Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 105 - Chương 97

/112


Nghe An thái sư nói vậy, lão thái quân cười nhạt: “Để An Thư Tuyền giúp tìm nó một nữ nhi thương hộ sao? Để An gia ta có một nàng dâu xuất thân thương hộ?”

An thái sư bị lão thái quân chất vấn, im lặng. Hồi lâu, ông bất đắc dĩ nói: “Không phải nữ nhi thương hộ thì còn có thể thế nào? Nó đã nhất định không vào được Thái Học Viện nữa, nhà ta đều là khoa cử nhập sĩ, nó thì đến tư cách ứng khảo cũng không có, còn nói gì đến chuyện bước vào tầng lớp sỹ phu.”

Lão thái quân nói: “Trong nhà có ruộng có thể đưa cho nó, lẽ nào mấy huynh đệ trong nhà còn tranh với nó những thứ này sao?”

“Như thế không phải là nuôi nó sao?” An thái sư nói: “Nó còn có thể ra ruộng mà làm?”

“Dù vậy cũng không thể nó đi theo đường buôn bán!” Lão thái quân đã nghĩ chuyện này cả buổi chiều, dù có nghĩ thế nào cũng không thể để thiếu gia con vợ cả của nhà họ An đi làm thương nghiệp. Việc này nếu bị truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo An gia bọn họ.

“Mẫu thân chớ nghĩ chuyện tòng thương là đơn giản,” An thái sư nói: “Nếu như Nguyên Tín có thể học được bảy phần bản lĩnh của nhị đệ, nhi tử đã mãn nguyện lắm rồi. Mấy năm nay, Thư Tuyền vẫn luôn ở Giang Nam làm hoàng thương*, phần lớn tiền tài trong phủ ta đều là do nhị đệ kiếm về, mẫu thân đừng quá xem thường nhị đệ.”

“Cả người chỉ có hơi tiền, ngươi bảo ta xem trọng nó thế nào được?” Lão thái quân nói: “Ngươi đang bất bình thay cho An Thư Tuyền sao? Ta đã từng bạc đãi An nhị lão gia phủ ta hay chưa?”

“Nhi tử không nói người không phải.”

“Vậy lời của ngươi là ý thế nào? Ngươi để Nguyên Tín đi Hoài Châu học buôn bán đã là cho nó tiền đồ to lớn rồi chăng?”

Lúc mẫu tử hai người đang căng thằng trong phòng, An Nguyên Văn cũng dẫn theo An Nguyên Tín tìm đến.

An thái sư để cho hai nhi tử tiến vào trong phòng, nhìn thấy An Nguyên Văn liền nói: “Không phải chân ngươi không thoải mái sao? Không đi nghỉ ngơi, đến tìm ta có chuyện gì?”

An Nguyên Văn còn chưa mở miệng, An Nguyên Tín đã tranh lời: “Phụ thân, đại ca nghĩ con không nên đến chỗ nhị thúc, vì thế mới dẫn con đến đây tìm người thương lượng.”

“Là con tìm tam đệ,” An Nguyên Văn sợ An thái sư lại nổi giận với An Nguyên Tín, vội vàng nhấn mạnh với An thái sư một câu rằng mình chủ động đi tìm hắn.

An thái sư tức đến mức hai tay run rẩy, nhưng trên mặt vẫn một vẻ thản nhiên nhìn An Nguyên Tín nói: “Tự ngươi nói xem sau này muốn làm gì. Chỉ cần ngươi nói có lý vi phụ sẽ nghe theo ngươi.”

“Con làm gì cũng được,” An Nguyên Tín nói: “Nhi tử không kén chọn”

“Vậy thì ngươi đi đến chỗ nhị thúc đi,” An thái sư không muốn phí lời cùng An Nguyên Tín, lập tức nói.

An Nguyên Văn nói: “Vẫn nên đem những thôn trang ở vùng ngoại ô kinh thành giao cho tam đệ quản lý là được.”

“Đó là thôn trang của An phủ,” An thái sư nói: “Không phải là của bất kỳ người nào trong số chúng ta, ngươi nói giao là giao sao?”

Lão thái quân mở miệng nói: “Huynh đệ bọn chúng bằng lòng giao cho Nguyên Tín, ngươi còn có ý kiến gì? Hay là ngươi còn muốn tranh gia tài với cả nhi tử?”

“Mẫu thân!” Nếu An thái sư không phải là người cực kỳ chí hiếu thì đã đập bàn với lão thái quân rồi: “Qquản lý thôn trang không phải cũng là tòng thương hay sao? Lão tam cái gì cũng không biết, sao con có thể yên tâm mang thôn trang giao vào tay nó? Những thôn trang đó đều là một phần cơ nghiệp của An gia ta!”

An Nguyên Văn thấy An thái sư đã nóng nảy thật sự, nhưng vì An Nguyên Tín, hắn vẫn to gan nói: “Thôn trang có lão gia nhân có thể giúp An Nguyên Tín, chuyện có thể học ở thôn trang, hà tất phải bắt Nguyên Tín đến tận chỗ nhị thúc để học?”

“Lão gia nhân,” An thái sư nói: “Đó đều là hạ nhân, để hạ nhân dạy thiếu gia? Nhị thúc của các ngươi còn không bằng hạ nhân sao?”

“Nhi tử không có ý này.”

“Vậy ý ngươi thế nào? Ông ấy là nhị thúc của các ngươi, là trưởng bối của các ngươi!” An thái sư không dám đập bàn với lão thái quân nhưng có thể đập bàn với An Nguyên Văn: “Chính ngươi cũng còn là một người đang mang tội, ngươi cho rằng ngươi sẽ không sao chăng? Thánh thượng muốn xử trí ngươi thế nào, bây giờ mọi người còn chưa biết đấy!”

An Nguyên Văn nói: “Phụ thân, nhi tử không hiểu chuyện này, Nguyên Chí vẫn luôn tập võ, chẳng có công danh trên người, sao thánh thượng lại biết hắn?”

“Đây là bản lĩnh của nó,” An thái sư nói: “Nếu các ngươi có bản lĩnh, cũng có thể nghĩ cách để thánh thượng chú ý đến ngươi!”

An Nguyên Tín thấy An thái sư trút giận lên đại ca, không vui nói: “Nếu phụ thân cũng không biết chuyện này là thế nào, vậy chúng ta không nói nữa,


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status