Edit: Preiya
Sau khi An Cẩm Tú trở về nha, Thế Tông cũng không có tâm tình ở lại trong Am Ni Cô, nhưng chẳng qua vẫn còn ngồi nói chuyện trong chốc lát, kế tiếp trời mưa lớn, Thái tử liền đề nghị ở lại dùng xong cơm chay rồi lại hồi cung. Từ sau khi Thế Tông thành Hoàng Đế, cũng chưa từng dùng qua cơm chay, lập tức gật đầu một cái, thỉnh thoảng đổi một chút khẩu vị cũng tốt.
Chủ trì Am Ni Cô tự mình xuống bếp, làm một bữa cơm chay cho Thế Tông.
Chờ Cát Lợi dâng cơm chay đến trước mặt Thế Tông, nhìn cơm chay trước mặt, Thế Tông chỉ bĩu môi một cái. Cây củ cải khắc thành hoa Mẫu Đơn còn không phải là cây củ cải? Đậu hủ cải thìa, nấm xào măng, cho dù những món ăn này nhìn có đẹp hơn nữa thì cũng không gợi lên được khẩu vị của Thế Tông. Sau khi ăn mấy đũa thức ăn chay, Thế Tông liền lắc đầu nói không ăn.
Thái tử muốn khuyên Thế Tông lại dùng thêm một chút, nhìn An Cẩm Nhan nháy mắt với hắn một cái, Thái tử liền nói với Thế Tông: Phụ hoàng, Mai Hoa Lộc ngài săn được ở trong rừng đã được lấy máu, hôm nay ngài mắc mưa, có phải là nên dùng chút máu lộc để làm ấm thân thể?
Thế Tông lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài gian phòng, gật đầu một cái, sau đó nói với An Cẩm Nhan: Trẫm ngồi nghe tiếng mưa rơi trong Am Ni Cô, cũng không nghe ra tiếng mưa rơi ở đây có gì khác với trong cung.
An Cẩm Nhan vội vàng đứng dậy nói: Phụ hoàng thứ tội.
Thế Tông tùy ý vung tay lên đối với An Cẩm Nhan, nói: Con lui xuống đi.
An Cẩm Nhan không dám nhiều lời, hành lễ với Thế Tông xong, liền lui ra ngoài.
Thái tử lúc này cầm máu lộc, đổ ra hai chén nhỏ máu lộc từ trong hồ lô gỗ ngay trước mặt Thế Tông.
Thế Tông hỏi: Nơi này là địa phương Phật gia, chúng ta uống máu lộc ở đây có được không?
Thái tử cười nói: Phụ hoàng là chủ nhân thiên hạ, Phật gia cũng phải thuận theo tâm nguyện của Phụ hoàng.
Trẫm thích lời này của con, Được Thái tử nịnh hót, Thế Tông khẽ cười một tiếng, Phật Đạo Nho Tam Gia, cho dù một nhà của hắn, quyền sống cũng ở trong lòng bàn tay của trẫm.
Thái tử uống một chén máu lộc trước, nói với Thế Tông: Máu lộc này hơi tanh một chút.
Thế Tông chờ trong chốc lát, sau khi nhìn thấy Thái tử không có chuyện gì, mới nói: Con chính là sống yên bình quá lâu, năm đó thời điểm trẫm tranh thiên hạ, đừng nói là máu lộc, ngay cả máu người trẫm cũng uống không ít.
Thái tử vội nói: Nhi thần đều là hưởng phúc của Phụ hoàng.
Thế Tông uống một hơi hết máu lộc trong chén lộc, trong nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập nơi cổ họng, Thế Tông rất là hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
Thái tử nhìn Thế Tông uống hết máu lộc, liền nói: Phụ hoàng nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, nhi thần đi ra ngoài bảo bọn thị vệ chuẩn bị hồi cung.
Thế Tông ừ một tiếng.
Trước khi Thái tử lui ra, lại thay vài nén hương cho lư hương trong tĩnh thất, nhìn khói hương bay lên từ lỗ trên lư hương xong, Thái tử mới lui ra ngoài.
Cát Lợi ở một bên nói với Thế Tông: Thánh thượng, máu lộc này tươi mới, ngài dùng một chút nữa không?
Thế Tông nhấm nháp mùi máu tanh còn dư lại nơi cổ họng, cũng không mở mắt, chẳng qua là lại ừ một tiếng.
Cát Lợi vội vàng bảo người đưa tới một chén máu lộc, sau khi để cho một thị vệ uống thử, đưa đến bên miệng Thế Tông.
Thế Tông nhận lấy từ tay Cát Lợi, lại dùng tiếp một chén máu lộc, lần này Thế Tông có thể cảm nhận được hương vị ngọt lành của mùi máu lộc tươi. Vẫn là do tự tay mình bắn hạ được mới tốt, Thế Tông nói với Cát Lợi.
Cát Lợi cầm một cái khăn lông nóng lau mặt cho Thế Tông, nói: Có thể được Thánh thượng hưởng dụng, là phúc khí của con lộc này.
Ngươi là lộc sao? Thế Tông cười nói: Có thể biết được tâm tư của lộc?
Cát Lợi đánh vào miệng mình một cái, nói: Nô tài lại phát bệnh nói bậy rồi.
Thôi, không cần đánh, Thế Tông nói: Ngươi cũng không là lần đầu tiên nói xằng nói bậy.
Cát Lợi nhìn hai bên một chút, sau đó mới nói với Thế Tông: Thánh thượng, lúc nãy nô tài mới đi ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi An thị chưa đi.
Thế Tông bỗng nhiên mở mắt, Nữ nhi An thị?
Chính là Nhị tiểu thư An gia, Cát Lợi nói: Bên ngoài mưa rất lớn, phu nhân Thái Sư sợ đường không dễ đi, cho nên bảo nàng đợi mưa tạnh rồi hãy trở về. Nô tài nhìn trời mưa lớn như vậy, sợ là một đêm cũng không dừng được.
An Cẩm Tú vẫn còn ở trong Am Ni Cô? Thế Tông nghĩ đến đây, trong người liền bắt đầu nóng lên.
Thánh thượng, uống máu lộc, uống thêm một ly trà xanh tráng miệng đi, Cát Lợi lại đưa một ly trà hơi nóng đến bên miệng Thế Tông.
Sau khi Thế Tông uống hết ly trà, độ nóng trên người vẫn là không giảm xuống, dưới cơn nóng, Thế Tông lấy tay kéo cổ áo của mình.
Cát Lợi ở một bên kinh ngạc nói: Thánh thượng đây là bị máu lộc xông lên hả? Làm sao mặt cũng nóng lên?
Thế Tông vuốt vuốt cái trán căng ra của mình, nói: Đở trẫm đi ra ngoài hóng gió một lát.
Cát Lợi vội
Sau khi An Cẩm Tú trở về nha, Thế Tông cũng không có tâm tình ở lại trong Am Ni Cô, nhưng chẳng qua vẫn còn ngồi nói chuyện trong chốc lát, kế tiếp trời mưa lớn, Thái tử liền đề nghị ở lại dùng xong cơm chay rồi lại hồi cung. Từ sau khi Thế Tông thành Hoàng Đế, cũng chưa từng dùng qua cơm chay, lập tức gật đầu một cái, thỉnh thoảng đổi một chút khẩu vị cũng tốt.
Chủ trì Am Ni Cô tự mình xuống bếp, làm một bữa cơm chay cho Thế Tông.
Chờ Cát Lợi dâng cơm chay đến trước mặt Thế Tông, nhìn cơm chay trước mặt, Thế Tông chỉ bĩu môi một cái. Cây củ cải khắc thành hoa Mẫu Đơn còn không phải là cây củ cải? Đậu hủ cải thìa, nấm xào măng, cho dù những món ăn này nhìn có đẹp hơn nữa thì cũng không gợi lên được khẩu vị của Thế Tông. Sau khi ăn mấy đũa thức ăn chay, Thế Tông liền lắc đầu nói không ăn.
Thái tử muốn khuyên Thế Tông lại dùng thêm một chút, nhìn An Cẩm Nhan nháy mắt với hắn một cái, Thái tử liền nói với Thế Tông: Phụ hoàng, Mai Hoa Lộc ngài săn được ở trong rừng đã được lấy máu, hôm nay ngài mắc mưa, có phải là nên dùng chút máu lộc để làm ấm thân thể?
Thế Tông lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài gian phòng, gật đầu một cái, sau đó nói với An Cẩm Nhan: Trẫm ngồi nghe tiếng mưa rơi trong Am Ni Cô, cũng không nghe ra tiếng mưa rơi ở đây có gì khác với trong cung.
An Cẩm Nhan vội vàng đứng dậy nói: Phụ hoàng thứ tội.
Thế Tông tùy ý vung tay lên đối với An Cẩm Nhan, nói: Con lui xuống đi.
An Cẩm Nhan không dám nhiều lời, hành lễ với Thế Tông xong, liền lui ra ngoài.
Thái tử lúc này cầm máu lộc, đổ ra hai chén nhỏ máu lộc từ trong hồ lô gỗ ngay trước mặt Thế Tông.
Thế Tông hỏi: Nơi này là địa phương Phật gia, chúng ta uống máu lộc ở đây có được không?
Thái tử cười nói: Phụ hoàng là chủ nhân thiên hạ, Phật gia cũng phải thuận theo tâm nguyện của Phụ hoàng.
Trẫm thích lời này của con, Được Thái tử nịnh hót, Thế Tông khẽ cười một tiếng, Phật Đạo Nho Tam Gia, cho dù một nhà của hắn, quyền sống cũng ở trong lòng bàn tay của trẫm.
Thái tử uống một chén máu lộc trước, nói với Thế Tông: Máu lộc này hơi tanh một chút.
Thế Tông chờ trong chốc lát, sau khi nhìn thấy Thái tử không có chuyện gì, mới nói: Con chính là sống yên bình quá lâu, năm đó thời điểm trẫm tranh thiên hạ, đừng nói là máu lộc, ngay cả máu người trẫm cũng uống không ít.
Thái tử vội nói: Nhi thần đều là hưởng phúc của Phụ hoàng.
Thế Tông uống một hơi hết máu lộc trong chén lộc, trong nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập nơi cổ họng, Thế Tông rất là hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
Thái tử nhìn Thế Tông uống hết máu lộc, liền nói: Phụ hoàng nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, nhi thần đi ra ngoài bảo bọn thị vệ chuẩn bị hồi cung.
Thế Tông ừ một tiếng.
Trước khi Thái tử lui ra, lại thay vài nén hương cho lư hương trong tĩnh thất, nhìn khói hương bay lên từ lỗ trên lư hương xong, Thái tử mới lui ra ngoài.
Cát Lợi ở một bên nói với Thế Tông: Thánh thượng, máu lộc này tươi mới, ngài dùng một chút nữa không?
Thế Tông nhấm nháp mùi máu tanh còn dư lại nơi cổ họng, cũng không mở mắt, chẳng qua là lại ừ một tiếng.
Cát Lợi vội vàng bảo người đưa tới một chén máu lộc, sau khi để cho một thị vệ uống thử, đưa đến bên miệng Thế Tông.
Thế Tông nhận lấy từ tay Cát Lợi, lại dùng tiếp một chén máu lộc, lần này Thế Tông có thể cảm nhận được hương vị ngọt lành của mùi máu lộc tươi. Vẫn là do tự tay mình bắn hạ được mới tốt, Thế Tông nói với Cát Lợi.
Cát Lợi cầm một cái khăn lông nóng lau mặt cho Thế Tông, nói: Có thể được Thánh thượng hưởng dụng, là phúc khí của con lộc này.
Ngươi là lộc sao? Thế Tông cười nói: Có thể biết được tâm tư của lộc?
Cát Lợi đánh vào miệng mình một cái, nói: Nô tài lại phát bệnh nói bậy rồi.
Thôi, không cần đánh, Thế Tông nói: Ngươi cũng không là lần đầu tiên nói xằng nói bậy.
Cát Lợi nhìn hai bên một chút, sau đó mới nói với Thế Tông: Thánh thượng, lúc nãy nô tài mới đi ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi An thị chưa đi.
Thế Tông bỗng nhiên mở mắt, Nữ nhi An thị?
Chính là Nhị tiểu thư An gia, Cát Lợi nói: Bên ngoài mưa rất lớn, phu nhân Thái Sư sợ đường không dễ đi, cho nên bảo nàng đợi mưa tạnh rồi hãy trở về. Nô tài nhìn trời mưa lớn như vậy, sợ là một đêm cũng không dừng được.
An Cẩm Tú vẫn còn ở trong Am Ni Cô? Thế Tông nghĩ đến đây, trong người liền bắt đầu nóng lên.
Thánh thượng, uống máu lộc, uống thêm một ly trà xanh tráng miệng đi, Cát Lợi lại đưa một ly trà hơi nóng đến bên miệng Thế Tông.
Sau khi Thế Tông uống hết ly trà, độ nóng trên người vẫn là không giảm xuống, dưới cơn nóng, Thế Tông lấy tay kéo cổ áo của mình.
Cát Lợi ở một bên kinh ngạc nói: Thánh thượng đây là bị máu lộc xông lên hả? Làm sao mặt cũng nóng lên?
Thế Tông vuốt vuốt cái trán căng ra của mình, nói: Đở trẫm đi ra ngoài hóng gió một lát.
Cát Lợi vội
/112
|