Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu, tiểu nữ kia bỗng nhiên nói tiếp: “Ta thấy nhiều người như vậy, nhưng chưa từng thấy qua ai đẹp như các vị!”
Lâm Nguyên Hinh vừa nghe, ‘xoát’ một tiếng quạt ngọc trong tay lập tức mở ra, mười phần là bộ dáng phong độ hào phóng. Ánh mắt tỏa sáng: “Tiểu cô nương, ngươi thật tinh mắt!”
Tiểu cô nương lại nhìn Âu Dương Noãn, cười nói: “Đúng vậy, như vị công tử này trông rất tuấn tú!”
Ba người đều sửng sốt, Lâm Nguyên Hinh càng kinh ngạc, chỉ chỉ vào mình: “Chẳng lẽ ta so với hắn còn kém hơn?”
Tiểu cô nương cười khanh khách, nhìn Lâm Nguyên Hinh nói: “Ta vừa nhìn đã biết ngài là một vị cô nương. Ngài đừng trêu chọc ta a!”
Lâm Nguyên Hinh không nói gì, thầm nghĩ mình cùng Âu Dương Noãn đều là nữ phẫn nam trang. Sao đối phương nhận ra mình là nữ nhân nhưng lại không nhìn ra Âu Dương Noãn cũng là một mỹ thiếu nữ xinh đẹp?
Lâm Nguyên Hinh đương nhiên không biết, vóc người Âu Dương Noãn giống như một tiểu thiếu niên, còn nàng vì lớn tuổi hơn nên so với Âu Dương Noãn càng nhiều hơn ba phần mềm mại, đương nhiên càng dễ bị người khác phát hiện.
Âu Dương Noãn cúi đầu uống trà, che lại nét cười bên môi. Lâm Nguyên Hinh lại chỉ vào Lâm Chi Nhiễm nói: “Hắn cũng kém hơn sao?”
Cô nương kia sợ Lâm Nguyên Hinh tức giận liền vội vàng giải thích nói: “Không phải, vị công tử này cũng rất tuấn tú xuất chúng. Chẳng qua vận khí ta tốt, từng thấy người còn tuấn tú hơn. Còn vị này…” Nói xong chỉ vào Âu Dương Noãn, “Vị này là thế gian hiếm gặp. Ta thấy hắn chỉ muốn nhìn nhiều hơn một chút, chỉ sợ cuộc đời này sẽ không còn gặp được người nào như vậy nữa!”
Âu Dương Noãn nghe nàng ta nói như vậy thì mặt cũng hơi hơi đỏ lên, Lâm Chi Nhiễm nhìn thì cảm thấy rất thú vị.
Trên sân khấu đang diễn tài tử giai nhân chuyện xưa, Lâm Nguyên Hinh chỉ trong chốc lát cũng liền bị thu hút. Âu Dương Noãn chỉ cúi đầu uống trà, hiển nhiên là cũng không mấy hứng thú với những gì diễn ra trên kia.
Lâm Nguyên Hinh xem đến đoạn thư sinh tuấn mĩ cùng tiểu thư gặp nhau trong đêm hội, hiển nhiên thực kích động nói: “Noãn Nhi, nhìn xem!” Nàng thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, Lâm Chi Nhiễm trừng mắt, nàng mới biết mình lỡ lời, sau đó nhẹ ho khan một tiếng: “Muội xem!”
Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, quay đầu đã thấy Lâm Chi Nhiễm đang hứng thú nhìn mình thì không khỏi cười nói: “Biểu ca nhìn ta làm gì?”
“Ta là đang đoán muội đối với màn này tựa hồ như không cho là đúng?” Lâm Chi Nhiễm cười nói.
Âu Dương Noãn không khỏi bật cười: “Những vở này mỗi nhà khi có yến hội đều mời đến náo nhiệt một hồi. Nội dung cũng tương tự nhau, không ngoài tiểu thư cùng thư sinh gặp gỡ, sau khi đỗ Trạng Nguyên liền rạng danh đón nàng về dinh. Cũng không có nội dung gì mới mẻ!”
Lâm Nguyên Hình nhìn, oán trách nàng không không hiểu phong tình liền nói: “Đây mới là kết cục viên mãn đoàn viên nha!”
Viên mãn? Âu Dương Noãn thản nhiên nở nụ cười. Thiên kim tiểu thư e ngại yêu thương thư sinh, vậy cùng nàng kiếp trước yêu Tô Ngọc Lâu thì có gì khác biệt? Vốn không phải môn đăng hộ đối, lại hy vọng phu thê tương kính như tân, đầu bạc răng long sống đến trọn đời. Nhưng kết quả không phải nàng vẫn phải trầm mình dưới dòng sông lạnh lẽo, chịu mọi sỉ nhục của người đời sao?
Chỉ là….môn đăng hộ đối tương lai nhất định có thể hạnh phúc sao? Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh đang vì hưng phấn mà hai má phấn đỏ lên, không tự chủ được mà thờ dài. Một nữ tử có mong muốn cùng phu quân như bỉ dực song phi, thật sự có thể gả cho Hoàng trưởng tôn sao? Người đó….lại có thể yêu nàng, thương nàng hay không? Đáp án quá rõ ràng, cái Hoàng trưởng tôn cần là một phi tử thông minh cơ trí, gia thế hùng hậu chứ không phải một mỹ nhân xinh đẹp cần hắn yêu thương cùng che chở.
(Bỉ dực song phi: Chim bỉ dực hay còn gọi là chim liền cánh, một trống một mái chắp cánh cùng bay, mãi không chia lìa)
Lâm Chi Nhiễm thấy thần sắc Âu Dương Noãn hờ hững, đang định nói chuyện thì trên sân khấu tiếng chiêng trống bỗng nhiên vang lên, một nhóm gồm sáu bảy người làm xiếc, ảo thuật khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt bước lên.
Ánh mắt Lâm Nguyên Hinh liền bị hấp dẫn: “Đạo quán này còn có biễu diễn như vậy sao?”
Đây là tạp diễn trăm thước can đầu!” Tiểu cô nương lại thêm trà, cười giải thích: “Sau khi kết thúc một vở, để chuẩn bị cho vở kịch tiếp theo sẽ cần chút thời gian. Trong khoảng thời gian trống đó ông chủ liền mời gánh hát tạp kỹ đến biểu diễn để khách nhân không cảm thấy buồn chán!”
Trên đài cao, năm dây căng ngang trên không trung. Năm tiểu hài tử mặc quần áo màu sắc rực rỡ, trong tay cầm đao kích đứng trên dây biểu diễn ‘Phá trận khúc’. Lâm Nguyên Hinh phấn khích nhịn không được mà vỗ tay cùng mọi người.
Âu Dương Noãn nâng mắt liền thấy tiểu nam hài đang đứng ở chỗ cao nhất không ngờ có thể theo nhịp tiết tấu của âm nhạc, trên dây cúi đầu, ngẩng đầu nhanh nhẹn như yến. Biểu diễn ca múa trên dây, kỹ thuật thăng bằng đã đạt đến độ tuyệt kỹ, thật khiến người xem phấn khích dị thường.
Động tác của tiểu nam hài càng lúc càng nhanh, thanh âm vỗ tay ủng hộ cũng càng ngày càng vang. Nhưng rồi đột nhiên Lâm Nguyên Hinh nhíu mày lại, miệng kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn lại liền thấy tiểu nam hài trên cao kia động tác không vững mất đi thăng bằng rồi ngã nhào xuống.
Mọi người than lên tiếc nuối, tráng hán trên đài biến sắc, dùng sức đá chân tiểu nam hài kia, ra lệnh bước lại lên dây.
Tiểu nam hài này nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lại không dám hô đau. Lâm Nguyên Hinh vừa thấy nhất thời thương tiếc, vừa muốn đứng lên liền bị một bàn tay đè lại: “Nếu bây giờ tỷ đi giải vây cho đứa nhỏ, sau này chỉ sợ nó sẽ phải chịu nhiều khổ sở hơn!”
Lâm Nguyên Hinh quay đầu liền thấy Âu Dương Noãn đang nhíu mày, nhẹ giọng nói. Trong ánh mắt của nàng cũng ánh lên tia đồng tình nhưng giọng điệu lại thập phần khẳng định, trong lòng Lâm Nguyên Hinh nhảy dựng, không tự chủ được mà trở lại chỗ ngồi.
Tiểu nam hài một lần nữa bước lên, nhưng dường như là bị kinh hách, chưa biểu diễn được hai động tác đã lại ngã xuống. Mắt thấy hán tử kia hùng hùng hổ hổ xông lên đánh, Lâm Nguyên Hinh thập phần tức giận, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu: “Đại ca, huynh còn không mau giúp đứa nhỏ kia!”
Lâm Chi Nhiễm lạnh lùng nhìn rồi nói: “Trên đời này rất nhiều kẻ đáng thương. Muội có thể giúp hết sao?”
Lâm Nguyên Hinh lại nhìn về phía Âu Dương Noãn: Noãn Nhi, muội cũng không màng sao?”
Âu Dương Noãn cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh rồi nói: “Nếu tỷ muốn giúp hắn, chờ lát nữa hết màn biểu diễn ta sẽ đi với tỷ. Đến lúc đó muốn giúp hắn chuộc thân hay muốn cho hắn ngân lượng đều được. Còn hiện tại thì không thể….”
Lâm Chi Nhiễm hiểu được ý của nàng, trên đời này người khổ còn nhiều lắm. Tiểu hài tử này nếu muốn có cơm ăn thì phải liều mạng luyện tập mới có thể sinh tồn. Sư phụ hắn nghiêm khắc như vậy là vì muốn hắn hiểu rõ được điểm này, về sau không được mắc sai lầm chứ cũng không thật sự muốn đánh chết hắn.
Huống hồ trước mặt mọi người, nếu các nàng quản chuyện này sẽ khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Bản thân Âu Dương Noãn cũng coi như thôi, nhưng Lâm Nguyên Hinh nay thân phận đặc biệt, một khi nhúng vào chuyện này, Trấn quốc Hầu phủ về sau hoàn toàn không thể nói rõ được!
Lâm Nguyên Hinh cũng chỉ thiện lương, nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ thì đứng bật dậy, căm tức nói: “Hai người thật sự là sắt đá. Quên đi, ta không cầu hai người nữa. Ta tự mình đi!”
Lâm Nguyên Hinh phẫn nộ lớn tiếng, lập tức khiến rất nhiều người chú ý, nhìn chằm chằm, ánh mắt thập phần kinh ngạc.
Lâm Chi Nhiễm vội vàng muốn giữ chặt nàng, nhưng mà Lâm Nguyên Hinh lại một phen đẩy hắn ra, chạy nhanh lên đài, lớn tiếng nói: “Không được đánh!”
Tráng hán kia sửng sốt, nhìn thấy công tử một thân hoa phục, nhìn đã biết xuất thân phú quý liền không dám động thủ nữa. Lâm Nguyên Hinh đỡ đứa nhỏ dậy, an ủi: “Không phải sợ, ta sẽ không để hắn tiếp tục đánh ngươi!”
Lâm Nguyên Hinh cũng không thèm nhìn tới tráng hán, lôi kéo tiểu nam hài xuống đài, cứ thế xuyên thẳng qua đám người. Lúc này Lâm Chi Nhiễm cùng Âu Dương Noãn vội vàng đuổi đến, nhìn thấy cảnh này thì không tự chủ được mà thở dài. Âu Dương Noãn cười cười, thấp giọng nói: “Hinh biểu tỷ, chúng ta mau quay về thôi, tỷ đã khiến không ít người chú ý rồi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên thấy không ít người đang nhìn mình. Mặt liền đỏ lên, vừa muốn nói gì đó với tiểu nam hài, nhưng hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, tay phải vừa lật, con dao trong tay hàn khí lạnh thấu xương, mang theo sát khí nồng đậm đâm thẳng vào Lâm Nguyên Hinh.
Lâm Chi Nhiễm sớm đã lên đài nói chuyện với tráng hán kia, hộ vệ còn ở bên ngoài chưa tiến vào. Lúc này chỉ có Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh, Âu Dương Noãn đã sớm phát hiện, sắc mặt đại biến dùng hết lực kéo Lâm Nguyên Hinh tránh đi.
Lâm Nguyên Hinh chỉ cảm thấy bị một cỗ đại lực lôi kéo, con dao xẹt qua quần áo.
Mặt nam hài tử không đổi sắc, nhân thể xoay tròn một cái hướng thẳng đến một bàn khách nhân khác. Con dao trong tay hắn cũng hóa thành mười đạo, thế đi rào rạt, sắc bén vô cùng, làm người ta cơ hồ hít thở không thông, muốn lui cũng không thể!
Nam tử trẻ tuổi trên bàn kia bay lên, nhanh chóng né tránh, còn chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn như thế nào đã rút cây quạt trong tay Lâm Nguyên Hinh vốn vẫn còn ngây ngốc: “Mượn tạm một chút!”
Tiểu nam hài thế nhưng lại tiếp tục xông đến, cổ tay nam tử trẻ tuổi biến hóa cực mau, cây quạt vừa chuyển đã tránh được thế đòn sắc bén vạn phần. Tiểu nam hài lạnh lùng cười, nét mặt trẻ con thế nhưng lại phi thường lãnh khốc, hàn quang phi vũ trong tay chỉ nghe tiếng xé gió, đã liên tiếp ra sáu chiêu.
Sáu đao này vừa nhanh vừa hiểm, mỗi một đao đều hướng đến những điểm chết trên cơ thể. Thân hình nam tử chỉ cần hơi chậm nửa điểm, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Rốt cuộc hắn cũng tìm được điểm yếu, một cước hướng cổ tay tiểu nam hài đá mạnh, hướng đâm liền chệch qua đâm thẳng vào bàn, đâm sâu vào mặt bàn nhưng vẫn kính chiến không dứt, làm mọi người kinh hô không thôi.
Ngay lúc đó, đám người như thủy triều từ bên ngoài tiến vào, bao vây chặt tiểu nam hài kia: “Bảo vệ điện hạ!”
Chỉ nghe người kia quát một tiếng, trường kiếm trong tay như sét đánh, hướng nam hài kia chém tới. Lại qua một trận đao khắc giao phong, nam hài tử kia mới bị bắt. Nam tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Bắt sống!”
Nửa thân mình Âu Dương Noãn đều che chắn trước người Lâm Nguyên Hinh, cơ hồ như đem Lâm Nguyên Hinh chặt chẽ bảo hộ trong người. Lúc này nhìn thấy thế cục đã định, mới cảm thấy mồ hôi lạnh đã muốn thấm ướt xiêm y. Lâm Chi Nhiễm vừa rồi bị đám người vây quanh cản trở, lúc này mới chạy đến, cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh nói: “Có bị thương không?”
Đại ca, muội không sao!” Lâm Nguyên Hinh sợ tới mức nước mắt lưng tròng, vươn tay vừa định nói thì mới phát hiện trong tay toàn là máu tươi, liền kinh hô: “Trời ạ! Noãn Nhi bị thương, bị thương rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Noãn tái nhợt, cơ hồ sợ tới mức hoa dung thất sắc, dùng sức nắm lấy tay Lâm Nguyên Hinh: “Không sao. Muội không sao. Đừng sợ!”
Những người khác không tự chủ được mà nhìn về phía nàng, nhất thời đều sửng sốt. Ánh mắt thiếu niên giống như ngọc sáng ngời, sâu thẳm. Thần thái chớp động bên trong khiến mọi người như bị hút vào.
Vị nam tử trẻ tuổi kia liếc mắt qua liền thấy môi thiếu niên này đã trắng không còn giọt máu, lại vẫn cố tự cường chống đỡ. Còn cô nương mặc nam trang mà hắn cứu kia lại giống như bị kinh hách nhiều hơn, còn cần người khác an ủi thì không khỏi nhíu mày.
Âu Dương Noãn thấy Lâm Nguyên Hinh vẫn không ngừng phát run, tựa hồ như bị dọa đến cực điểm, còn muốn nói nữa thì đúng lúc này liền thấy toàn bộ đám người lúc nãy xông vào liền đồng loạt hướng nam tử trẻ tuổi kia hành lễ, một trong số đó hô to: “Hoàng trưởng tôn điện hạ, thứ cho vi thần cứu giá chậm trễ!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, hướng nam tử trẻ tuổi kia nhìn lại thì thấy hắn một thân quý khí, trường bào thêu thủ công tinh mỹ, thúc phát trên đầu, đỉnh đầu đội kim quan nho nhỏ khảm một viên minh châu màu vàng. Khuôn mặt cũng không quá tuấn mỹ, ngũ quan cũng chưa đến mức tinh xảo không thể chê vào đâu được nhưng cùng những người khác đứng chung một chỗ lại toát ra một loại tôn quý đặc biệt, lại nghiêm nghị khiến người khác không dám xâm phạm.
Lâm Chi Nhiễm cũng đã nhận ra, người trước mặt rõ ràng là Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn. Hắn vội lôi Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Noãn hành lễ. Cả người Lâm Nguyên Hinh như chiếc lá trong gió không ngừng run rẩy, trên mặt không còn tia huyết sắc, đứng đằng kia không nói nên lời.
Âu Dương Noãn cố nén đau đớn, lôi kéo Lâm Nguyên Hinh hành lễ, nhưng nàng ta lại quá mức khẩn trương nên theo thói quen hành lễ nữ tử khiến mọi người liền đưa mắt qua. Cũng may Âu Dương Noãn đẩy một phen mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng cúi đầu.
Lâm Chi Nhiễm nhíu mày, nghĩ rằng đụng ai không đụng lại cố tình đụng trúng người này. Hắn cất cao giọng nói: “Lâm Chi Nhiễm Trấn quốc Hầu phủ bái kiến điện hạ!”
Ánh mắt Tiếu Diễn lại dừng sau lưng hắn: “Hai vị này là?”
“Bọn họ là bằng hữu của ta ở ngoài kinh, lần đầu tiên đến kinh đô nên chưa từng gặp qua. Ta thay bọn họ tạ ân điển cứu mạng của điện hạ!”
Tiếu Diễn cười nói: Đều vẫn là tiểu hài tử, vừa rồi chắc là rất sợ hãi? Hẳn là ta đã phiền hà đến bọn họ, còn làm hỏng cây quạt này!” Nói xong liền nhìn cây quạt bị con dao làm hư, mỉm cười.
Trong lòng Lâm Nguyên Hinh nhảy dựng, chậm rãi ngẩng đầu liền thấy ánh không chút để ý của Tiếu Diễn thì lại cuống quýt cúi đầu, trong lòng khẩn trương.
Âu Dương Noãn biết lần này gây họa, trong lòng cũng khẩn trương, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nam tử trung niên bên cạnh Tiếu Diễn phân phó hạ thủ trói thích khách lại, đồng thời ra lệnh: “Đem những người ở đây cẩn thận tra hỏi!”
Tiếu Diễn nhíu mày nói: “Không cần. Chúng ta trở về thôi!”
“Vâng!” Nam tử trung niên phất phất tay, bọn thị vệ liền áp giải tiểu nam hài kia rời đi. Lâm Nguyên Hình nhìn đứa nhỏ, phát hiện đây căn bản không phải là một đứa bé mà là một con sói. Nghĩ đến bản thân vừa rồi còn giữ chặt lấy hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Theo lễ tiết, mấy người Lâm Chi Nhiễm phải đi theo tới cửa. Tiếu Diễn lên ngựa, giơ roi thúc ngựa rời đi. Lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng người đông, sai nha như bay hắn rốt cuộc không còn nhìn rõ gương mặt thanh lệ giống như một tiểu cô nương quật cường trong đám người kia nữa.
Hắn cùng bọn thị vệ một đoàn giống như mây bay, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lâm Chi Nhiễm vừa mới xoay người lại liền nghe thấy Lâm Nguyên Hinh kêu lên. Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống…
Lâm Nguyên Hinh vừa nghe, ‘xoát’ một tiếng quạt ngọc trong tay lập tức mở ra, mười phần là bộ dáng phong độ hào phóng. Ánh mắt tỏa sáng: “Tiểu cô nương, ngươi thật tinh mắt!”
Tiểu cô nương lại nhìn Âu Dương Noãn, cười nói: “Đúng vậy, như vị công tử này trông rất tuấn tú!”
Ba người đều sửng sốt, Lâm Nguyên Hinh càng kinh ngạc, chỉ chỉ vào mình: “Chẳng lẽ ta so với hắn còn kém hơn?”
Tiểu cô nương cười khanh khách, nhìn Lâm Nguyên Hinh nói: “Ta vừa nhìn đã biết ngài là một vị cô nương. Ngài đừng trêu chọc ta a!”
Lâm Nguyên Hinh không nói gì, thầm nghĩ mình cùng Âu Dương Noãn đều là nữ phẫn nam trang. Sao đối phương nhận ra mình là nữ nhân nhưng lại không nhìn ra Âu Dương Noãn cũng là một mỹ thiếu nữ xinh đẹp?
Lâm Nguyên Hinh đương nhiên không biết, vóc người Âu Dương Noãn giống như một tiểu thiếu niên, còn nàng vì lớn tuổi hơn nên so với Âu Dương Noãn càng nhiều hơn ba phần mềm mại, đương nhiên càng dễ bị người khác phát hiện.
Âu Dương Noãn cúi đầu uống trà, che lại nét cười bên môi. Lâm Nguyên Hinh lại chỉ vào Lâm Chi Nhiễm nói: “Hắn cũng kém hơn sao?”
Cô nương kia sợ Lâm Nguyên Hinh tức giận liền vội vàng giải thích nói: “Không phải, vị công tử này cũng rất tuấn tú xuất chúng. Chẳng qua vận khí ta tốt, từng thấy người còn tuấn tú hơn. Còn vị này…” Nói xong chỉ vào Âu Dương Noãn, “Vị này là thế gian hiếm gặp. Ta thấy hắn chỉ muốn nhìn nhiều hơn một chút, chỉ sợ cuộc đời này sẽ không còn gặp được người nào như vậy nữa!”
Âu Dương Noãn nghe nàng ta nói như vậy thì mặt cũng hơi hơi đỏ lên, Lâm Chi Nhiễm nhìn thì cảm thấy rất thú vị.
Trên sân khấu đang diễn tài tử giai nhân chuyện xưa, Lâm Nguyên Hinh chỉ trong chốc lát cũng liền bị thu hút. Âu Dương Noãn chỉ cúi đầu uống trà, hiển nhiên là cũng không mấy hứng thú với những gì diễn ra trên kia.
Lâm Nguyên Hinh xem đến đoạn thư sinh tuấn mĩ cùng tiểu thư gặp nhau trong đêm hội, hiển nhiên thực kích động nói: “Noãn Nhi, nhìn xem!” Nàng thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, Lâm Chi Nhiễm trừng mắt, nàng mới biết mình lỡ lời, sau đó nhẹ ho khan một tiếng: “Muội xem!”
Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, quay đầu đã thấy Lâm Chi Nhiễm đang hứng thú nhìn mình thì không khỏi cười nói: “Biểu ca nhìn ta làm gì?”
“Ta là đang đoán muội đối với màn này tựa hồ như không cho là đúng?” Lâm Chi Nhiễm cười nói.
Âu Dương Noãn không khỏi bật cười: “Những vở này mỗi nhà khi có yến hội đều mời đến náo nhiệt một hồi. Nội dung cũng tương tự nhau, không ngoài tiểu thư cùng thư sinh gặp gỡ, sau khi đỗ Trạng Nguyên liền rạng danh đón nàng về dinh. Cũng không có nội dung gì mới mẻ!”
Lâm Nguyên Hình nhìn, oán trách nàng không không hiểu phong tình liền nói: “Đây mới là kết cục viên mãn đoàn viên nha!”
Viên mãn? Âu Dương Noãn thản nhiên nở nụ cười. Thiên kim tiểu thư e ngại yêu thương thư sinh, vậy cùng nàng kiếp trước yêu Tô Ngọc Lâu thì có gì khác biệt? Vốn không phải môn đăng hộ đối, lại hy vọng phu thê tương kính như tân, đầu bạc răng long sống đến trọn đời. Nhưng kết quả không phải nàng vẫn phải trầm mình dưới dòng sông lạnh lẽo, chịu mọi sỉ nhục của người đời sao?
Chỉ là….môn đăng hộ đối tương lai nhất định có thể hạnh phúc sao? Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh đang vì hưng phấn mà hai má phấn đỏ lên, không tự chủ được mà thờ dài. Một nữ tử có mong muốn cùng phu quân như bỉ dực song phi, thật sự có thể gả cho Hoàng trưởng tôn sao? Người đó….lại có thể yêu nàng, thương nàng hay không? Đáp án quá rõ ràng, cái Hoàng trưởng tôn cần là một phi tử thông minh cơ trí, gia thế hùng hậu chứ không phải một mỹ nhân xinh đẹp cần hắn yêu thương cùng che chở.
(Bỉ dực song phi: Chim bỉ dực hay còn gọi là chim liền cánh, một trống một mái chắp cánh cùng bay, mãi không chia lìa)
Lâm Chi Nhiễm thấy thần sắc Âu Dương Noãn hờ hững, đang định nói chuyện thì trên sân khấu tiếng chiêng trống bỗng nhiên vang lên, một nhóm gồm sáu bảy người làm xiếc, ảo thuật khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt bước lên.
Ánh mắt Lâm Nguyên Hinh liền bị hấp dẫn: “Đạo quán này còn có biễu diễn như vậy sao?”
Đây là tạp diễn trăm thước can đầu!” Tiểu cô nương lại thêm trà, cười giải thích: “Sau khi kết thúc một vở, để chuẩn bị cho vở kịch tiếp theo sẽ cần chút thời gian. Trong khoảng thời gian trống đó ông chủ liền mời gánh hát tạp kỹ đến biểu diễn để khách nhân không cảm thấy buồn chán!”
Trên đài cao, năm dây căng ngang trên không trung. Năm tiểu hài tử mặc quần áo màu sắc rực rỡ, trong tay cầm đao kích đứng trên dây biểu diễn ‘Phá trận khúc’. Lâm Nguyên Hinh phấn khích nhịn không được mà vỗ tay cùng mọi người.
Âu Dương Noãn nâng mắt liền thấy tiểu nam hài đang đứng ở chỗ cao nhất không ngờ có thể theo nhịp tiết tấu của âm nhạc, trên dây cúi đầu, ngẩng đầu nhanh nhẹn như yến. Biểu diễn ca múa trên dây, kỹ thuật thăng bằng đã đạt đến độ tuyệt kỹ, thật khiến người xem phấn khích dị thường.
Động tác của tiểu nam hài càng lúc càng nhanh, thanh âm vỗ tay ủng hộ cũng càng ngày càng vang. Nhưng rồi đột nhiên Lâm Nguyên Hinh nhíu mày lại, miệng kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn lại liền thấy tiểu nam hài trên cao kia động tác không vững mất đi thăng bằng rồi ngã nhào xuống.
Mọi người than lên tiếc nuối, tráng hán trên đài biến sắc, dùng sức đá chân tiểu nam hài kia, ra lệnh bước lại lên dây.
Tiểu nam hài này nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lại không dám hô đau. Lâm Nguyên Hinh vừa thấy nhất thời thương tiếc, vừa muốn đứng lên liền bị một bàn tay đè lại: “Nếu bây giờ tỷ đi giải vây cho đứa nhỏ, sau này chỉ sợ nó sẽ phải chịu nhiều khổ sở hơn!”
Lâm Nguyên Hinh quay đầu liền thấy Âu Dương Noãn đang nhíu mày, nhẹ giọng nói. Trong ánh mắt của nàng cũng ánh lên tia đồng tình nhưng giọng điệu lại thập phần khẳng định, trong lòng Lâm Nguyên Hinh nhảy dựng, không tự chủ được mà trở lại chỗ ngồi.
Tiểu nam hài một lần nữa bước lên, nhưng dường như là bị kinh hách, chưa biểu diễn được hai động tác đã lại ngã xuống. Mắt thấy hán tử kia hùng hùng hổ hổ xông lên đánh, Lâm Nguyên Hinh thập phần tức giận, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu: “Đại ca, huynh còn không mau giúp đứa nhỏ kia!”
Lâm Chi Nhiễm lạnh lùng nhìn rồi nói: “Trên đời này rất nhiều kẻ đáng thương. Muội có thể giúp hết sao?”
Lâm Nguyên Hinh lại nhìn về phía Âu Dương Noãn: Noãn Nhi, muội cũng không màng sao?”
Âu Dương Noãn cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh rồi nói: “Nếu tỷ muốn giúp hắn, chờ lát nữa hết màn biểu diễn ta sẽ đi với tỷ. Đến lúc đó muốn giúp hắn chuộc thân hay muốn cho hắn ngân lượng đều được. Còn hiện tại thì không thể….”
Lâm Chi Nhiễm hiểu được ý của nàng, trên đời này người khổ còn nhiều lắm. Tiểu hài tử này nếu muốn có cơm ăn thì phải liều mạng luyện tập mới có thể sinh tồn. Sư phụ hắn nghiêm khắc như vậy là vì muốn hắn hiểu rõ được điểm này, về sau không được mắc sai lầm chứ cũng không thật sự muốn đánh chết hắn.
Huống hồ trước mặt mọi người, nếu các nàng quản chuyện này sẽ khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Bản thân Âu Dương Noãn cũng coi như thôi, nhưng Lâm Nguyên Hinh nay thân phận đặc biệt, một khi nhúng vào chuyện này, Trấn quốc Hầu phủ về sau hoàn toàn không thể nói rõ được!
Lâm Nguyên Hinh cũng chỉ thiện lương, nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ thì đứng bật dậy, căm tức nói: “Hai người thật sự là sắt đá. Quên đi, ta không cầu hai người nữa. Ta tự mình đi!”
Lâm Nguyên Hinh phẫn nộ lớn tiếng, lập tức khiến rất nhiều người chú ý, nhìn chằm chằm, ánh mắt thập phần kinh ngạc.
Lâm Chi Nhiễm vội vàng muốn giữ chặt nàng, nhưng mà Lâm Nguyên Hinh lại một phen đẩy hắn ra, chạy nhanh lên đài, lớn tiếng nói: “Không được đánh!”
Tráng hán kia sửng sốt, nhìn thấy công tử một thân hoa phục, nhìn đã biết xuất thân phú quý liền không dám động thủ nữa. Lâm Nguyên Hinh đỡ đứa nhỏ dậy, an ủi: “Không phải sợ, ta sẽ không để hắn tiếp tục đánh ngươi!”
Lâm Nguyên Hinh cũng không thèm nhìn tới tráng hán, lôi kéo tiểu nam hài xuống đài, cứ thế xuyên thẳng qua đám người. Lúc này Lâm Chi Nhiễm cùng Âu Dương Noãn vội vàng đuổi đến, nhìn thấy cảnh này thì không tự chủ được mà thở dài. Âu Dương Noãn cười cười, thấp giọng nói: “Hinh biểu tỷ, chúng ta mau quay về thôi, tỷ đã khiến không ít người chú ý rồi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên thấy không ít người đang nhìn mình. Mặt liền đỏ lên, vừa muốn nói gì đó với tiểu nam hài, nhưng hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, tay phải vừa lật, con dao trong tay hàn khí lạnh thấu xương, mang theo sát khí nồng đậm đâm thẳng vào Lâm Nguyên Hinh.
Lâm Chi Nhiễm sớm đã lên đài nói chuyện với tráng hán kia, hộ vệ còn ở bên ngoài chưa tiến vào. Lúc này chỉ có Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh, Âu Dương Noãn đã sớm phát hiện, sắc mặt đại biến dùng hết lực kéo Lâm Nguyên Hinh tránh đi.
Lâm Nguyên Hinh chỉ cảm thấy bị một cỗ đại lực lôi kéo, con dao xẹt qua quần áo.
Mặt nam hài tử không đổi sắc, nhân thể xoay tròn một cái hướng thẳng đến một bàn khách nhân khác. Con dao trong tay hắn cũng hóa thành mười đạo, thế đi rào rạt, sắc bén vô cùng, làm người ta cơ hồ hít thở không thông, muốn lui cũng không thể!
Nam tử trẻ tuổi trên bàn kia bay lên, nhanh chóng né tránh, còn chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn như thế nào đã rút cây quạt trong tay Lâm Nguyên Hinh vốn vẫn còn ngây ngốc: “Mượn tạm một chút!”
Tiểu nam hài thế nhưng lại tiếp tục xông đến, cổ tay nam tử trẻ tuổi biến hóa cực mau, cây quạt vừa chuyển đã tránh được thế đòn sắc bén vạn phần. Tiểu nam hài lạnh lùng cười, nét mặt trẻ con thế nhưng lại phi thường lãnh khốc, hàn quang phi vũ trong tay chỉ nghe tiếng xé gió, đã liên tiếp ra sáu chiêu.
Sáu đao này vừa nhanh vừa hiểm, mỗi một đao đều hướng đến những điểm chết trên cơ thể. Thân hình nam tử chỉ cần hơi chậm nửa điểm, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Rốt cuộc hắn cũng tìm được điểm yếu, một cước hướng cổ tay tiểu nam hài đá mạnh, hướng đâm liền chệch qua đâm thẳng vào bàn, đâm sâu vào mặt bàn nhưng vẫn kính chiến không dứt, làm mọi người kinh hô không thôi.
Ngay lúc đó, đám người như thủy triều từ bên ngoài tiến vào, bao vây chặt tiểu nam hài kia: “Bảo vệ điện hạ!”
Chỉ nghe người kia quát một tiếng, trường kiếm trong tay như sét đánh, hướng nam hài kia chém tới. Lại qua một trận đao khắc giao phong, nam hài tử kia mới bị bắt. Nam tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Bắt sống!”
Nửa thân mình Âu Dương Noãn đều che chắn trước người Lâm Nguyên Hinh, cơ hồ như đem Lâm Nguyên Hinh chặt chẽ bảo hộ trong người. Lúc này nhìn thấy thế cục đã định, mới cảm thấy mồ hôi lạnh đã muốn thấm ướt xiêm y. Lâm Chi Nhiễm vừa rồi bị đám người vây quanh cản trở, lúc này mới chạy đến, cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh nói: “Có bị thương không?”
Đại ca, muội không sao!” Lâm Nguyên Hinh sợ tới mức nước mắt lưng tròng, vươn tay vừa định nói thì mới phát hiện trong tay toàn là máu tươi, liền kinh hô: “Trời ạ! Noãn Nhi bị thương, bị thương rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Noãn tái nhợt, cơ hồ sợ tới mức hoa dung thất sắc, dùng sức nắm lấy tay Lâm Nguyên Hinh: “Không sao. Muội không sao. Đừng sợ!”
Những người khác không tự chủ được mà nhìn về phía nàng, nhất thời đều sửng sốt. Ánh mắt thiếu niên giống như ngọc sáng ngời, sâu thẳm. Thần thái chớp động bên trong khiến mọi người như bị hút vào.
Vị nam tử trẻ tuổi kia liếc mắt qua liền thấy môi thiếu niên này đã trắng không còn giọt máu, lại vẫn cố tự cường chống đỡ. Còn cô nương mặc nam trang mà hắn cứu kia lại giống như bị kinh hách nhiều hơn, còn cần người khác an ủi thì không khỏi nhíu mày.
Âu Dương Noãn thấy Lâm Nguyên Hinh vẫn không ngừng phát run, tựa hồ như bị dọa đến cực điểm, còn muốn nói nữa thì đúng lúc này liền thấy toàn bộ đám người lúc nãy xông vào liền đồng loạt hướng nam tử trẻ tuổi kia hành lễ, một trong số đó hô to: “Hoàng trưởng tôn điện hạ, thứ cho vi thần cứu giá chậm trễ!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, hướng nam tử trẻ tuổi kia nhìn lại thì thấy hắn một thân quý khí, trường bào thêu thủ công tinh mỹ, thúc phát trên đầu, đỉnh đầu đội kim quan nho nhỏ khảm một viên minh châu màu vàng. Khuôn mặt cũng không quá tuấn mỹ, ngũ quan cũng chưa đến mức tinh xảo không thể chê vào đâu được nhưng cùng những người khác đứng chung một chỗ lại toát ra một loại tôn quý đặc biệt, lại nghiêm nghị khiến người khác không dám xâm phạm.
Lâm Chi Nhiễm cũng đã nhận ra, người trước mặt rõ ràng là Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn. Hắn vội lôi Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Noãn hành lễ. Cả người Lâm Nguyên Hinh như chiếc lá trong gió không ngừng run rẩy, trên mặt không còn tia huyết sắc, đứng đằng kia không nói nên lời.
Âu Dương Noãn cố nén đau đớn, lôi kéo Lâm Nguyên Hinh hành lễ, nhưng nàng ta lại quá mức khẩn trương nên theo thói quen hành lễ nữ tử khiến mọi người liền đưa mắt qua. Cũng may Âu Dương Noãn đẩy một phen mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng cúi đầu.
Lâm Chi Nhiễm nhíu mày, nghĩ rằng đụng ai không đụng lại cố tình đụng trúng người này. Hắn cất cao giọng nói: “Lâm Chi Nhiễm Trấn quốc Hầu phủ bái kiến điện hạ!”
Ánh mắt Tiếu Diễn lại dừng sau lưng hắn: “Hai vị này là?”
“Bọn họ là bằng hữu của ta ở ngoài kinh, lần đầu tiên đến kinh đô nên chưa từng gặp qua. Ta thay bọn họ tạ ân điển cứu mạng của điện hạ!”
Tiếu Diễn cười nói: Đều vẫn là tiểu hài tử, vừa rồi chắc là rất sợ hãi? Hẳn là ta đã phiền hà đến bọn họ, còn làm hỏng cây quạt này!” Nói xong liền nhìn cây quạt bị con dao làm hư, mỉm cười.
Trong lòng Lâm Nguyên Hinh nhảy dựng, chậm rãi ngẩng đầu liền thấy ánh không chút để ý của Tiếu Diễn thì lại cuống quýt cúi đầu, trong lòng khẩn trương.
Âu Dương Noãn biết lần này gây họa, trong lòng cũng khẩn trương, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nam tử trung niên bên cạnh Tiếu Diễn phân phó hạ thủ trói thích khách lại, đồng thời ra lệnh: “Đem những người ở đây cẩn thận tra hỏi!”
Tiếu Diễn nhíu mày nói: “Không cần. Chúng ta trở về thôi!”
“Vâng!” Nam tử trung niên phất phất tay, bọn thị vệ liền áp giải tiểu nam hài kia rời đi. Lâm Nguyên Hình nhìn đứa nhỏ, phát hiện đây căn bản không phải là một đứa bé mà là một con sói. Nghĩ đến bản thân vừa rồi còn giữ chặt lấy hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Theo lễ tiết, mấy người Lâm Chi Nhiễm phải đi theo tới cửa. Tiếu Diễn lên ngựa, giơ roi thúc ngựa rời đi. Lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng người đông, sai nha như bay hắn rốt cuộc không còn nhìn rõ gương mặt thanh lệ giống như một tiểu cô nương quật cường trong đám người kia nữa.
Hắn cùng bọn thị vệ một đoàn giống như mây bay, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lâm Chi Nhiễm vừa mới xoay người lại liền nghe thấy Lâm Nguyên Hinh kêu lên. Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống…
/569
|