(*) vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Editor: Niệm Vũ - ĐST Team.
Đại tẩu, nhìn kìa. Thượng Quan Ninh gọi An Cẩm Tú, bảo nàng nhìn ra ngoài cửa.
An Cẩm Tú liếc ra ngoài, thì ra có một quầy hàng nhỏ bán mặt nạ hấp dẫn ánh mắt của cô bé: Ninh Nhi thích hả? An Cẩm Tú hỏi ý Thượng Quan Ninh, trong lòng lại xót xa, cái mặt nạ giả dối của Bạch Thừa Trạch kiếp trước, sao nàng nhìn mãi vẫn không ra?
Thượng Quan Ninh giương mắt nhìn những chiếc mặt nạ đầy màu sắc treo trên quầy hàng, lắc lắc đầu với An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú lấy mấy đồng tiền, nói với An Nguyên Chí đang ngồi ngoài xe: Nguyên Chí, Ninh nhi muốn mặt nạ, đệ mang con bé đi chọn một cái nhé.
Thượng Quan Ninh còn định lắc đầu nói mình không cần thì đã bị An Nguyên Chí bế ra ngoài.
Tiền này. An Cẩm Tú đưa tiền cho An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí khoát tay, đáp: Tỷ à, đệ đâu có nghèo đến nỗi không có tiền mua một cái mặt nạ chứ.
Tiểu thúc có thích gì không? An Cẩm Tú quay đầu lại hỏi Thượng Quan Duệ luôn ngồi yên trong góc.
Thượng Quan Duệ cười nói: Đại tẩu, đệ đâu phải là một đứa trẻ nữa.
An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Duệ, Tiểu thúc cũng cần thêm ít quần áo, đợi sau khi về phủ ta sẽ bắt tay vào làm.
Đừng. Thượng Quan Duệ vội nói với An Cẩm Tú, lại thấy nàng nhìn ra ngoài cửa xe, miệng còn lẩm bẩm, không biết nên chọn loại vải nào thì hợp. Thượng Quan Duệ lại im lặng, cho tới giờ, căn nhà của họ chưa bao giờ hoàn chỉnh, nay, huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, từ khi tẩu tử vào cửa, dường như cuối cùng Thượng Quan gia của họ cũng đã hoàn mỹ rồi.
Lúc bốn người An Cẩm Tú về đến nhà, nàng còn chưa xuống xe, đã thấy An Nguyên Chí cao giọng nói: Sao các bà lại ở đây?
Thấy giọng điệu An Nguyên Chí không tốt, An Cẩm Tú vội vã xuống xe thì thấy hai bà tử quản gia đang đứng đối diện An Nguyên Chí, vẻ mặt nhìn họ cung kính, nhưng đáy mắt lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
Thượng Quan Ninh muốn xuống xe cùng An Cẩm Tú, lại bị Thượng Quan Duệ ngăn cản, hai huynh muội ở trong xe lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô hai. Bà tử quản gia thấy An Cẩm Tú xuống xe, liền khom lưng thi lễ với nàng, nói: Nhóm nô tì tới đón cô hai về lại mặt ạ.
An Nguyên Chí nói: Tỷ phu ta xuất chinh tới Bạch Ngọc quan, các người không biết ư?
Bà tử quản gia trả lời: Lão thái quân cũng biết nhị cô gia đã xuất chinh, nhưng quy củ không thể bỏ được, cô hai vẫn nên về một chuyến mới phải ạ.
Kỳ Thuận triều lấy đâu ra quy củ thứ xuất thành thân về lại mặt, sau khi gả khỏi An phủ, An Cẩm Tú chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ về đó thêm làm gì. Giờ thấy hai bà tử nói đây là ý lão thái quân, An Cẩm Tú mới không tin bà già kia tự nhiên cho mình nở mày nở mặt, trong An phủ lúc này hẳn có không ít trò hay đang chờ nàng tới, nhỉ?
Các ngươi muốn tỷ tỷ lại mặt ư? An Nguyên Chí nói: Phải về cũng phải chờ tỷ phu quay lại chứ?
Bà tử quản gia nhìn nhau, cực kì mất kiên nhẫn với cái người mang danh ngũ thiếu gia này, lão thái quân sai họ đến đón nhị tiểu thư lại mặt đã là cái ơn to bằng giời rồi, hai tỷ đệ này chẳng những không biết ơn, lại còn cao giọng với sẵng giọng nói chuyện với họ, ra vẻ không tình nguyện.
An Cẩm Tú thấy hàng xóm xung quanh ló đầu ra nhìn, bèn sai Tử Uyên đứng trước cửa: Tử Uyên, ôm tiểu thư vào trong nhà đi.
Tử Uyên nghe An Cẩm Tú nói xong, chạy đến trước xe ngựa, bế Thượng Quan Ninh xuống xe.
Thượng Quan Duệ ở trong xe có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của tỷ đệ An thị và bà tử quản gia một cách rõ ràng, Thượng Quan Dũng cũng chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà An Cẩm Tú, nhưng Thượng Quan Duệ chỉ cần dựa vào cuộc trò chuyện này đã xác định địa vị đại tẩu hắn ở An phủ không cao cho lắm. Sau khi xuống xe ngựa, hắn hỏi An Cẩm Tú: Đại tẩu phải về nhà ư?
Trưởng bối có chuyện, ta nào thể không nghe. An Cẩm Tú cười xin lỗi với Thượng Quan Duệ, nói: Đợi ta quay lại, sẽ nấu canh cho đệ và tiểu muội
Editor: Niệm Vũ - ĐST Team.
Đại tẩu, nhìn kìa. Thượng Quan Ninh gọi An Cẩm Tú, bảo nàng nhìn ra ngoài cửa.
An Cẩm Tú liếc ra ngoài, thì ra có một quầy hàng nhỏ bán mặt nạ hấp dẫn ánh mắt của cô bé: Ninh Nhi thích hả? An Cẩm Tú hỏi ý Thượng Quan Ninh, trong lòng lại xót xa, cái mặt nạ giả dối của Bạch Thừa Trạch kiếp trước, sao nàng nhìn mãi vẫn không ra?
Thượng Quan Ninh giương mắt nhìn những chiếc mặt nạ đầy màu sắc treo trên quầy hàng, lắc lắc đầu với An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú lấy mấy đồng tiền, nói với An Nguyên Chí đang ngồi ngoài xe: Nguyên Chí, Ninh nhi muốn mặt nạ, đệ mang con bé đi chọn một cái nhé.
Thượng Quan Ninh còn định lắc đầu nói mình không cần thì đã bị An Nguyên Chí bế ra ngoài.
Tiền này. An Cẩm Tú đưa tiền cho An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí khoát tay, đáp: Tỷ à, đệ đâu có nghèo đến nỗi không có tiền mua một cái mặt nạ chứ.
Tiểu thúc có thích gì không? An Cẩm Tú quay đầu lại hỏi Thượng Quan Duệ luôn ngồi yên trong góc.
Thượng Quan Duệ cười nói: Đại tẩu, đệ đâu phải là một đứa trẻ nữa.
An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Duệ, Tiểu thúc cũng cần thêm ít quần áo, đợi sau khi về phủ ta sẽ bắt tay vào làm.
Đừng. Thượng Quan Duệ vội nói với An Cẩm Tú, lại thấy nàng nhìn ra ngoài cửa xe, miệng còn lẩm bẩm, không biết nên chọn loại vải nào thì hợp. Thượng Quan Duệ lại im lặng, cho tới giờ, căn nhà của họ chưa bao giờ hoàn chỉnh, nay, huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, từ khi tẩu tử vào cửa, dường như cuối cùng Thượng Quan gia của họ cũng đã hoàn mỹ rồi.
Lúc bốn người An Cẩm Tú về đến nhà, nàng còn chưa xuống xe, đã thấy An Nguyên Chí cao giọng nói: Sao các bà lại ở đây?
Thấy giọng điệu An Nguyên Chí không tốt, An Cẩm Tú vội vã xuống xe thì thấy hai bà tử quản gia đang đứng đối diện An Nguyên Chí, vẻ mặt nhìn họ cung kính, nhưng đáy mắt lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
Thượng Quan Ninh muốn xuống xe cùng An Cẩm Tú, lại bị Thượng Quan Duệ ngăn cản, hai huynh muội ở trong xe lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô hai. Bà tử quản gia thấy An Cẩm Tú xuống xe, liền khom lưng thi lễ với nàng, nói: Nhóm nô tì tới đón cô hai về lại mặt ạ.
An Nguyên Chí nói: Tỷ phu ta xuất chinh tới Bạch Ngọc quan, các người không biết ư?
Bà tử quản gia trả lời: Lão thái quân cũng biết nhị cô gia đã xuất chinh, nhưng quy củ không thể bỏ được, cô hai vẫn nên về một chuyến mới phải ạ.
Kỳ Thuận triều lấy đâu ra quy củ thứ xuất thành thân về lại mặt, sau khi gả khỏi An phủ, An Cẩm Tú chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ về đó thêm làm gì. Giờ thấy hai bà tử nói đây là ý lão thái quân, An Cẩm Tú mới không tin bà già kia tự nhiên cho mình nở mày nở mặt, trong An phủ lúc này hẳn có không ít trò hay đang chờ nàng tới, nhỉ?
Các ngươi muốn tỷ tỷ lại mặt ư? An Nguyên Chí nói: Phải về cũng phải chờ tỷ phu quay lại chứ?
Bà tử quản gia nhìn nhau, cực kì mất kiên nhẫn với cái người mang danh ngũ thiếu gia này, lão thái quân sai họ đến đón nhị tiểu thư lại mặt đã là cái ơn to bằng giời rồi, hai tỷ đệ này chẳng những không biết ơn, lại còn cao giọng với sẵng giọng nói chuyện với họ, ra vẻ không tình nguyện.
An Cẩm Tú thấy hàng xóm xung quanh ló đầu ra nhìn, bèn sai Tử Uyên đứng trước cửa: Tử Uyên, ôm tiểu thư vào trong nhà đi.
Tử Uyên nghe An Cẩm Tú nói xong, chạy đến trước xe ngựa, bế Thượng Quan Ninh xuống xe.
Thượng Quan Duệ ở trong xe có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của tỷ đệ An thị và bà tử quản gia một cách rõ ràng, Thượng Quan Dũng cũng chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà An Cẩm Tú, nhưng Thượng Quan Duệ chỉ cần dựa vào cuộc trò chuyện này đã xác định địa vị đại tẩu hắn ở An phủ không cao cho lắm. Sau khi xuống xe ngựa, hắn hỏi An Cẩm Tú: Đại tẩu phải về nhà ư?
Trưởng bối có chuyện, ta nào thể không nghe. An Cẩm Tú cười xin lỗi với Thượng Quan Duệ, nói: Đợi ta quay lại, sẽ nấu canh cho đệ và tiểu muội
/112
|