Edit: Um-um
Phượng Châu là nơi nối liền khu vực kinh đô và các vùng lân cận, lúc này các đại thần trong ngự thư phòng không ai dám đề xuất điều binh đang đóng tại kinh đô và vùng lân cận đến bình định, vì ai cũng không thể cam đoan Tín vương và tướng lãnh các vùng này không có liên quan đến nhau. Chỉ có lựa chọn duy nhất là điều binh bên ngoài khu vực này đến, cụ thể là quân lộ nào, việc này nhóm thần tử thật ra có đề nghị tên vài vị tướng quân nhưng không ai dám đảm bảo tướng quân đó ddl3quyd0n nhất định có thể đánh ddlqd thắng trận.
Sau nhiều lần cân nhắc, Thế Tông quyết định điều động Vệ tướng quân Đoạn Kế Thừa lãnh binh từ Bạch Châu đến bình định Phượng Châu. Nhóm đại thần không có dị nghị nào với quyết định của Thế Tông. Chờ sau khi các đại thần lui ra ngoài, Thế Tông tự tay viết một phong mật thư, ra lệnh Chu Nghi từ Bạch ngọc quan mang một ngàn quân tinh nhuệ ngay trong ngày đột kích Phượng Châu. Nói Thế Tông là đế vương đa nghi cũng được, chưa đủ tín nhiệm với Đoạn Kế Thừa cũng được, phong mật thư trong ngày được một đại nội thị vệ thúc ngựa từ trong cung cấp bách đưa đến Bạch ngọc quan.
Trong thư phòng, sau khi Thái tử nghe tin Tín Vương làm phản, ly rượu trong tay rớt xuống bàn.
An Cẩm Nhan đang bồi bên cạnh Thái tử, lộ vẻ mặt quan tâm hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái tử một mình lẩm bẩm: “Bạch Vĩnh Tín làm phản?”
An Cẩm Nhan cho tiểu thái giám báo tin lui ra, sau đó đẩy đẩy Thái tử, nói: “Điện hạ, Tín Vương mưu phản là chuyện lớn, ngài nên đi gặp phụ hoàng một chút đi.”
Thái tử hầu như không nghe thấy lời An Cẩm Nhan, nói: “Tín Vương thúc sao lại phản được?”
“Điện hạ!” An Cẩm Nhan lớn tiếng gọi Thái tử một tiếng, “Ngài làm sao vậy? Ngài không tin việc Tín Vương tạo phản sao?”
Thái tử đứng bật dậy, không để ý An Cẩm Nhan đang ở bên người mình, cất bước ra ngoài.
“Điện hạ muốn đi đâu?” An Cẩm Nhan kéo Thái tử lại, bộ dạng Thái tử như mất hồn mất vía thế này An Cẩm Nhan sao dám để Thái tử cứ như vậy mà ra khỏi cửa?
“Ta có việc muốn đi ra ngoài một chút.” Thái tử sau khi bị An Cẩm Nhan lôi kéo một lát, dường như thần trí trở lại bình thường, đẩy tay An Cẩm Nhan ra, nói: “Không có việc gì, nàng trở về phòng đi.”
An Cẩm Nhan nhìn Thái tử vội vàng ra khỏi thư phòng, trong lòng nàng lại nổi lên nghi hoặc, Tín Vương tạo phản, Thái tử vì sao lại phản ứng thế này? Chẳng lẽ Thái tử và Tín Vương có âm thầm qua lại?
“Nương nương.” Cung nhân hầu hạ An Cẩm Nhan bước đến, muốn đỡ An Cẩm Nhan quay lại phòng ngủ.
“Đông cung chúng ta có ai có thể nói chuyện với Cát Lợi công công không?” An Cẩm Nhan hỏi cung nhân: “Tốt nhất là phải có mối quan hệ thân thiết.”
Cung nhân này suy nghĩ một lát, nói: “Nương nương, Ngộ Thuận bên người Thái tử điện hạ chính là đồ đệ của Cát Lợi công công, trong Đông Cung người có mối quan hệ tốt với đại tổng quản chính là hắn.”
An Cẩm Nhan nhớ lại những thái giám phục vụ bên cạnh Thái tử, có thể nhớ tới bộ dáng của người gọi là Ngộ Thuận này.
“Thường ngày Ngộ Thuận không phải là người nói nhiều.” Cung nhân nói với An Cẩm Nhan: “Hắn một lòng trung thành Thái tử.”
“Sai hắn đến chỗ ta một chuyến.” An Cẩm Nhan nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Cung nhân đỡ An Cẩm Nhan đi được vài bước, chợt nghĩ tới việc gì bẩm báo với An Cẩm Nhan: “Nương nương, lần trước lễ ngài phân phó thưởng cho phu nhân Thượng Quan tướng quân đã đưa đi, chỉ là... ”
“Chỉ là thế nào?” An Cẩm Nhan biết cung nhân đang nói đến lễ gì, thời điểm trưởng tử An Cẩm Tú đầy tháng, nàng sai người mang đến một phần hậu lễ: “Nàng ta không phải đã nhận sao?”
“Chỉ là hôm qua Thượng Quan phu nhân sai người tặng một phần lễ đến, nói là lễ cho sinh nhật nương nương. Nô tỳ xem ra của phần lễ Thượng Quan phu nhân cũng coi như là hậu lễ.”
An Cẩm Nhan quên đã đến sinh nhật chính mình, cung nhân nói lễ của An Cẩm Tú là hậu lễ, xem ra thứ muội này lấy lễ nàng đưa qua trả ngược lại một phần tương đương cho nàng. Không biết tốt xấu, trong lòng An Cẩm Nhan trách một câu, “Nàng ta đưa đến thì nhận lấy đi, đều là tỷ muội, nàng ta xem như cũng là có lòng với ta.”
Cung nhân thấy An Cẩm Nhan không lộ ra vẻ mặt không vui, liền nói: “Nương nương và Thượng Quan phu nhân đúng là tỷ muội tình thâm, nô tỳ thật hâm mộ.”
Tỷ muội tình thâm? Trên mặt An Cẩm Nhan vẫn treo ý cười như thường lệ, ngay cả phụ thân mình còn không trông cậy được, một cái muội muội thứ xuất có thể có bao nhiêu thâm tình với nàng?
Lúc
Phượng Châu là nơi nối liền khu vực kinh đô và các vùng lân cận, lúc này các đại thần trong ngự thư phòng không ai dám đề xuất điều binh đang đóng tại kinh đô và vùng lân cận đến bình định, vì ai cũng không thể cam đoan Tín vương và tướng lãnh các vùng này không có liên quan đến nhau. Chỉ có lựa chọn duy nhất là điều binh bên ngoài khu vực này đến, cụ thể là quân lộ nào, việc này nhóm thần tử thật ra có đề nghị tên vài vị tướng quân nhưng không ai dám đảm bảo tướng quân đó ddl3quyd0n nhất định có thể đánh ddlqd thắng trận.
Sau nhiều lần cân nhắc, Thế Tông quyết định điều động Vệ tướng quân Đoạn Kế Thừa lãnh binh từ Bạch Châu đến bình định Phượng Châu. Nhóm đại thần không có dị nghị nào với quyết định của Thế Tông. Chờ sau khi các đại thần lui ra ngoài, Thế Tông tự tay viết một phong mật thư, ra lệnh Chu Nghi từ Bạch ngọc quan mang một ngàn quân tinh nhuệ ngay trong ngày đột kích Phượng Châu. Nói Thế Tông là đế vương đa nghi cũng được, chưa đủ tín nhiệm với Đoạn Kế Thừa cũng được, phong mật thư trong ngày được một đại nội thị vệ thúc ngựa từ trong cung cấp bách đưa đến Bạch ngọc quan.
Trong thư phòng, sau khi Thái tử nghe tin Tín Vương làm phản, ly rượu trong tay rớt xuống bàn.
An Cẩm Nhan đang bồi bên cạnh Thái tử, lộ vẻ mặt quan tâm hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái tử một mình lẩm bẩm: “Bạch Vĩnh Tín làm phản?”
An Cẩm Nhan cho tiểu thái giám báo tin lui ra, sau đó đẩy đẩy Thái tử, nói: “Điện hạ, Tín Vương mưu phản là chuyện lớn, ngài nên đi gặp phụ hoàng một chút đi.”
Thái tử hầu như không nghe thấy lời An Cẩm Nhan, nói: “Tín Vương thúc sao lại phản được?”
“Điện hạ!” An Cẩm Nhan lớn tiếng gọi Thái tử một tiếng, “Ngài làm sao vậy? Ngài không tin việc Tín Vương tạo phản sao?”
Thái tử đứng bật dậy, không để ý An Cẩm Nhan đang ở bên người mình, cất bước ra ngoài.
“Điện hạ muốn đi đâu?” An Cẩm Nhan kéo Thái tử lại, bộ dạng Thái tử như mất hồn mất vía thế này An Cẩm Nhan sao dám để Thái tử cứ như vậy mà ra khỏi cửa?
“Ta có việc muốn đi ra ngoài một chút.” Thái tử sau khi bị An Cẩm Nhan lôi kéo một lát, dường như thần trí trở lại bình thường, đẩy tay An Cẩm Nhan ra, nói: “Không có việc gì, nàng trở về phòng đi.”
An Cẩm Nhan nhìn Thái tử vội vàng ra khỏi thư phòng, trong lòng nàng lại nổi lên nghi hoặc, Tín Vương tạo phản, Thái tử vì sao lại phản ứng thế này? Chẳng lẽ Thái tử và Tín Vương có âm thầm qua lại?
“Nương nương.” Cung nhân hầu hạ An Cẩm Nhan bước đến, muốn đỡ An Cẩm Nhan quay lại phòng ngủ.
“Đông cung chúng ta có ai có thể nói chuyện với Cát Lợi công công không?” An Cẩm Nhan hỏi cung nhân: “Tốt nhất là phải có mối quan hệ thân thiết.”
Cung nhân này suy nghĩ một lát, nói: “Nương nương, Ngộ Thuận bên người Thái tử điện hạ chính là đồ đệ của Cát Lợi công công, trong Đông Cung người có mối quan hệ tốt với đại tổng quản chính là hắn.”
An Cẩm Nhan nhớ lại những thái giám phục vụ bên cạnh Thái tử, có thể nhớ tới bộ dáng của người gọi là Ngộ Thuận này.
“Thường ngày Ngộ Thuận không phải là người nói nhiều.” Cung nhân nói với An Cẩm Nhan: “Hắn một lòng trung thành Thái tử.”
“Sai hắn đến chỗ ta một chuyến.” An Cẩm Nhan nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Cung nhân đỡ An Cẩm Nhan đi được vài bước, chợt nghĩ tới việc gì bẩm báo với An Cẩm Nhan: “Nương nương, lần trước lễ ngài phân phó thưởng cho phu nhân Thượng Quan tướng quân đã đưa đi, chỉ là... ”
“Chỉ là thế nào?” An Cẩm Nhan biết cung nhân đang nói đến lễ gì, thời điểm trưởng tử An Cẩm Tú đầy tháng, nàng sai người mang đến một phần hậu lễ: “Nàng ta không phải đã nhận sao?”
“Chỉ là hôm qua Thượng Quan phu nhân sai người tặng một phần lễ đến, nói là lễ cho sinh nhật nương nương. Nô tỳ xem ra của phần lễ Thượng Quan phu nhân cũng coi như là hậu lễ.”
An Cẩm Nhan quên đã đến sinh nhật chính mình, cung nhân nói lễ của An Cẩm Tú là hậu lễ, xem ra thứ muội này lấy lễ nàng đưa qua trả ngược lại một phần tương đương cho nàng. Không biết tốt xấu, trong lòng An Cẩm Nhan trách một câu, “Nàng ta đưa đến thì nhận lấy đi, đều là tỷ muội, nàng ta xem như cũng là có lòng với ta.”
Cung nhân thấy An Cẩm Nhan không lộ ra vẻ mặt không vui, liền nói: “Nương nương và Thượng Quan phu nhân đúng là tỷ muội tình thâm, nô tỳ thật hâm mộ.”
Tỷ muội tình thâm? Trên mặt An Cẩm Nhan vẫn treo ý cười như thường lệ, ngay cả phụ thân mình còn không trông cậy được, một cái muội muội thứ xuất có thể có bao nhiêu thâm tình với nàng?
Lúc
/112
|