Cùng Lục Quyên Quyên tập luyện một buổi tối, Tịch Lục mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, tắm rửa xong, ngã nhào luôn xuống giường, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra, soạn một một đống chữ, muốn gửi cho Trần Giới, cuối cùng xem đi xem lại cảm thấy mình quá dài dòng, lỡ như làm cho Trần Giới phiền thì làm thế nào, lại bắt đầu cắt giảm không ngừng, đến cuối cùng chỉ để lại hai chữ, ngủ ngon.
Ấn xuống nút gửi đi, Tịch Lục để điện thoại qua một bên, nghĩ thầm Trần Giới có thể sẽ trả lời tin nhắn cho mình hay không đây, muộn thế này tám phần đã ngủ rồi.
Dù là như vậy, Tịch Lục vẫn là nằm ở trên giường hồi lâu không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Cậu đang đợi tin nhắn của Trần Giới.
Hơn mười phút trôi qua, di động rung lên, Tịch Lục lập tức thò ngay tay ra xiết chặt lấy di động, mở màn hình ra, liền nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Mắt vốn đã lim dim lập tức sáng lên, nhanh chóng trượt màn hình ra.
Nhìn thấy tin nhắn đến từ Trần Giới ——
(Cậu cũng vậy, ngủ ngon, ngày mai quay phim cố gắng lên.)
Vỏn vẹn mười hai chữ, làm cho Tịch Lục xem đi xem lại, xem xong một lần lại xem một lần, giống như là đang đọc một bộ truyện dài, sau đó cậu chôn đầu vào trong gối.
Cái gì gọi là hạnh phúc, bây giờ cậu là vô cùng hạnh phúc.
Tịch Lục âm thầm quyết định, ngày mai nhất định phải cố gắng hơn nữa, phải cố gắng hơn bây giờ, sau đó nói thành quả của mình cho Trần Giới.
Ngày hôm sau, lòng tin mười phần đi đến trường quay, vừa nhìn thấy đạo diễn và nhân viên làm việc, Tịch Lục lập tức lại sợ hãi, cúi đầu khom lưng đi tới.
Đạo diễn vỗ vỗ vai cậu, dò hỏi: “Thế nào rồi? Ngày hôm qua sau khi trở về có suy nghĩ kỹ càng một chút nào hay không?”
Tịch Lục gật gật đầu, chẳng qua là cảm thấy sự mong đợi trong ánh mắt của đạo diễn, làm cho áp lực vốn là hơi lớn của cậu lại càng lúc càng lớn.
Sau khi Chris Chân Tần tới, ba người liền bắt đầu.
Vừa mở máy, Tịch Lục lại không tự chủ được bắt đầu khẩn trương, toàn thân căng thẳng, tiếp đó sau khi nói lời thoại xong, đạo diễn lắc lắc đầu, ý bảo tiếp tục.
Lặp đi lặp lại như thế hơn mười lần.
Sự mong đợi trong ánh mắt của đạo diễn cũng từ từ biến mất, lúc Tịch Lục ngẩng đầu, trong lòng trên cơ bản đã luống cuống rồi, cậu đứng ở nơi đó cảm giác mình tựa như là một thằng hề.
Bên cạnh, nhân viên phụ trách ánh sáng đột nhiên nói một câu: “Rốt cuộc cảnh này phải quay bao lâu đây?”
Câu phàn nàn này, tiếng rất nhỏ, nhưng là lại cứ truyền vào trong lỗ tai Tịch Lục.
Không cần nghĩ cũng biết là nói mình.
“Tịch Lục, cậu…” Đạo diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ngày hôm qua sau khi trở về rốt cuộc cậu có luyện tập hay không? Cảnh như vậy nếu như là diễn viên chuyên nghiệp, trên căn bản chỉ một lần là xong, cậu…” Trong giọng nói đã mang theo một chút trách cứ rồi.
Tịch Lục nói xin lỗi không ngừng, nói: “Ngại quá, ngại quá.”
“Nè, bộ dạng đẹp là có thể mà nói, bộ dạng tốt hơn cậu ta cũng không phải có rất nhiều sao? Vì sao nhất định cứ muốn dùng một người tay ngang lãng phí thời gian?” Không biết là ai đang nói chuyện.
Mọi người đều yên tĩnh rồi, đạo diễn không có lên tiếng trách cứ.
Nói cho cùng có lẽ ở trong cái nhìn của bọn họ, Tịch Lục trừ gương mặt này cũng không có chỗ nào đáng khen.
Chân Tần ở một bên có chút nghe không nổi nữa, mở miệng nói: “Tịch Lục, cũng không phải chuyên nghiệp, bây giờ cậu ấy cũng đang dần dần thích ứng mà.”
Tịch Lục ngăn lại lời Chân Tần đang tiếp tục muốn nói.
Cậu đang nghĩ, nếu không thì nên rút khỏi đi.
Giống như là đã nói với Trần Giới lúc trước, cậu vốn là không thông thạo nghề này, cũng chưa từng học mấy thứ này, ở trước ống kính tất cả hỉ nộ ái ố đều sẽ biến thành vẻ mặt như khúc gỗ.
Cậu vốn là chỉ là bởi vì Chân Tần muốn đến mới đáp ứng.
Lúc mở miệng vừa muốn nói chuyện, lại bị Chân Tần bên cạnh quát: “Tịch Lục, ông đừng nói những lời ủ rũ gì đó, không có vấn đề khó khăn gì không qua được.”
Tịch Lục ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn Chân Tần.
Trong nháy mắt cậu lại bắt đầu tiêu cực rồi, Tịch Lục lắc lắc, vươn tay vỗ vào mặt mình một cái, sau đó nói với đạo diễn: “Cái đó, có thể cho em gọi điện thoại không?”
Đạo diễn cũng không biết Tịch Lục đây là đang làm cái gì, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Tịch Lục bấm số điện thoại của Lục Quyên Quyên, sau đó tiếng của Lục Quyên Quyên truyền từ bên kia qua đây, cậu vội vàng nói: “Mẹ, mau, đối diễn với con một chút.”
Lục Quyên Quyên nói: “A, tối hôm qua không phải đã luyện tập rất nhiều lần rồi sao?”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Con muốn tìm cảm giác, mẹ, mẹ hãy giúp con một chút đi.”
Lục Quyên Quyên thở dài một hơi, trả lời: “Vậy được rồi.”
Mấy phút sau, Tịch Lục vội vã trở về, nói với đạo diễn: “Chúng ta lại tiếp tục đi.”
Đạo diễn gật gật đầu, nhưng là trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng lắm.
Chỉ là lần đây, kỳ tích vậy mà xảy ra, biểu cảm trên mặt Tịch Lục phong phú hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng mang theo cảm xúc, lúc đối mặt với Chris, một ánh mắt thâm tình cuối cùng, thật là làm cho người ta kinh diễm (kinh sợ vì vẻ đẹp) một phen, tuy rằng chưa đạt đến hiệu quả phát ra, nhưng là so với tình huống mấy lần trước, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Ngay cả Chân Tần làm cộng tác với cậu còn có Chris đều kinh ngạc.
Một cú điện thoại, lại có thể làm cho trở thành như vậy trong nháy mắt.
Thật ra Tịch Lục vốn là trụ cột cũng không tệ lắm, chỉ là ngay từ đầu hoàn toàn là không có buông lỏng.
Chân Tần khoa trương ôm bả vai Tịch Lục một cái, nói: “Tôi đã nói mà, Tịch Lục, ông xem đây không phải là một việc rất dễ dàng sao?”
Tịch Lục ngượng ngùng gật gật đầu.
Chân Tần đến gần bên tai Tịch Lục nhỏ giọng, dò hỏi: “Là gọi điện thoại cho Trần Giới, mới có cảm xúc mãnh liệt sao?”
Tịch Lục quay đầu, nói: “Đoán sai rồi.”
Chân Tần sửng sốt, nói: “Ơ, thế rốt cuộc là vì sao?”
Tịch Lục nhìn thoáng qua đạo diễn, trả lời: “Đợi sau khi quay xong nói cho ông.”
Lại giằng co một buổi sáng, đến cuối cùng vẫn là không có quay ra được một cảnh hài lòng, nhưng là sắc mặt đạo diễn đã tốt hơn trước nhiều, lúc sắp đi còn khích lệ Tịch Lục nói: “Ngày mai nhất định phải diễn xuất tốt hơn hôm nay.”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chris thay xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, sau đó rất có hứng thú nhìn Tịch Lục, nói: “Tôi vốn cho là nếu cậu muốn thông suốt, nhất định còn cần vài ngày, không nghĩ tới chỉ cần một ngày, đã có thể làm tốt như vậy.” Cô dừng một chút, còn nói thêm: “Lúc trước tôi phải dùng thời gian một tháng, mới có thể làm được như cậu bây giờ, xem ra cậu thật đúng là trời sinh ăn cơm nghề này rồi.”
Tịch Lục ngẩn người, sau đó mặt đỏ rực, đương nhiên không phải là bởi vì nhìn thấy Chris mà thẹn thùng gì đó, chỉ là đột nhiên được một người xa lạ khen ngợi, Tịch Lục cảm thấy có chút hưng phấn không rõ tên.
Chris phì cười một tiếng, trái lại rất ít nhìn thấy người ngây thơ như vậy.
Chân Tần nhảy từ bên ngoài ra, nói: “Như vậy, Tịch Lục rốt cuộc ông có pháp bảo gì, sao đột nhiên trở thành như vậy? Sẽ không phải là Trần Giới đồng ý làm bạn gái của ông chứ?”
Lúc nghe đến tên Trần Giới, tầm mắt của Chris cũng chống lại tầm mắt Tịch Lục.
Mặt Tịch Lục bởi vì nhắc tới Trần Giới, càng thêm đỏ, cậu vừa vươn tay đẩy Chân Tần, vừa xấu hổ nói: “Mới… Mới mới không có, ngày hôm qua tôi… luyện tập lời thoại với mẹ tôi… mà thôi.”
Chân Tần giật mình mở to miệng, nói: “Chỉ như vậy?”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chân Tần nói: “Cô lợi hại như vậy sao! Vậy mà có thể huấn luyện cái loại khúc gỗ như ông thành cái dạng này.”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Không phải bởi vì cái này.”
Chân Tần sửng sốt, trả lời: “Vậy là?”
Tịch Lục kể lại toàn bộ quá trình luyện tập tối hôm qua, sau đó tổng kết nói: “Vừa rồi sau khi tôi và mẹ tôi nói xong, liền nghĩ đến những cảnh ngày hôm qua, lúc tôi lại nhìn thấy Chris, ý nghĩ trong lòng chính là, ngay cả như vậy tôi cũng chịu đựng được, đối mặt với Chris làm sao có thể không làm được.”
Chân Tần: “…”
Chris: “…”
“Phốc ha ha ha ha ha.” Chân Tần ôm bụng cười rộ lên, nói: “Tịch Lục, ông thật là quá vui tính rồi, tôi quá sùng bái ông rồi, tư duy quả nhiên không giống với chúng tôi.”
Tịch Lục vươn tay bổ một cái vào đầu Chân Tần, nói: “Đừng cho là tôi không nghe ra ông đang xiên xẹo châm chọc tôi.”
Chris đứng ở bên cạnh, nhìn hai người đùa giỡn, cũng giương môi lên.
Tác giả có lời muốn nói: =-= ngày mai phải đi học, hai chương không được, cho nên muốn khôi phục mỗi ngày một chương, thứ lỗi =333= ( cám ơn Ngụy Hùng Miêu, Thanh Niểu Đích Địa Lôi, không có gì báo đáp chỉ có thể hiến thân ( nè)
Ấn xuống nút gửi đi, Tịch Lục để điện thoại qua một bên, nghĩ thầm Trần Giới có thể sẽ trả lời tin nhắn cho mình hay không đây, muộn thế này tám phần đã ngủ rồi.
Dù là như vậy, Tịch Lục vẫn là nằm ở trên giường hồi lâu không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Cậu đang đợi tin nhắn của Trần Giới.
Hơn mười phút trôi qua, di động rung lên, Tịch Lục lập tức thò ngay tay ra xiết chặt lấy di động, mở màn hình ra, liền nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Mắt vốn đã lim dim lập tức sáng lên, nhanh chóng trượt màn hình ra.
Nhìn thấy tin nhắn đến từ Trần Giới ——
(Cậu cũng vậy, ngủ ngon, ngày mai quay phim cố gắng lên.)
Vỏn vẹn mười hai chữ, làm cho Tịch Lục xem đi xem lại, xem xong một lần lại xem một lần, giống như là đang đọc một bộ truyện dài, sau đó cậu chôn đầu vào trong gối.
Cái gì gọi là hạnh phúc, bây giờ cậu là vô cùng hạnh phúc.
Tịch Lục âm thầm quyết định, ngày mai nhất định phải cố gắng hơn nữa, phải cố gắng hơn bây giờ, sau đó nói thành quả của mình cho Trần Giới.
Ngày hôm sau, lòng tin mười phần đi đến trường quay, vừa nhìn thấy đạo diễn và nhân viên làm việc, Tịch Lục lập tức lại sợ hãi, cúi đầu khom lưng đi tới.
Đạo diễn vỗ vỗ vai cậu, dò hỏi: “Thế nào rồi? Ngày hôm qua sau khi trở về có suy nghĩ kỹ càng một chút nào hay không?”
Tịch Lục gật gật đầu, chẳng qua là cảm thấy sự mong đợi trong ánh mắt của đạo diễn, làm cho áp lực vốn là hơi lớn của cậu lại càng lúc càng lớn.
Sau khi Chris Chân Tần tới, ba người liền bắt đầu.
Vừa mở máy, Tịch Lục lại không tự chủ được bắt đầu khẩn trương, toàn thân căng thẳng, tiếp đó sau khi nói lời thoại xong, đạo diễn lắc lắc đầu, ý bảo tiếp tục.
Lặp đi lặp lại như thế hơn mười lần.
Sự mong đợi trong ánh mắt của đạo diễn cũng từ từ biến mất, lúc Tịch Lục ngẩng đầu, trong lòng trên cơ bản đã luống cuống rồi, cậu đứng ở nơi đó cảm giác mình tựa như là một thằng hề.
Bên cạnh, nhân viên phụ trách ánh sáng đột nhiên nói một câu: “Rốt cuộc cảnh này phải quay bao lâu đây?”
Câu phàn nàn này, tiếng rất nhỏ, nhưng là lại cứ truyền vào trong lỗ tai Tịch Lục.
Không cần nghĩ cũng biết là nói mình.
“Tịch Lục, cậu…” Đạo diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ngày hôm qua sau khi trở về rốt cuộc cậu có luyện tập hay không? Cảnh như vậy nếu như là diễn viên chuyên nghiệp, trên căn bản chỉ một lần là xong, cậu…” Trong giọng nói đã mang theo một chút trách cứ rồi.
Tịch Lục nói xin lỗi không ngừng, nói: “Ngại quá, ngại quá.”
“Nè, bộ dạng đẹp là có thể mà nói, bộ dạng tốt hơn cậu ta cũng không phải có rất nhiều sao? Vì sao nhất định cứ muốn dùng một người tay ngang lãng phí thời gian?” Không biết là ai đang nói chuyện.
Mọi người đều yên tĩnh rồi, đạo diễn không có lên tiếng trách cứ.
Nói cho cùng có lẽ ở trong cái nhìn của bọn họ, Tịch Lục trừ gương mặt này cũng không có chỗ nào đáng khen.
Chân Tần ở một bên có chút nghe không nổi nữa, mở miệng nói: “Tịch Lục, cũng không phải chuyên nghiệp, bây giờ cậu ấy cũng đang dần dần thích ứng mà.”
Tịch Lục ngăn lại lời Chân Tần đang tiếp tục muốn nói.
Cậu đang nghĩ, nếu không thì nên rút khỏi đi.
Giống như là đã nói với Trần Giới lúc trước, cậu vốn là không thông thạo nghề này, cũng chưa từng học mấy thứ này, ở trước ống kính tất cả hỉ nộ ái ố đều sẽ biến thành vẻ mặt như khúc gỗ.
Cậu vốn là chỉ là bởi vì Chân Tần muốn đến mới đáp ứng.
Lúc mở miệng vừa muốn nói chuyện, lại bị Chân Tần bên cạnh quát: “Tịch Lục, ông đừng nói những lời ủ rũ gì đó, không có vấn đề khó khăn gì không qua được.”
Tịch Lục ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn Chân Tần.
Trong nháy mắt cậu lại bắt đầu tiêu cực rồi, Tịch Lục lắc lắc, vươn tay vỗ vào mặt mình một cái, sau đó nói với đạo diễn: “Cái đó, có thể cho em gọi điện thoại không?”
Đạo diễn cũng không biết Tịch Lục đây là đang làm cái gì, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Tịch Lục bấm số điện thoại của Lục Quyên Quyên, sau đó tiếng của Lục Quyên Quyên truyền từ bên kia qua đây, cậu vội vàng nói: “Mẹ, mau, đối diễn với con một chút.”
Lục Quyên Quyên nói: “A, tối hôm qua không phải đã luyện tập rất nhiều lần rồi sao?”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Con muốn tìm cảm giác, mẹ, mẹ hãy giúp con một chút đi.”
Lục Quyên Quyên thở dài một hơi, trả lời: “Vậy được rồi.”
Mấy phút sau, Tịch Lục vội vã trở về, nói với đạo diễn: “Chúng ta lại tiếp tục đi.”
Đạo diễn gật gật đầu, nhưng là trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng lắm.
Chỉ là lần đây, kỳ tích vậy mà xảy ra, biểu cảm trên mặt Tịch Lục phong phú hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng mang theo cảm xúc, lúc đối mặt với Chris, một ánh mắt thâm tình cuối cùng, thật là làm cho người ta kinh diễm (kinh sợ vì vẻ đẹp) một phen, tuy rằng chưa đạt đến hiệu quả phát ra, nhưng là so với tình huống mấy lần trước, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Ngay cả Chân Tần làm cộng tác với cậu còn có Chris đều kinh ngạc.
Một cú điện thoại, lại có thể làm cho trở thành như vậy trong nháy mắt.
Thật ra Tịch Lục vốn là trụ cột cũng không tệ lắm, chỉ là ngay từ đầu hoàn toàn là không có buông lỏng.
Chân Tần khoa trương ôm bả vai Tịch Lục một cái, nói: “Tôi đã nói mà, Tịch Lục, ông xem đây không phải là một việc rất dễ dàng sao?”
Tịch Lục ngượng ngùng gật gật đầu.
Chân Tần đến gần bên tai Tịch Lục nhỏ giọng, dò hỏi: “Là gọi điện thoại cho Trần Giới, mới có cảm xúc mãnh liệt sao?”
Tịch Lục quay đầu, nói: “Đoán sai rồi.”
Chân Tần sửng sốt, nói: “Ơ, thế rốt cuộc là vì sao?”
Tịch Lục nhìn thoáng qua đạo diễn, trả lời: “Đợi sau khi quay xong nói cho ông.”
Lại giằng co một buổi sáng, đến cuối cùng vẫn là không có quay ra được một cảnh hài lòng, nhưng là sắc mặt đạo diễn đã tốt hơn trước nhiều, lúc sắp đi còn khích lệ Tịch Lục nói: “Ngày mai nhất định phải diễn xuất tốt hơn hôm nay.”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chris thay xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, sau đó rất có hứng thú nhìn Tịch Lục, nói: “Tôi vốn cho là nếu cậu muốn thông suốt, nhất định còn cần vài ngày, không nghĩ tới chỉ cần một ngày, đã có thể làm tốt như vậy.” Cô dừng một chút, còn nói thêm: “Lúc trước tôi phải dùng thời gian một tháng, mới có thể làm được như cậu bây giờ, xem ra cậu thật đúng là trời sinh ăn cơm nghề này rồi.”
Tịch Lục ngẩn người, sau đó mặt đỏ rực, đương nhiên không phải là bởi vì nhìn thấy Chris mà thẹn thùng gì đó, chỉ là đột nhiên được một người xa lạ khen ngợi, Tịch Lục cảm thấy có chút hưng phấn không rõ tên.
Chris phì cười một tiếng, trái lại rất ít nhìn thấy người ngây thơ như vậy.
Chân Tần nhảy từ bên ngoài ra, nói: “Như vậy, Tịch Lục rốt cuộc ông có pháp bảo gì, sao đột nhiên trở thành như vậy? Sẽ không phải là Trần Giới đồng ý làm bạn gái của ông chứ?”
Lúc nghe đến tên Trần Giới, tầm mắt của Chris cũng chống lại tầm mắt Tịch Lục.
Mặt Tịch Lục bởi vì nhắc tới Trần Giới, càng thêm đỏ, cậu vừa vươn tay đẩy Chân Tần, vừa xấu hổ nói: “Mới… Mới mới không có, ngày hôm qua tôi… luyện tập lời thoại với mẹ tôi… mà thôi.”
Chân Tần giật mình mở to miệng, nói: “Chỉ như vậy?”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chân Tần nói: “Cô lợi hại như vậy sao! Vậy mà có thể huấn luyện cái loại khúc gỗ như ông thành cái dạng này.”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Không phải bởi vì cái này.”
Chân Tần sửng sốt, trả lời: “Vậy là?”
Tịch Lục kể lại toàn bộ quá trình luyện tập tối hôm qua, sau đó tổng kết nói: “Vừa rồi sau khi tôi và mẹ tôi nói xong, liền nghĩ đến những cảnh ngày hôm qua, lúc tôi lại nhìn thấy Chris, ý nghĩ trong lòng chính là, ngay cả như vậy tôi cũng chịu đựng được, đối mặt với Chris làm sao có thể không làm được.”
Chân Tần: “…”
Chris: “…”
“Phốc ha ha ha ha ha.” Chân Tần ôm bụng cười rộ lên, nói: “Tịch Lục, ông thật là quá vui tính rồi, tôi quá sùng bái ông rồi, tư duy quả nhiên không giống với chúng tôi.”
Tịch Lục vươn tay bổ một cái vào đầu Chân Tần, nói: “Đừng cho là tôi không nghe ra ông đang xiên xẹo châm chọc tôi.”
Chris đứng ở bên cạnh, nhìn hai người đùa giỡn, cũng giương môi lên.
Tác giả có lời muốn nói: =-= ngày mai phải đi học, hai chương không được, cho nên muốn khôi phục mỗi ngày một chương, thứ lỗi =333= ( cám ơn Ngụy Hùng Miêu, Thanh Niểu Đích Địa Lôi, không có gì báo đáp chỉ có thể hiến thân ( nè)
/150
|