Cậu ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hoan hô bên ngoài, tựa hồ rất điên cuồng, không biết rốt cuộc là nào bên nào gianh được thắng lợi cuối cùng.
Chẳng qua, đã chẳng có liên quan tới cậu nữa rồi.
Trận đấu này tới gần cuối cùng cậu bị ngăn ở ngoài cuộc.
Cậu tự giễu cười cười, nói cái gì muốn thắng, mình căn bản là không sánh bằng Giang Ninh, cho dù là cố gắng cũng không có cách nào theo kịp đối phương, cậu vốn chính là như vậy, trả giá hơn người khác rất nhiều, đến cuối cùng lại thu hoạch ít hơn người khác nhiều lắm.
Thật là đủ kém cỏi.
Nói cho cùng, ngay từ đầu đồng ý thi đấu chỉ là vì tự mình thỏa mãn mà thôi, cậu kể từ lúc ban đầu cậu đã không có khả năng thắng Giang Ninh, sau khi kết thúc, mọi người đều chạy về phía Giang Ninh.
Không có người chú ý đến cậu.
…
Lúc Chân Tần đi tới, trận đấu đã kết thúc, đứng ở trên nghi thức trao giải là Giang Ninh, trên mắt hắn còn mang vết thương, thoạt nhìn giống như là anh hùng anh dũng bị thương, học sinh đại học X hoan hô cho hắn, nói tinh thần của hắn đáng khen, nói hắn đã giết Tịch Lục Chân Tần của điện ảnh X trong nháy mắt, nói điện ảnh X quả nhiên vẫn là nhìn được mà không dùng được như vậy.
Có người hỏi: “Giang Ninh, hiện tại tâm tình cậu thế nào?”
Giang Ninh cười một cái nói: “Tuy rằng bị thương, nhưng tôi nghĩ tôi kiên trì được đến cuối cùng, đối với bản thôi tôi mà nói cũng là ý nghĩa to lớn.”
“Cậu có ý kiến gì đối với việc Tịch Lục đưa tay đánh người?”
Giang Ninh nói: “Chơi bóng rổ khẳng định sẽ có va chạm xung đột, đại khái cũng không nên trách cứ Tịch Lục, có lẽ cậu ta chỉ là trong lúc nhất thời có chút nóng nảy, ai chẳng có lúc nóng máu.”
Ánh mắt Chân Tần tối sầm lại, xiết chặt nắm tay, bước nhanh đi lên phía trước, vươn ra nắm tay nhắm ngay mặt Giang Ninh một quả, cậu ta vô cùng dùng sức.
Mọi người đều không kịp phản ứng, đợi đến khi hồi thần, người bên cạnh liền kéo Chân Tần lại, quát tháo cậu ta: “Thi đấu thua, còn đánh người sao?”
Chân Tần cả giận nói: “Chúng mày mở to hai mắt của mình, rõ ràng là chính hắn đụng vào, hơn nữa đầu gối Tịch Lục bị thương, còn nghiêm trọng hơn hắn nhiều, dạng chó hình người, làm ra chuyện ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Khóe miệng Giang Ninh chảy xuống vệt máu nhỏ giọt, người bên cạnh đã vội vàng lôi hắn đi phòng y tế.
Chân Tần thì bởi vì đánh người bị lưu lại, cậu ta bị lãnh đạo trường lớn tiếng trách mắng, tức giận trong lòng những vẫn chưa tiêu tan.
Tịch Lục ngồi ở trong phòng y tế, nghe thấy được âm thanh ồn ào bên ngoài, không quá vài giây, đã nhìn thấy một đám người vây quanh Giang Ninh đi vào.
Bộ mặt Giang Ninh sưng lên, hơn nữa vết thương khóe mắt làm cho hắn thoạt nhìn tựa hồ bị thương rất nặng.
Lúc những người đó nhìn thấy Tịch Lục ở phòng y tế, phần lớn đều là không nhìn, hoặc là có mấy người trừng Tịch Lục, trong mắt phảng phất như đang nói Giang Ninh như vậy, hoàn toàn đều là bởi vì Tịch Lục mày.
Bác sĩ bôi thuốc lên mặt và lên mắt cho Giang Ninh, lại cho hắn cục đá tiêu sưng.
Đám học sinh vây quanh hắn kia, từng người từng người hỏi: “Giang Ninh, cậu có khỏe không? Thực sự không được, chúng ta đi bệnh viện đi, thương thế kia của cậu… Aiz… Tôi nói thằng Chân Tần đại học X kia là đầu có bệnh à? Còn là ngôi sao đó, đã thua, lại đi lên đánh người, nó không có đầu sao?”
“Đúng vậy, ỷ vào mình là ngôi sao là làm xằng làm bậy, nó cho rằng nó là ai?”
Giang Ninh vươn tay xua xua, nói: “Không có việc gì, các cậu không nhìn thấy Tịch Lục cũng bị thương, dù sao cũng là bạn mình, có thể hơi nóng nảy đi.”
Bọn họ theo ánh mắt Giang Ninh, nhìn về phía Tịch Lục ngồi ở chỗ đó, tầm mắt rơi vào trên đầu gối của cậu, hít vào một hơi, đầu gối kia quả thực là có thể dùng từ biến thành màu đen mà nói, lớp da bên ngoài hoàn toàn đã mài trựt rồi.
Mà Tịch Lục mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, phảng phất như đó không phải là chân của mình.
“Nhưng cho dù là như vậy cũng không nên đánh người chứ?”
“Đúng vậy, nhất định phải tìm thằng Chân Tần kia tính sổ, Giang Ninh cậu yên tâm, cho dù cậu không nói cái gì, hiệu trưởng đại học X mới sẽ không mắt thấy mà không làm cái gì đâu.”
Giang Ninh cười cười, trả lời: “Cám ơn sự quan tâm của các cậu.”
“Chẳng qua có vài người thật là da mặt rõ dày, thi đấu bị knockout còn kiếm cớ để vu cáo hãm hại Giang Ninh, cũng may Giang Ninh cậu lòng dạ rộng lớn, mới sẽ không so đo với loại người đó, thật là vật tụ theo loài.”
…
“Đủ rồi!” Trần Giới đứng ở cửa, một đôi mắt lạnh giá mang theo tức giận, lớn tiếng nói với những người miệng không chừng mực kia.
“Cái gì?” Những người khác có chút không phản ứng kịp.
Tịch Lục ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Giới, mắt cậu chói lóa.
“Trần Giới, cậu là đến thăm Giang Ninh sao?” Biết tâm tư Giang Ninh, một nam sinh lớn tiếng nói.
Giang Ninh kéo ra một nụ cười, nhưng bởi vì gương mặt cùng khóe mắt sưng lên, thoạt nhìn có chút dữ tợn, hắn nói: “Trần Giới, tôi không có chuyện gì đâu.”
Trần Giới không có nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua hắn, đi đến bên cạnh Tịch Lục, cô cúi đầu nhìn đầu gối Tịch Lục một cái, ngồi xổm xuống, cầm túi chườm nước đá, nhẹ nhàng xoa cho cậu.
Giang Ninh nhíu mày, những người khác nhìn thấy Trần Giới như vậy, đầu tiên là giật mình, tuy rằng vẫn giúp Giang Ninh, nhưng nói thật, từ trong đáy lòng ai không muốn có tiếp xúc với Tịch Lục, làm chuyện quang minh chính đại như là Trần Giới, bọn họ cảm thấy mình giống như là người xấu.
Những người đó nói vài câu với Giang Ninh, rồi bảo hắn đợi ở đây một chút, vội vàng rời khỏi rơi này.
Tịch Lục nhìn thấy mặt Trần Giới, quay đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu không nên giúp mình, cậu nên giúp trường cậu.”
Trần Giới rủ mắt xuống, trả lời: “Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm.”
Tịch Lục ngẩn người, sau đó giương môi lên.
Trần Giới dừng một chút, nói: “Hôm nay cậu rất xuất sắc, ngay cả Từ Phương cũng nói, cậu và trước đây hoàn toàn khác nhau …” Cô nhẹ giọng tiếp tục nói: “Cậu đã rất tuyệt rồi.”
Giang Ninh nhìn hai người Tịch Lục và Trần Giới, không khí giữa bọn họ tựa hồ mình không chen vào nổi, hắn cảm thấy ngực có luồng khí, rõ ràng là hắn thắng, nhưng so với thua trận càng trống rỗng hơn.
Cái gì chứ…
Rõ ràng hắn thắng mới đúng.
Hắn mở miệng, nói với Trần Giới: “Trần Giới… Có thể giúp tôi một chút không?”
Trần Giới không quay đầu lại, thậm chí không có trả lời.
Không biết qua bao lâu, cô nói: “Cậu sẽ không cảm thấy đau đâu nhỉ, dù sao cũng là cậu cố ý làm như vậy mà.”
Giang Ninh cười lên, nói: “Trần Giới, cậu đang nói cái gì thế?”
Trần Giới lạnh mặt, trả lời: “Đừng nói chuyện với tôi, nếu còn tốt, thì mau ra ngoài đi.”
Giang Ninh trầm mặc, lòng tự ái của hắn không cho phép hắn tiếp tục mở miệng, hắn cười cười, đứng dậy, đi ra ngoài, trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.
Tịch Lục nhìn mặt Trần Giới, toàn bộ tầm mắt của cô rơi vào trên đầu gối của cậu, rất chuyên chú, nốt ruồi nhỏ trên mắt kia vẫn giống như trước, tròn tròn nho nhỏ đen đen.
Trong lòng cậu là tự ti, sợ hãi nghe thấy lời từ chối từ trong miệng Trần Giới, bản thân như vậy cậu cảm thấy rất ghê tởm, mơ tưởng hão huyền cả đời vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa như vậy.
Cậu hiểu chỉ là bởi vì cậu không có dũng khí.
Mà Trần Giới lại khác, cô làm việc mình muốn làm, cho dù là bị cô lập, cũng sẽ không cố ý đón ý nói hùa người khác.
Một người như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Nhường cho người khác càng không có khả năng hơn.
“Trần Giới, lời mình muốn nói bây giờ, cậu phải nghe kỹ…” Tịch Lục nhìn vào mắt Trần Giới, mở môi ra, nói: “Mình ấy à, bắt đầu từ rất lâu trong mắt cũng chỉ có Trần Giới cậu, sẽ bởi vì một câu nói mà hưng phấn rất lâu, cũng sẽ bởi vì một biểu cảm của cậu mà cảm thấy đau lòng khó chịu, trên tay cậu tựa hồ kéo một sợi dây có thể khống chế trái tim mình, chỉ cần vừa kéo, mình sẽ động ngay vì cậu, nói những lời này, bản thân mình cũng cảm thấy quái đản, nhưng mình nghĩ không thể tiếp tục nữa, không hề biểu đạt cái gì…”
Cậu cười lên, nghiêm túc nhìn Trần Giới nói: “Mình muốn ở bên Trần Giới cậu không chỉ là hiện tại, tương lai cũng muốn ở bên, một đời cũng muốn ở bên cậu.”
“Mình rất thích cậu, có thể nói yêu cũng không quá đáng.”
“Những lời này, chính là lời mình vẫn luôn muốn nói với cậu.”
Cậu nói xong, hốc mắt đỏ lên.
Mấy câu gấp gáp này cũng không đủ biểu đạt chấp niệm của cậu với Trần Giới những năm này, nhưng vậy là đủ rồi, chỉ cần bày tỏ suy nghĩ của mình cho cô là được rồi.
“Như vậy, Trần Giới, không cần quá gấp, cậu suy nghĩ một chút rồi nói cho mình biết được không?”
“Xin cậu hãy suy nghĩ một chút thật nghiêm túc chuyện của mình, mình có thể đợi.”
Tịch Lục che mắt, cậu nói
Chẳng qua, đã chẳng có liên quan tới cậu nữa rồi.
Trận đấu này tới gần cuối cùng cậu bị ngăn ở ngoài cuộc.
Cậu tự giễu cười cười, nói cái gì muốn thắng, mình căn bản là không sánh bằng Giang Ninh, cho dù là cố gắng cũng không có cách nào theo kịp đối phương, cậu vốn chính là như vậy, trả giá hơn người khác rất nhiều, đến cuối cùng lại thu hoạch ít hơn người khác nhiều lắm.
Thật là đủ kém cỏi.
Nói cho cùng, ngay từ đầu đồng ý thi đấu chỉ là vì tự mình thỏa mãn mà thôi, cậu kể từ lúc ban đầu cậu đã không có khả năng thắng Giang Ninh, sau khi kết thúc, mọi người đều chạy về phía Giang Ninh.
Không có người chú ý đến cậu.
…
Lúc Chân Tần đi tới, trận đấu đã kết thúc, đứng ở trên nghi thức trao giải là Giang Ninh, trên mắt hắn còn mang vết thương, thoạt nhìn giống như là anh hùng anh dũng bị thương, học sinh đại học X hoan hô cho hắn, nói tinh thần của hắn đáng khen, nói hắn đã giết Tịch Lục Chân Tần của điện ảnh X trong nháy mắt, nói điện ảnh X quả nhiên vẫn là nhìn được mà không dùng được như vậy.
Có người hỏi: “Giang Ninh, hiện tại tâm tình cậu thế nào?”
Giang Ninh cười một cái nói: “Tuy rằng bị thương, nhưng tôi nghĩ tôi kiên trì được đến cuối cùng, đối với bản thôi tôi mà nói cũng là ý nghĩa to lớn.”
“Cậu có ý kiến gì đối với việc Tịch Lục đưa tay đánh người?”
Giang Ninh nói: “Chơi bóng rổ khẳng định sẽ có va chạm xung đột, đại khái cũng không nên trách cứ Tịch Lục, có lẽ cậu ta chỉ là trong lúc nhất thời có chút nóng nảy, ai chẳng có lúc nóng máu.”
Ánh mắt Chân Tần tối sầm lại, xiết chặt nắm tay, bước nhanh đi lên phía trước, vươn ra nắm tay nhắm ngay mặt Giang Ninh một quả, cậu ta vô cùng dùng sức.
Mọi người đều không kịp phản ứng, đợi đến khi hồi thần, người bên cạnh liền kéo Chân Tần lại, quát tháo cậu ta: “Thi đấu thua, còn đánh người sao?”
Chân Tần cả giận nói: “Chúng mày mở to hai mắt của mình, rõ ràng là chính hắn đụng vào, hơn nữa đầu gối Tịch Lục bị thương, còn nghiêm trọng hơn hắn nhiều, dạng chó hình người, làm ra chuyện ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Khóe miệng Giang Ninh chảy xuống vệt máu nhỏ giọt, người bên cạnh đã vội vàng lôi hắn đi phòng y tế.
Chân Tần thì bởi vì đánh người bị lưu lại, cậu ta bị lãnh đạo trường lớn tiếng trách mắng, tức giận trong lòng những vẫn chưa tiêu tan.
Tịch Lục ngồi ở trong phòng y tế, nghe thấy được âm thanh ồn ào bên ngoài, không quá vài giây, đã nhìn thấy một đám người vây quanh Giang Ninh đi vào.
Bộ mặt Giang Ninh sưng lên, hơn nữa vết thương khóe mắt làm cho hắn thoạt nhìn tựa hồ bị thương rất nặng.
Lúc những người đó nhìn thấy Tịch Lục ở phòng y tế, phần lớn đều là không nhìn, hoặc là có mấy người trừng Tịch Lục, trong mắt phảng phất như đang nói Giang Ninh như vậy, hoàn toàn đều là bởi vì Tịch Lục mày.
Bác sĩ bôi thuốc lên mặt và lên mắt cho Giang Ninh, lại cho hắn cục đá tiêu sưng.
Đám học sinh vây quanh hắn kia, từng người từng người hỏi: “Giang Ninh, cậu có khỏe không? Thực sự không được, chúng ta đi bệnh viện đi, thương thế kia của cậu… Aiz… Tôi nói thằng Chân Tần đại học X kia là đầu có bệnh à? Còn là ngôi sao đó, đã thua, lại đi lên đánh người, nó không có đầu sao?”
“Đúng vậy, ỷ vào mình là ngôi sao là làm xằng làm bậy, nó cho rằng nó là ai?”
Giang Ninh vươn tay xua xua, nói: “Không có việc gì, các cậu không nhìn thấy Tịch Lục cũng bị thương, dù sao cũng là bạn mình, có thể hơi nóng nảy đi.”
Bọn họ theo ánh mắt Giang Ninh, nhìn về phía Tịch Lục ngồi ở chỗ đó, tầm mắt rơi vào trên đầu gối của cậu, hít vào một hơi, đầu gối kia quả thực là có thể dùng từ biến thành màu đen mà nói, lớp da bên ngoài hoàn toàn đã mài trựt rồi.
Mà Tịch Lục mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, phảng phất như đó không phải là chân của mình.
“Nhưng cho dù là như vậy cũng không nên đánh người chứ?”
“Đúng vậy, nhất định phải tìm thằng Chân Tần kia tính sổ, Giang Ninh cậu yên tâm, cho dù cậu không nói cái gì, hiệu trưởng đại học X mới sẽ không mắt thấy mà không làm cái gì đâu.”
Giang Ninh cười cười, trả lời: “Cám ơn sự quan tâm của các cậu.”
“Chẳng qua có vài người thật là da mặt rõ dày, thi đấu bị knockout còn kiếm cớ để vu cáo hãm hại Giang Ninh, cũng may Giang Ninh cậu lòng dạ rộng lớn, mới sẽ không so đo với loại người đó, thật là vật tụ theo loài.”
…
“Đủ rồi!” Trần Giới đứng ở cửa, một đôi mắt lạnh giá mang theo tức giận, lớn tiếng nói với những người miệng không chừng mực kia.
“Cái gì?” Những người khác có chút không phản ứng kịp.
Tịch Lục ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Giới, mắt cậu chói lóa.
“Trần Giới, cậu là đến thăm Giang Ninh sao?” Biết tâm tư Giang Ninh, một nam sinh lớn tiếng nói.
Giang Ninh kéo ra một nụ cười, nhưng bởi vì gương mặt cùng khóe mắt sưng lên, thoạt nhìn có chút dữ tợn, hắn nói: “Trần Giới, tôi không có chuyện gì đâu.”
Trần Giới không có nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua hắn, đi đến bên cạnh Tịch Lục, cô cúi đầu nhìn đầu gối Tịch Lục một cái, ngồi xổm xuống, cầm túi chườm nước đá, nhẹ nhàng xoa cho cậu.
Giang Ninh nhíu mày, những người khác nhìn thấy Trần Giới như vậy, đầu tiên là giật mình, tuy rằng vẫn giúp Giang Ninh, nhưng nói thật, từ trong đáy lòng ai không muốn có tiếp xúc với Tịch Lục, làm chuyện quang minh chính đại như là Trần Giới, bọn họ cảm thấy mình giống như là người xấu.
Những người đó nói vài câu với Giang Ninh, rồi bảo hắn đợi ở đây một chút, vội vàng rời khỏi rơi này.
Tịch Lục nhìn thấy mặt Trần Giới, quay đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu không nên giúp mình, cậu nên giúp trường cậu.”
Trần Giới rủ mắt xuống, trả lời: “Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm.”
Tịch Lục ngẩn người, sau đó giương môi lên.
Trần Giới dừng một chút, nói: “Hôm nay cậu rất xuất sắc, ngay cả Từ Phương cũng nói, cậu và trước đây hoàn toàn khác nhau …” Cô nhẹ giọng tiếp tục nói: “Cậu đã rất tuyệt rồi.”
Giang Ninh nhìn hai người Tịch Lục và Trần Giới, không khí giữa bọn họ tựa hồ mình không chen vào nổi, hắn cảm thấy ngực có luồng khí, rõ ràng là hắn thắng, nhưng so với thua trận càng trống rỗng hơn.
Cái gì chứ…
Rõ ràng hắn thắng mới đúng.
Hắn mở miệng, nói với Trần Giới: “Trần Giới… Có thể giúp tôi một chút không?”
Trần Giới không quay đầu lại, thậm chí không có trả lời.
Không biết qua bao lâu, cô nói: “Cậu sẽ không cảm thấy đau đâu nhỉ, dù sao cũng là cậu cố ý làm như vậy mà.”
Giang Ninh cười lên, nói: “Trần Giới, cậu đang nói cái gì thế?”
Trần Giới lạnh mặt, trả lời: “Đừng nói chuyện với tôi, nếu còn tốt, thì mau ra ngoài đi.”
Giang Ninh trầm mặc, lòng tự ái của hắn không cho phép hắn tiếp tục mở miệng, hắn cười cười, đứng dậy, đi ra ngoài, trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.
Tịch Lục nhìn mặt Trần Giới, toàn bộ tầm mắt của cô rơi vào trên đầu gối của cậu, rất chuyên chú, nốt ruồi nhỏ trên mắt kia vẫn giống như trước, tròn tròn nho nhỏ đen đen.
Trong lòng cậu là tự ti, sợ hãi nghe thấy lời từ chối từ trong miệng Trần Giới, bản thân như vậy cậu cảm thấy rất ghê tởm, mơ tưởng hão huyền cả đời vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa như vậy.
Cậu hiểu chỉ là bởi vì cậu không có dũng khí.
Mà Trần Giới lại khác, cô làm việc mình muốn làm, cho dù là bị cô lập, cũng sẽ không cố ý đón ý nói hùa người khác.
Một người như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Nhường cho người khác càng không có khả năng hơn.
“Trần Giới, lời mình muốn nói bây giờ, cậu phải nghe kỹ…” Tịch Lục nhìn vào mắt Trần Giới, mở môi ra, nói: “Mình ấy à, bắt đầu từ rất lâu trong mắt cũng chỉ có Trần Giới cậu, sẽ bởi vì một câu nói mà hưng phấn rất lâu, cũng sẽ bởi vì một biểu cảm của cậu mà cảm thấy đau lòng khó chịu, trên tay cậu tựa hồ kéo một sợi dây có thể khống chế trái tim mình, chỉ cần vừa kéo, mình sẽ động ngay vì cậu, nói những lời này, bản thân mình cũng cảm thấy quái đản, nhưng mình nghĩ không thể tiếp tục nữa, không hề biểu đạt cái gì…”
Cậu cười lên, nghiêm túc nhìn Trần Giới nói: “Mình muốn ở bên Trần Giới cậu không chỉ là hiện tại, tương lai cũng muốn ở bên, một đời cũng muốn ở bên cậu.”
“Mình rất thích cậu, có thể nói yêu cũng không quá đáng.”
“Những lời này, chính là lời mình vẫn luôn muốn nói với cậu.”
Cậu nói xong, hốc mắt đỏ lên.
Mấy câu gấp gáp này cũng không đủ biểu đạt chấp niệm của cậu với Trần Giới những năm này, nhưng vậy là đủ rồi, chỉ cần bày tỏ suy nghĩ của mình cho cô là được rồi.
“Như vậy, Trần Giới, không cần quá gấp, cậu suy nghĩ một chút rồi nói cho mình biết được không?”
“Xin cậu hãy suy nghĩ một chút thật nghiêm túc chuyện của mình, mình có thể đợi.”
Tịch Lục che mắt, cậu nói
/150
|