Úy Trì Nhân nhìn Ninh Đức và hai người kia nói chuyện thật vui vẻ, ngọn lửa tức giận giống như cỏ đuôi chó phát triển giữa mùa xuân
Mặc dù nói, hắn cũng cho rằng hai người kia không phải là người bình thường, không cần nói gì, chỉ nhìn hai chiếc điện thoại đặt trên bàn, người bình thường không dễ dung được, nhưng trong lòng hắn, chính là theo đó mà hừng hực tăng lên. Người giàu có như thế nào? Tiền bạc ra sao, quyền lực có thể mạnh không?
Từ khi chị trở thành con dâu chủ tịch huyện tới nay, Úy Trì Nhân hắn ở huyện Đồng Nghi cũng là một trong những người thượng đẳng. Ngay cả cán bộ của huyện này từ lớn tới nhỏ, người nào gặp mình không phải là khuôn mặt hớn hở đón chào, cũng là tươi cười đưa tiễn. huống chi tới giờ, có anh rể là La Nguyên Thánh đảm nhiệm dự toán ở cục tài chính thành phố, ở trong huyện Đồng Nghi nho nhỏ này, Úy Trì Nhân cảm thấy mình không phải sợ gì cả.
Nhà hàng nhà họ Ninh, hai chị em bọn họ them chayrb nước miếng rất lâu rồi, chưa kể tài sản cố định của xưởng rượu gấp mấy trăm lần nhà họ Ninh, tuy nhiên nếu huyện không cưỡng chế giúp đỡ mở rộng, lượng sản xuất này còn kém xa nhà họ Ninh. Hơn nữa, nhà hàng họ Ninh sản xuất rượu Đồng Nghi Xuân thành lập không lâu so với thời gian lập nước mới thành lập nhà máy rượu trắng của huyện, đây chính là thương hiệu rượu cũng đã có hai ba trăm năm ở huyện Đồng Nghi rồi. Bất kể là khẩu vị ở đâu đều thấy tốt hơn rượu của huyện.
Than là xưởng trưởng của nhà máy rượu huyện Úy Trì Anh, tự nhiên là rất rõ chỉ cần được sự ủng hộ của thị trường, lợi nhuận từ rượu trắng là lớn như thế nào rồi, nếu như có thể thôn tính được nhà hàng họ Ninh, lại có nhà máy rượu của chính mình và sự giúp đỡ của La Nguyên Thánh mở rộng thành phố, Đồng Nghi tương lai sẽ lời gấp trăm nghìn lần so với đầu tư của mình. Chẳng qua là khi đó Úy Trì Anh vẫn chưa ổn định, hơn nữa tình hình kinh doanh của nhà hàng họ Ninh cũng chưa tốt lắm, cho nên cũng chỉ them.
Sau này, Vương Kính Nghiệp vừa mất do gặp tai nạn xe cộ, Úy Trì Anh lập tức nắm lấy cơ hội, đem em trai sắp xếp vào làm giám đốc hợp tác xã mua bán huyện, đem tiền nợ của hợp tác xã của hợp tác xã với nhà họ Ninh hoãn lại, và trong huyện, Úy Trì Anh cũng dung đủ mọi thủ đoạn chèn ép không gian sinh tồn của nhà hàng họ Ninh. Tới giờ, thời cơ chin muồi đã tới rồi.
Chỉ cần có thể gia nhập cổ phần nhà hàng họ Ninh, Úy Trì Nhân tin tưởng có thể cùng với chị mình dung mọi thủ đoạn mà đem nhà họ Ninh đuổi ra khỏi nhà hàng, đương nhiên, nếu Ninh Đức thức thời một chút. Không tính việc mình theo đuổi Ninh Tú mà nói, chính mình còn có thể cầu xin chị, cho nhà họ Ninh một con đường sống, dù sao Ninh Đức sau trăm tuổi, không phải tất cả nhà hàng họ Ninh về tay bọn Úy Trì hay sao?
Đối với Ninh Tú, Úy Trì Nhân them nhỏ dãi đã lâu, cô bé hiện tại cũng đã xinh đẹp như nước trong veo đấy tương lai là một mỹ nhân, đến lúc đó được người được cả của.
Nghĩ đến đây, đối với hai người chặn ngang chân Phương Minh Viễn. Trong lòng Úy Trì Nhân càng căm tức.
Úy Trì Nhân ném một chiêc đũa, đứng lên nói :
- Bà chủ, chỗ các ngươi đặt điện thoại công cộng ở đâu?
Mã Xuân Hoa vội vàng chỉ đường cho hắn nói :
- Giám đốc Úy Trì, ngươi theo chúng ta đi ra ngoài, rẽ trái đi lên hơn mười thước sau đó rẽ trái là được!
- Tôi đi trước gọi điện thoại!
Úy Trì Nhân nói :
- Đừng thu dọn cái bàn!
- Được được, tôi biết rồi!
Mã Xuân Hoa lien tục cười nói.
Úy Trì Nhân đi ra cửa, trước khi đi không quên liếc mắt một cái chỗ Vu Nhị.
Hơn mười phút sau, Úy Trì Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vẻ mặt rất tốt, vừa vào cửa liền để ý thấy ba người Phương Minh Viễn đã ra khỏi quán cơm. Bà chủ Mã Xuân Hoa đang thu thập canh thừa trên bàn.
- Mã Xuân Hoa, bọn Lão Ninh đâu rồi?
Úy Trì Nhân ngơ ngác một chút rồi giận dữ hét. Hắn vừa mới gọi điện thoại gọi người tới làm cho hắn đẹpmặt trước Ninh Đức và Phương Minhh Viễn, người không có, hắn đùa giỡn uy phong vơi ai đây?
- À! Giám đốc Úy Trì đã trở lại, bọn Ninh Đức đã đi rồi!
Mã Xuân Hoa cười nói.
- Đi rồi? Sao bọn họ lại đi? Đi đâu?
Úy Trì Nhân gào thét.
- Ngồi xe đi rồi, đi đâu tôi cũng không biết! Tôi mở quán cơm sao có thể quản được khách đi đâu?
Mã Xuân Hoa ủy khuất nói.
- Hai người kia là ai, ở đâu ra? Ngươi có biết hay không?
Úy Trì Nhân kìm nén lại cơn tức giận nói.
- Tôi nghe bọn họ nói chuyện có nhắc tới, hình như là Bình Xuyên, những thứ khác không biết!
Mã Xuân Hoa chìa tay nói.
- Bình Xuyên tới? Hừ!
Úy Trì Nhân quay đầu đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ bằng kính, nhìn theo bong lưng Úy Trì Nhân, Mã Xuân Hoa thấp giọng nói :
- Con súc sinh chết tiệt!
Vừa rồi Ninh Đức và Úy Trì Nhân nói chuyện cô đứng phía sau quầy cũng nghe tiếng, chính mắt cô thấy Tú Tú lớn lên, đối với hành vi tên ăn mày như Úy Trì Nhân đòi ăn xôi gấc thật là không thể để vào mắt.
- Hừ, ngươi cứ làm ầm ĩ đi, xem ngươi thu được cái gì!
Mã Xuân Hoa cười lạnh nói, cô sẽ không nói cho Úy Trì Nhân biết, trong hai người kia, một là cán bộ đài truyền hình tỉnh, hơn nữa bọn họ còn có một chiếc xe rèm che đi theo. Úy Trì Anh kia có thể lăn lộn ở huyện Đồng Nghi nữa, có thể lăn lộn ở huyện Đồng Xuyên, nhưng thực ra muốn nhìn xem khi nàng gặp cán bộ truyền hình tỉnh, có lo lắng hay không. Mã Xuân Hoa cô cũng đã lăn lộn hơn nửa cuộc đời rồi, người nào cũng đã từng gặp qua, đều là rồng mạnh không đè nooirr rắn nhà nhưng cũng đừng quên câu cách ngôn, không phải rồng mạnh cũng là song
4 giờ chiều, ngồi trong phòng làm việc của nhà máy rượu huyện, xưởng trưởng Úy Trì Anh lười biếng duỗi lưng một cái mệt mỏi, dứng lên au bàn làm việc, đi về phía trước cửa sổ, lắc vòng eo. Đã ba mươi bốn tuổi, thoạt nhìn cũng không không nữ nhân tuổi này, thật ra giống một thiếu phụ 24- 25 đang trổ hoa. Một bộ quần áo lông tơ dê màu đen lại thêm lộ ra vẻ đẹp hìn thể cân đối
- Không biết tiểu Nhân và nhà họ Ninh đàm phán thế nào?
Úy Trì Anh vừa vặn vẹo vòng eo, vừa nghĩ. Lúc 10 giờ sáng, Úy Trì Nhân từng gọi cô cô một cuộc điện thoại, Ninh Đức tìm hắn bàn bạc, hắn muốn đoán ý đồ của Nih Đức. đến giờ cũng đã qua 7 tiếng, tại sao tiểu tử này không điện tới?
Nhà hàng họ Ninh nếu thật sự có thể rơi vào tay mình, Úy Trì Anh chắc chắn có mấy trăm vạn, nói như vậy, bảy tám năm sau, chị em chính mình cũng là những phú ông, đến lúc đó, tương lai phát triển ra tới ngoài khu duyên hải vùng đông nam.
Trên bafnn làm việc đột nhiên điện thaoij vang lên, Úy Trì Anh nhẹ nhàng đi tới, cầm điện thoại lên, nhưng trong điệnthoại không phải là Úy Trì Nhân, mà là một giọng nam nhân trung niên, nói lớn tiếng:
- Tiểu Anh, là tôi!
- Anh Nguyên Thánh!
Trên mặt Úy Trì Anh lộ vẻ chán ghét, nhưng trong miệng phát ra giọng nói đầy tình cảm. Phương Minh Viễn nếu thấy cảnh như vậy nhất địnhlà nổi da gà, một thiếu phụ đang trổ hoa mà giọng nói lại như một thiếu nữ.
- Tiểu Anh! Tối anh anh sẽ tới chỗ em!
La Nguyên Thánh nói.
- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi đấy!
Vẻ chán ghét trên mặt Úy Trì Anh càng thêm nồng hậu, nhưng giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng. Hai người nói chuyện thêm mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Mặt trầm như nước, Úy Trì Anh treo điện thoại lên, lão già này, thật đúng là không kiêng nể gì, đây đã là lần thứ ba trong tuần này, hắn cũng không sợ hạ cờ trong nhà, nhưng hiện giờ Úy Trì Anh cũng đã hiểu được, không có La Nguyên Thánh che chở.
- Ôi!
Úy Trì Anh thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ tới nhất phải nắm được nhà hàng họ Ninh, mình nhất định phải trở thành người trên người.
Chuông điện thoại lại vang lên dồn dập, Úy Trì Anh tùy tay nhấc lên nói:
- Alo, Ta là Úy Trì Anh!
- Trưởng xưởng Úy Trì, ta là Ngô Lương trấn quan đồn công an cục cảnh sát huyện, em trai ngươi Úy Trì Nhân bị người ta đánh bị thương, bây giờ đang ở nhà hàng họ Ninh, ngươi mau tới đi!” trong điện thoại truyền đến giọng nói dồn dập của một người nam nhân .
=- Không nói nhiều, sở trưởng ta gọi ư
Úy Trì Anh ngơ ngác một chút, trong điện thoại có tiếng “ục ục”
- Ai da!
Úy Trì Anh không kìm nổi thét to:
- Tiểu Lý, tiểu Lý!
Cửa phòng làm việc lập tức bị người đẩy ra, một người con gái trẻ tuổi chạy vào sợ hãi nói:
- Xưởng trưởng, anh gọi tôi?
- Kêu bọn họ khẩn trương chuẩn bị xe, ta muốn tới nhà hàng họ Ninh!
Úy Trì An vừa tìm bao tay của mình vừa nói:
- Nhanh lên!
Úy Trì Nhân người em trai ruột duy nhất của cô bị người ở Đồng Nghi đánh bị thương, co muốn xem ai đã ăn gan gâu rồi mà to gan như vậy!
Santana của Úy Trì Anh gần như là chạy với tốc độ nhanh nhất tới nhà hàng họ Ninh, dọc đường đi làm dấy lên bao nhiêu tro bụi làm mọi người chuier mắng không ít
Úy Trì Anh nhảy ra khỏi xe, liền ngừng lại nhìn theo hai chiếc xe tải cảnh sát dừng bên ngoài Nhà hàng Họ Ninh, còn có ba chiếc xe rèm che, trong đó hai chiếc cô nhận được, một chiếc là của hợp tác xã mua bán huyện, mootjlaf của văn phòng huyện ủy, chiếc xe cuối thoạt nhìn biển số là của Phụng Nguyên, đồng tử Úy Trì Anh hơi rụt rụt, đây là một chiếc BMW, xe này ở Đồng Xuyên không ai có, cô cũng gặp qua ở Phụng Nguyên.
Trong lòng Úy Trì Anh không khỏi run lên, người có nhiều xe tốt như vậy, không phải người giàu có, cũng chính là con cháu của đám quan lại, em trai không phải là true chọc bọn họ, đừng nói là mình, mà La Nguyên Thánh cũng không bảo vệ được hắn
- Xưởng trưởng Úy Trì, ngài đã tới, mọi người đều ở trong phòng rồi.
Cảnh sát đứng ở cửa vội vàng chào đón.
- Ai cũng đều tới rồi hả?
Úy Trì Anh thấp giọng hỏi han, tên cảnh sát này tuy cô không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn lại quen quen, lẽ nào là bạn bè của tên em trai hư hỏng kia.
- Có huyện ủy…
Hắn còn chưa nói hết cửa phòng đã bị người bên trong mở ra, một người nam nhân đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn, rồi mới nói với Úy Trì Anh :
- Xưởng trưởng Úy Trì, vào đi.
Mặc dù nói, hắn cũng cho rằng hai người kia không phải là người bình thường, không cần nói gì, chỉ nhìn hai chiếc điện thoại đặt trên bàn, người bình thường không dễ dung được, nhưng trong lòng hắn, chính là theo đó mà hừng hực tăng lên. Người giàu có như thế nào? Tiền bạc ra sao, quyền lực có thể mạnh không?
Từ khi chị trở thành con dâu chủ tịch huyện tới nay, Úy Trì Nhân hắn ở huyện Đồng Nghi cũng là một trong những người thượng đẳng. Ngay cả cán bộ của huyện này từ lớn tới nhỏ, người nào gặp mình không phải là khuôn mặt hớn hở đón chào, cũng là tươi cười đưa tiễn. huống chi tới giờ, có anh rể là La Nguyên Thánh đảm nhiệm dự toán ở cục tài chính thành phố, ở trong huyện Đồng Nghi nho nhỏ này, Úy Trì Nhân cảm thấy mình không phải sợ gì cả.
Nhà hàng nhà họ Ninh, hai chị em bọn họ them chayrb nước miếng rất lâu rồi, chưa kể tài sản cố định của xưởng rượu gấp mấy trăm lần nhà họ Ninh, tuy nhiên nếu huyện không cưỡng chế giúp đỡ mở rộng, lượng sản xuất này còn kém xa nhà họ Ninh. Hơn nữa, nhà hàng họ Ninh sản xuất rượu Đồng Nghi Xuân thành lập không lâu so với thời gian lập nước mới thành lập nhà máy rượu trắng của huyện, đây chính là thương hiệu rượu cũng đã có hai ba trăm năm ở huyện Đồng Nghi rồi. Bất kể là khẩu vị ở đâu đều thấy tốt hơn rượu của huyện.
Than là xưởng trưởng của nhà máy rượu huyện Úy Trì Anh, tự nhiên là rất rõ chỉ cần được sự ủng hộ của thị trường, lợi nhuận từ rượu trắng là lớn như thế nào rồi, nếu như có thể thôn tính được nhà hàng họ Ninh, lại có nhà máy rượu của chính mình và sự giúp đỡ của La Nguyên Thánh mở rộng thành phố, Đồng Nghi tương lai sẽ lời gấp trăm nghìn lần so với đầu tư của mình. Chẳng qua là khi đó Úy Trì Anh vẫn chưa ổn định, hơn nữa tình hình kinh doanh của nhà hàng họ Ninh cũng chưa tốt lắm, cho nên cũng chỉ them.
Sau này, Vương Kính Nghiệp vừa mất do gặp tai nạn xe cộ, Úy Trì Anh lập tức nắm lấy cơ hội, đem em trai sắp xếp vào làm giám đốc hợp tác xã mua bán huyện, đem tiền nợ của hợp tác xã của hợp tác xã với nhà họ Ninh hoãn lại, và trong huyện, Úy Trì Anh cũng dung đủ mọi thủ đoạn chèn ép không gian sinh tồn của nhà hàng họ Ninh. Tới giờ, thời cơ chin muồi đã tới rồi.
Chỉ cần có thể gia nhập cổ phần nhà hàng họ Ninh, Úy Trì Nhân tin tưởng có thể cùng với chị mình dung mọi thủ đoạn mà đem nhà họ Ninh đuổi ra khỏi nhà hàng, đương nhiên, nếu Ninh Đức thức thời một chút. Không tính việc mình theo đuổi Ninh Tú mà nói, chính mình còn có thể cầu xin chị, cho nhà họ Ninh một con đường sống, dù sao Ninh Đức sau trăm tuổi, không phải tất cả nhà hàng họ Ninh về tay bọn Úy Trì hay sao?
Đối với Ninh Tú, Úy Trì Nhân them nhỏ dãi đã lâu, cô bé hiện tại cũng đã xinh đẹp như nước trong veo đấy tương lai là một mỹ nhân, đến lúc đó được người được cả của.
Nghĩ đến đây, đối với hai người chặn ngang chân Phương Minh Viễn. Trong lòng Úy Trì Nhân càng căm tức.
Úy Trì Nhân ném một chiêc đũa, đứng lên nói :
- Bà chủ, chỗ các ngươi đặt điện thoại công cộng ở đâu?
Mã Xuân Hoa vội vàng chỉ đường cho hắn nói :
- Giám đốc Úy Trì, ngươi theo chúng ta đi ra ngoài, rẽ trái đi lên hơn mười thước sau đó rẽ trái là được!
- Tôi đi trước gọi điện thoại!
Úy Trì Nhân nói :
- Đừng thu dọn cái bàn!
- Được được, tôi biết rồi!
Mã Xuân Hoa lien tục cười nói.
Úy Trì Nhân đi ra cửa, trước khi đi không quên liếc mắt một cái chỗ Vu Nhị.
Hơn mười phút sau, Úy Trì Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vẻ mặt rất tốt, vừa vào cửa liền để ý thấy ba người Phương Minh Viễn đã ra khỏi quán cơm. Bà chủ Mã Xuân Hoa đang thu thập canh thừa trên bàn.
- Mã Xuân Hoa, bọn Lão Ninh đâu rồi?
Úy Trì Nhân ngơ ngác một chút rồi giận dữ hét. Hắn vừa mới gọi điện thoại gọi người tới làm cho hắn đẹpmặt trước Ninh Đức và Phương Minhh Viễn, người không có, hắn đùa giỡn uy phong vơi ai đây?
- À! Giám đốc Úy Trì đã trở lại, bọn Ninh Đức đã đi rồi!
Mã Xuân Hoa cười nói.
- Đi rồi? Sao bọn họ lại đi? Đi đâu?
Úy Trì Nhân gào thét.
- Ngồi xe đi rồi, đi đâu tôi cũng không biết! Tôi mở quán cơm sao có thể quản được khách đi đâu?
Mã Xuân Hoa ủy khuất nói.
- Hai người kia là ai, ở đâu ra? Ngươi có biết hay không?
Úy Trì Nhân kìm nén lại cơn tức giận nói.
- Tôi nghe bọn họ nói chuyện có nhắc tới, hình như là Bình Xuyên, những thứ khác không biết!
Mã Xuân Hoa chìa tay nói.
- Bình Xuyên tới? Hừ!
Úy Trì Nhân quay đầu đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ bằng kính, nhìn theo bong lưng Úy Trì Nhân, Mã Xuân Hoa thấp giọng nói :
- Con súc sinh chết tiệt!
Vừa rồi Ninh Đức và Úy Trì Nhân nói chuyện cô đứng phía sau quầy cũng nghe tiếng, chính mắt cô thấy Tú Tú lớn lên, đối với hành vi tên ăn mày như Úy Trì Nhân đòi ăn xôi gấc thật là không thể để vào mắt.
- Hừ, ngươi cứ làm ầm ĩ đi, xem ngươi thu được cái gì!
Mã Xuân Hoa cười lạnh nói, cô sẽ không nói cho Úy Trì Nhân biết, trong hai người kia, một là cán bộ đài truyền hình tỉnh, hơn nữa bọn họ còn có một chiếc xe rèm che đi theo. Úy Trì Anh kia có thể lăn lộn ở huyện Đồng Nghi nữa, có thể lăn lộn ở huyện Đồng Xuyên, nhưng thực ra muốn nhìn xem khi nàng gặp cán bộ truyền hình tỉnh, có lo lắng hay không. Mã Xuân Hoa cô cũng đã lăn lộn hơn nửa cuộc đời rồi, người nào cũng đã từng gặp qua, đều là rồng mạnh không đè nooirr rắn nhà nhưng cũng đừng quên câu cách ngôn, không phải rồng mạnh cũng là song
4 giờ chiều, ngồi trong phòng làm việc của nhà máy rượu huyện, xưởng trưởng Úy Trì Anh lười biếng duỗi lưng một cái mệt mỏi, dứng lên au bàn làm việc, đi về phía trước cửa sổ, lắc vòng eo. Đã ba mươi bốn tuổi, thoạt nhìn cũng không không nữ nhân tuổi này, thật ra giống một thiếu phụ 24- 25 đang trổ hoa. Một bộ quần áo lông tơ dê màu đen lại thêm lộ ra vẻ đẹp hìn thể cân đối
- Không biết tiểu Nhân và nhà họ Ninh đàm phán thế nào?
Úy Trì Anh vừa vặn vẹo vòng eo, vừa nghĩ. Lúc 10 giờ sáng, Úy Trì Nhân từng gọi cô cô một cuộc điện thoại, Ninh Đức tìm hắn bàn bạc, hắn muốn đoán ý đồ của Nih Đức. đến giờ cũng đã qua 7 tiếng, tại sao tiểu tử này không điện tới?
Nhà hàng họ Ninh nếu thật sự có thể rơi vào tay mình, Úy Trì Anh chắc chắn có mấy trăm vạn, nói như vậy, bảy tám năm sau, chị em chính mình cũng là những phú ông, đến lúc đó, tương lai phát triển ra tới ngoài khu duyên hải vùng đông nam.
Trên bafnn làm việc đột nhiên điện thaoij vang lên, Úy Trì Anh nhẹ nhàng đi tới, cầm điện thoại lên, nhưng trong điệnthoại không phải là Úy Trì Nhân, mà là một giọng nam nhân trung niên, nói lớn tiếng:
- Tiểu Anh, là tôi!
- Anh Nguyên Thánh!
Trên mặt Úy Trì Anh lộ vẻ chán ghét, nhưng trong miệng phát ra giọng nói đầy tình cảm. Phương Minh Viễn nếu thấy cảnh như vậy nhất địnhlà nổi da gà, một thiếu phụ đang trổ hoa mà giọng nói lại như một thiếu nữ.
- Tiểu Anh! Tối anh anh sẽ tới chỗ em!
La Nguyên Thánh nói.
- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi đấy!
Vẻ chán ghét trên mặt Úy Trì Anh càng thêm nồng hậu, nhưng giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng. Hai người nói chuyện thêm mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Mặt trầm như nước, Úy Trì Anh treo điện thoại lên, lão già này, thật đúng là không kiêng nể gì, đây đã là lần thứ ba trong tuần này, hắn cũng không sợ hạ cờ trong nhà, nhưng hiện giờ Úy Trì Anh cũng đã hiểu được, không có La Nguyên Thánh che chở.
- Ôi!
Úy Trì Anh thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ tới nhất phải nắm được nhà hàng họ Ninh, mình nhất định phải trở thành người trên người.
Chuông điện thoại lại vang lên dồn dập, Úy Trì Anh tùy tay nhấc lên nói:
- Alo, Ta là Úy Trì Anh!
- Trưởng xưởng Úy Trì, ta là Ngô Lương trấn quan đồn công an cục cảnh sát huyện, em trai ngươi Úy Trì Nhân bị người ta đánh bị thương, bây giờ đang ở nhà hàng họ Ninh, ngươi mau tới đi!” trong điện thoại truyền đến giọng nói dồn dập của một người nam nhân .
=- Không nói nhiều, sở trưởng ta gọi ư
Úy Trì Anh ngơ ngác một chút, trong điện thoại có tiếng “ục ục”
- Ai da!
Úy Trì Anh không kìm nổi thét to:
- Tiểu Lý, tiểu Lý!
Cửa phòng làm việc lập tức bị người đẩy ra, một người con gái trẻ tuổi chạy vào sợ hãi nói:
- Xưởng trưởng, anh gọi tôi?
- Kêu bọn họ khẩn trương chuẩn bị xe, ta muốn tới nhà hàng họ Ninh!
Úy Trì An vừa tìm bao tay của mình vừa nói:
- Nhanh lên!
Úy Trì Nhân người em trai ruột duy nhất của cô bị người ở Đồng Nghi đánh bị thương, co muốn xem ai đã ăn gan gâu rồi mà to gan như vậy!
Santana của Úy Trì Anh gần như là chạy với tốc độ nhanh nhất tới nhà hàng họ Ninh, dọc đường đi làm dấy lên bao nhiêu tro bụi làm mọi người chuier mắng không ít
Úy Trì Anh nhảy ra khỏi xe, liền ngừng lại nhìn theo hai chiếc xe tải cảnh sát dừng bên ngoài Nhà hàng Họ Ninh, còn có ba chiếc xe rèm che, trong đó hai chiếc cô nhận được, một chiếc là của hợp tác xã mua bán huyện, mootjlaf của văn phòng huyện ủy, chiếc xe cuối thoạt nhìn biển số là của Phụng Nguyên, đồng tử Úy Trì Anh hơi rụt rụt, đây là một chiếc BMW, xe này ở Đồng Xuyên không ai có, cô cũng gặp qua ở Phụng Nguyên.
Trong lòng Úy Trì Anh không khỏi run lên, người có nhiều xe tốt như vậy, không phải người giàu có, cũng chính là con cháu của đám quan lại, em trai không phải là true chọc bọn họ, đừng nói là mình, mà La Nguyên Thánh cũng không bảo vệ được hắn
- Xưởng trưởng Úy Trì, ngài đã tới, mọi người đều ở trong phòng rồi.
Cảnh sát đứng ở cửa vội vàng chào đón.
- Ai cũng đều tới rồi hả?
Úy Trì Anh thấp giọng hỏi han, tên cảnh sát này tuy cô không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn lại quen quen, lẽ nào là bạn bè của tên em trai hư hỏng kia.
- Có huyện ủy…
Hắn còn chưa nói hết cửa phòng đã bị người bên trong mở ra, một người nam nhân đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn, rồi mới nói với Úy Trì Anh :
- Xưởng trưởng Úy Trì, vào đi.
/1605
|