Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tương thị, sắc mặt bà ta trắng bệch, môi cắn đến cơ hồ muốn bật máu, thắt lưng lại thẳng tắp. Nhìn thấy bà ta như vậy, Lão thái quân nheo đôi mắt tinh anh lại, Trầm thị âm thầm lắc đầu.
Lâm Văn Uyên giận tím mặt nói: “Cút xuống, ở đây không tới phiên ngươi nói chuyện!” Hắn biết Tương thị vì Lâm Nguyên Nhu mà cái gì cũng nói ra được, sợ bà ta nói cái gì liên quan đến mình.
Tương thị bước nhanh qua, đem Lâm Nguyên Nhu cơ hồ như không còn năng lực phản kháng bảo hộ phía sau. Tiếp theo ngẩng mạnh đầu, ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Chuyện này hết thảy đều do ta làm, không liên quan đến Nhu Nhi. Các ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta là được!”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Tương thị.
Tương thị lạnh lùng nhìn Lâm Văn Uyên, vợ chồng nhiều năm ngay trong nháy mắt kia bà ta đã biết trượng phu sẽ đổ hết thảy lên đầu nữ nhi. Nhu Nhi mới bao nhiêu tuổi, nếu hôm nay thực sự bị gán tội danh trộm cắp, không nói đến Thánh Thượng có trách tội hay không thì thanh danh của Nhu Nhi cùng hoàn toàn bị huỷ, cả đời này coi như xong!
Nghĩ đến đây Tương thị hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Noãn, giống như hết thảy đều do đối phương tạo nên, hận không thể ăn tươi nuột sống Âu Dương Noãn.
Lâm Nguyên Hinh bị ánh mắt kia khiến trong lòng lo sợ nghi hoặc, trực giác nắm chặt tay Âu Dương Noãn, trong lòng lo lắng không thôi. Âu Dương Noãn lại lạnh lùng nhìn các nàng, trong ánh mắt u lãnh kia mang theo một loại hàn ý khắc vào xương cốt.
Đúng lúc này, Lâm Chi Úc từ trong đám người chạy đến, quỳ rạp trước mặt Tương thị, khóc không thành tiếng nói: “Mẫu thân! Muội muội phạm lỗi, sao người phải gánh lấy chứ?”
Tính tình Lâm Chi Úc ôn hoà yếu đuối, ngày thường có chuyện gì vợ chồng Lâm Văn Long cũng chưa bao giờ nói với hắn, cho nên ngay cả hắn cũng đều nghĩ Lâm Nguyên Nhu trộm viên minh châu kia. Lúc này nhìn thấy Tương thị lao ra gánh tội thay hắn cơ hồ như không còn hồn phách, lập tức chạy ra ôm lấy chân váy Tương thị.
Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn ho nhẹ một tiếng: “Lâm phu nhân, chúng ta biết ngươi đau lòng ái nữ nhưng cũng không thể như vậy!”
“Có nghe thấy hay không, mau cút qua một bên. Lại đi che chở nghiệt nữ này, ngay cả lời ta ngươi cũng không nghe nữa phải không?”
Sắc mặt Lâm Văn Uyên xanh mét, trong mắt hắn, hắn còn có hai con trai, nữ nhi thì tính là gì? Bỏ đi Lâm Nguyên Nhu là lựa chọn tốt nhất cho nên hành động của Tương thị hắn thấy thật ngu xuẩn.
Tương thị lạnh lùng nhìn trượng phu, nửa điểm cũng không có ý lùi bước, ngược lại còn giương giọng nói với mọi người: “Minh châu này xác thực là ta lấy, vì đề phòng bị mọi người phát hiện ta mới cố ý dấu lên người Nhu Nhi. Những lời ta nói từng chữ đều là thật, tuyệt không có ý che dấu cho ai!”
Lâm Văn Uyên nghe vậy thì hổn hển, tức giận chỉ vào Tương thị nói: “Tiện nhân! Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!”
Lúc này Lão thái quân liếc mắt nhìn Tương thị, thản nhiên nói: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói tự bản thân ngươi suy nghĩ đi. Trộm cắp bảo vật mà Thánh Thượng ban thưởng là tội lớn, ngươi cũng biết những lời ngươi nói sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức? Cho dù chúng ta không đành lòng mang ngươi đi chịu tội, chỉ sợ về sau trong nhà cũng không thể chấp chứa ngươi.Thượng thư phu nhân này ngươi còn làm được sao?”
Những lời này thập phần nghiêm khắc, như đang muốn cảnh cáo Tương thị. Trên mặt Tương thị lại càng trở nên lạnh lùng: “Lão thái quân, cái gì nên nói cái gì không nên nói ta đều rõ hơn ai khác. Chuyện là do ta làm, cùng Nhu Nhi không có quan hệ. Các ngươi ngẫm lại xem nàng chỉ là một cô nương, làm sao có lá gan cùng mưu lược để đi trộm bảo vật? Ai lại nghe lời nàng?Rồi nàng lại làm sao có đủ tâm cơ để giấu kín bảo vật?”
Nói xong thê lương cười: “Ta vốn nghĩ sẽ không có sai lầm, không ngờ vẫn bị phát hiện! Nhu Nhi là nữ nhi thân sinh của ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị liên lụy vì ta!”
Tiếu Thanh Bần ngạc nhiên nhìn một màn này, lặng lẽ hỏi Tiếu Thanh Huyền bên cạnh: “Chuyện này…chuyện này rốt cuộc là làm sao?”
Tiếu Thanh Huyền thản nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Nguyên Nhu đang lã chã chực khóc, rồi lại nhìn đến gương mặt đầy kiên cường của Tương thị, yên lặng nửa ngày không nói gì.
Mẫu thân thương yêu tử nữ là tình cảm thân thành tha thiết trong thiên hạ. Tiết mục này quả nhiên khiến người ta cảm động. Đáng tiếc nếu không phải Âu Dương Noãn nàng đem Lâm Nguyên Nhu cùng tha xuống nước chỉ sợ người hôm nay bị ép đến không còn đường đi là nàng. Cho nên hai người kia một chút cũng không đáng được đồng tình.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn một màn này, sắc bén trong ánh mắt dần dần lan ra, cuối cùng chỉ còn lại lạnh lùng không nói nên lời.
Lâm Chi Úc sợ mọi người tin lời Tương thị liền lớn tiếng nói: “Mẫu thân! Con biết người yêu thương muội muội, nhưng ai làm thì người đó chịu. Mẫu thân thay muội muội gánh tội là muốn bảo vệ muội ấy, vậy còn ta cùng đệ đệ thì sao? Chúng ta cũng là con thân sinh của người a, mẫu thân muốn nhà chúng ta phải làm sao?”
Tình thế cấp bách hắn cơ hồ như sắp rơi nước mắt. Nói xong hắn liều mạng dập đầu với Tiếu Diễn ánh mắt ngưng trọng đang ngồi một bên, cao giọng nói: “Điện hạ, mẫu thân ta bất quá chỉ là nhất thời hồ đồ mới nói lung tung mà thôi. Chuyện không phải do người làm!”
Nói xong hắn lại đẩy mạnh Lâm Nguyên Nhu: “Mau thừa nhận là do ngươi làm đi! Đừng liên lụy đến mẫu thân!”
Lâm Nguyên Nhu không nghĩ ngay cả ca ca ruột cũng không chịu bảo vệ mình nên liền khóc lớn, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ thiên kim danh môn.
Nhìn toàn gia này, phụ thân vì vội vã bảo vệ bản thân mà không lưu tình quân pháp bất vị thân. Mẫu thân đau lòng vì ái nữ, tình nguyện gánh lấy tội danh. Trưởng tử hiếu thuận liều mạng đem tội danh gán cho muội muội. Nữ nhi lại vì tư lợi, chỉ biết khóc lóc nỉ non.
(Quân pháp bất vị thân: pháp luật không bênh tình thân)
Tiếu Trọng Hoa nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trào phúng không nói nên lời. Ánh mắt hắn lại lạc đến Âu Dương Noãn đang lẳng lặng ngồi đằng kia, dần dần mang theo sự trầm tư.
Lâm Nguyên Nhu gắt gao giữ chặt váy Tương thị, lệ rơi đầy mặt: “Mẫu thân, người nhất định phải cứu ta a! Nhất định phải cứu ta a!”
Tương thị xác thực rất trân trọng nữ nhi, nhưng còn có lý do trọng yếu khác, đó chính là bà ta hiểu nữ nhi của mình còn hơn Lâm Văn Uyên. Nếu bà ta không đứng ra, tính cách Nhu Nhi như vậy sớm hay muộn sẽ vì bảo vệ chính mình mà đem mọi người đều cắn lấy.
Một khi chuyện như vậy, bà ta chỉ có thể đứng ra gánh vác. Nếu để Lâm Nguyên Nhu nói ra người đứng sau làm chủ là Lâm Văn Uyên thì nhị phòng coi như xong, đến lúc đó hai người con trai của mình cũng không có kết cục tốt. Điểm này Tương thị so với bất cứ ai đều hiểu rõ, cho nên bà ta lớn tiếng nói: “Ta không phải nói lung tung, ta có chứng cứ!”
Bà ta nhìn thoáng qua trưởng tử đang cực kỳ bi thương, trong miệng thản nhiên nói: “Lúc ấy minh châu được đưa đến, các vị phu nhân tiểu thư đều tranh nhau xem xét nên ta liền tìm cơ hội đem nó cùng hạt châu trên đôi hoa tai không khác biệt lắm đánh tráo. Các vị phu nhân tiểu thư căn bản không phân biệt được thật giả, cho dù có nhìn ra, ai cũng không dám nghi ngờ nó là giả!
Tương thị hít sâu một hơi rồi nói tiếp: Tiếp theo ta đem minh châu gói trong khăn tay, để tránh dính mùi hương của nó. Sau đó ta cùng Nhu Nhi đi đến Xuân phân các cùng Hinh Nhi, Noãn Nhi uống trà nói chuyện phiếm khoảng nửa canh giờ. Ta vốn nghĩ sẽ đem minh châu giấu ở đâu đó, sau khi khách nhân về hết ta sẽ tìm cơ hội lấy lại. Nhưng không nghĩ rằng người quá nhiều, ta không tiện xuống tay, không còn cách nào khác ta liền mang minh châu quay lại yến hội. Sau ta lại thấy Thôi tiểu thư khen mẫu đơn thuỷ tinh của Nhu Nhi thập phần xinh đẹp, hơn nữa còn muốn nhìn kỹ. Ta liền để cho nha đầu Nguỵ Tử mượn cơ hội đem minh chấu dấu vào trong mẫu đơn…”
Thôi tiểu thư hoảng sợ, vừa rồi nàng quả nhiên muốn nhìn kỹ hoa mẫu đơn kia. Chỉ tiếc Lâm Nguyên Nhu sợ nàng làm hỏng nên chỉ cầm quơ quơ trước mặt một lát mà thôi, căn bản không cho nàng đụng tới.
Nghe Tương thị nói vậy, nàng mới nói: “Vừa rồi xác thực ta có thấy một nha đầu đến nói chuyện cùng Lâm tiểu thư. Nhưng cụ thể nói gì, làm gì ta cũng không nghe không thấy rõ!”
Đó là lúc nha đầu Nguỵ Tử phụng mệnh đến xác nhận với Lâm Nguyên Nhu xem Âu Dương Noãn nửa đường có rời đi hay không? Thực tế căn bản không phải đi giấu minh châu, phu nhân làm vậy bất quá là vì muốn làm cho Đại tiểu thư thoát tội mà thôi….Ngụy Tử sợ tới mức té trên mặt đất, dập đầu không thôi.
Tương thị nhìn mọi người đều đang lộ ánh mắt hoài nghi, lạnh lùng nói: “Người lúc ấy giúp ta thay đổi bảo châu, ta đều có thể…chỉ ra!”
Lúc đó thật sự bà ta tự mình vụng trộm thay đổi bảo châu, toàn bộ quá trình đều tự bà ta ra mặt.Lâm Nguyên Nhu ở bên ngoài không có tham dự, sẽ không ai có thể chứng minh.
Trong lòng Lâm Văn Uyên nhẹ thở ra, ánh mắt thuỷ chung vẫn lạnh lùng, một câu cũng không nói. Lão thái quân thở dài một hơi, nói: “Nhu Nhi, mẫu thân ngươi nói đúng chứ?”
Lâm Nguyên Nhu không yên nhìn thoáng qua Tương thị, xoa xoa nước mắt, thấp giọng nói: “Là…là thật!”
Lâm Chi Úc nhìn mọi chuyện phát sinh, nhất thời tức giận nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Nhu, như là muốn rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta. Lâm Nguyên Nhu sợ hãi lui về phía sau, Lâm Chi Úc cực đoan phẫn nộ nói: “Nói hươu nói vượn! Ngươi làm sao dám để mẫu thân gánh tội thay hả?”
“Câm miệng!”Lâm Văn Uyên xông lên cho Lâm Chi Úc một cái tát thật mạnh, “Ngươi mau cút xuống cho ta. Nếu dám nói thêm câu nào nữa ta liền đuổi khỏi gia môn!”
Tiếu Diễn thản nhiên nói: “Lâm thượng thư, quý phu nhân đã thừa nhận tội danh. Là ngài tự nói trộm cắp thánh vật là tội lớn. Ngài xem, chuyện này phải xử trí như thế nào?”
“Ta….” Ánh mắt Lâm Văn Uyên nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh nhạt của Tương thị, trên trán cơ hồ thấm đầy mồ hôi, nói không ra lời.
Vốn hắn dự định bảo châu mất đi, đại phòng sẽ phải chịu tội danh bảo quản không tốt, còn mình thì tự tay bắt được hung thủ, vì Hầu phủ lập công chuộc tội. Thật không ngờ cuối cùng lại bắt được chính thê tử của mình.
Hắn nhìn một vòng chung quanh, chỉ cảm thấy biểu tình của mỗi người đều mang theo sự lạnh lùng cùng cười nhạo. Hắn biết, những người này đều đang chờ đợi để chê cười mình, cho nên hắn không thể ngã quỵ. Tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây hắn trừng mắt nhìn Tương thị nói: “Ta làm gì có lỗi hay nợ gì ngươi? Ngươi thế nhưng lại làm ta mất mặt như vậy!”
Vừa nói hắn vừa đá một cước thật mạnh khiến Tương thị ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. Tay ôm hông lạnh lùng nói: “Lão gia, ngươi đánh chết ta đi! Ta gạt ngươi làm chuyện này là ta không đúng. Nhưng vì sao ta làm vậy ngươi không nghĩ tới sao? Ta gả đến đây lâu như vậy, liền vì ngươi chỉ là thứ xuất nên mọi người trong Trấn quốc Hầu phủ này đều xem thường chúng ta, vị trí Hầu gia cũng không đến phiên ngươi ngồi. Hôn nhân tử nữ cũng kém đại phòng một bậc. Cho dù phải làm bất cứ việc gì khiến những người xem thường ta phải xấu mặt, ta cũng có thể làm!” Tương thị nói xong những lời cuối, thanh âm đã gân như là thê lương.
Âu Dương Noãn hơi hơi nhắm mắt, bà ta nói như vậy làm người ta nghĩ đơn giản chỉ vì bà ta xuất phát từ phẫn hận nên mới cướp minh châu nhằm vào đại phòng.
Như vậy cho dù không thể rửa sạch hàm nghi cho Lâm Văn Uyên thì cũng sẽ khiến mọi người không có cách nào đem việc này đổ cho hắn, Nhị phòng có thể được an toàn. Nữ nhi của bà ta cũng mới được an toàn.
Người làm sai chuyện là Tương thị, cho dù có chút ảnh hưởng đến thanh danh Nhị phòng thì cũng tốt hơn nhiều việc Lâm Nguyên Nhu đem tất cả mọi người cùng chết!
Lâm Văn Uyên hiển nhiên cũng hiểu ý Tương thị liền muốn quân pháp bất vị thân định hung hăng giáo huấn một chút. Vừa nâng chân lên, Lâm Chi Úc đã lao ra bảo vệ Tương thị: “Phụ thân! Không được, không phải mẫu thân sai a!”
Tương thị dùng sức đẩy hắn: “Ngươi mau tránh ra! Đừng vì ta mà chọc giận phụ thân ngươi!”
Lâm Chi Úc cũng không tránh, trợn mắt nhìn Lâm Văn Uyên: “Phụ thân muốn đánh thì đánh chết con đi! Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người đánh mẫu thân!”
Tương thị cùng Lâm Nguyên Nhu ôm nhau khóc thành một đoàn, Lâm Chi Úc liều mạng dập đầu. Lão thái quân nhìn một màn này, trong lòng đã chán ghét đến cực điểm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Tất cả đều im hết cho ta! Các ngươi đang làm gì hả? Nơi này có nhiều khách nhân như vậy, thật sự muốn mất hết thể diện sao?”
Tươi cười của Chu thái quân bên cạnh có chút sâu xa khó hiểu: “Lâm thượng thư, thê tử của ngươi phạm vào đại sai, lúc này nên xử trí thế nào?”
Lâm Văn Uyên cắn răng: Không nhọc mọi người lo lắng, chính ta sẽ mang nàng đến quan nhai! Để nàng tự thừa nhận tội danh trộm cắp thánh vật!”
Tiếu Diễn cười nhẹ, nói: Phu nhân dù sao cũng có thân phận quý trọng, làm vậy có chút không thỏa đáng. Chi bằng mời Lâm Thượng Thư tạm thời nhốt phu nhân lại, ta đi cầu xin Hoàng tổ phụ tận lực khoan thứ cho lỗi lầm của phu nhân. Ngài xem như vậy có được không?”
Để Hoàng trưởng tôn đi còn không biết hắn sẽ nói ra cái dạng gì? Lần này đúng là đã tự lấy đá đập vào chân mình. Sắc mặt Lâm Văn Uyên càng trở nên khó coi, nhưng lại không thể phản đối nên chỉ có thể sai người dẫn Tương thị rời đi.
Chuyện đến nước này, khách nhân cũng đều muốn đứng dậy cáo từ. Sắc mặt Lão thái quân thập phần bi thương: “Gây ra loại chuyện này, nhà chúng ta cũng không còn mặt mũi giữ các vị lại. Như Vân, đưa các vị phu nhân tiểu thư trở về!”
Trầm thị đứng lên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo, tiễn các vị phu nhân tiểu thư rời đi.
Noãn Nhi. . . . . Lâm Nguyên Hinh nhìn thấy mọi người bên ngoài đều đã đi rồi, thế này mới run rẩy hỏi Âu Dương Noãn: “Bên trong túi hương kia….”
Lâm Văn Uyên giận tím mặt nói: “Cút xuống, ở đây không tới phiên ngươi nói chuyện!” Hắn biết Tương thị vì Lâm Nguyên Nhu mà cái gì cũng nói ra được, sợ bà ta nói cái gì liên quan đến mình.
Tương thị bước nhanh qua, đem Lâm Nguyên Nhu cơ hồ như không còn năng lực phản kháng bảo hộ phía sau. Tiếp theo ngẩng mạnh đầu, ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Chuyện này hết thảy đều do ta làm, không liên quan đến Nhu Nhi. Các ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta là được!”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Tương thị.
Tương thị lạnh lùng nhìn Lâm Văn Uyên, vợ chồng nhiều năm ngay trong nháy mắt kia bà ta đã biết trượng phu sẽ đổ hết thảy lên đầu nữ nhi. Nhu Nhi mới bao nhiêu tuổi, nếu hôm nay thực sự bị gán tội danh trộm cắp, không nói đến Thánh Thượng có trách tội hay không thì thanh danh của Nhu Nhi cùng hoàn toàn bị huỷ, cả đời này coi như xong!
Nghĩ đến đây Tương thị hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Noãn, giống như hết thảy đều do đối phương tạo nên, hận không thể ăn tươi nuột sống Âu Dương Noãn.
Lâm Nguyên Hinh bị ánh mắt kia khiến trong lòng lo sợ nghi hoặc, trực giác nắm chặt tay Âu Dương Noãn, trong lòng lo lắng không thôi. Âu Dương Noãn lại lạnh lùng nhìn các nàng, trong ánh mắt u lãnh kia mang theo một loại hàn ý khắc vào xương cốt.
Đúng lúc này, Lâm Chi Úc từ trong đám người chạy đến, quỳ rạp trước mặt Tương thị, khóc không thành tiếng nói: “Mẫu thân! Muội muội phạm lỗi, sao người phải gánh lấy chứ?”
Tính tình Lâm Chi Úc ôn hoà yếu đuối, ngày thường có chuyện gì vợ chồng Lâm Văn Long cũng chưa bao giờ nói với hắn, cho nên ngay cả hắn cũng đều nghĩ Lâm Nguyên Nhu trộm viên minh châu kia. Lúc này nhìn thấy Tương thị lao ra gánh tội thay hắn cơ hồ như không còn hồn phách, lập tức chạy ra ôm lấy chân váy Tương thị.
Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn ho nhẹ một tiếng: “Lâm phu nhân, chúng ta biết ngươi đau lòng ái nữ nhưng cũng không thể như vậy!”
“Có nghe thấy hay không, mau cút qua một bên. Lại đi che chở nghiệt nữ này, ngay cả lời ta ngươi cũng không nghe nữa phải không?”
Sắc mặt Lâm Văn Uyên xanh mét, trong mắt hắn, hắn còn có hai con trai, nữ nhi thì tính là gì? Bỏ đi Lâm Nguyên Nhu là lựa chọn tốt nhất cho nên hành động của Tương thị hắn thấy thật ngu xuẩn.
Tương thị lạnh lùng nhìn trượng phu, nửa điểm cũng không có ý lùi bước, ngược lại còn giương giọng nói với mọi người: “Minh châu này xác thực là ta lấy, vì đề phòng bị mọi người phát hiện ta mới cố ý dấu lên người Nhu Nhi. Những lời ta nói từng chữ đều là thật, tuyệt không có ý che dấu cho ai!”
Lâm Văn Uyên nghe vậy thì hổn hển, tức giận chỉ vào Tương thị nói: “Tiện nhân! Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!”
Lúc này Lão thái quân liếc mắt nhìn Tương thị, thản nhiên nói: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói tự bản thân ngươi suy nghĩ đi. Trộm cắp bảo vật mà Thánh Thượng ban thưởng là tội lớn, ngươi cũng biết những lời ngươi nói sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức? Cho dù chúng ta không đành lòng mang ngươi đi chịu tội, chỉ sợ về sau trong nhà cũng không thể chấp chứa ngươi.Thượng thư phu nhân này ngươi còn làm được sao?”
Những lời này thập phần nghiêm khắc, như đang muốn cảnh cáo Tương thị. Trên mặt Tương thị lại càng trở nên lạnh lùng: “Lão thái quân, cái gì nên nói cái gì không nên nói ta đều rõ hơn ai khác. Chuyện là do ta làm, cùng Nhu Nhi không có quan hệ. Các ngươi ngẫm lại xem nàng chỉ là một cô nương, làm sao có lá gan cùng mưu lược để đi trộm bảo vật? Ai lại nghe lời nàng?Rồi nàng lại làm sao có đủ tâm cơ để giấu kín bảo vật?”
Nói xong thê lương cười: “Ta vốn nghĩ sẽ không có sai lầm, không ngờ vẫn bị phát hiện! Nhu Nhi là nữ nhi thân sinh của ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị liên lụy vì ta!”
Tiếu Thanh Bần ngạc nhiên nhìn một màn này, lặng lẽ hỏi Tiếu Thanh Huyền bên cạnh: “Chuyện này…chuyện này rốt cuộc là làm sao?”
Tiếu Thanh Huyền thản nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Nguyên Nhu đang lã chã chực khóc, rồi lại nhìn đến gương mặt đầy kiên cường của Tương thị, yên lặng nửa ngày không nói gì.
Mẫu thân thương yêu tử nữ là tình cảm thân thành tha thiết trong thiên hạ. Tiết mục này quả nhiên khiến người ta cảm động. Đáng tiếc nếu không phải Âu Dương Noãn nàng đem Lâm Nguyên Nhu cùng tha xuống nước chỉ sợ người hôm nay bị ép đến không còn đường đi là nàng. Cho nên hai người kia một chút cũng không đáng được đồng tình.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn một màn này, sắc bén trong ánh mắt dần dần lan ra, cuối cùng chỉ còn lại lạnh lùng không nói nên lời.
Lâm Chi Úc sợ mọi người tin lời Tương thị liền lớn tiếng nói: “Mẫu thân! Con biết người yêu thương muội muội, nhưng ai làm thì người đó chịu. Mẫu thân thay muội muội gánh tội là muốn bảo vệ muội ấy, vậy còn ta cùng đệ đệ thì sao? Chúng ta cũng là con thân sinh của người a, mẫu thân muốn nhà chúng ta phải làm sao?”
Tình thế cấp bách hắn cơ hồ như sắp rơi nước mắt. Nói xong hắn liều mạng dập đầu với Tiếu Diễn ánh mắt ngưng trọng đang ngồi một bên, cao giọng nói: “Điện hạ, mẫu thân ta bất quá chỉ là nhất thời hồ đồ mới nói lung tung mà thôi. Chuyện không phải do người làm!”
Nói xong hắn lại đẩy mạnh Lâm Nguyên Nhu: “Mau thừa nhận là do ngươi làm đi! Đừng liên lụy đến mẫu thân!”
Lâm Nguyên Nhu không nghĩ ngay cả ca ca ruột cũng không chịu bảo vệ mình nên liền khóc lớn, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ thiên kim danh môn.
Nhìn toàn gia này, phụ thân vì vội vã bảo vệ bản thân mà không lưu tình quân pháp bất vị thân. Mẫu thân đau lòng vì ái nữ, tình nguyện gánh lấy tội danh. Trưởng tử hiếu thuận liều mạng đem tội danh gán cho muội muội. Nữ nhi lại vì tư lợi, chỉ biết khóc lóc nỉ non.
(Quân pháp bất vị thân: pháp luật không bênh tình thân)
Tiếu Trọng Hoa nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trào phúng không nói nên lời. Ánh mắt hắn lại lạc đến Âu Dương Noãn đang lẳng lặng ngồi đằng kia, dần dần mang theo sự trầm tư.
Lâm Nguyên Nhu gắt gao giữ chặt váy Tương thị, lệ rơi đầy mặt: “Mẫu thân, người nhất định phải cứu ta a! Nhất định phải cứu ta a!”
Tương thị xác thực rất trân trọng nữ nhi, nhưng còn có lý do trọng yếu khác, đó chính là bà ta hiểu nữ nhi của mình còn hơn Lâm Văn Uyên. Nếu bà ta không đứng ra, tính cách Nhu Nhi như vậy sớm hay muộn sẽ vì bảo vệ chính mình mà đem mọi người đều cắn lấy.
Một khi chuyện như vậy, bà ta chỉ có thể đứng ra gánh vác. Nếu để Lâm Nguyên Nhu nói ra người đứng sau làm chủ là Lâm Văn Uyên thì nhị phòng coi như xong, đến lúc đó hai người con trai của mình cũng không có kết cục tốt. Điểm này Tương thị so với bất cứ ai đều hiểu rõ, cho nên bà ta lớn tiếng nói: “Ta không phải nói lung tung, ta có chứng cứ!”
Bà ta nhìn thoáng qua trưởng tử đang cực kỳ bi thương, trong miệng thản nhiên nói: “Lúc ấy minh châu được đưa đến, các vị phu nhân tiểu thư đều tranh nhau xem xét nên ta liền tìm cơ hội đem nó cùng hạt châu trên đôi hoa tai không khác biệt lắm đánh tráo. Các vị phu nhân tiểu thư căn bản không phân biệt được thật giả, cho dù có nhìn ra, ai cũng không dám nghi ngờ nó là giả!
Tương thị hít sâu một hơi rồi nói tiếp: Tiếp theo ta đem minh châu gói trong khăn tay, để tránh dính mùi hương của nó. Sau đó ta cùng Nhu Nhi đi đến Xuân phân các cùng Hinh Nhi, Noãn Nhi uống trà nói chuyện phiếm khoảng nửa canh giờ. Ta vốn nghĩ sẽ đem minh châu giấu ở đâu đó, sau khi khách nhân về hết ta sẽ tìm cơ hội lấy lại. Nhưng không nghĩ rằng người quá nhiều, ta không tiện xuống tay, không còn cách nào khác ta liền mang minh châu quay lại yến hội. Sau ta lại thấy Thôi tiểu thư khen mẫu đơn thuỷ tinh của Nhu Nhi thập phần xinh đẹp, hơn nữa còn muốn nhìn kỹ. Ta liền để cho nha đầu Nguỵ Tử mượn cơ hội đem minh chấu dấu vào trong mẫu đơn…”
Thôi tiểu thư hoảng sợ, vừa rồi nàng quả nhiên muốn nhìn kỹ hoa mẫu đơn kia. Chỉ tiếc Lâm Nguyên Nhu sợ nàng làm hỏng nên chỉ cầm quơ quơ trước mặt một lát mà thôi, căn bản không cho nàng đụng tới.
Nghe Tương thị nói vậy, nàng mới nói: “Vừa rồi xác thực ta có thấy một nha đầu đến nói chuyện cùng Lâm tiểu thư. Nhưng cụ thể nói gì, làm gì ta cũng không nghe không thấy rõ!”
Đó là lúc nha đầu Nguỵ Tử phụng mệnh đến xác nhận với Lâm Nguyên Nhu xem Âu Dương Noãn nửa đường có rời đi hay không? Thực tế căn bản không phải đi giấu minh châu, phu nhân làm vậy bất quá là vì muốn làm cho Đại tiểu thư thoát tội mà thôi….Ngụy Tử sợ tới mức té trên mặt đất, dập đầu không thôi.
Tương thị nhìn mọi người đều đang lộ ánh mắt hoài nghi, lạnh lùng nói: “Người lúc ấy giúp ta thay đổi bảo châu, ta đều có thể…chỉ ra!”
Lúc đó thật sự bà ta tự mình vụng trộm thay đổi bảo châu, toàn bộ quá trình đều tự bà ta ra mặt.Lâm Nguyên Nhu ở bên ngoài không có tham dự, sẽ không ai có thể chứng minh.
Trong lòng Lâm Văn Uyên nhẹ thở ra, ánh mắt thuỷ chung vẫn lạnh lùng, một câu cũng không nói. Lão thái quân thở dài một hơi, nói: “Nhu Nhi, mẫu thân ngươi nói đúng chứ?”
Lâm Nguyên Nhu không yên nhìn thoáng qua Tương thị, xoa xoa nước mắt, thấp giọng nói: “Là…là thật!”
Lâm Chi Úc nhìn mọi chuyện phát sinh, nhất thời tức giận nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Nhu, như là muốn rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta. Lâm Nguyên Nhu sợ hãi lui về phía sau, Lâm Chi Úc cực đoan phẫn nộ nói: “Nói hươu nói vượn! Ngươi làm sao dám để mẫu thân gánh tội thay hả?”
“Câm miệng!”Lâm Văn Uyên xông lên cho Lâm Chi Úc một cái tát thật mạnh, “Ngươi mau cút xuống cho ta. Nếu dám nói thêm câu nào nữa ta liền đuổi khỏi gia môn!”
Tiếu Diễn thản nhiên nói: “Lâm thượng thư, quý phu nhân đã thừa nhận tội danh. Là ngài tự nói trộm cắp thánh vật là tội lớn. Ngài xem, chuyện này phải xử trí như thế nào?”
“Ta….” Ánh mắt Lâm Văn Uyên nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh nhạt của Tương thị, trên trán cơ hồ thấm đầy mồ hôi, nói không ra lời.
Vốn hắn dự định bảo châu mất đi, đại phòng sẽ phải chịu tội danh bảo quản không tốt, còn mình thì tự tay bắt được hung thủ, vì Hầu phủ lập công chuộc tội. Thật không ngờ cuối cùng lại bắt được chính thê tử của mình.
Hắn nhìn một vòng chung quanh, chỉ cảm thấy biểu tình của mỗi người đều mang theo sự lạnh lùng cùng cười nhạo. Hắn biết, những người này đều đang chờ đợi để chê cười mình, cho nên hắn không thể ngã quỵ. Tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây hắn trừng mắt nhìn Tương thị nói: “Ta làm gì có lỗi hay nợ gì ngươi? Ngươi thế nhưng lại làm ta mất mặt như vậy!”
Vừa nói hắn vừa đá một cước thật mạnh khiến Tương thị ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. Tay ôm hông lạnh lùng nói: “Lão gia, ngươi đánh chết ta đi! Ta gạt ngươi làm chuyện này là ta không đúng. Nhưng vì sao ta làm vậy ngươi không nghĩ tới sao? Ta gả đến đây lâu như vậy, liền vì ngươi chỉ là thứ xuất nên mọi người trong Trấn quốc Hầu phủ này đều xem thường chúng ta, vị trí Hầu gia cũng không đến phiên ngươi ngồi. Hôn nhân tử nữ cũng kém đại phòng một bậc. Cho dù phải làm bất cứ việc gì khiến những người xem thường ta phải xấu mặt, ta cũng có thể làm!” Tương thị nói xong những lời cuối, thanh âm đã gân như là thê lương.
Âu Dương Noãn hơi hơi nhắm mắt, bà ta nói như vậy làm người ta nghĩ đơn giản chỉ vì bà ta xuất phát từ phẫn hận nên mới cướp minh châu nhằm vào đại phòng.
Như vậy cho dù không thể rửa sạch hàm nghi cho Lâm Văn Uyên thì cũng sẽ khiến mọi người không có cách nào đem việc này đổ cho hắn, Nhị phòng có thể được an toàn. Nữ nhi của bà ta cũng mới được an toàn.
Người làm sai chuyện là Tương thị, cho dù có chút ảnh hưởng đến thanh danh Nhị phòng thì cũng tốt hơn nhiều việc Lâm Nguyên Nhu đem tất cả mọi người cùng chết!
Lâm Văn Uyên hiển nhiên cũng hiểu ý Tương thị liền muốn quân pháp bất vị thân định hung hăng giáo huấn một chút. Vừa nâng chân lên, Lâm Chi Úc đã lao ra bảo vệ Tương thị: “Phụ thân! Không được, không phải mẫu thân sai a!”
Tương thị dùng sức đẩy hắn: “Ngươi mau tránh ra! Đừng vì ta mà chọc giận phụ thân ngươi!”
Lâm Chi Úc cũng không tránh, trợn mắt nhìn Lâm Văn Uyên: “Phụ thân muốn đánh thì đánh chết con đi! Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người đánh mẫu thân!”
Tương thị cùng Lâm Nguyên Nhu ôm nhau khóc thành một đoàn, Lâm Chi Úc liều mạng dập đầu. Lão thái quân nhìn một màn này, trong lòng đã chán ghét đến cực điểm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Tất cả đều im hết cho ta! Các ngươi đang làm gì hả? Nơi này có nhiều khách nhân như vậy, thật sự muốn mất hết thể diện sao?”
Tươi cười của Chu thái quân bên cạnh có chút sâu xa khó hiểu: “Lâm thượng thư, thê tử của ngươi phạm vào đại sai, lúc này nên xử trí thế nào?”
Lâm Văn Uyên cắn răng: Không nhọc mọi người lo lắng, chính ta sẽ mang nàng đến quan nhai! Để nàng tự thừa nhận tội danh trộm cắp thánh vật!”
Tiếu Diễn cười nhẹ, nói: Phu nhân dù sao cũng có thân phận quý trọng, làm vậy có chút không thỏa đáng. Chi bằng mời Lâm Thượng Thư tạm thời nhốt phu nhân lại, ta đi cầu xin Hoàng tổ phụ tận lực khoan thứ cho lỗi lầm của phu nhân. Ngài xem như vậy có được không?”
Để Hoàng trưởng tôn đi còn không biết hắn sẽ nói ra cái dạng gì? Lần này đúng là đã tự lấy đá đập vào chân mình. Sắc mặt Lâm Văn Uyên càng trở nên khó coi, nhưng lại không thể phản đối nên chỉ có thể sai người dẫn Tương thị rời đi.
Chuyện đến nước này, khách nhân cũng đều muốn đứng dậy cáo từ. Sắc mặt Lão thái quân thập phần bi thương: “Gây ra loại chuyện này, nhà chúng ta cũng không còn mặt mũi giữ các vị lại. Như Vân, đưa các vị phu nhân tiểu thư trở về!”
Trầm thị đứng lên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo, tiễn các vị phu nhân tiểu thư rời đi.
Noãn Nhi. . . . . Lâm Nguyên Hinh nhìn thấy mọi người bên ngoài đều đã đi rồi, thế này mới run rẩy hỏi Âu Dương Noãn: “Bên trong túi hương kia….”
/569
|