Giáo viên phụ đạo ngây ngẩn cả người, chỉ chỉ Mã Quốc Dương đứng bên cạnh Tịch Lục nói: “Cậu ta đó.”
Mã Quốc Dương trợn tròn mắt, nhìn về phía Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, cậu không biết chơi bóng rổ á?”
Tịch Lục khóc không ra nước mắt nói: “Không biết mà.”
Mã Quốc Dương vội vàng giải thích: “Tôi thấy cậu hoạt động thể dục rất tốt, chạy cũng rất nhanh, vóc dáng lại cao, cho nên liền cho rằng bóng rổ cậu cũng đánh được, ngại quá.”
Tịch Lục yên lặng quay đầu nói với giáo viên phụ đạo: “Có thể xóa suất của em không?”
Giáo viên phụ đạo cười cười, nói: “Như vậy à, không có cách nào thì thôi, chuyện danh sách, tôi sẽ qua nói lại một tiếng sau, rốt cuộc phải tìm ai thay thế cậu đây…”
“A, vậy không còn chuyện của em, em đi trước đây.” Tịch Lục chuồn êm.
Giáo viên phụ đạo sờ sờ cái ót, nhìn bóng lưng Tịch Lục, lẩm bẩm: “Ôi, danh sách đã báo lên, không biết về phía trường học có cho phép xóa hay không.”
Mấy ngày sau đó, Tịch Lục cùng Chân Tần toàn tâm bắt đầu chuẩn bị chuyện về thử vai nhân vật, hơn nữa Trần Giới bên kia rất bận rộn, ngày thứ hai Tịch Lục thử vai xong mới có thời gian rảnh hẹn gặp Trần Giới.
Trần Giới cúp điện thoại, nhìn thấy xã trưởng xã kịch nói phía đối diện dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô, đối phương nói: “Trần Giới, bạn trai gọi đến à?”
Trần Giới bày ra vẻ mặt lạnh nhạt bình thường, trả lời: “Chỉ là bạn bè.”
Nam xã trưởng dùng ánh mắt “anh hiểu” tiếp tục nói với Trần Giới: “Không cần che dấu, thôi, thời gian này để cho em tập luyện kịch bản cũng là quá gấp rút rồi, phiền toái rồi, hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Vậy em đi trước.”
Nam xã trưởng gật gật đầu, phất tay nói: “Ngày mai nhớ vẫn phải tới.”
Nhìn bóng lưng Trần Giới, xã viên cũ nói với xã trưởng: “Xã trưởng, quan hệ hữu nghị giữa đại học X và điện ảnh X còn có hai tháng nữa là bắt đầu rồi, đến bây giờ anh còn chưa xác định nam chính thật sự có thể chứ?”
Xã trưởng cười lên, nói: “Tôi không phải đã sớm nói qua, nam chính đã có thí sinh sao?”
Xã viên cũ nổi gân xanh, cả giận nói: “Em cũng không phải đã sớm nói với anh sao? Người đàn ông kia anh hoàn toàn cũng không biết là ai.”
Xã trưởng khoát khoát tay, nói: “Còn có hai tháng, dài như vậy, thành phố X dù lớn đến không tính được, nhất định còn có thể gặp được một lần.”
Còn nhớ rõ xã trưởng lúc trước mặt dày mày dạn quấn lấy Trần Giới, vì để cho Trần Giới đến diễn kịch, còn mỗi ngày mang theo đám lâu la bọn họ đúng giờ quấy rầy, thường xuyên qua lại kiên trì hơn mười ngày, nhờ bạn bè Trần Giới hợp lực thuyết phục, cuối cùng Trần Giới cũng đồng ý đến diễn.
Về phần nam chính, vốn xã trưởng là muốn tìm Giang Ninh tới, đối phương cũng đã đồng ý, chỉ là xã trưởng lâm thời lại đột nhiên thay đổi ý định, muốn đổi người.
Mà người kia, vỏn vẹn chỉ có gặp mặt một lần, thậm chí ngay cả tên họ cũng không biết.
Nhưng lại cứ giống như là đã nhận định rồi, đuổi theo Trần Giới hỏi tin tức về cậu nam sinh kia, có điều Trần Giới lại hoàn toàn không có ý định muốn nói cho, nhưng đến bây giờ xã trưởng còn chưa buông tha, ở phương diện nào đó mà nói xã trưởng thật đúng là người vô cùng cố chấp đó.
Xã viên trả lời: “Em cũng mặc kệ anh, đến lúc quan hệ hữu nghị biểu diễn xảy ra vấn đề, toàn bộ trách nhiệm sẽ là xã trưởng anh.”
Xã trưởng nhún vai, trả lời: “Tôi đã nhận định rồi cũng không còn cách nào mà.”
Xã viên thở dài một hơi, tuy rằng nói như vậy, nhưng là từ trong đáy lòng, bọn họ vẫn hi vọng người kia xuất hiện sớm một chút.
…
Tịch Lục chạy như bay đến đại học X, vừa mới đi tới cổng trường, lại hắt xì một cái rõ to, nghĩ thầm, là ai đang nhắc tới cậu đây? Sẽ không phải là Trần Giới chứ.
Tịch Lục cười lên ngu ngu.
“Cậu không phải Tịch…” Một đám con gái đi từ trong trường học ra, nữ sinh đi đầu ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trông không phải là xinh lắm, nhưng biết ăn mặc che lấp khuyết điểm của mình, trên mặt trang điểm nhạt vừa phải, lúc chạm phải ánh mắt với Tịch Lục, miệng kéo ra, mắt lóe sáng, nhìn thấy cậu từ rất xa đã thét lên.
Chỉ là tên vừa mới ra được một nửa, người vừa tới rốt cuộc ý thức được bây giờ là chỗ đông người, lập tức ngậm miệng lại.
Tịch Lục nhíu mày, nhìn thoáng qua cô gái kia, ai vậy?
Điền Ca chớp mắt, nói với đám bạn đi cùng bên cạnh: “A, đột nhiên mình nhớ tới hôm nay mình có việc, các cậu đi trước đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ thu xếp thời gian.”
“Ủa, Điền Ca, lúc trước không phải cậu nói cho tụi mình có thời gian rảnh sao?”
“Cái gì, rốt cuộc là chuyện gì, cũng không thể hoãn một chút sao? Đừng làm cụt hứng như vậy mà.”
“Không phải là đã hẹn với tụi mình rồi sao?”
Điền Ca đưa tay làm ra dáng cầu xin tha thứ, nói: “Ngại quá, ngại quá, các cậu đi trước đi, mình thật sự có việc, là việc rất khẩn cấp.”
“Biết rồi, biết rồi, lần sau cũng đừng có để tụi này leo cây nữa.”
“Vậy tụi mình đi trước.”
“Điền Ca, gặp lại sau.”
Sau khi nhìn thấy các cô đi xa, Điền Ca vội vàng đi về phía Tịch Lục.
Tịch Lục ngửi thấy một mùi nước hoa không hề nhẹ, hơi nồng nặc, cậu khịt khịt mũi, không tự chủ dời ra sau một bước, đối phương lại hoàn toàn như không ý thức được cái gì, lại đi về phía trước một bước.
Điền Ca nhìn nhìn xung quanh, nhẹ giọng gọi một tiếng, nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, cậu là Tịch Lục đúng không?”
Tịch Lục quay đầu, tránh đi mùi đó, trả lời dứt khoát: “Không phải.”
Điền Ca sửng sốt, gấp gáp, nói: “Rõ ràng cậu chính là mà, mình còn nhớ cậu.”
Tịch Lục nhíu mày, tìm tòi trong đầu nhân vật như thế, thoạt nhìn cũng không giống như là fan, ý trong lời nói của cô ả cảm giác như hai người bọn họ quen biết, nhưng Tịch Lục hoàn toàn không nhớ được cô ả.
Điền Ca giương mắt lên nhìn Tịch Lục, hơi xấu hổ chỉ chỉ vào mình nói với Tịch Lục: “Cái đó, cậu còn nhớ mình không?”
Tịch Lục nhìn cô ả một cái, trả lời dứt khoát giống như trước: “Không nhớ.”
Điền Ca sửng sốt, lúng túng trả lời: “A, như vậy à, cũng đúng, dù sao lần trước nhiều người như vậy, sao cậu có thể nhớ? Giang Ninh cậu biết chứ? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở rạp chiếu phim.”
Tịch Lục vừa nghe đến tên Giang Ninh liền không tự chủ được cảnh giác hẳn lên.
Cậu im lặng, không đáp lại Điền Ca.
Điền Ca biết hình tượng đối ngoại của Tịch Lục vẫn luôn là cao quý lạnh lùng, cho nên thái độ này đối với mình chắc cũng là bởi vì vỏ bọc của thần tượng, cô ả mở miệng nói: “Cậu chờ ai ở cổng đại học X vậy? Có cần mình dẫn cậu đi hay không? Khỏi cần khách khí với mình.”
Tịch Lục không thích loại người rõ ràng không biết còn muốn sáp lại này lắm, cậu trả lời: “Không cần, địa hình đại học X tôi cũng rõ ràng đại khái.”
Nụ cười trên mặt Điền Ca cứng đờ lại rồi.
Tịch Lục giương mắt lên, lúc nhìn thấy một người từ trong trường học đi ra, ánh mắt sáng lên, hoàn toàn không để ý tới ý của Điền Ca, hớn ha hớn hở đi đón Trần Giới.
Giống như là cún cưng nhìn thấy chủ nhân ra ngoài rất lâu về đến nhà, chạy vội qua, phảng phất như trong nháy mắt từ phía sau cậu mọc ra một cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại.
Tịch Lục nhếch môi cười lên, gọi Trần Giới: “Ở đây! Trần Giới.”
Trần Giới mặc áo khoác màu trắng, phối với quần màu sáng tương tự, dáng người cô cao gầy, khung xương mảnh, làn da trắng nõn, mặc màu sáng ở trên người cô, không hề có chút cảm giác không thích hợp nào, dù sao người có thể khống chế hệ màu sáng cũng không thường gặp, mái tóc xõa trên vai, đã sắp tới thắt lưng.
Thật là đẹp đến nước mũi nổi bong bóng rồi[1].
[1]Ý chỉ quá hưng phấn, quá thích. Bắt nguồn từ trẻ em thò lò mũi, khi quá hưng phấn thì thở ra hít vào gấp, làm cho nước mũi nổi bong bóng ( =))))
Tịch Lục suy nghĩ trong lòng, lại không nghĩ rằng mình vô ý thức nói những lời này ra khỏi miệng.
Trần Giới sửng sốt, giương môi lên, nói với Tịch Lục: “Nào có? Đừng khoa trương như vậy.”
Tịch Lục vội vàng xua xua tay, nói: “Mình không có khoa trương, mình nói là sự thật.”
Trên gương mặt trắng nõn của Trần Giới phủ lên màu hồng phấn nhàn nhạt, Tịch Lục nuốt một ngụm nước bọt, cứ cảm thấy Trần Giới hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy sắc đẹp có thể thay cơm, mà hôm nay cậu có thể chiếm lấy Trần Giới cả một ngày.
Không có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện này nữa nhỉ.
Điền Ca bị bơ rồi, nhìn hai người đối diện kia tràn ngập không khí mập mờ, mắt cô ả trầm xuống, nhìn về phía Trần Giới.
Không những là Giang Ninh, ngay cả Tịch Lục cũng như vậy.
Điền Ca hít sâu một hơi, nhếch miệng cười, nói: “Nè, Trần Giới, quan hệ của hai người các cậu thật tốt đó.” Cô ả đi qua, khoác lên cánh tay Trần Giới như đúng rồi, cứ phảng phất như là đang nói mình và Trần Giới là bạn thân cỡ nào.
Trần Giới nhìn một đôi tay thừa ra trên cánh tay mình, trong đôi mắt buốt giá mang theo hờ hững liếc nhìn Điền Ca.
Tác giả có lời muốn nói: =-= trận bóng rổ thế nhưng là bước ngoặt đó ~
Mã Quốc Dương trợn tròn mắt, nhìn về phía Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, cậu không biết chơi bóng rổ á?”
Tịch Lục khóc không ra nước mắt nói: “Không biết mà.”
Mã Quốc Dương vội vàng giải thích: “Tôi thấy cậu hoạt động thể dục rất tốt, chạy cũng rất nhanh, vóc dáng lại cao, cho nên liền cho rằng bóng rổ cậu cũng đánh được, ngại quá.”
Tịch Lục yên lặng quay đầu nói với giáo viên phụ đạo: “Có thể xóa suất của em không?”
Giáo viên phụ đạo cười cười, nói: “Như vậy à, không có cách nào thì thôi, chuyện danh sách, tôi sẽ qua nói lại một tiếng sau, rốt cuộc phải tìm ai thay thế cậu đây…”
“A, vậy không còn chuyện của em, em đi trước đây.” Tịch Lục chuồn êm.
Giáo viên phụ đạo sờ sờ cái ót, nhìn bóng lưng Tịch Lục, lẩm bẩm: “Ôi, danh sách đã báo lên, không biết về phía trường học có cho phép xóa hay không.”
Mấy ngày sau đó, Tịch Lục cùng Chân Tần toàn tâm bắt đầu chuẩn bị chuyện về thử vai nhân vật, hơn nữa Trần Giới bên kia rất bận rộn, ngày thứ hai Tịch Lục thử vai xong mới có thời gian rảnh hẹn gặp Trần Giới.
Trần Giới cúp điện thoại, nhìn thấy xã trưởng xã kịch nói phía đối diện dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô, đối phương nói: “Trần Giới, bạn trai gọi đến à?”
Trần Giới bày ra vẻ mặt lạnh nhạt bình thường, trả lời: “Chỉ là bạn bè.”
Nam xã trưởng dùng ánh mắt “anh hiểu” tiếp tục nói với Trần Giới: “Không cần che dấu, thôi, thời gian này để cho em tập luyện kịch bản cũng là quá gấp rút rồi, phiền toái rồi, hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Vậy em đi trước.”
Nam xã trưởng gật gật đầu, phất tay nói: “Ngày mai nhớ vẫn phải tới.”
Nhìn bóng lưng Trần Giới, xã viên cũ nói với xã trưởng: “Xã trưởng, quan hệ hữu nghị giữa đại học X và điện ảnh X còn có hai tháng nữa là bắt đầu rồi, đến bây giờ anh còn chưa xác định nam chính thật sự có thể chứ?”
Xã trưởng cười lên, nói: “Tôi không phải đã sớm nói qua, nam chính đã có thí sinh sao?”
Xã viên cũ nổi gân xanh, cả giận nói: “Em cũng không phải đã sớm nói với anh sao? Người đàn ông kia anh hoàn toàn cũng không biết là ai.”
Xã trưởng khoát khoát tay, nói: “Còn có hai tháng, dài như vậy, thành phố X dù lớn đến không tính được, nhất định còn có thể gặp được một lần.”
Còn nhớ rõ xã trưởng lúc trước mặt dày mày dạn quấn lấy Trần Giới, vì để cho Trần Giới đến diễn kịch, còn mỗi ngày mang theo đám lâu la bọn họ đúng giờ quấy rầy, thường xuyên qua lại kiên trì hơn mười ngày, nhờ bạn bè Trần Giới hợp lực thuyết phục, cuối cùng Trần Giới cũng đồng ý đến diễn.
Về phần nam chính, vốn xã trưởng là muốn tìm Giang Ninh tới, đối phương cũng đã đồng ý, chỉ là xã trưởng lâm thời lại đột nhiên thay đổi ý định, muốn đổi người.
Mà người kia, vỏn vẹn chỉ có gặp mặt một lần, thậm chí ngay cả tên họ cũng không biết.
Nhưng lại cứ giống như là đã nhận định rồi, đuổi theo Trần Giới hỏi tin tức về cậu nam sinh kia, có điều Trần Giới lại hoàn toàn không có ý định muốn nói cho, nhưng đến bây giờ xã trưởng còn chưa buông tha, ở phương diện nào đó mà nói xã trưởng thật đúng là người vô cùng cố chấp đó.
Xã viên trả lời: “Em cũng mặc kệ anh, đến lúc quan hệ hữu nghị biểu diễn xảy ra vấn đề, toàn bộ trách nhiệm sẽ là xã trưởng anh.”
Xã trưởng nhún vai, trả lời: “Tôi đã nhận định rồi cũng không còn cách nào mà.”
Xã viên thở dài một hơi, tuy rằng nói như vậy, nhưng là từ trong đáy lòng, bọn họ vẫn hi vọng người kia xuất hiện sớm một chút.
…
Tịch Lục chạy như bay đến đại học X, vừa mới đi tới cổng trường, lại hắt xì một cái rõ to, nghĩ thầm, là ai đang nhắc tới cậu đây? Sẽ không phải là Trần Giới chứ.
Tịch Lục cười lên ngu ngu.
“Cậu không phải Tịch…” Một đám con gái đi từ trong trường học ra, nữ sinh đi đầu ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trông không phải là xinh lắm, nhưng biết ăn mặc che lấp khuyết điểm của mình, trên mặt trang điểm nhạt vừa phải, lúc chạm phải ánh mắt với Tịch Lục, miệng kéo ra, mắt lóe sáng, nhìn thấy cậu từ rất xa đã thét lên.
Chỉ là tên vừa mới ra được một nửa, người vừa tới rốt cuộc ý thức được bây giờ là chỗ đông người, lập tức ngậm miệng lại.
Tịch Lục nhíu mày, nhìn thoáng qua cô gái kia, ai vậy?
Điền Ca chớp mắt, nói với đám bạn đi cùng bên cạnh: “A, đột nhiên mình nhớ tới hôm nay mình có việc, các cậu đi trước đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ thu xếp thời gian.”
“Ủa, Điền Ca, lúc trước không phải cậu nói cho tụi mình có thời gian rảnh sao?”
“Cái gì, rốt cuộc là chuyện gì, cũng không thể hoãn một chút sao? Đừng làm cụt hứng như vậy mà.”
“Không phải là đã hẹn với tụi mình rồi sao?”
Điền Ca đưa tay làm ra dáng cầu xin tha thứ, nói: “Ngại quá, ngại quá, các cậu đi trước đi, mình thật sự có việc, là việc rất khẩn cấp.”
“Biết rồi, biết rồi, lần sau cũng đừng có để tụi này leo cây nữa.”
“Vậy tụi mình đi trước.”
“Điền Ca, gặp lại sau.”
Sau khi nhìn thấy các cô đi xa, Điền Ca vội vàng đi về phía Tịch Lục.
Tịch Lục ngửi thấy một mùi nước hoa không hề nhẹ, hơi nồng nặc, cậu khịt khịt mũi, không tự chủ dời ra sau một bước, đối phương lại hoàn toàn như không ý thức được cái gì, lại đi về phía trước một bước.
Điền Ca nhìn nhìn xung quanh, nhẹ giọng gọi một tiếng, nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, cậu là Tịch Lục đúng không?”
Tịch Lục quay đầu, tránh đi mùi đó, trả lời dứt khoát: “Không phải.”
Điền Ca sửng sốt, gấp gáp, nói: “Rõ ràng cậu chính là mà, mình còn nhớ cậu.”
Tịch Lục nhíu mày, tìm tòi trong đầu nhân vật như thế, thoạt nhìn cũng không giống như là fan, ý trong lời nói của cô ả cảm giác như hai người bọn họ quen biết, nhưng Tịch Lục hoàn toàn không nhớ được cô ả.
Điền Ca giương mắt lên nhìn Tịch Lục, hơi xấu hổ chỉ chỉ vào mình nói với Tịch Lục: “Cái đó, cậu còn nhớ mình không?”
Tịch Lục nhìn cô ả một cái, trả lời dứt khoát giống như trước: “Không nhớ.”
Điền Ca sửng sốt, lúng túng trả lời: “A, như vậy à, cũng đúng, dù sao lần trước nhiều người như vậy, sao cậu có thể nhớ? Giang Ninh cậu biết chứ? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở rạp chiếu phim.”
Tịch Lục vừa nghe đến tên Giang Ninh liền không tự chủ được cảnh giác hẳn lên.
Cậu im lặng, không đáp lại Điền Ca.
Điền Ca biết hình tượng đối ngoại của Tịch Lục vẫn luôn là cao quý lạnh lùng, cho nên thái độ này đối với mình chắc cũng là bởi vì vỏ bọc của thần tượng, cô ả mở miệng nói: “Cậu chờ ai ở cổng đại học X vậy? Có cần mình dẫn cậu đi hay không? Khỏi cần khách khí với mình.”
Tịch Lục không thích loại người rõ ràng không biết còn muốn sáp lại này lắm, cậu trả lời: “Không cần, địa hình đại học X tôi cũng rõ ràng đại khái.”
Nụ cười trên mặt Điền Ca cứng đờ lại rồi.
Tịch Lục giương mắt lên, lúc nhìn thấy một người từ trong trường học đi ra, ánh mắt sáng lên, hoàn toàn không để ý tới ý của Điền Ca, hớn ha hớn hở đi đón Trần Giới.
Giống như là cún cưng nhìn thấy chủ nhân ra ngoài rất lâu về đến nhà, chạy vội qua, phảng phất như trong nháy mắt từ phía sau cậu mọc ra một cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại.
Tịch Lục nhếch môi cười lên, gọi Trần Giới: “Ở đây! Trần Giới.”
Trần Giới mặc áo khoác màu trắng, phối với quần màu sáng tương tự, dáng người cô cao gầy, khung xương mảnh, làn da trắng nõn, mặc màu sáng ở trên người cô, không hề có chút cảm giác không thích hợp nào, dù sao người có thể khống chế hệ màu sáng cũng không thường gặp, mái tóc xõa trên vai, đã sắp tới thắt lưng.
Thật là đẹp đến nước mũi nổi bong bóng rồi[1].
[1]Ý chỉ quá hưng phấn, quá thích. Bắt nguồn từ trẻ em thò lò mũi, khi quá hưng phấn thì thở ra hít vào gấp, làm cho nước mũi nổi bong bóng ( =))))
Tịch Lục suy nghĩ trong lòng, lại không nghĩ rằng mình vô ý thức nói những lời này ra khỏi miệng.
Trần Giới sửng sốt, giương môi lên, nói với Tịch Lục: “Nào có? Đừng khoa trương như vậy.”
Tịch Lục vội vàng xua xua tay, nói: “Mình không có khoa trương, mình nói là sự thật.”
Trên gương mặt trắng nõn của Trần Giới phủ lên màu hồng phấn nhàn nhạt, Tịch Lục nuốt một ngụm nước bọt, cứ cảm thấy Trần Giới hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy sắc đẹp có thể thay cơm, mà hôm nay cậu có thể chiếm lấy Trần Giới cả một ngày.
Không có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện này nữa nhỉ.
Điền Ca bị bơ rồi, nhìn hai người đối diện kia tràn ngập không khí mập mờ, mắt cô ả trầm xuống, nhìn về phía Trần Giới.
Không những là Giang Ninh, ngay cả Tịch Lục cũng như vậy.
Điền Ca hít sâu một hơi, nhếch miệng cười, nói: “Nè, Trần Giới, quan hệ của hai người các cậu thật tốt đó.” Cô ả đi qua, khoác lên cánh tay Trần Giới như đúng rồi, cứ phảng phất như là đang nói mình và Trần Giới là bạn thân cỡ nào.
Trần Giới nhìn một đôi tay thừa ra trên cánh tay mình, trong đôi mắt buốt giá mang theo hờ hững liếc nhìn Điền Ca.
Tác giả có lời muốn nói: =-= trận bóng rổ thế nhưng là bước ngoặt đó ~
/150
|