảm nhiệm chức trung tướng tư lệnh đặc chủng bộ đội Pula, sau này là tay đen phía sau cuộc bạo loạn Indonexia! Quyền lực chính trị hiển hách được mở rộng ra, vì vậy gia tộc Suharto đang khống chế ngành tài chính, ngành ô tô, ngành xây dựng, lâm nghiệp, điện lực, ngành giao thông vận tải,truyền thông và bất động sản Indonesia, gần như mỗi một ban ngành kiếm tiền của Indonesia đều có người của gia tộc Suharto.-Các ông có nghe nói không? Tôi nghe nói, tổng tài sản gia tộc Suharto đã vượt mức chục tỉ USD!Cô gái duy nhất trong nhóm Liv thấp giọng nói. Aomaba mỉm cười, lời nói của Liz không quá chuẩn xác! Theo phân tích của tạp chí “tài chính quốc tế”, toàn bộ tài sản gia tộc Suharto có, thận trọng ước chừng trên dưới hai ba mươi tỉ USD, mà cấp tiến một chút ước chừng trên trăm tỉ USD!Mà tạp chí Forbes nổi tiếng của Mĩ mấy năm trước đã xếp Suharto vào sanh sách bốn đại gia thế giới, mà nghe nói là từ tài liệu điều tra bí mật của Cục tình báo trung ương Mĩ, cũng liệt gia tộc Suharto vào danh sách gia tộc giàu có nhất trên thế giới. Một lãnh đạo nhà nước do dân chọn, trong thời gian hơn 20 năm, có thể có một khoản tài sản kếch xù như vậy, đây đúng là một sự mỉa mai! -Mười tỉ USD ?Marc không cho là đúng nói,-Làm sao có thể, theo mấy tên hiệu << Phu nhân Xách Thành >>, <<20% gia tộc>>, <>, <>, nhiều năm như vậy,tài sản của gia tộc Suharto theo tôi thấy, ít nhất cũng phải trên hai bảy tỉ tám trăm USD !Những danh hiệu <>, <<20% gia tộc >>, <>, <> do Marc nói đều là cách gọi riêng của Indonesia đối với gia tộc Suharto và các thành viên trong gia tộc.Phu nhân Xách Thành là chỉ phu nhân Suharto đã qua đời, phu nhân đầu tiên của Indonesia này nghe nói thường lợi dụng đủ loại danh mục quyên góp cho các quỹ tiền tệ do bà ta khống chế, mà khoản tiền quyên góp bà ta đều trích 10% từ trong đó, bà ta được nhận danh hiệu: phu nhân Xích thành” hoặc “Bách phân chi thập phu nhân”.“Lũng đoạn Đinh Hương” là chỉ Đinh Hương GDP của Indonesia,đều phải bán cho các công ty do gia tộc Suharto không chế, do công ty bán cho nhà nước, cứ như vậy, hàng năm có thể kiếm lợi nhuận khổng lồ từ đó! Có thể nói là không có vốn vạn lời!-Nhưng tôi nghe nói, tài sản của gia tộc Suharto ít nhất cũng phải năm sáu mươi tỉ USD, khi Indonexia làm quan thật đúng là công việc tốt! Nếu tại nước Mĩ, Tổng thống đã sớm bị nhà nước buộc tội rồi!Robert cũng tranh luận.-Các vị! Các vị!Lúc này Ngô Hải Thuận sắc mặt đã trắng bệch, liên thanh nói:-Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!Các vị này là người Mĩ, xảy ra chuyện tất nhiên có chính phủ Mĩ bảo hộ, mình là người Indonesia, khi bị liên lụy, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn!Lúc này, một bàn ăn cách đó không xa, hai thanh niên đứng dậy, bê đĩa ăn của mình lên đến trước mặt mấy người Aomaba,thấp giọng hỏi:-Những gì các ông nói là thật chứ?
/1605
|