Âu Dương Noãn mỉm cười: Ta nghe nói Hoàng trưởng tôn là người hiếu thảo, thân thể Thái tử phi vẫn luôn không tốt. Hoàng trưởng tôn lại sự vụ bận rộn nên không thể thường xuyên hầu hạ bên gối. Biểu tỷ sau khi nhập phủ, nếu có thể thay Hoàng trưởng tôn quan tâm nhiều hơn, làm bạn bên cạnh Thái tử phi vừa thể hiện sự hiếu thảo vừa được lòng người!”
Âu Dương Noãn bồi tiếp một câu: “Trong phủ Thái tử, người làm chủ hậu viện vẫn là Thái tử phi, một khi biểu tỷ gả qua nếu có thể khiến bà ấy yêu thích thì ngày tháng tất nhiên sẽ thư thả. Lúc đó tỷ muốn Đại cữu mẫu thường xuyên đến thăm tỷ thì cũng không phải là khó!”
Lâm Chi Nhiễm ngưng mắt nhìn Âu Dương Noãn, đột nhiên hiểu được ý tứ của đối phương. Kinh đô tương truyền Chu Chỉ Quân dung sắc tuyệt đẹp, tài mạo song toàn, tuyệt không hề thua kém Dung quận chúa.
Định xa công phủ lại là thế gia trăm năm, Chu tiểu thư lại sớm đã được Hoàng đế định hôn nên Chu gia liền rất ít khi để vị Chu tiểu thư này tham gia các sự kiện náo nhiệt. Cho nên ít nghe đến thanh danh, nhưng càng là như thế càng có thể là nữ tử thông minh lợi hại.
Hinh Nhi lại đơn thuần như vậy, chỉ sợ đấu chưa qua một hiệp đã thua. Nữ tử bình thường đều nghĩ chỉ cần có thể nắm chặt trái tim trượng phu là có thể sống tốt. Nhưng cách Âu Dương Noãn chỉ cho Lâm Nguyên Hinh lại không phải là làm thế nào để khiến Hoàng trưởng tôn yêu thích mà lại đi đường vòng lấy lòng Thái tử phi. Chỉ cần có thể khiến Thái tử phi yêu thích, có bà ấy chống lưng, Hinh Nhi có thể chân chính đứng vững ở phủ Thái tử.
Lâm Chi Nhiễm suy nghĩ một lát, cảm thấy Âu Dương Noãn lấy ví dụ này ngụ ý không chỉ có như vậy. Ngày đó phụ thân Thuấn vương nhu nhược, kế mẫu kiêu ngạo, đệ đệ ác liệt đã từng nhiều lần đẩy Thuấn vương vào chỗ chết. Nhờ có Nga Hoàng cùng Nữ Anh hỗ trợ mà nhiều lần thoát hiểm.
Âu Dương Noãn lấy ví dụ này cũng là muốn nhắc nhở Lâm Nguyên Hinh, tranh dành giữa thê thiếp không được ảnh hưởng đến đại cục. Một khi liên quan đến kẻ thù bên ngoài sẽ là chung mối thù. Nhưng nàng lại ngại thân phận không thể nói thẳng nên chỉ có thể nói như vậy để Hinh Nhi yên lòng.
Quả là đã khiến Âu Dương Noãn khó xử, trong mắt Lâm Chi Nhiễm hiện chút ý vị thâm trường. Ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn xuyên qua lời nói của Âu Dương Noãn nhìn thấu tâm hồn nàng, xem trong tim nàng rốt cuộc là đang che dấu tâm tư gì!
Âu Dương Noãn không muốn nhìn ánh mắt cơ hồ như hiểu hết thảy của Lâm Chi Nhiễm, nàng liền cúi đầu uống trà, yên lặng ngồi đợi Lâm Nguyên Hinh có thể từ từ hiểu được ý của nàng.
Lâm Nguyên Hinh nghe xong những lời này, trầm mặc thật lâu, sau rốt cục nhìn Âu Dương Noãn thở dài nói: Noãn Nhi, nếu người được gả qua là muội thì tốt rồi. Muội nhất định có thể ứng phó, còn ta thật sự chỉ sợ làm không được….”
“Câm miệng!” Đang lúc Âu Dương Noãn kinh ngạc, Lâm Nguyên Hinh vẫn chưa nói hết Lâm Chi Nhiễm đã tức giận trách cứ, quát Lâm Nguyên Hinh ngăn lại những lời nói vô tâm của nàng ta.
Thấy biểu tình kinh ngạc của Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh. Trong mắt Lâm Chi Nhiễm là sự tức giận bị thiêu đốt mãnh liệt, hắn cố gắng áp chế, đứng dậy nhíu mày nói: “Hôn nhân đại sự muội cũng dám nói hươu nói vượn. Từ hôm nay trở đi ở yên trong phủ tự xem lại bản thân, nếu bị ta phát hiện có hành vi khác thường thì sẽ đem muội nhốt lại đến khi xuất giá mới thôi!” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh tròn mắt nhìn nhau chốc lát rồi liền nở nụ cười. Lâm Nguyên Hinh quay đầu lại nhìn Âu Dương Noãn, thấy ánh mắt nàng ủ dột, thần sắc bình tĩnh. Tuy thân hình đơn bạc, có vẻ không rõ khói lửa nhân gian, nhất phái tiên nhân chi tư. Nữ hài tử xinh đẹp yếu đuối như vậy lại một lòng muốn mưu hoa, mỗi ngày đều phải tính kế, sống cũng mệt mỏi quá. Trong lòng Lâm Nguyên Hinh, lại cảm thấy thương tiếc cho Âu Dương Noãn…
….
Trong đại điện quý phủ đại học sĩ Tiền Học Anh, lúc này đang mở tiệc.
Từng món sơn trân hải vị được bưng lên. Thị nữ xinh đẹp đi qua đi lại không thôi, giống như nước chảy khiến người ta không kịp nhìn.
Tiền Học Anh cầm lấy bình rượu cử ngọc hồ, tự mình rót đầy một chén cho Minh quận vương, cười nói: “Thọ yến Lão hủ, đa tạ quận vương đại giá quang lâm!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, lông mi thật dài che đi thần sắc bên trong, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Vốn phụ vương muốn đích thân đến nhưng đúng lúc Hoàng tổ phụ có việc triệu kiến nên mới lệnh cho ta thay người đến hạ thọ. Mong Tiền đại nhân đừng để ý!”
“Sao lại nói vậy? Có thể mời được Minh quận vương, trong lòng ta thực sự rất cao hứng!” Tiền Học Anh cười, lại giơ cao ly rượu hướng những người đang ngồi liên tục kính rượu.
Tề vương thế tử Tiếu Tử Kỳ ngồi một bên, đôi mắt như thu thủy tò mò nhìn về phía Chu vương thế tử Tiếu Thanh Huyền, rốt cục vẫn nhịn không được mà hỏi: “Vì sao không thấy Thanh Bần? Không phải hắn rất thích những trường hợp náo nhiệt như vậy sao?”
Không nhắc tới liền thôi, nhưng vừa nhắc đến, sắc mặt Tiếu Thanh Huyền liền đen lại: “Hắn nghe nói Đại tiểu thư Âu Dương gia bị thương liền nháo loạn muốn đến xem. Ta nói như vậy không hợp lễ nghĩa, hắn lại không chịu nghe nên ta đã nhốt hắn lại trong phủ!”
Tiếu Tử Kỳ:…..
Sau lúc lâu mới hắc hắc cười rộ lên, nói: “Như vậy cũng tốt, đỡ gây rắc rối!”
“Đóng cửa cũng không yên, nửa đêm còn trèo tường muốn trốn khỏi vương phủ. Kết quả bị thị vệ phát hiện kéo hắn xuống, thiếu chút nữa là té gãy chân. Bây giờ vẫn còn nằm trên giường nên không đến!”
Tiếu Tử Kỳ: …..
Chờ đến khi hắn vất vả lắm mới tìm được âm thanh của chính mình mới cười gượng nói: “Huynh cũng thật là. Nếu hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, cũng không có gì không hợp lễ nghĩa. Nghe nói tên đầu gỗ Tiếu Tiệm Cách kia cũng phái người mang lễ vật đến!”
Trên trán Tiếu Thanh Huyền ẩn ẩn có gân xanh nổi lên, tựa hồ như đang kiệt lực nhẫn nại: “Ta là sợ hắn càn rỡ khiến tiểu thư nhà người ta sợ hãi!”
Nghĩ đến tính tình nghĩ gì làm nấy của Tiếu Thanh Bần, Tiếu Tử Kỳ gật gật đầu nói: “Băn khoăn của huynh cũng đúng. Muốn dưỡng thương tốt thì nhất định phải đóng cửa mới phải!”
Dưới đài ti trúc hoãn tấu, nhóm ca cơ nhanh nhẹn khởi vũ. Nhưng thanh âm của hai người bọn họ lại từng chữ rõ ràng rơi vào tai Minh quận vương. Hắn nhớ tới gương mặt luôn bất động thanh sắc kia của Âu Dương Noãn, không tự chủ được mà hơi hơi lộ ra tươi cười.
Tiền Học Anh nhìn khách nhân đối ca múa bên dưới không hề hứng thú liền lập tức nói: “Loại dung chi tục phấn này không thể vừa mắt chư vị, không bằng đổi tiết mục khác đi!”
Nói xong nhẹ nhẹ vỗ tay, liền không biết từ đâu bay đến một mùi hương thoang thoảng, mùi hương thấm đậm lòng người. Sau đó một nữ tử mặc y phục màu đỏ chậm rãi đi xuống bậc thang, mái tóc đen nhánh vấn gọn thành búi, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục. Nàng hướng mọi người hành lễ, đôi môi khẽ mở, thanh âm như kiều oanh xuất cốc: “Hương Ngọc bái kiến chư vị đại giá quang lâm!”
Tiền Học Anh một bên quan sát vẻ mặt Minh quận vương, cười giới thiệu nói: “Đây là tiểu nữ Hương Ngọc!”
Tiếu Tử Kỳ nhỏ giọng nói với Tiếu Thanh Huyền bên cạnh: “Nghe nói nữ nhi này Tiền đại nhân xem như bảo bối. Sao hôm nay lại đột nhiên để nàng ấy lộ diện?”
Tiếu Thanh Huyền cười lắc lắc đầu, nói: Dù sao cũng không phải là cho ngươi xem!”
Lúc này liền nghe Tiền Học Anh nói: “Tiểu nữ có biết chút đàn thuật. Đêm nay chủ động xin vì các vị mà hiến một khúc!”
Nói xong Tiền Hương Ngọc khẽ vuốt dây đàn. ‘Tinh…tinh’ liền tấu ra một mộng khúc du dương. Vốn đại sảnh đang ồn ào liền trở nên yên lặng. Đại đa số mọi người đều lộ ra biểu tình thưởng thức.
Tiếu Thanh Huyền thầm lắc đầu, nếu không có sự kiện một người múa một người đánh đàn ở yến hội ngắm hoa thì vị Tiền tiểu thư này cũng được xem như tài nghệ cao siêu. Chính là mọi người đã được thưởng thức cầm kỹ vũ đạo xuất chúng đó nên khi nghe khúc đàn này liền cảm thấy bình thường.
Tiền Hương Ngọc tay đàn tấu, duyên dáng ngẩng đầu mỉm cười. Ánh mắt không hề chớp nhìn Minh quận vương.
“Điện hạ, không biết tiểu nữ đàn như thế nào?” Tiền Học Anh dò hỏi.
“Ta chỉ là nam nhân thô kệch, không hiểu ti trúc chi đạo nên không thể đánh giá! Thật có lỗi!” Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nói.
Tiền Học Anh cảm thấy thập phần xấu hổ. Tiền Hương Ngọc cũng nghe được những lời này, nhất thời thay đổi sắc mặt, ngón tay còn gảy trên dây đàn cơ hồ cứng lại, cầm huyền phát ra một âm thanh chói tai.
Tiền Học Anh còn muốn nói gì nữa nhưng một tên thị vệ đi lên bẩm báo, rất nhanh Tiếu Trọng Hoa liền đứng lên, cáo lỗi nói: “Tiền đại nhân, ta còn có chuyện quan trọng, xin đi trước. Cáo từ!” Nói xong liền không chút lưu luyến xoay người bước đi.
“A, điện hạ! Điện hạ!” Tiền Học Anh muốn đuổi theo nhưng ngại bỏ lại tân khách cả sảnh đường nên chỉ có thể gượng cười tiếp tục lưu lại tiếp khách.
Tiếu Thanh Huyền cùng Tiếu Tử Kỳ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý cười.
Yến hội kết thúc, sau khi tiễn khách, Tiền Học Anh trở về thư phòng liền nghe thấy một trận những tiếng loảng xoảng. Hắn hoảng sợ, cuống quýt bước vào liền thấy bình hoa cổ của mình ở dưới đất, vỡ tan tành.
“Bình mai bạch ngọc của ta. Ai nha, điền ngọc hồ của ta, còn có bút lông đồng của ta…Hương Ngọc, con làm cái gì vậy? Đây đều là những thứ tốt, sao con có thể? Ai nha, mau dừng tay, dừng tay!”
Tiền Hương Ngọc không quan tâm, đem hơn phân nữa những đồ vật có giá trị trong phòng ném sạch sẽ. Cuối cùng mới thở phì phò ngồi xuống: “Ngài ấy ngay cả cái liếc mắt cũng không nhìn ta. Phụ thân, người đã đáp ứng sẽ cho ta làm Vương phi của Minh quận vương….”
Tiền Học Anh nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười: “Con gái! Cho dù Minh quận vương không được thì trong kinh đô này cũng còn nhiều thiếu niên tuấn tú phong nhã…”
Tiền Hương Ngọc là con gái duy nhất của Tiền Học Anh, bởi vậy nên hắn coi như châu bảo trên tay. Nữ nhi từ từ trưởng thành, tài mạo song toàn, diễm danh lan xa, không biết có bao nhiêu người đến cầu thân.
Nhưng mà nữ nhi này rất có chủ trương, kiên trì muốn tự mình chọn vị hôn phu tương lai. Tiền Học Anh cưng chiều nữ nhi nên thường xuyên mang Tiền Hương Ngọc tham gia các yến hội đại thế gia. Nhưng cho dù nhìn thấy bao nhiêu thiếu niên tuấn tú đi nữa cũng không một ai lọt vào mắt, cuối cùng lại cố ý nhìn trúng vị Minh quận vương mới hồi kinh này.
Vì muốn cho Tiền Hương Ngọc có cơ hội tới gần Minh quận vương mà Tiền Học Anh không tiếc trở thành đại lực hỗ trợ Yến vương điện hạ. Không nghĩ rằng người phải vất vả lắm mới mời được thế nhưng lại không hề thân cận với Tiền Ngọc Hương. Hắn sợ nữ nhi tức giận nên liền thật cẩn thận nói: “Hương Ngọc, con cũng biết, trong kinh đô này nhìn trúng Minh quận vương rất nhiều. Danh môn thế gia trong triều có nữ tử tài mạo đều muốn tiến cử vào vị trí quận Vương phi, nhưng không nhà nào được như nguyện. Nghe nói ngay cả Thái hậu muốn tứ hôn với Dung quận chúa cũng đều bị Minh quận vương khéo léo từ chối. Con muốn phụ thân phải làm sao…”
Tiền Hương Ngọc mặt đầy giận dữ nói: “Con mặc kệ. Con nhất định phải làm Minh quận Vương phi, phụ thân phải nghĩ cách giúp con….”
“Được được được! Ta sẽ nghĩ cách!” Tiền Học Anh không ngừng gật đầu, trong lòng kêu khổ không thôi.
…..
Yến vương phủ.
Khi Tiếu Trọng Hoa bước vào thư phòng, đã sớm có người đứng chờ.
“Hoàng trưởng tôn điện hạ sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nói.
Nam tử kia xoay người lại, tươi cười nói: “Đuôi bạch hồ kia của ngươi đâu? Sao lại không thấy?”
Đôi mắt phượng nhỏ dài của Tiếu Trọng Hoa hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tặng cho người khác rồi!”
“Tặng?” Tiếu Diễn sửng sốt, gương mặt lạnh lùng trong trẻo dẫn theo tia kinh ngạc: “Không phải ngươi rất thích nó sao?”
Tiếu Trọng Hoa ngồi vào chỗ của mình, nâng ly trà lên nhìn Tiếu Diễn nói: “Điện hạ hôm nay đến đây chỉ hỏi cái này thôi sao?”
Tiếu Diễn lắc đầu, nói: “Không! Ta đến là muốn nói với ngươi, ta mới bị hành thích!”
Mí mắt Tiếu Trọng Hoa không hề nâng, chỉ cúi đầu uống trà. Cử chỉ thong dong tao nhã. Tiếu Diễn ngạc nhiên nói: “Sao không hỏi kết quả như thế nào?”
Âu Dương Noãn bồi tiếp một câu: “Trong phủ Thái tử, người làm chủ hậu viện vẫn là Thái tử phi, một khi biểu tỷ gả qua nếu có thể khiến bà ấy yêu thích thì ngày tháng tất nhiên sẽ thư thả. Lúc đó tỷ muốn Đại cữu mẫu thường xuyên đến thăm tỷ thì cũng không phải là khó!”
Lâm Chi Nhiễm ngưng mắt nhìn Âu Dương Noãn, đột nhiên hiểu được ý tứ của đối phương. Kinh đô tương truyền Chu Chỉ Quân dung sắc tuyệt đẹp, tài mạo song toàn, tuyệt không hề thua kém Dung quận chúa.
Định xa công phủ lại là thế gia trăm năm, Chu tiểu thư lại sớm đã được Hoàng đế định hôn nên Chu gia liền rất ít khi để vị Chu tiểu thư này tham gia các sự kiện náo nhiệt. Cho nên ít nghe đến thanh danh, nhưng càng là như thế càng có thể là nữ tử thông minh lợi hại.
Hinh Nhi lại đơn thuần như vậy, chỉ sợ đấu chưa qua một hiệp đã thua. Nữ tử bình thường đều nghĩ chỉ cần có thể nắm chặt trái tim trượng phu là có thể sống tốt. Nhưng cách Âu Dương Noãn chỉ cho Lâm Nguyên Hinh lại không phải là làm thế nào để khiến Hoàng trưởng tôn yêu thích mà lại đi đường vòng lấy lòng Thái tử phi. Chỉ cần có thể khiến Thái tử phi yêu thích, có bà ấy chống lưng, Hinh Nhi có thể chân chính đứng vững ở phủ Thái tử.
Lâm Chi Nhiễm suy nghĩ một lát, cảm thấy Âu Dương Noãn lấy ví dụ này ngụ ý không chỉ có như vậy. Ngày đó phụ thân Thuấn vương nhu nhược, kế mẫu kiêu ngạo, đệ đệ ác liệt đã từng nhiều lần đẩy Thuấn vương vào chỗ chết. Nhờ có Nga Hoàng cùng Nữ Anh hỗ trợ mà nhiều lần thoát hiểm.
Âu Dương Noãn lấy ví dụ này cũng là muốn nhắc nhở Lâm Nguyên Hinh, tranh dành giữa thê thiếp không được ảnh hưởng đến đại cục. Một khi liên quan đến kẻ thù bên ngoài sẽ là chung mối thù. Nhưng nàng lại ngại thân phận không thể nói thẳng nên chỉ có thể nói như vậy để Hinh Nhi yên lòng.
Quả là đã khiến Âu Dương Noãn khó xử, trong mắt Lâm Chi Nhiễm hiện chút ý vị thâm trường. Ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn xuyên qua lời nói của Âu Dương Noãn nhìn thấu tâm hồn nàng, xem trong tim nàng rốt cuộc là đang che dấu tâm tư gì!
Âu Dương Noãn không muốn nhìn ánh mắt cơ hồ như hiểu hết thảy của Lâm Chi Nhiễm, nàng liền cúi đầu uống trà, yên lặng ngồi đợi Lâm Nguyên Hinh có thể từ từ hiểu được ý của nàng.
Lâm Nguyên Hinh nghe xong những lời này, trầm mặc thật lâu, sau rốt cục nhìn Âu Dương Noãn thở dài nói: Noãn Nhi, nếu người được gả qua là muội thì tốt rồi. Muội nhất định có thể ứng phó, còn ta thật sự chỉ sợ làm không được….”
“Câm miệng!” Đang lúc Âu Dương Noãn kinh ngạc, Lâm Nguyên Hinh vẫn chưa nói hết Lâm Chi Nhiễm đã tức giận trách cứ, quát Lâm Nguyên Hinh ngăn lại những lời nói vô tâm của nàng ta.
Thấy biểu tình kinh ngạc của Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh. Trong mắt Lâm Chi Nhiễm là sự tức giận bị thiêu đốt mãnh liệt, hắn cố gắng áp chế, đứng dậy nhíu mày nói: “Hôn nhân đại sự muội cũng dám nói hươu nói vượn. Từ hôm nay trở đi ở yên trong phủ tự xem lại bản thân, nếu bị ta phát hiện có hành vi khác thường thì sẽ đem muội nhốt lại đến khi xuất giá mới thôi!” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh tròn mắt nhìn nhau chốc lát rồi liền nở nụ cười. Lâm Nguyên Hinh quay đầu lại nhìn Âu Dương Noãn, thấy ánh mắt nàng ủ dột, thần sắc bình tĩnh. Tuy thân hình đơn bạc, có vẻ không rõ khói lửa nhân gian, nhất phái tiên nhân chi tư. Nữ hài tử xinh đẹp yếu đuối như vậy lại một lòng muốn mưu hoa, mỗi ngày đều phải tính kế, sống cũng mệt mỏi quá. Trong lòng Lâm Nguyên Hinh, lại cảm thấy thương tiếc cho Âu Dương Noãn…
….
Trong đại điện quý phủ đại học sĩ Tiền Học Anh, lúc này đang mở tiệc.
Từng món sơn trân hải vị được bưng lên. Thị nữ xinh đẹp đi qua đi lại không thôi, giống như nước chảy khiến người ta không kịp nhìn.
Tiền Học Anh cầm lấy bình rượu cử ngọc hồ, tự mình rót đầy một chén cho Minh quận vương, cười nói: “Thọ yến Lão hủ, đa tạ quận vương đại giá quang lâm!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, lông mi thật dài che đi thần sắc bên trong, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Vốn phụ vương muốn đích thân đến nhưng đúng lúc Hoàng tổ phụ có việc triệu kiến nên mới lệnh cho ta thay người đến hạ thọ. Mong Tiền đại nhân đừng để ý!”
“Sao lại nói vậy? Có thể mời được Minh quận vương, trong lòng ta thực sự rất cao hứng!” Tiền Học Anh cười, lại giơ cao ly rượu hướng những người đang ngồi liên tục kính rượu.
Tề vương thế tử Tiếu Tử Kỳ ngồi một bên, đôi mắt như thu thủy tò mò nhìn về phía Chu vương thế tử Tiếu Thanh Huyền, rốt cục vẫn nhịn không được mà hỏi: “Vì sao không thấy Thanh Bần? Không phải hắn rất thích những trường hợp náo nhiệt như vậy sao?”
Không nhắc tới liền thôi, nhưng vừa nhắc đến, sắc mặt Tiếu Thanh Huyền liền đen lại: “Hắn nghe nói Đại tiểu thư Âu Dương gia bị thương liền nháo loạn muốn đến xem. Ta nói như vậy không hợp lễ nghĩa, hắn lại không chịu nghe nên ta đã nhốt hắn lại trong phủ!”
Tiếu Tử Kỳ:…..
Sau lúc lâu mới hắc hắc cười rộ lên, nói: “Như vậy cũng tốt, đỡ gây rắc rối!”
“Đóng cửa cũng không yên, nửa đêm còn trèo tường muốn trốn khỏi vương phủ. Kết quả bị thị vệ phát hiện kéo hắn xuống, thiếu chút nữa là té gãy chân. Bây giờ vẫn còn nằm trên giường nên không đến!”
Tiếu Tử Kỳ: …..
Chờ đến khi hắn vất vả lắm mới tìm được âm thanh của chính mình mới cười gượng nói: “Huynh cũng thật là. Nếu hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, cũng không có gì không hợp lễ nghĩa. Nghe nói tên đầu gỗ Tiếu Tiệm Cách kia cũng phái người mang lễ vật đến!”
Trên trán Tiếu Thanh Huyền ẩn ẩn có gân xanh nổi lên, tựa hồ như đang kiệt lực nhẫn nại: “Ta là sợ hắn càn rỡ khiến tiểu thư nhà người ta sợ hãi!”
Nghĩ đến tính tình nghĩ gì làm nấy của Tiếu Thanh Bần, Tiếu Tử Kỳ gật gật đầu nói: “Băn khoăn của huynh cũng đúng. Muốn dưỡng thương tốt thì nhất định phải đóng cửa mới phải!”
Dưới đài ti trúc hoãn tấu, nhóm ca cơ nhanh nhẹn khởi vũ. Nhưng thanh âm của hai người bọn họ lại từng chữ rõ ràng rơi vào tai Minh quận vương. Hắn nhớ tới gương mặt luôn bất động thanh sắc kia của Âu Dương Noãn, không tự chủ được mà hơi hơi lộ ra tươi cười.
Tiền Học Anh nhìn khách nhân đối ca múa bên dưới không hề hứng thú liền lập tức nói: “Loại dung chi tục phấn này không thể vừa mắt chư vị, không bằng đổi tiết mục khác đi!”
Nói xong nhẹ nhẹ vỗ tay, liền không biết từ đâu bay đến một mùi hương thoang thoảng, mùi hương thấm đậm lòng người. Sau đó một nữ tử mặc y phục màu đỏ chậm rãi đi xuống bậc thang, mái tóc đen nhánh vấn gọn thành búi, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục. Nàng hướng mọi người hành lễ, đôi môi khẽ mở, thanh âm như kiều oanh xuất cốc: “Hương Ngọc bái kiến chư vị đại giá quang lâm!”
Tiền Học Anh một bên quan sát vẻ mặt Minh quận vương, cười giới thiệu nói: “Đây là tiểu nữ Hương Ngọc!”
Tiếu Tử Kỳ nhỏ giọng nói với Tiếu Thanh Huyền bên cạnh: “Nghe nói nữ nhi này Tiền đại nhân xem như bảo bối. Sao hôm nay lại đột nhiên để nàng ấy lộ diện?”
Tiếu Thanh Huyền cười lắc lắc đầu, nói: Dù sao cũng không phải là cho ngươi xem!”
Lúc này liền nghe Tiền Học Anh nói: “Tiểu nữ có biết chút đàn thuật. Đêm nay chủ động xin vì các vị mà hiến một khúc!”
Nói xong Tiền Hương Ngọc khẽ vuốt dây đàn. ‘Tinh…tinh’ liền tấu ra một mộng khúc du dương. Vốn đại sảnh đang ồn ào liền trở nên yên lặng. Đại đa số mọi người đều lộ ra biểu tình thưởng thức.
Tiếu Thanh Huyền thầm lắc đầu, nếu không có sự kiện một người múa một người đánh đàn ở yến hội ngắm hoa thì vị Tiền tiểu thư này cũng được xem như tài nghệ cao siêu. Chính là mọi người đã được thưởng thức cầm kỹ vũ đạo xuất chúng đó nên khi nghe khúc đàn này liền cảm thấy bình thường.
Tiền Hương Ngọc tay đàn tấu, duyên dáng ngẩng đầu mỉm cười. Ánh mắt không hề chớp nhìn Minh quận vương.
“Điện hạ, không biết tiểu nữ đàn như thế nào?” Tiền Học Anh dò hỏi.
“Ta chỉ là nam nhân thô kệch, không hiểu ti trúc chi đạo nên không thể đánh giá! Thật có lỗi!” Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nói.
Tiền Học Anh cảm thấy thập phần xấu hổ. Tiền Hương Ngọc cũng nghe được những lời này, nhất thời thay đổi sắc mặt, ngón tay còn gảy trên dây đàn cơ hồ cứng lại, cầm huyền phát ra một âm thanh chói tai.
Tiền Học Anh còn muốn nói gì nữa nhưng một tên thị vệ đi lên bẩm báo, rất nhanh Tiếu Trọng Hoa liền đứng lên, cáo lỗi nói: “Tiền đại nhân, ta còn có chuyện quan trọng, xin đi trước. Cáo từ!” Nói xong liền không chút lưu luyến xoay người bước đi.
“A, điện hạ! Điện hạ!” Tiền Học Anh muốn đuổi theo nhưng ngại bỏ lại tân khách cả sảnh đường nên chỉ có thể gượng cười tiếp tục lưu lại tiếp khách.
Tiếu Thanh Huyền cùng Tiếu Tử Kỳ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý cười.
Yến hội kết thúc, sau khi tiễn khách, Tiền Học Anh trở về thư phòng liền nghe thấy một trận những tiếng loảng xoảng. Hắn hoảng sợ, cuống quýt bước vào liền thấy bình hoa cổ của mình ở dưới đất, vỡ tan tành.
“Bình mai bạch ngọc của ta. Ai nha, điền ngọc hồ của ta, còn có bút lông đồng của ta…Hương Ngọc, con làm cái gì vậy? Đây đều là những thứ tốt, sao con có thể? Ai nha, mau dừng tay, dừng tay!”
Tiền Hương Ngọc không quan tâm, đem hơn phân nữa những đồ vật có giá trị trong phòng ném sạch sẽ. Cuối cùng mới thở phì phò ngồi xuống: “Ngài ấy ngay cả cái liếc mắt cũng không nhìn ta. Phụ thân, người đã đáp ứng sẽ cho ta làm Vương phi của Minh quận vương….”
Tiền Học Anh nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười: “Con gái! Cho dù Minh quận vương không được thì trong kinh đô này cũng còn nhiều thiếu niên tuấn tú phong nhã…”
Tiền Hương Ngọc là con gái duy nhất của Tiền Học Anh, bởi vậy nên hắn coi như châu bảo trên tay. Nữ nhi từ từ trưởng thành, tài mạo song toàn, diễm danh lan xa, không biết có bao nhiêu người đến cầu thân.
Nhưng mà nữ nhi này rất có chủ trương, kiên trì muốn tự mình chọn vị hôn phu tương lai. Tiền Học Anh cưng chiều nữ nhi nên thường xuyên mang Tiền Hương Ngọc tham gia các yến hội đại thế gia. Nhưng cho dù nhìn thấy bao nhiêu thiếu niên tuấn tú đi nữa cũng không một ai lọt vào mắt, cuối cùng lại cố ý nhìn trúng vị Minh quận vương mới hồi kinh này.
Vì muốn cho Tiền Hương Ngọc có cơ hội tới gần Minh quận vương mà Tiền Học Anh không tiếc trở thành đại lực hỗ trợ Yến vương điện hạ. Không nghĩ rằng người phải vất vả lắm mới mời được thế nhưng lại không hề thân cận với Tiền Ngọc Hương. Hắn sợ nữ nhi tức giận nên liền thật cẩn thận nói: “Hương Ngọc, con cũng biết, trong kinh đô này nhìn trúng Minh quận vương rất nhiều. Danh môn thế gia trong triều có nữ tử tài mạo đều muốn tiến cử vào vị trí quận Vương phi, nhưng không nhà nào được như nguyện. Nghe nói ngay cả Thái hậu muốn tứ hôn với Dung quận chúa cũng đều bị Minh quận vương khéo léo từ chối. Con muốn phụ thân phải làm sao…”
Tiền Hương Ngọc mặt đầy giận dữ nói: “Con mặc kệ. Con nhất định phải làm Minh quận Vương phi, phụ thân phải nghĩ cách giúp con….”
“Được được được! Ta sẽ nghĩ cách!” Tiền Học Anh không ngừng gật đầu, trong lòng kêu khổ không thôi.
…..
Yến vương phủ.
Khi Tiếu Trọng Hoa bước vào thư phòng, đã sớm có người đứng chờ.
“Hoàng trưởng tôn điện hạ sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nói.
Nam tử kia xoay người lại, tươi cười nói: “Đuôi bạch hồ kia của ngươi đâu? Sao lại không thấy?”
Đôi mắt phượng nhỏ dài của Tiếu Trọng Hoa hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tặng cho người khác rồi!”
“Tặng?” Tiếu Diễn sửng sốt, gương mặt lạnh lùng trong trẻo dẫn theo tia kinh ngạc: “Không phải ngươi rất thích nó sao?”
Tiếu Trọng Hoa ngồi vào chỗ của mình, nâng ly trà lên nhìn Tiếu Diễn nói: “Điện hạ hôm nay đến đây chỉ hỏi cái này thôi sao?”
Tiếu Diễn lắc đầu, nói: “Không! Ta đến là muốn nói với ngươi, ta mới bị hành thích!”
Mí mắt Tiếu Trọng Hoa không hề nâng, chỉ cúi đầu uống trà. Cử chỉ thong dong tao nhã. Tiếu Diễn ngạc nhiên nói: “Sao không hỏi kết quả như thế nào?”
/569
|